Tần vương Doanh Chính năm thứ mười ba (tức năm 234 TCN), từ chỗ là bánh
bao mềm mềm tròn ủm nhăn nhăn đã tiến hóa thành bánh mỳ dài dài trắng
nõn, Tần quốc đại vương tử Phù Tô điện hạ lên hai tuổi.
Tính theo cổ nhân sinh ra là đã một tuổi, Phù Tô bây giờ lên ba là đã đến lúc học vỡ lòng. Lúc hắn còn đang bận băn khoăn quần vì sao không có đũng, lại
nghe nói mình phải bắt đầu đến trường, liền ngu ngơ nửa ngày, cuối cùng
vẫn là không thể không khâm phục cổ nhân coi trọng giáo dục quá sớm. Ba
tuổi, nói còn chưa sõi (nguyên tác: lưỡi còn chưa thẳng), phụ mẫu thời
này cũng thực cam lòng quá đi.
Hai tháng rưỡi đã xoay người, bốn
tháng biết bò, sáu tháng có thể đứng dậy, tám tháng biết đi, chín tháng
há miệng nói câu nói đầu tiên là ở trong ngực nãi mẫu, sau khi uống sữa
xong tán thưởng một chữ “sướng”. Lúc ấy trong mắt người ngoài, hoàng
trưởng tử này chuyện gì cũng nhanh vài bước so với người thường thì
tương lai nhất định phi phàm, mà sự thật cũng chứng minh quả thực là như vậy.
Một tuổi rưỡi có khí lực chạy loạn, thân là trưởng tử, trò
chơi Phù Tô thích nhất là cùng một vòng cung nga tỷ tỷ chơi “bịt mắt bắt dê” (nguyên tác “mông hạt hạt” – bịt mắt không nhìn thấy). Tất cả cung
nga bên người đều là hắn tự mình “nghiêm túc chọn lựa”, phải là mỹ nhân
thanh thủy ôn nhu nhưng không lắm lời nũng nịu, tuổi còn nhỏ nhưng đã
không che dấu loại hình mỹ nhân yêu thích.
Ngoại trừ bắt bẻ về
người hầu, mọi người còn biết hoàng trưởng tử đối với thức ăn cũng vô
cùng khó tính, không thích ăn thịt mà chỉ như con nhà nghèo thích ăn rau xanh. Không phải Phù Tô không muốn ăn thịt, chỉ là làm sao chịu nổi
chuyện mỗi ngày đều ăn, lại còn toàn đem thịt đầy mỡ làm món chính nữa.
Hai năm qua thiên hạ thái bình, không phát sinh đại sự gì. Tần quốc vẫn như trước là quốc gia cường đại nhất sáu nước, cuộc chiến thống nhất hết
thảy đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ còn chờ một cơ hội phát động, cho nên hắn
cũng không vội vã.
Còn đối với người Tần quốc chuyện làm cho bọn
họ bàn tán say sưa chính là vẻn vẹn hai năm này, nhân khẩu trong hoàng
thất Tần quốc vốn dĩ đơn bạc đột nhiên thịnh vượng hẳn lên, nữ nhân hậu
cung liên tiếp sinh hạ long tử. Có điều các nàng chẳng những không được
phong thưởng, con của các nàng cũng không được quân vương chú ý, chỉ đơn giản ban cho danh hiệu vương tử để nhập tông miếu mà thôi.
Hai
năm, không chỉ Tần quốc, mà cả Trung Nguyên đều biết Tần vương Doanh
Chính có bao nhiêu sủng ái trưởng tử Phù Tô. Không chỉ giao phó tư cách
kế thừa sự nghiệp thống nhất thiên hạ, mà từ khi điện hạ hai tuổi Tần
vương đã tự mình ôm vào triều cho nghe báo cáo và quyết định chính sự.
Mấy năm nay Phù Tô cũng không rảnh rỗi để chơi trò “làm mặt lơ” nữa, hắn đã thử vài cách, nhưng mà đều không thành công còn phải gánh hậu quả, cho
nên hắn đơn giản là quyết định thôi thì làm một đứa trẻ con đúng tuổi
vậy.
