Đêm khuya nhân tĩnh dường như trăng sao trên trời cũng đã đều đi ngủ,
bốn phía im ắng, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng mèo kêu hay tiếng gió êm dịu lướt qua lá cây.
Giống như Phù Tô đã nói, khách *** cách
âm thực sự có chút vấn đề, động tĩnhhơi quá lớn liền rất dễ bị người
phát hiện, còn tưởng rằng gặp thích khách.
Miệng bị bịt, hai tay
bị trói, cưỡi trên người Doanh Chính cha, Phù Tô càng ngày càng nghĩ
mình giống các tiểu M đáng thương trong tiểu thuyết ngược văn, bị ép
miễn cưỡng vui vẻ.
Bất quá Phù Tô đã quên chẳng có mấy tiểu M dám can đảm vung vuốt hành hung, cào ngực đối phương đến độ từng đường đỏ
rực, có mấy chỗ còn phá da rướm máu.
Giãy khỏi y phục buộc hai
tay Phù Tô cố sức trầm thắt lưng ngồi xuống trên bụng Doanh Chính cha,
tiếp đó biểu tình quái dị ngã vào trên thân Doanh Chính, thân thể khẽ
run, qua hơn nửa ngày mới chậm rãi lấy thứ gì đó trong miệng ra.
“Tê…” So với Phù Tô Doanh Chính bị thương tương đối nặng, vô ý thức rên lên
một tiếng rồi vội vàng ngậm miệng nghiến răng nghiến lợi trừng nhi tử
đang nằm ẹp trên thân mình: “Ngươi! Động đi!” cố sức thẳng lưng vậy mà
người nằm trên tuyệt không phối hợp, lại như bạch tuộc quấn chặt thân
hắn một khe hở cũng không lưu, mặc cho hắn làm thế nào, đối phương vẫn
không động lấy một chút.
Túm thịt thịt trên mông Phù Tô Doanh
Chính cố sức nhéo một cái, kéo gì đó bên miệng hắn xuống hạ giọng nói:
“Ngươi không thể động một chút sao!”
Cọ toàn bộ nước bọt ngoài
miệng lên ngực Doanh Chính cha, Phù Tô dùng cái miệng đã tê dại kiên
định nói: “Không động! Ta cứ không động! Chết cũng không động! Không có
đạo lý ngươi xâm lược ta ta còn phải hỗ trợ ngươi.” Nhấc đầu nghiêng
sang một bên.
Cứng không được Doanh Chính quyết định mềm, đưa tay cầm lấy cà rốt của Phù Tô kéo kéo, dùng tay xoa vòng vòng ở đầu, bất
ngờ lấy ra được vài giọt sương sớm:
“Ngươi…muốn sao?” Lại liếm một cái lên vành tai bên miệng mình.
Nuốt xuống tiếng rên rỉ sắp sửa thốt ra, Phù Tô chỉ vào củ cải đang còn cắm
trong hoa nhỏ của mình ở đằng sau hung tợn nói: “Muốn! Đương nhiên muốn! Bất quá không phải ở đây muốn, mà là ở đây muốn!” Thu tay lại Phù Tô
chỉ vào củ cải của mình đang được người cầm lấy.
Một tay âu yếm
thứ trong tay, Doanh Chính một tay kéo nhi tử hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang còn hé ra hợp lại kia một cái sau đó ấn người tựa vào ngựcmình,
nhỏ giọng hỏi vào tai Phù Tô: “Ngươi cũng không muốn sao? Ngươi biết ta
một đường này nhịn có bao nhiêu hạnh khổ không?”
“Đổi lại ngươi
bị người chọc cho thì có còn mỗi ngày mơ tưởng được không?” Ngẩng đầu
trợn trắng mắt xem thường Doanh Chính xong Phù Tô tiếp tục nằm úp sấp
xuống, nghĩ cha hắn là đứng nói không đau thắt lưng. Nếu như hắn là
người đi chọc chứ không phải bị chọc thì hắn cũng sẽ mỗi ngày nghĩ đến
việc này.
