Một đội kỵ binh chạy như bay, lưu lại vô số bụi cuốn mịt mờ…
Một đội bộ binh bước tiến chỉnh tề đạp qua, lần thứ hai vung lên bụi mù nhộn nhạo…
Tận sau cùng của hai đội ngũ đó, một chiếc xe ngựa che chắn nghiêm kín
không người điều khiển nhàn nhã rong chơi theo ở phía sau, tấm ván làm
bệ ngồi thỉnh thoảng lại nhún nhảy nhún nhảy rồi lại nhún nhảy.
“Được chưa? Không được thì đổi người!”
“Chờ.. .chờ.. .chờ một chút..”
“Ngươi làm suốt một đường, đã sắp đến nơi rồi!”
“Chờ một chút, đừng thúc giục! A.. .Ngươi đừng động..”
Doanh Chính nhìn Phù Tô cưỡi trên người mình dễ đã nửa ngày trợn trắng mắt
một cái, thực sự không thể tin lời người này nói. Thậm chí còn muốn hoài nghi hắn đến tột cùng có thể làm hay không, kẹt giữa nửa vời như vậy
thật đúng là làm người ta khó chịu.
Vươn tay lên cái mông trơn
trụi trắng nõn nộn nộn của Phù Tô nhéo một chút, một cái xoay người đè
Phù Tô xuống dưới lấy tay búng búng ‘củ cà rốt’ ủ rũ cúi đầu không có
tinh thần kia: “Không làm được cứ việc nói thẳng đừng lãng phí thời
gian, ngươi chẳng lẽ không biết vi phụ thế nhưng phải mất sức rất lớn
mới có thể để cho bọn họ không tới gần, chỉ được bảo hộ từ xa sao?” Lại
cắn cái mũi nhỏ hồng hồng của Phù Tô một ngụm.
Thiết, phí sức đến cỡ nào? Còn không phải môi trên môi dưới đụng một cái nói ra lời sao?
Phù Tô cố sức nỗ lực xì ra nước mũi muốn ghê tởm chết Doanh Chính cha cứ
cắn mũi hắn không tha, chỉ là phế đi lực mạnh nhưng cái gì cũng không xì ra được, còn suýt nữa tự ngạt chết chính mình.
Nhấc chân đá văng Doanh Chính, ném đầu của hắn ra ngoài cửa sổ xe Phù Tô cũng tự nhào đến một cái cửa sổ khác ló đầu ra hít thở từng ngụm lớn khí, nào biết chưa
đợi hắn hít thở được mấy hơi đã lại bị người túm trở về.
Từ ngày
nửa lừa nừa ép hái được hoa nhỏ của Phù Tô, dục vọng của Doanh Chính tựa như nước sông xả lũ cứ đổ không ngừng, mỗi ngày đều phải lôi kéo Phù Tô ở trên giường lăn qua lăn lại một hồi.
Nếu không vì ngại nhi tử
ăn không tiêu còn mình cũng bệnh nặng mới khỏi, Doanh Chính hận không
thể sinh trưởng luôn trên giường, đời này chuyện gì cũng không đụng đến.
Để che lấp ‘hành vi tội ác’ của mình, Doanh Chính còn nói với mọi người
nhi tử Phù Tô bởi vì ăn lung tung phá hủy bao tử đi ngoài chân nhũn hết
cả, để thuận tiện chiếu khán cùng giám sát ẩm thực của hắn mới trực tiếp giữ người ở lại bên mình dưỡng bệnh.
Lý do rất đầy đủ, Doanh
Chính rất hiền đức. Hành động lần này không chỉ thỏa mãn tư dục của hắn
mà còn thuận tiện bôi đen hình tượng của Phù Tô trong lòng mọi người.
Bất quá đồng thời hắn cũng phải trả giá rất lớn, đó là thuốc xổ đại phu
lượng thân ngao chế cho Phù Tô tất cả đều vào bụng hắn, khiến cho Doanh
Chính cha đã thật nhiều ngày bị táo bón.
Bất quá hắn vẫn làm không biết mệt, mà con người thường chính là vì thế mà đọa lạc.
Kéo người từ bên cửa sổ về xoay đầu hắn sang phía mình, Doanh Chính hôn lên hai cây lạp xưởng trên mặt Phù Tô. Không dám quá cố sức, dù sao cắn
sưng lên cũng không dễ giải thích với người ngoài.