Ngồi ở trong ngực nam nhân, mặc dù được nam nhân mang cho
một cái bao tay lớn trùm hết bàn tay nhỏ bé ngồi tập viết trên thẻ trúc, Phù Tô vẫn vụng trộm ngáp một cái. Ngày bình thường hoặc là một mình
hắn ngủ, hoặc thích nhất là cùng với mẫu thân ngủ, còn mỗi lần ba người
bọn họ ngủ chung thì hắn chắc chắn mất ngủ. Không phải giường quá nhỏ,
mà hắn thật sự không quen nổi chuyện bị một nam nhân ôm lấy nằm cả đêm.
Trước kia bị bọc trong chăn còn không cảm thấy gì nhiều, hiện tại buổi tối
ngủ bên người là một nam nhân trưởng thành, chuyện này thật sự không
phải chuyện làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Đặc biệt là khi hắn
phát hiện ra khuôn mặt kia sau hai năm càng nhìn càng nhìn quen mắt,
cũng như càng có khả năng hù chết mình.
Ngẩng đầu liếc nhìn người đã vô thanh vô tức quỳ phía dưới nửa nén hương, thân là nghĩa tử, Phù
Tô không thể không thực hiện trách nhiệm của mình. Dùng mông ra sức cọ
cọ trên đùi người phía sau, thầm nghĩ lúc này mà cái ghế còn chưa được
phát minh ra thì chờ xem cổ nhân quỳ cũng phải có năng lực không phải
bình thường.
Mà ngay cả bây giờ bọn họ quỳ còn chưa mỏi chân, thế nhưng hắn ngồi nhìn đã cảm thấy ê hết cả mông rồi.
“Tô nhi cảm thấy ngồi mệt rồi? Vậy đổi tư thế đi.” Doanh Chính nắm bàn tay
nộn thịt của hài tử nắn nắn không ngừng, cho đến khi viết xong chữ cuối
cùng mới hạ bút, xoay hài tử trên đùi hướng vào trong ngực mình, lấy tay vỗ vỗ cái mông nhỏ tròn vo, cười nói: “Phụ vương giúp ngươi xoa xoa là
được rồi.”
Đây là quấy rối *** trắng trợn! Không có cách nào
kháng cáo, Phù Tô chỉ có thể cắn răng nuốt nước đắng (ấm ức) vào trong
bụng, buồn bực trả lời: “Không mệt.”
Duỗi ma trảo (móng vuốt ma
quỷ XD) nhéo một cái trên khuôn mặt đỏ hồng, Doanh Chính sao có thể
không biết hài tử đang dỗi hắn, vì vậy nhìn về phía Mông Điềm vẫn không
nhúc nhích mà quỳ gối phía dưới nói giọng vui đùa: “Đứng lên đi, bắt
ngươi quỳ nữa Tô nhi sẽ oán ta.”
“Thần không dám.”
Lời lẽ trêu chọc của quân vương làm cho Mông Điềm kinh hãi, cho nên đầu càng cúi xuống thấp hơn.
“Tô nhi nhanh đi đỡ thúc phụ đứng dậy.” Kéo Phù Tô, Doanh Chính đẩy đẩy hài tử về phía trước, ánh mắt lại nhìn về người phía dưới.
Phù Tô
mặc dù đã bái Mông Điềm và Vương Bí làm nghĩa phụ, nhưng thân phận của
hắn dù sao cũng là trưởng tử của Tần vương. Nếu như hắn ở trước mặt mọi
người xưng hô với hai người là “nghĩa phụ” không chỉ không hợp lễ, mà
còn tổn hại đến uy nghiêm của quân vương, lại làm cho người ta cảm thấy
Mông, Vương hai nhà bất kính với hoàng tộc. Để tránh cho có người mượn
cớ lắm lời, cho nên về chuyện xưng hô Doanh Chính có sửa một ít.
Đi chập chững đến bên cạnh Mông Điềm, Phù Tô vươn tay níu chặt y phục trên người Mông Điềm: “Thúc phụ.” Mở mắt thật to giả vờ ngây thơ, yếu ớt nói mấy tiếng: “Không…không quỳ…”
Để một hài tử xuống nâng người
dậy, người hiện đại như Phù Tô còn hiểu ý tứ Doanh Chính, Mông Điềm sao
có thể không hiểu. Nếu không đứng lên thì đúng là không biết tốt xấu, vì vậy không để ý đến hai chân đã tê dại, Mông Điềm vội vàng đứng lên.