Chọc đến chọc đi nghe làm Doanh Chính cực mất tâm tình, vì vậy kéo qua y phục bị Phù Tô nhổ từ trong miệng ra lại nhét về cho
hắn: “Vi phụ nghĩ loại thời gian này Tô nhi chỉ nên ngoan ngoãn hưởng
thụ đừng có nói gì vẫn tốt hơn!” Nói xong không hề nhìn hai mắt phun hỏa của nhi tử trực tiếp một cái xoay người đè người kia xuống dưới thân
muốn làm gì thì làm bắt đầu vận động ra vào.
“Ân…ân ân ân…” Móc
móc cái miệng bị che Phù Tô phát ra thanh âm không cam lòng, thề thù
ngày hôm nay Phù Tô hắn nhất định phải báo trở về!
…
Ở trên giường phòng ngoài của gian phòng bên cạnh thị vệ trưởng trở mình đồng thời vẫn thời khắc chú ý động tĩnh sát vách.
Khi hắn nghe thấy bên kia truyền sang tiếng ‘kẽo kẹt, kẽo kẹt’ lập tức xoay người ngồi dậy chăm chú nghe: “Triệu tổng quản ngươi đã ngủ chưa?” Nhỏ
giọnggọi.
Đợi một hồi, Triệu Cao ngủ ở phòng trong xoay người trả lời: “Chưa, đại nhân có việc?”
“Không phải, ta là muốn hỏi ngươi có nghe thấy sát vách có động tĩnh gì hay không?”
“Có động tĩnh?” Vểnhtai dán lên tường chăm chú nghe một hồi, Triệu Cao
hoang mang nói: “Có lẽ là chuột đi, thanh âm… Nói chưa xong chợt nghe
sát vách truyền đến ‘rầm’ một tiếng, thanh âm không lớn, chỉ một thoáng
đã không có, tiếp đó là tiếng khe khẽ nói nhỏ, chỉ là không quá rõ ràng.
“Sẽ không phải là đã xảy ra chuyện?” Thị vệ trưởng đứng dậy có chút lo
lắng, ra vẻ muốn sang nhìn một cái. Đây rõ ràng là di chứng vì chuyện ở
Lũng Tây lần trước mà lưu lại.
“Đừng!” Triệu Cao gọi thị vệ
trưởng lại nghe thêm một hồi, thấy không còn động tĩnh gì lúc này mới
thấp giọng nói: “Không có việc gì, xem ngươi khẩn trương kìa, vừa rồi
nhất định là bệ hạ với đại hoàng tử lại vì giành chăn mà đánh nhau
thôi.”
Giành chăn? Còn là ‘lại’? Nuốt nước bọt thị vệ trưởng có
chút không dám tưởng tượng tình cảnh hai người đang giành chăn bên phòng sát vách: “Bệ hạ… bọn họ thường hay giành chăn..
“Cũng không
phải thường, bất quá có lúc bọn họ vẫn giành chăn…” Triệu Cao bĩu môi
lắc lắc đầu không nói thêm gì nữa: “Ngủ thôi, ngày mai còn phải chạy
đinữa.”
Nghe sát vách không có động tĩnh gì nữa thị vệ trưởng lúc này mới nằm xuống lại, nhưng trong lòng đối với cách nói ‘giành chăn’
vẫn còn có chút không tin.
…
“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!”
Liên tục hắt hơi ba cái Phù Tô còng lưng vác vẻ mặt ngủ không đủ từ trên lầu đi xuống: “Tổng quản nhớ kỹ sau này buổi tối cho ta thêm cái chăn!”
Phù Tô quyết định tự quấn mình thành tằm cưng, chẳng lẽ đến như vậy cha hắn còn có thể đắc thủ?