Vừa hôn xong, thứ cực nóng của Doanh Chính đã thừa dịp người ta không chuẩn bị hoàn toàn tiến nhập vào thân thể Phù Tô.
“Ngô…” Không khỏi mở to hai mắt, Phù Tô không thể tin được hắn cha cứ như thế
mà tiến vào, vì vậy hai cái chân nhỏ bắt đầu đạp đạp.
“Đừng nhúc
nhích!” Doanh Chính từ kẽ răng bài trừ ra hai chữ cộng thêm một đầu mồ
hôi, bị Phù Tô ma ma chít chít hơn nửa ngày, Doanh Chính đã sớm nhịn
không được ngay sau đó nâng động eo lưng khởi xướng tiến công.
“A!” Thân thể giống như bị xé rách, cảm giác ngứa ngáy tê dại theo nhau mà
đến làm đầu Phù Tô nhất thời trống rỗng: “Chờ…thích ứng một chút…” Đau
đớn cùng khoái cảm đan vào một chỗ, làm Phù Tô hãm sâu trong đó vô pháp
tự kiềm chế. Khi củ cải nhỏ của hắn thường thường ma sát vói bụng Doanh
Chính cha thì một chút tiếp xúc rất nhỏ cũng có thể làm thân thể Phù Tô
run rẩy một trận.
Nghe Phù Tô rên rỉ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
trướng đến đỏ bừng của hắn, Doanh Chính ngồi dậy kéo người vào sát trong lòng, giật vạt áo Phù Tô hôn lên xương quai xanh cùng ngực hắn, gieo
xuống khỏa khỏa dương mai tím hồng, làm chứng cứ chiếm hữu của mình.
“Ân.. .Ân..” Thanh âm của Phù Tô từ thống khổ biến thành ngân rên, vịn cổ
Doanh Chính cha Phù Tô không tha muốn đòi lại công đạo cho mình. Nhưng
ngại nơi hắn có thể xâm lược nếu không phải cổ thì là tai, đều là một ít bộ vị nguy cơ cao dễ bị người phát hiện rồi kỳ hoặc, bởi vậy những nơi
đó Phù Tô đều không thể dùng để xả giận, chỉ có thể liên tục ở sau lưng
Doanh Chính cha vừa đấm vừa cào vừa nhéo, mỗi lần xong xuôi Doanh Chính
cha đều như vừa bị người thi hành đại hình.
Tuy rằng hở mông có
chút lạnh lẽo, nhưng độ ấm trong ngực đối phương lại làm cho Phù Tô thấy ấm áp cùng an toàn, càng nhiều hơn là một loại cảm giác gọi là hạnh
phúc.
“Cha..”Phù Tô nghiêng đầu chôn ở bờ vai Doanh Chính buồn bực gọi.
“Ân?” Vừa mút vừa cắn, đang vội vàng khai khẩn trước ngực Phù Tô Doanh Chính
trong lúc bận rộn tranh thủ thời gian ngẩng đầu hừ một tiếng.
“Ngươi có nhìn thấy cái quần ngoài của ta không vậy?” Đếm đi đếm lại Phù Tô phát hiện mình thiếu một cái quần.
Doanh Chính tìm một vòng phát hiện trong xe quả thực không có cái quần bị
mình lột ra của nhi tử, mà cửa xe thì không biết từ bao giờ không đóng
kín, cho nên có khả năng rất lớn là cái quần đó đã…
Nếu quả thật
là như vậy, thì thực may là rớt ra ngoài không phải quần ngắn mặc ở sát
thân bên trong, Doanh Chính cảm thấy may mắn không gì sánh được nghĩ
vậy.
Lúc này thị vệ ở xa xa phía sau phụ trách bảo hộ xe ngựa từ
dưới đất nhặt lên một cái quần mới rớt từ trong xe ra không lâu, mọi
người hai mặt nhìn nhau, chẳng biết đây là ý gì.
…
Trước
khi đêm xuống xe ngựa của Doanh Chính Phù Tô rốt cuộc cũng đến dịch quán ở lại qua đêm, Mông Nghị sớm đi tuốt đằng trước đã chuẩn bị xong xuôi,
tất cả mọi người đang chờ hai người.
Cửa xe đẩy ra Doanh Chính chỉ mặc trung y không được tự nhiên từ trên bước xuống, đứng ở cạnh xe nhìn người bên trong.