Doanh Chính cuốn thẻ tre đã khô mực, nói: “Triệu Cao, đưa đại vương tử trở
lại chỗ Uyển phu nhân, nói với nàng lát nữa quả nhân sang dùng bữa.”
“Nô tài dẫn chỉ.” Triệu Cao từ ngoài điện tiến vào, đầu tiên là hướng Doanh Chính cúi đầu, sau đó cung kính đi đến cửa xoay người chờ Phù Tô.
Cúi đầu bái phụ vương xong, Phù Tô ngẩng lên liếc nhìn Mông Điềm, tự biết
lưu lại cũng vô dụng liền đi đến cửa để cho Triệu Cao ôm lấy mình rời
đi.
Cửa điện đóng chặt không tiếp người khác, Doanh Chính từ ghế
trên cao đứng dậy đi xuống bên cạnh Mông Điềm, cất giọng lạnh lùng nói:
“Quả nhân rất thất vọng về ngươi.” Đặt tay lên bả vai người bên cạnh:
“Người có tài trị quốc mà không vì Tần quốc, người hẳn phải biết kết quả của chúng.”
Nghe xong lời của Doanh Chính, Mông Điềm sắc mặt đại biến, cuống quít quỳ trên mặt đất: “Thỉnh Đại vương lại cho thần thêm
một ít thời gian, thần nhất định kiệt lực thuyết phục…”
“Quả nhân đã cho ngươi hai năm.” Ống tay áo phất lên, Doanh Chính cắt đứt lời của Mông Điềm: “Hai năm qua quả nhân đối xử với hắn như thượng khách, quả
nhân mặc dù tích tài (lưu giữ người có tài), nhưng không thể đem hắn so
sánh với thiên thu đại nghiệp Đại Tần được.”
“Mông Điềm khẩn cầu Đại vương thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, lại cho thần một ít thời gian nữa.”
Doanh Chính không nói gì, nhìn thẳng vào Mông Điềm, mà Mông Điềm cũng ngẩng đầu kiên định nhìn lại Doanh Chính.
“Ngươi đang cầu xin ai?” Qua hơn nửa ngày Doanh Chính đột nhiên mở miệng hỏi.
Nghe xong sững sờ một thoáng, Mông Điềm lập tức phản ứng kịp thời mà trả
lời: “Mông Điềm cầu xin không phải Tần quốc Đại vương, Mông Điềm là đang thỉnh cầu bằng hữu A Chính.”
Xoay người đưa lưng về phía Mông
Điềm, sau một hồi Doanh Chính phá lệ nói: “Ngày mai Tô nhi học vỡ lòng,
còn thiếu một lão sư, ngươi tự mình sắp xếp cho ổn thỏa.” Nói rồi phất
tay đi ra khỏi phòng, chỉ còn lưu lại Mông Điềm.
Quỳ sụp xuống đất, Mông Điềm hai tay chắp lại trên đầu: “Tạ ơn Đại vương!”
………
Mọi chuyện trong ngày đầu tiên đi nhà trẻ Phù Tô vẫn nhớ rõ, không phải hắn có trí nhớ siêu phàm, mà là chuyện này có thể nói là vết nhơ khó gặp
trong hai mươi sáu năm cuộc đời ngắn ngủi của hắn. Rất nhiều năm đã qua, mọi người vẫn không ngừng nhắc lại, khiến cho Phù Tô không thể không từ miệng người khác mà biết được mình ngày đó ngồi ở cửa nhà trẻ gào khóc, thề không vào một bước thảm thiết như thế nào. Cuối cùng vẫn bị mẹ của
hắn nắm đầu nhẫn tâm nhét vào, cũng không buồn quay lại nhìn hắn mà chạy về nhà tìm hàng xóm xếp bàn đánh bài.