Ngược với Phù Tô đầy bệnh trạng Doanh Chính lại rất thần thanh khí sảng, nghe Phù Tô đòi thêm chăn hắn khinh thường nói: “Ngươi có quấn mười cái chăn cũng vô dụng.” Cái thái độ kiêu ngạo buông lời càn quấy kia chọc Phù Tô tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Lẽ nào tổng quản nói là thật? Bệ hạ thực sự cướp chăn của đại hoàng tử? Này cũng quá này nọ kia đi…
Nhất thời trái tim nam nhi cứng như sắt của thị vệ trưởng khó mà tiếp thu
được hoàng đế bệ hạ cao quý không gì sánh được của bọn họ lại có hành vi không chút ‘nhường nhịn yêu thương’ như thế, ngay cả chăn của nhi tử
cũng không buông tha, cảm thấy Phù Tô vì không có chăn đắp mà cảm mạo
rất đáng thương cảm.
Mà lúc này Triệu Cao lại đang nghĩ Phù Tô so với quấn thêm lớp chăn còn không bằng tìm dược cao hóa ứ tiêu thũng có
vẻ tương đối thực dụng hơn.
………
Công bằng mà nói thời Tân
Thủy Hoàng là một niên đại rất giỏi, không chỉ nhân tài đông đúc, hơn
nữa trình độ các cấp cũng không sai, có rất nhiều mặt ngay cả người hiện đại xem ra cũng xấu hổ không bằng.
Đại Tần đế quốc mênh mông hơn hai ngàn năm trước đã từng sáng lập nên vô số sự nghiệp to lớn làm hậu
nhân muôn đời kính ngưỡng, Vạn Lý Trường Thành hùng cứ phương bắc, kênh
Trịnh Quốc tưới phì nhiêu đồng cỏ Quan Trung, còn có đập nước Đô Giang
tạo ra ‘thiên phủ chi quốc’ (vùng đất như kho của trời, ý nói vùng giàu
mạnh).
Đập Đô Giang tưới tiêu bảo hộ cho nhân dân Tứ Xuyên hơn
hai ngàn năm, cho đến bây giờ vẫn phát huy tác dụng rất lớn, bảo đảm
giải quyết được vấn đề sản xuất nông nghiệp. Sự dồi dào của Tứ Xuyên có
phân nửa là nhờ đập Đô Giang ban tặng.
Bình nguyên Thành Đô cổ
xưng ‘thiên phủ chi quốc’, hai bên con đường dài sáu mươi công lý xuất
phát từ Thành Đô cho đến đập Đô Giang, cảnh ‘giá sắc chi phong, tang
nông chi thịnh’ (đồng áng thuận lợi, nông dân giàu có) có thể nhìn thấy
tuyệt không kém vùng ‘ngư mễ chi hương’ (vùng đất lắm cá nhiều thóc)
Giang Nam.
Những điều này đều nhờ có một công trình thuỷ lợi từ
hơn hai ngàn năm trước, mà người tu kiến công trình đó chính là tỉnh
trưởng đương thời của tỉnh Tứ Xuyên Lý Băng cùng đại nhi tử của hắn là
Lý Nhị Lang.
Bởi vì công trình thuỷ lợi này mang đến cho nhân dân Tứ Xuyên rất nhiều ích lợi, cho nên nhân dân đối với Lý Băng cùng Lý
Nhị Lang vô cùng sùng bái, còn vì phụ tử hai người tốn hao không ít tiền kiến tạo một miếu thờ, người đời gọi là miếu Nhị Vương.
Đến
triều Tần gặp Tần Thủy Hoàng, gặp một đám Vương Tiễn, Vương Bí, Mông
Điềm, Mông Nghị, Lý Tư, Úy Liễu, Hạng Vũ, nào có đạo lý buông tha ‘nhị
vương’ đại danh đỉnh đỉnh này? Huống chi một trong nhị vương là Lý Nhị
Lang từ đầu vẫn thân phận mơ hồ, vẫn luôn có người nói hắn chính là tiền thân của Nhị Lang thần Dương Tiễn.