Đợi hơn nửa ngày, Phù Tô buộc một túm vải trên đầu, hạ thân quấn áo khoác
của Doanh Chính rốt cuộc từ trên xe nhảy xuống, nghênh ngang đi vào
trong, không chút nào thèm để ý vấn đề hình tượng của mình lúc này.
“Đây là…” Mông Nghị đi ra nghênh đón nhìn Phù Tô kỳ trang dị phục mắt lộ vẻ nghi hoặc.
“Đổ xúc xắc thua.” Bình thản chỉ chỉ vải trên đầu. Tiếp đó Phù Tô lại chỉ
vào hạ thân của mình nói: “Thua nhiều quá y phục cũng cởi nhiều lắm,
quần đã mất rồi.”
Mua vui đến mất cả quần Mông Nghị nghĩ Phù Tô quả thực thành thần rồi, trên đời chỉ có một người này mà thôi.
Lúc này một thị vệ cung kính đi đến, một cái quần vắt trên tay, nói: “Đây
là chúng thuộc hạ giữa đường nhặt được.” Không cần hỏi cũng biết cái
quần này là của ai.
Khóe miệng ám rút, Phù Tô da mặt dầy như mo
bình thản ung dung tiếp nhận cái quần trong tay thị vệ kiểm tra một
phen. Thấy không lỗ thủng cũng không bẩn, vì vậy tượng trưng vẩy vẩy mấy cái trực tiếp mặc lên: “Vẫn là đồ của mình tốt nhất!” Cởi y phục trên
lưng xuống ném cho Mông Nghị nghênh ngang vào nhà.
Lừa dối qua
cửa, Phù Tô trong lòng thả lỏng, đột nhiên nghĩ cảm giác yêu đương vụng
trộm thực đúng là kích thích không gì sánh được.
Trước khi mùa đông bắt đầu, Doanh Chính Phù Tô hai người rốt cuộc về đến Tần hoàng cung xa cách đã lâu.
Xét thấy từ lần mất quần trước, hai người không tiếp tục giữa đường ‘chơi’
trò cái gì có cái gì không nữa mà ngược lại nghiêm túc đi đường.
Trở lại hoàng cung Doanh Chính cũng không cùng Phù Tô quay về tẩm cung mà
giữa đường rẽ ngang sang chỗ Từ Phúc nói có chuyện quan trọng cần xử lý, để Phù Tô đi về trước đợi mình.
Lười biết cũng lười đi hỏi, Phù
Tô ngồi trong xe ngựa đại biểu cho thân phận của mình đi vào hoàng cung
cũng giữa đường chuyển hướng không đến tẩm cung của Doanh Chính mà quay
về nơi ở của mình.
Nhận được tin, cung nhân từ lâu đã đứng cả ở
ngoài điện ngóng chờ điện hạ trốn nhà đi đã thật nhiều ngày của bọn họ,
đợi đến lúc nhìn thấy xe ngựa đến mọi người liền quỳ xuống thỉnh an.
“Đều bình thân.” Từ trên xe ngựa nhảy xuống Phù Tô học bộ dạng anh tuấn
thường ngày của Doanh Chính vung tay lên, trong lòng sướng không gì sánh được.
“Tạ điện hạ ân điển.” Người quỳ đầy một sân rầm rập khấu lễ xong, lúc này mới lục tục từ dưới đất đứng lên.
Đợi cửa điện đóng lại thì bọn họ lúc này mới không lớn không nhỏ nhất ủng
mà lên vây quanh Phù Tô, tranh nhau hỏi hắn mấy ngày nay ở bên ngoài có
khỏe không, có thụ thương không, có đói bụng không…
Cho đến bây
giờ chưa từng xem người bên mình như nô tài, trong mắt Phù Tô mọi người
bất quá chỉ phân công bất đồng, ở chung một viện đóng cửa lại thì là
người một nhà.
Người một nhà trọng yếu nhất là đoàn kết, bằng không sao có thể đấu với người ngoài?
Tần hoàng cung trên dưới ai chẳng biết đại hoàng tử từ trước đến nay khiêm
tốn, thừa hành dĩ hòa vi quý lại có thể vì một cung nhân cấp thấp trong
điện mình mà dám lớn giọng với nương nương hậu cung, châm chọc người đến phát khóc.