Đêm hôm trước vì bị người
dặn dò bên tai tận nửa canh giờ mà một đêm ngủ không ngon, trời còn chưa sáng lại bị người đào từ trên giường dậy. Điều duy nhất đáng để ăn mừng chính là đương kim phụ vương vô lương tâm bỏ qua chuyện bắt hắn lâm
triều, cho hắn rửa mặt ăn xong điểm tâm thì đi gặp thầy của hắn.
Ngồi ở trên giường vừa ngáp vừa xem thị nữ hầu hạ ra ra vào vào, nhìn mỹ
nhân nương vội vàng chọn lựa quần áo cho hắn, Phù Tô mí mắt nhịn không
được mà rủ xuống.
Nếu không phải trong cái thân thể đại tiểu tiện vẫn chưa tự gánh vác được này là một linh hồn hai mươi sáu tuổi, ai mà
hiểu được các ngươi đang nói cái gì. Tiểu thí thí này được mấy tuổi mà
muốn nó đọc sách tập viết, không sợ làm thành tật ở cổ tay sao. Khó
trách cổ nhân không sống lâu, đây chính là kết cục được báo trước.
Nhớ ngày đó TV đưa tin nói những nhạc gia nổi tiếng đều là từ ba tuổi bắt
đầu tiếp nhận hệ thống học tập chuyên nghiệp, lúc ấy mình ngồi xem còn
nhịn không được hướng TV mắng một chữ: “Tàn nhẫn!”. Không nghĩ ra được
có một ngày phong thuỷ thay phiên, nhanh như vậy đã rớt trúng đầu mình,
chẳng những tuổi thơ bị người cướp đoạt, còn không thể kiếm người học
thay.
Thượng triều xong Doanh Chính cao hứng bừng bừng đi tới sân của Cơ Uyển gặp hài tử, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên Phù Tô bái sư, hắn làm cha theo lễ nên tự mình mang hài tử đến.
Về chuyện
con người không biết thức thời, như tảng đá trong hầm cầu vừa thối lại
vừa cứng kia bị thuyết phục như thế nào, không cần triệu kiến Mông Điềm, Doanh Chính cũng đoán được tám chín phần. Uy hiếp loại người miệng đầy
trung nghĩa này chỉ cần tìm ra tử huyệt của hắn dùng sức đâm một cái,
chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Hài tử trang phục lộng lẫy Doanh Chính càng xem càng hợp ý, tiến lên một phát ôm lấy, hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn mà tích cực “ngược đãi”.
Vốn dĩ từ nhỏ
đã mất đi “sự trong sạch”, Phù Tô cũng không thèm phản kháng đã biết
trước là không có hiệu quả nữa, ôm phụ thân xấp xỉ tuổi mình hôn một
cái.
Một năm trước Phù Tô vì chiếm tiện nghi Cơ Uyển nên mỗi sáng sớm rời giường cùng buổi tối lên giường thì đều ôm nàng hôn nhẹ. Cho
đến một ngày bị Doanh Chính đến tranh giường bắt quả tang, sau đó dùng
lý do công bằng đòi mình cũng được hôn. Mà Phù Tô thể xác và tinh thần
hoàn toàn khỏe mạnh tuyệt không hứng thú hôn nam nhân đương nhiên không
làm theo, dùng râu trên mặt Doanh Chính làm lý do cự tuyệt.
Thời
cổ nam nhân rất coi trọng bộ râu, sau lễ đội mũ lễ nam tử bắt đầu để
râu, còn như Doanh Chính có hài tử rồi mới bắt đầu để râu đã là thiểu
số. Phù Tô đoán chắc hắn sẽ không cạo râu, cho nên mới không sợ hãi mà
đưa ra lý do này.
Kết quả Phù Tô đã quên người có thể thống nhất
sáu nước tuyệt đối sẽ không cổ hủ theo lề thói cũ. Ngày hôm sau gặp lại, gương mặt phụ vương trẻ tuổi từ trên xuống dưới đã không thấy bóng dáng râu đâu, bởi vậy Phù Tô đành phải chịu đựng mà nhắm mắt hôn một cái. Cứ vậy mà hôn đã hai năm, vẫn chưa thể đoán ra lúc nào là lần cuối cùng.