Bất quá lúc này Lý Băng còn
chưa được nhận lệnh làm Thục quận thủ, đập Đô Giang cũng chưa kiến
thành, bởi vậy ở đây còn chưa phải là ‘thiên phủ chi quốc’ mà là ‘hồng
lạo chi hương’ (cái nôi lụt lội).
Bình nguyên Thành Đô tây bắc
cao, đông nam thấp, mà đường đôi xứng của mảnh đất bình nguyên hình dẹp
đó lại cao hơn địa hình hai bên, vào mùa nước lớn dòng Mân Giang cuồn
cuộn chảy bên cạnh đường đối xứng thường thường sẽ tạo thành hoạ hồng
thủy cho bình nguyên Thành Đô. Nhưng vào mùa khô Mân Giang lại xuôi nam
chảy về những nơi địa thế thấp, tạo thành khô hạn cho nơi này.
Vùng đất này từ đầu vẫn luôn bị triều đình xem như một miếng gân gà, vứt thì đáng tiếc ăn lại vô vị, hàng năm nếu không phải lụt lội thì chính là
khô hạn, chỗ tốt một điểm không mò được còn phải thỉnh thoảng triệu tập
lương thảo vận chuyển sang. Đất Thục có một dạo trở thành nơi làm quan
viên triều đình đau đầu đến muốn bỏ qua.
Hàng năm đều có người
dâng tấu giản thỉnh cầu nổ núi sửa kênh lên triều đình cho mọi người
thảo luận. Nhưng tuyệt đại bộ phân đều cho rằng xuất ra một đống tiền
to, đồng thời mỗi năm đều phải bỏ vào một lượng nhân lực vật lực lớn chỉ vì một khối địa phương không chút lợi tức thực sự không phải cử chỉ
sáng suốt. Những tiền này so với bị ném vào nơi không có hiệu quả còn
không bằng dùng để xây dựng Trường Thành phát triển quân đội chống lại
tộc Hung Nô.
Ngay cả Doanh Chính cũng đã từng có lần bắt đầu dao
động về chuyện lưu lại đất Thục, bởi vì đất này đối với triều đình mà
nói chính là một cái động không đáy, không đáy lấp sao cũng không đầy.
Thế nhưng đất Thục dù sao cũng là một bộ phận của Tần quốc, mặc dù chẳng ra sao Doanh Chính vẫn không muốn cắt nó ra ngoài.
— 0O0 —
Lần này xuất cung vốn hướng đi là thẳng đến Phái Huyện, thế nhưng giữa
đường Doanh Chính lại lâm thời sai người cải biến lộ tuyến đi đất Thục.
Giống như lời hắn cùng Phù Tô đã nói, có một số việc không thể chỉ ngồi ở triều đình nghe người khác nói, nhất định phải tự mình đi chính mắt
nhìn, chính tai nghe, tự mình lý giải tình trạng thực tế.
Ngoại
trừ hoàng đế vô năng bằng không thì không ai nguyện ý lúc mình cầm quyền lại dứt bỏ đất đai ra khỏi bản đồ, cũng không ai nguyện ý thừa nhận
mình ngay cả một khối thổ địa cũng xử lý không được, cho nên thừa cơ hội xuất cung Doanh Chính muốn tự mình đi Thục tìm đường giải quyết.
Năm nay mùa mưa chẳng hiểu vì sao đến đặc biệt sớm, lúc Doanh Chính vào đến đất Thục thì ở đây đã có không ít thôn trang bị chìm, nhà cửa hư hại.
May mà bởi vì hàng năm đều lụt vài lần cho nên vừa vào hạ mọi người đã
làm chuẩnbị chống lũ. Hơn nữa mấy ngày nay tuy rằng mưa liên tục nhưng
cũng không phải là quá lớn, cho nên cũng không có người thương vong,
phòng ốc cũng đã được dựng lại, chỉ là bùn đất bám lên quá nhiều, gieo
trồng không bao lâu mầm cũng hỏng mất.