“Đều tan đều tan đi, đại hoàng tử chạy nhiều ngày như vậy khẳng định mệt mỏi, trước để điện hạ tắm rửa thay y phục ăn cơm no
cái đã.” Dao Nương đứng ra đuổi mọi người lui xuống.
Nghĩ lại chủ tử bọn họ ngựa xe mệt nhọc một đường hạnh khổ, cung nga nội thị cùng
thị vệ trong điện đều hành lễ rồi rất nhanh rời khỏi tẩm điện ai tiếp
tục làm việc người nấy.
Giơ ngón tay cái lên với Dao Nương Phù Tô vẻ mặt bội phục, xoay người mang theo nàng cùng Hàn Phồn vào trong:
“Mấy ngày nay trong cung trên triều có đại sự gì phát sinh hay không?”
Cởi áo khoác dính đầy bụi bặm Phù Tô ngồi ở trên tháp uống trà Hàn Phồn
bưng lên hỏi.
“Đại sự thì không có, bất quá từ sau khi điện hạ
cùng bệ hạ ly cung có một người nổi bật hẳn, vô luận trên triều hay
trong dân gian đều được mỹ danh cực cao, cũng nhân cơ hội đó mượn hơi
không ít quyền thần trên triều.” Hàn Phồn nói hết chuyện mình biết cho
Phù Tô nghe.
Hoàng tử công chúa tổng cộng lại cũng gần bốn mươi người, Phù Tô luôn luôn
không có ấn tượng gì với đám huynh đệ tỷ muội này, có thể gọi tên ngoại
trừ trưởng công chúa thì chính là công tử Cao cùng công tử Tương Lư. Cho nên cái tứ hoàng từ nhỏ hơn mình một tuổi này Phù Tô một chút cảm động
nhớ nhung cũng không có, trong đầu trống rỗng.
Nhìn ra vẻ hoang
mang của Phù Tô, Dao Nương bất đắc dĩ nói: “Tứ hoàng tử là nhi tử của
Vương phu nhân, cũng là ngoại tôn của thừa tướng Vương Oản.” Thân phận
như vậy bối cảnh như vậy không phải một cô gia quả nhân như Phù Tô có
thể chống lại được, cho nên đối với những hoàng tử bối cảnh sau lưng dày dặn Dao Nương Hàn Phồn đều đặc biệt chú ý.
Hoàng tử mười lăm thì có thể tham gia triều hội, mặc dù trước lúc cập quan không thể đảm
đương bất luận chức vụ mang tính thực chất gì, nhưng có thể đề ra kiến
giải cùng cách xử lý của bản thân đối với sự tình.
Bất quá tiền đề là có sự chấp thuận của Doanh Chính, mà tứ vương tử này rõ ràng không được Doanh Chính đồng ý.
“Tứ hoàng tử không trực tiếp vào triều, hắn chỉ nghe Vương thừa tướng
‘trong lúc vô tình’ nhắc đến chuyện trên triều mới nói ra cái nhìn cùng
biện pháp giải quyết của bản thân.” Dao Nương giải thích.
“Vậy còn cái gì mà lời bình tốt trong dân gian là chuyện gì xảy ra?”
“Tứ hoàng tử này cũng là một người thông minh, hắn thường xuyên mượn danh
nghĩa phủ thừa tướng thí cháo ở ngoài, không chỉ như thế còn lợi dụng cơ hội chu du các nơi diệt trừ tham quan, vì dân chờ lệnh.” Hàn Phồn trong giọng nói mang theo ý khác.
Phù Tô cười cưòi không lên tiếng.
Hắn làm không được những chuyện hư tình giả ý như vậy, nhưng cũng không
thể ngăn trở người khác làm không phải sao?
Bất quá vừa nghe tứ
hoàng tử này là ngoại tôn của Vương Oản, Phù Tô ngược lại không lo lắng, đặc biệt lúc nghe nói hắn chém giết tham quan vì dân trừ hại xong lại
càng cười phá lên, đang muốn nói gì đó với hai người kia thì lại bị
tiếng bẩm báo bên ngoài cắt ngang.
Một nội thị đứng ở ngoài cửa bẩm báo tổng quản Triệu Cao có việc cầu kiến đại hoàng tử Phù Tô.
Hàn Phôn cùng Dao Nương đều khó hiểu, lúc này Triệu Cao không ở tâm cung
hầu hạ hoàng thượng chạy đến đây làm cái gì? Nhưng vẫn không hỏi nhiều
mà lui ra, ở cửa nhìn thấy Triệu Cao thì hai người cùng hành lễ với hắn.
