Sau khi Vương Tiễn bình định Sở quốc, Tề vương cũng không cúi đầu
xưng thần, trái lại còn sai đại quân đến biên cảnh nỗ lực đoạn tuyệt lui tới với Tần quốc.
Đối mặt với sự phản kháng của Tề vương,
Doanh Chính chẳng những không hạ lệnh san bằng Tề quốc, cũng không phát
binh cường công dù cho lúc này hắn đã không lo lắng có nguy hiểm sau
lưng, hắn áp dụng chính là sách lược dụ hàng. Không chỉ dùng số tiền lớn thu mua tể tướng Tề quốc, không quên hối lộ các quan viên khác, dùng sự cường đại của quân Tần trên chiến trường để đe dọa mà còn mang điều
kiện không giết còn hậu đãi để dụ hàng.
Quân Tần diệt quốc chi
giết người trong vương thất cùng với những kẻ phản Tần, tuyển trạch sao
cho sáng suốt không ai có thể minh bạch hơn những con cáo già trên quan
trường này cả. Sống chết của người khác nào có quan trọng gì với mình,
đợi Tề quốc vong thì chủ tử của mình là Tần vương, bọn họ cũng không
phải sợ Tề vương phát uy nữa.
Chủ ý trong lòng mọi người đều như
nhau, cho nên bọn họ hợp lại khuyên bảo Tề vương, thực thực giả giả. Mắt thấy đại thế đã mất, phản kháng vô vị cũng chỉ là tặng không tính mạng, vì vậy Tề vương quyết định đầu hàng.
Tần quốc mỗi lần chiếm đoạt một nước chư hầu chỉ chừa lại quân vương cùng vương hậu, nạp một công
chúa làm phi, những người trong vương thất còn lại đều giết không tha.
Bởi vậy lúc tin Tề vương muốn đầu hàng truyền đến hậu cung thì nơi đó
nhất thời hỗn loạn. Ai cũng không muốn chết, ai cũng cần mạng sống,
nhưng danh ngạch thì có hạn.
Vì vậy không đợi quân Tần huyết tẩy
vương thất Tề quốc thì chính bọn chúng đã bắt đầu động thủ. Chờ lúc Lý
Tín đã được Doanh Chính bảo hộ lần này đến Tề lập công chuộc tội mang
binh đến Tề vương cung thì mắt thấy ở đây đã loạn thành một đống, con
giết cha, huynh đệ tương tàn, thư muội tương hại, làm cho lòng người
lạnh lẽo.
Tề quốc về Tần, Doanh Chính rốt cục hoàn thành sứ mạng
mà lịch đại Tần vương chung nhau kỳ vọng cùng gánh chịu, gom đủ sáu
nước, nhất thống thiên hạ, thành lập nên Đại Tần đế quốc, khai sáng
thịnh thế.
Từ lúc Tần quốc nạp Hàn quốc vào bản đồ đã bắt đầu ban bố một loạt pháp lệnh, cho nên thiên hạ mặc dù vừa nhất thống nhưng các nơi vẫn ngay ngắn hữu tự, triều đình cũng tích cực an bài quan viên
cùng trú quân bảo đảm tất cả vẫn như bình thường.
Hành động nhất
thống sáu nước của Doanh Chính có thể nói là trước chưa có ai làm sau
không kẻ bì được, bởi vậy một vấn đề trọng yếu đã xuất hiện trước mắt
hắn, đó chính là cách xưng hô.
Tần triều trước đây chu thiên tử
xưng vương, danh hào ngày xưa duy ngã độc tôn hôm nay đã bị rất nhiều
quốc quân công khai sử dụng. Nhất thống vạn lý non sông, công tích chưa
ai đạt thành, một chữ ‘vương’ đã bị người lạm dùng hiển nhiên không còn
xứng dùng để phụ trợ sự tôn quý của quốc quân một đế quốc khổng lồ, càng vô pháp chương hiển uy nghiêm cùng độc tôn của hắn.
………
“Chúng ái khanh có kiến nghị gì không?” Ngồi ở thượng tọa Doanh Chính từ trên
cao nhìn xuống chúng thần đang ngồi hai bên trái phải phía dưới.