Điều duy nhất có thể làm cho Phù Tô cảm thấy vui mừng chính là phụ vương vì
muốn hắn hôn mà bỏ qua lề thói, cạo sạch rồi cũng không nuôi lại râu,
làm thành thói quen tốt mỗi ngày đều cạo mặt sạch sẽ.
Vẫy tay từ
biệt mỹ nhân nương, Phù Tô bị Doanh Chính ôm đi, bước những bước đầu
tiên lên con đường học vấn mới, ngay từ cửa nhà đã đụng phải người hắn
sợ nhất đời này – Lý Tư.
Voi sợ chuột là thiên tính, chuột sợ mèo cũng là thiên tính, người sống cả đời rồi cũng có lúc đụng phải người
mà mình sợ nhất. Có người nói bản thân không sợ trời không sợ đất, chỉ
có thể vì hắn còn chưa gặp được người mà hắn sợ.
Giống như hiện
tại, Phù Tô không sợ Tần Thủy Hoàng Doanh Chính bị người gọi là bạo
quân, không sợ Vương Bí, Mông Điềm một thân lệ khí, cũng không sợ Triệu
Cao vẻ mặt khôn khéo. Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày chỉ
cần trông thấy một bạch diện thư sinh không thích nói chuyện mà toàn
thân đổ mồ hôi lạnh, tiểu tâm can run rẩy không ngừng.
Phù Tô ghé vào đầu vai Doanh Chính vụng trộm nhìn về phía người vẫn một mực cúi đầu không nói, chỉ đi theo phía sau bọn họ.
Trong khi Phù Tô vụng trộm dò xét nhân vật lịch sử, thì người đưa ra “lão thử triết học” (triết học chuột già?) mà ngày nay không ai không biết, cũng đang đánh giá Tần vương hoàng trưởng tử điện hạ ngày ngày thượng triều
cũng không ai không biết kia. Ngoại trừ so với các hài tử khác đáng yêu
hơn một chút, miệng lưỡi ngọt ngào hơn một chút, Lý Tư thật sự không
nhìn ra đại vương tử mà đế vương thỉnh thoảng ôm vào triều đến tột cùng
hay ho ở chỗ nào, có thể làm cho quân vương thích đến liên tục phá lệ
như vậy.
Nhìn thấy Lý Tư mắt chăm chú nghiên cứu mình, Phù Tô vội vàng chui vào trong ngực Doanh Chính, trong lòng nghĩ Phù Tô cùng với
Lý Tư hẳn sẽ không kết thù kết oán sớm như vậy chứ, hắn vẫn còn ngây thơ chưa biết gì mà.
Còn vài bước thì đến Cần Mẫn Điện, Doanh Chính
nắm tay hài tử trong ngực dặn dò: “Tô nhi lát nữa nhìn thấy phụ vương ra ám chỉ phải lập tức giả vờ sinh bệnh biết không?” Âm lượng chỉ vẻn vẹn
đủ cho phụ tử hai người nghe được.
“Mẫu phi nói làm người…phải làm quân tử, quân tử…không…không nói bừa…”
“Tô nhi cũng biết thế nào là quân tử, thế nào là nói bừa sao?”
Dù sao Phù Tô cũng không muốn đáp ứng Doanh Chính, cảm thấy người này đến
tám phần là có ý đồ xấu xa, làm ra vẻ khờ dại lắc đầu nói: “Không biết!”
Hai chữ này thiếu chút nữa làm cho thiên cổ nhất đế tương lai tức đến chết
nghẹn, nhẫn nhịn hỏi: “Vậy vì sao ngươi không đáp ứng chuyện phụ vương
nói?”
Đem ngón trỏ tay phải nhét vào trong miệng, Phù Tô mặt đầy vẻ hoang mang nói: “Tô nhi không có bệnh vì sao phải nói có bệnh?”
“Bởi vì Tô nhi không muốn mỗi ngày đều phải dậy sớm đi đọc sách.” Doanh Chính dụ dỗ nói.
“Tô nhi…không đọc sách…cũng phải dậy sớm.” Người nào đó chết sống gì cũng không chịu nhượng bộ.