Đoàn người đi qua một thôn trang đang có người lũ lượt trở về, móng ngựa cùng bánh xe đều lưu lại
vết tích thật sâu trên mặt đất lầy lội, heo con khỉ con cũng đã được an
bài vào trong xe ngựa của Từ Phúc. Bởi vì Doanh Chính cha có thể ăn thịt heo nhưng không thể ngửi mùi heo sống, huống chi còn có một con khỉ chỉ biết nhảy nhót lung tung, cho nên chỉ có thể ủy khuất quốc sư đại nhân
mà thôi.
Ghé vào cửa xe nhìn từng nhà vội vàng ra ngoài thanh lý
nước đọng Phù Tô gọi thị vệ trưởng: “Đi hỏi xem nơi này có phải là thôn
gần Giang Khẩu (một trấn thuộc huyện Bình Xương, Tứ Xuyên) nhất hay
không, đến thành trấn kế tiếp còn cần bao lâu.”
Thị vệ trưởng
lĩnh mệnh lập tức đi tìm dân bản xứ hỏi, để còn xác định xem tiếp tục
chạy đi hay là nghỉ ngơi hai ngày chuẩn bị cho tốt lại lên đường.
Nghe Phù Tô dặn dò, Doanh Chính đang nằm trong xe nghỉ ngơi mở mắt ra ngoắc
ngoắc ngón tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Đóng cửa sổ xe lại, phong
hàn mới tốt nhỡ lại trúng gió, ta xem ngươi là uống dược của Từ Phúc
uống đến nghiện rồi.”
Không đề cập đến còn đỡ, nhắc tới dược trị
liệu phong hàn của Từ Phúc Phù Tô thiếu chút nữa ói ra. Chỉ cần nghĩ đến là đã thấy rất đáng sợ, quả thực chính là một hồi ký ức tràn ngập hắc
ám.
Nói đến bệnh của Phù Tô thì cùng Doanh Chính cha không thoát
được quan hệ, bởi vì phong hàn mà hắn trúng là bệnh thông thường của các tiểu thụ, không cẩn thận là vừa tiêu chảy lại đau đầu nhức óc. Bất quá
cũng may Phù Tô mấy năm nay vẫn luôn kiên trì rèn luyện cùng sử dụng
dược liệu quý báu dưỡng thân, thân thể hỏng mất cũng bổ về được một
chút. Cho nên lần này phong hàn cách muốn chết muốn sống sốt cao không
lùi còn rất xa, không cần lo lắng, chỉ là choáng váng đầu chảy nước mũi
không có tinh thần, còn lại tất cả đều bình thường.
Xét thấy Phù
Tô dính loại bệnh không thể công khai lại dễ bị đoán được này, Doanh
Chính trực tiếp chụp đến đại phu miễn phí Từ Phúc không chỉ biết y thuật mà còn biết rất không sai đến xem chẩn khai dược.
Cũng không
biết Từ Phúc có phải là cố ý trả đũa hay không, bôi đen lương tâm mở một thang dược đắng đến muốn chết, tiên ra đen như mực, nhìn đã sợ phát
hoảng.
Để ép Phù Tô uống Doanh Chính cha cũng chịu không ít khổ,
thường xuyên là phải uống cùng. Bởi vì Từ Phúc nói dược này không chỉ có thể trị phong hàn mà còn có thể phòng phong hàn, vì vậy Doanh Chính
suốt ngày bám lấy Phù Tô cùng một chỗ liền lưu lạc thành vật hi sinh
đáng thương đáng buồn.
“Trong xe nghẹn hoảng cho nên muốn hít thở không khí.” Nghe lời đóng cửa sổ xe Phù Tô bò lại bên cạnh Doanh Chính, lấy thức ăn vặt trong bọc đồ ra gối lên đùi cha mình vừa ăn vừa xem tấu giản từ Thục quận nửa đường đưa đến, mặt trên vẫn là thỉnh cầu chi tiền sửa đập.
Chỉ là lần này người thượng tấu không phải quận thủ Thục quận, mà là một tiểu lại, tên là Lý Băng.