Chỉ mặc một thân áo đơn Phù Tô từ phòng trong đi ra nhìn Triệu Cao mới vừa
vào cửa, cười đi lên trước hỏi: “Tổng quản không ở tẩm cung hầu hạ phụ
hoàng chạy đến chỗ ta đây làm cái gì?”
Thấy Phù Tô, Triệu Cao rầm một cái quỳ xuống đất nước mắt chảy ào ào, cứ như thứ đó không mất tiền vậy: “Đại hoàng tử! Đại hoàng tử! Hiện tại chỉ có người mới có thể cứu
nô, Triệu Cao dập đầu trước người.”
……….
Đi đến bên cạnh
bàn ngồi xuống Phù Tô nghiêng đầu nhìn người vừa sám hối vừa dập đầu rốt cuộc nhịn không được gõ gõ mặt bàn nhướng mày hỏi: “Tổng quản sớm biết
có hôm nay, vì sao lúc đầu còn thu tiền của bọn họ mà giữ lại tấu giản
của quận thủ Lũng Tây?”
“Nô đó là nhất thời tham tài, mới…Đại hoàng tử tha nô lần này đi! Triệu Cao kiếp sau nguyện vì đại hoàng tử làm trâu làm ngựa..”
Triệu Cao mấy năm nay ở bên cạnh Doanh Chính cũng không phải vô dụng, trong
cung có một gió thổi cỏ lay hắn đều có thể đoán được bốn, năm phần. Vừa
được biết Mông Nghị cùng Lý Tư bí mật rời Hàm Dương nhắm hướng Lũng Tây
là hắn đã biết sắp gặp chuyện không may, cho nên mấy ngày nay lo lắng
hãi hùng chưa từng ngủ ngon giấc.
Không cần nói nhiều, chỉ một
tội giấu tấu giản của quận thủ thôi hắn có mười cái đầu cũng không đủ
cho người chém. Giờ đây Triệu Cao thật hối hận mình vì sao lại to gan
lớn mật làm việc đó, hiện tại cũng sắp đền luôn cả mạng vào rồi.
Vừa nghe nói Doanh Chính hồi cung Triệu Cao liền quyết định đánh bạc một
lần, hắn trực tiếp quỳ gối ở tẩm cung dự định vừa thấy Doanh Chính thì
chủ động nhận sai, xem xem Doanh Chính có thể niệm tình hắn mấy năm nay
dốc lòng hầu hạ mà tha cho một mạng hay không.
Chỉ là Doanh Chính không trực tiếp quay về tẩm cung mà đi sang nơi khác, trong lòng bất an Triệu Cao cứ mãi tự hỏi rốt cuộc quyết định trước đến cầu Phù Tô, đây
là hy vọng duy nhất của hắn hôm nay.
Qua hồi lâu, ngay lúc Triệu
Cao thấp thỏm bất an Phù Tô mới mở miệng nói: “Ta với phụ vương…suýt nữa chết ở công trường Lũng Tây, nơi đó thật không phải là chỗ cho người
ở…Còn có…Trường Thành dùng để phòng ngự cư nhiên lại sập…”
Nghiêng người nhìn Triệu Cao run càng thêm lợi hại cười xấu xa: “Tổng quản đi
theo phụ vương hơn hai mươi năm, ngươi có nghĩ hắn sẽ nhẹ nhàng bỏ qua
chuyện như vậy..”
“Thỉnh đại hoàng tử niệm tình nô những năm gần
đây cẩn thận hầu hạ mà cứu cứu nô đi, nô nguyện ý xuất ra sở hữu tích
súc!” Triệu Cao vừa khóc vừa gào bò lên trước níu kéo.
“Tiền là
ngươi phải xuất ra quyên đến Lũng Tây cho lao dịch nơi đó, nhưng theo lý giải của Phù Tô đối với Triệu tổng quản, ngươi tuyệt đối sẽ không vì
chút tiền trinh đó mà tổn thương tín nhiệm của phụ hoàng. Cho nên ta tin tưởng tổng quản nhất định là bị hiếp bức khó có thể mở miệng, có đúng
không?”
Phù Tô nói Triệu Cao nghe được thanh thanh sở sở, cũng
biết lời này ý nghĩa cho cái gì, vì vậy hắn vội vã dập đầu tạ ơn Phù Tô, đã hiểu đến lúc đó mình nên nói như thế nào.