Khẽ cắn môi, thầm nghĩ hôm nay không hiểu sao hài tử lại không dễ gạt như
thế, Doanh Chính do dự một chút lại ném tiếp mồi ra: “Tô nhi nếu làm
theo lời phụ vương, vậy sau này cũng không cần dậy sớm.”
Quả
nhiên có vấn đề! Trong lòng đã khẳng định, vì vậy Phù Tô lại càng không
chịu dễ dàng nhượng bộ, cường điệu nói: “Mẫu phi nói đọc sách rất
tốt…đêm qua…dặn Tô nhi sau này phải…hăng hái đọc sách, biết lễ, hiểu
lễ.”
“Tô nhi còn nhỏ đọc sách thì quá sớm, thêm vài năm rồi nói sau.”
Xem đi! Phù Tô khinh thường hừ một cái. Có điều Doanh Chính rốt cuộc muốn
làm gì Phù Tô cũng không có hứng thú biết rõ, nhận được đảm bảo “không
cần học” mà mình muốn lập tức phối hợp gật đầu, mặc cho người ôm vào
cung điện cách đó không xa, thành thật bưng trà bái sư.
Mời xong
trà, Phù Tô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cười tủm tỉm nhìn người vừa mới trở thành thầy của mình. Khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi, khóe mắt có
một chút nếp nhăn, hai bên tóc mai đã có tơ bạc, lưng đã cong, rõ ràng
là một người không khỏe mạnh. Vừa mở mắt đã quen nhìn tuấn nam mỹ nữ,
hình dạng của nam nhân trước mắt này thật sự có chút làm cho Phù Tô vốn
chỉ thích người đẹp khó có thể tiếp nhận.
Sải bước đi đến, Phù Tô ra vẻ người lớn nói: “Phù Tô bái kiến Hàn phu tử, phu tử hữu lễ.”
“Không…không…dám…” Hàn Phi lấy lễ đáp lễ, cũng không vì đối phương là ái tử của Tần vương mà nịnh nọt.
Nhìn Phù Tô đã lui ra, mà quân vương lại không nói chuyện, Lý Tư từ lúc vào
điện vẫn đứng ở một bên liền chủ động tiến lên hướng Hàn Phi cúi đầu:
“Lý Tư kiến quá Hàn sư huynh (kiến quá – gặp qua, lời chào), sư huynh
gần đây vẫn tốt?”
Hàn Phi liếc nhìn Lý Tư, chỉ gật đầu nói: “Sư…sư đệ…hữu lễ…”
Đang nhàm chán chờ Tần vương ra ám chỉ, Phù Tô nghe thấy lập tức há to mồm,
vẻ mặt ngây ngốc mà ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân nói chuyện có chút
bị lắp kia. Họ Hàn, sư huynh của Lý Tư, còn bị tật nói lắp, nếu như hắn
còn không biết người kia là ai thì quả là trước kia đọc sách vô dụng
rồi.
Hàn Phi là ai, chính là người sáng lập Pháp gia*, sau khi
Tần quốc nhất thống sáu nước Tần vương Doanh Chính dùng học thuyết của
hắn trị quốc. Chuyện tư tưởng của hắn không được Hàn vương tiếp nhận,
lại được Tần quốc diệt Hàn nắm lấy sử dụng, đã truyền đời sau.
Người danh tiếng lẫy lừng như vậy thành thầy của mình, Phù Tô sao có thể
không kích động, run rẩy đi đến, vốn muốn bắt tay danh nhân làm kỷ niệm, tiếc là thân cao không đủ, vì vậy chỉ có thể ủy khuất ôm chặt đùi danh
nhân.
“Tô nhi!” Đứa con ôm đùi nam nhân khác làm cho Doanh Chính hết sức tức giận, lập tức mặt tối sầm xuống.
Bị thanh âm âm lãnh làm cho bừng tỉnh, Phù Tô lúc này mới nhớ tới “ước
định” của phụ tử hai người bọn họ ở ngoài điện. Con mắt khẽ đảo, thân
thể ngửa ra, Phù Tô dựa thế ngã xuống đất ngất đi, nhưng trong lòng thì
vì được ôm đùi “Hàn Phi Tử” mà không ngừng kích động.