Doanh Chính lúc này có lẽ còn chưa biết tiểu lại này là ai, nhưng Phù Tô đối
với đại danh của người này lại như sấm bên tai, tuy rằng càng nhiều là
bởi vì nhi tử Lý Nhị Lang của hắn: “Phụ hoàng nếu như ngươi thực buông
tha mặc kệ đất Thục nhất định sẽ hối hận, đừng nhìn nó hiện tại như vậy
thế nhưng chắc chắn sẽ giàu có lên, chỉ cần người sống trên mảnh đất này còn chưa buông tha thì nơi này vẫn còn có hi vọng.”
Vừa rồi
xuyên qua cửa sổ nhìn cảnh các nhà các hộ bận rộn Phù Tô phát hiện mỗi
người bọn họ đều rất tích cực, không có ai buông tha cho cuộc sống ở
đây: “Mười năm cũng được, hai mươi năm cũng được, nó tóm lại rồi sẽ giàu có, đến lúc đó được lợi chính là triều đình cùng bách tính Đại Tần ta.”
“Nói thì dễ, nếu như có thể trị thì nơi này trăm năm qua cũng đã không cứ
như vậy, chư quốc khác cũng sẽ không bỏ mặc nó không người tranh đoạt.”
Cũng không phải Doanh Chính tiêu cực, mà từ lúc thiên hạ nhất thống triều
đình thu đất Thục vào bản đồ rồi hắn vẫn một mực nghĩ biện pháp trị ngập lụt cùng khô hạn ở đây, chỉ là chưa từng có hiệu quả quá lớn.
Tiền ném vào không ít nhưng lại không nghe thấy một tiếng vang, thực làm người ta thất vọng, không còn nhiệt tình.
“Đó là vì ngươi không tìm đúng người, ta vẫn là câu nói kia: không cần tìm
người biết trị thủy trong khắp cả nước, tìm ngay tại chỗ là được rồi,
bởi vì không ai so vói bọn họ càng lý giải từng gốc cây ngọn cỏ ở đây.”
Doanh Chính suy nghĩ một chút lời Phù Tô nói, mở miệng hỏi: “Cứ như lời ngươi nói, nếu quả thực địa phương có nhân tài như vậy thì sao hàng năm vẫn
thấy vỡ đê lan tràn?”
“Lý do thì có nhiều, cha ngươi muốn nghe
cái nào? Có thể là nhân tài nhất định là bị dìm, bởi vì thông thường
quan có tay nghề chức lại không cao không có quyền lên tiếng, hắn có
muốn sửa cũng không có quyền sửa.” Đưa thẻ tre trong tay cho Doanh
Chính ý bảo hắn nhìn một cái, Phù Tô cười nói: “Tấu giản như vậy có mấy
cái được đưa đến Hàm Dương? Lại có mấy đến được Hàm Dương? Không một kẻ
làm quan nào nguyện ý thủ hạ có khả năng hơn so với mình, đặc biệt cái
loại quan không cao không thấp càng hận nhất có thuộc hạ mạnh hơn mình,
nhân tài chính là cứ như thế bị mai một.”
Liếc nhìn Phù Tô chẳng
biết hắn từ nơi nào mà có được những câu kết luận ngạc nhiên cổ quái rồi lại có lý như vậy, bóp lấy cái mũi của hắn Doanh Chính mở thẻ tre đọc
chữ viết trên đó, cũng càng đọc càng chăm chú, thậm chí đã quên mình còn đang bóp mũi nhi tử.
Chỉ vì những gì viết trên đó thực sự không thể tưởng tượng nổi, cư nhiên muốn nổ núi ra một lỗ hổng khơi thông hà đạo.
Thế nhưng nếu quả thực thành công thì đó chính là tạo phúc cho hậu thế,
cũng là một nét bút cực kỳ vinh quang, không thể không nói Doanh Chính
xác thực có chút tâm động.