“Tống quản giờ không nên ở chô Phù Tô, mà là nên quay về tẩm cung đợi phụ hoàng.”
“Dạ dạ! Nô tạ đại hoàng tử đề điểm, suốt đời khó quên.”
Khoát khoát tay với Triệu Cao đầy mặt cảm kích, Phù Tô đứng dậy kéo người ra ngoài:
“Tổng quản nói giỡn, trong vương cung này nào ai cảm tình có thể sánh với
ngươi ta. Phù Tô lớn lên trong tẩm cung, thời gian cùng tổng quản còn
nhiều hơn cùng mẫu hậu, đây không phải là người một nhà thì là cái gì?
Chỉ cần Phù Tô có thể làm được đương nhiên phải giúp một tay, chỉ là
ngày sau tổng quản hành sự vẫn nên cẩn thận, đừng để lại bị người lợi
dụng mới phải.”
Triệu Cao liên tục gật đầu, khấu xong lễ lui ra ngoài.
Phù Tô không biết lần nhấc tay này của mình sẽ làm Triệu Cao có bao nhiêu
cảm kích, nhưng ít nhất trong một đoạn thời gian người này tuyệt đối sẽ
khăng khăng một mực cảm tạ mình.
Hơn nữa hắn cũng có một hiện thực cần phải làm cho Triệu Cao nhận rõ.
Trên đời này người có thể nắm sinh tử của Triệu Cao hắn trong tay không chỉ
có một mình Tần vương Doanh Chính, Phù Tô hắn cũng có thể nắm mạng nhỏ
của Triệu Cao trong tay, mặc sức xoay nắn.
Đang ngồi bên bàn
trong viện phẩm trà Từ Phúc thấy một người phong trần mệt mỏi đi vào chỗ mình, liền cười cầm lấy ấm trà rót vào chén không đặt ở phía đối diện:
“Từ Phúc đợi bệ hạ đã lâu.” Lại đẩy chén nước trà đã rót đến trước mặt
Doanh Chính.
Sớm đã thành thói quen cái bộ dạng thần thần bí bí
này của Từ Phúc, Doanh Chính liếc mắt nhìn đồng tử đứng ở phía sau hắn
khom lưng hành lễ với mình, lúc này mới nhấc vạt áo ngồi xuống.
Không uống nước, cũng không nói chuyện.
Nâng chén trà lên nhấp một ngụm phẩm rồi lại phẩm, Từ Phúc quay đầu nói với tiểu đồng sau lưng: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Dạ.”
Chờ người đã đi xa Từ Phúc nhìn mặt Doanh Chính, đột nhiên mở miệng nói:
“Từ Phúc chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ rốt cuộc được đền bù mong
muốn.”
Trừng bộ mặt thong dong của Từ Phúc một cái, Doanh Chính lạnh lùng nói: “Này còn nhờ có quốc sư tương trợ.”
“Không dám nhận, không dám nhận, bệ hạ khách khí. Vì người phân ưu luôn luôn
là trách nhiệm mà kẻ làm thần tử như chúng ta phải dốc sức.” Thuận cột
leo lên, Từ Phúc tuyệt không khách khí.
“Thứ kia?” Lười lời vô ích Doanh Chính trực tiếp mở miệng đòi, hắn tin tưởng Từ Phúc biết là cái gì.
“Bệ hạ không nên gấp, thứ đó vi thần từ lâu đã chuẩn bị tốt, buổi tối trên
tiệc đón gió sẽ sai người đưa lên, tuyệt đối sẽ không làm lỡ việc của bệ hạ. Chỉ là Từ Phúc có một chuyện muốn nhờ.” Cảm giác được Doanh Chính
lại bắt đầu tức giận Từ Phúc không thèm để ý cười càng thêm xán lạn.
Thứ cần đã có Doanh Chính liền đứng lên muốn đi, không nghĩ đến lại nghe Từ Phúc nói có việc muốn nhờ, bởi vậy hiếu kỳ dừng bước: “Nói.”
“Vi thần muốn gặp đại hoàng tử một lần, mong bệ hạ thành toàn.” Từ Phúc
đứng lên hướng về Doanh Chính hành lễ, trên mặt dáng tươi cười mất hết
biểu tình thập phần nghiêm túc.