Mà lúc này thị vệ trưởng đi hỏi đường
cũng đã trở lại bên cạnh xe, ở bên ngoài cung kính nói rằng: “Gia, thuộc hạ vừa nghe được nơi này xác thực là một trong các thôn trang gần hà
đạo nhất, mà cách thành trấn kế tiếp ít nhất còn có hai ngày lộ trình.
Nếu không chúng ta ở nơi này nghỉ ngơi một chút lại lên đường?”
“Chuyện này…”
Giữa lúc Doanh Chính còn đang do dự thì thị vệ phụ trách bảo hộ xe ngựa của
Từ Phúc cưỡi ngựa đến nói nhỏ bên tai thị vệ trưởng vài câu, tiếp đó thị vệ trưởng nói lại với Doanh Chính đang ngồi bên trong: “Gia, tiên sinh
nói thôn này ở lại một ngày tất có thu hoạch.”
Tiên sinh trong
lời thị vệ trưởng chỉ chính là Từ Phúc, mà Doanh Chính thì được xưng là
‘gia nhi’, Phù Tô là ‘công tử’, Triệu Cao là ‘trướng phòng’, thị vệ
trưởng là ‘hộ vệ’, tất cả đều vì thuận tiện cùng an toàn khi xuất môn ra ngoài.
Ngay cả Từ Phúc cũng nói như vậy làm Doanh Chính liền
thấy hiếu kỳ ‘thu hoạch’ trong lời hắn đến tột cùng là cái gì. Cúi đầu
nhìn nhi từ bị mình bóp mũi đã há miệng mắt trợn trắng, Doanh Chính cha
tâm tình không hiểu sao đột nhiên trở nên thật là tốt, thập phần thư
sướng
……….
Mặc dù là tá túc dân trạch nhưng cũng rất được coi trọng, không phải nhà ai cũng có thể ở.
Cùng thị vệ hỏi thăm một vòng trong thôn Triệu Cao mói tìm được một hộ trong vòng ba năm không làm qua tang lễ, trong nhà không có người bệnh liệt
giường, gian nhà rộng rãi sáng sủa.
Tuy rằng hộ này lúc đầu không quá nguyện ý cho người ngoài tá túc sợ dẫn đến phiền phức, nhưng lúc
Triệu Cao lấy ra một xâu tiền rồi thì lập tức cải biến thái độ, cho nên
mới nói từ xưa đến nay không có tiền là vạn vạn không thể.
Trước
thu thập gian nhà lại một lần, Triệu Cao lại cho nữ chủ nhân nhà này một ít tiền để nấu nước tắm làm cơm, an bài đâu đó xong xuôi mói cùng thị
vệ đi theo hắn quay trở lại tìm mọi người.
Liên tục vài ngày đều
ngủ trên xe ngựa Phù Tô vừa nhìn thấy giường hứng thú đến nguy, không
đợi Triệu Cao trải chăn mang theo từ trong cung đã đá bay hài trên chân
nhảy lên, chiếm trước chỗ nằm tốt.
Nghe thị vệ báo lại Từ Phúc
mời mình sang có việc thương lượng, Doanh Chính được Triệu Cao hầu hạ
rửa mặt rửa tay thay đổi kiện y phục mới chuẩn bị xuất môn. Trước khi đi thấy Phù Tô đã ngủ thẳng đến ngáy khò khò Doanh Chính liền lưu Triệu
Cao lại: “Gọi hắn dậy lau mặt rửa tay cởi y phục rồi hẵng ngủ tiếp, miễn cho đệm chăn đều bị làm dơ.”
“Dạ.” Cúi đầu tiễn bước Doanh Chính rồi Triệu Cao mới ngẩng lên, nghĩ thầm rõ ràng là lo lắng đối phương
mặc quần áo ngủ khó chịu nhưng hết lần này đến lần khác cứ muốn nói kiểu không cam không nguyện. Đối với hành vi ‘non nớt’ này của Doanh Chính
Triệu Cao trong lòng cười trộm.