Các đại thần nghe xong lời Doanh Chính hơi sửng sốt, trên triều nhất thời
trở nên lặng ngắt như tờ. Chính vì ‘Danh bất chính thì ngôn bất thuận,
ngôn bất thuận thì sự bất thành, sự bất thành thì lễ nhạc bất hưng, lễ
nhạc bất hưng thì hình phạt không trúng, hình phạt không trúng thì dân
xử trí làm sao.’ (Lời dẫn ‘Luận ngữ’ – Tử Lộ), ‘chính danh’ có ảnh hưởng đến sự ổn định và vận hành toàn bộ thiên hạ, cũng có ý nghĩa rất lớn
đối với sự thống trị bách tính, cho nên chuyện xưng hô này là vô cùng
quan trọng.
Sau đó, trên đại điện lập tức triển khai thảo luận.
Chỉ chốc lát sau, tể tướng Tần quốc Vương Oản, đình úy Lý Tư chờ mọi
người thương lượng xong, cùng tiến lên trước quỳ xuống.
“Các ngươi đã nghĩ được kết quả rồi?” Doanh Chính hỏi.
Mấy người tiến lên liếc mắt nhìn nhau, sau cùng đề cử Lý Tư ăn nói hơn người mở miệng.
Tách ra khỏi đoàn người Lý Tư hướng đến Doanh Chính khấu lễ nói: “Khởi bẩm
Đại vương, năm xưa thổ địa của Ngũ Đế bất quá cũng chỉ ngàn dặm mà thôi, chư hầu không nghe hiệu lệnh, Ngũ Đế vô pháp nắm trong tay. Hiện tại
đại vương bình định thiên hạ, không có chư hầu chỉ có quận huyện, pháp
lệnh thống nhất, đây chính là đại sự từ cổ chí kim, Ngũ Đế cũng không
thể so sánh với công tích của đại vương được, cổ đại có thiên hoàng, địa hoàng, thái hoàng, trong đó thái hoàng tôn quý nhất, bởi vậy đại vương
nên xưng ‘thái hoàng’.”
Lý Tư tán mỹ ca tụng Doanh Chính có thể
nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nịnh hót đến cực hạn, thế nhưng
Doanh Chính vẫn không hài lòng, bởi vì danh này người khác đã dùng qua.
Doanh Chính không nói, không có biểu tình, không có tức giận, nhưng tất cả
mọi người đều biết hắn rất mất hứng, rất không hài lòng. ‘Thái hoàng’
tuy rằng tôn quý, thế nhưng không đủ đề chương hiển sự không giống người thường của hắn, không hề nghi ngờ Doanh Chính là cao ngạo, nhưng là
loại người rất có tư cách để cao ngạo.
Này đều không hài lòng,
biết nói dễ nghe như Lý Tư cũng không có chủ ý, xưng hô này đã là tốt
nhất mà tất cả bọn họ có thể nghĩ ra. Chống đỡ áp lực từ trên hạ xuống
quăng mắt cầu cứu bốn phía đồng liêu, trong đầu Lý Tư đột nhiên linh
quang chợt lóe. Ngẩng đầu nhìn về tháp bên trái bảo tọa quân vương, nơi
đó khác với ngày xưa đã bỏ thêm một cái bàn: “Không biết đại vương tử có kiến giải gì không?” Hắn cúi đầu về hướng trái, cũng kéo ánh mắt của
mọi người trên đại điện về nơi có cái người đang sắp gục đầu xuống bàn ở đó.
“Tô nhi, Lý đình úy đang thỉnh giáo ý kiến của ngươi.” Người phía dưới cố gắng cũng không thấy rõ nhưng Doanh Chính lại rõ ràng thấy được cái mặt ngủ gật chảy đầy nước miếng của nhi tử.
Phù Tô đang chìm trong giấc ngủ mơ màng nghe tên mình vang lên từ thượng tọa, giật
mình ngẩng phắt đầu dậy, trừng mắt lớn tiếng nói: “Gọi là ‘hoàng đế’!”
Rồi thừa dịp mọi người đang cực kỳ kinh ngạc lập tức lau nước miếng bên mép đi.
………
Cảnh giới cao nhất khi ngủ gà ngủ gật thời đi học không phải chỉ là ngủ mà
còn có thể lúc bị hỏi đến thì biết đối phương đang hỏi cái gì, chính là
cảnh giới nửa ngủ nửa tỉnh vẫn lưu lại chút thanh minh.
Phù Tô
vốn không muốn xuất hiện trên triều đường, bởi vì thống khổ khi còn bé
mỗi sáng sớm đều bị dẫn theo nghe báo cáo và quyết định sự vụ đã khắc
quá sâu. Nhưng nay hắn đã mười lăm tuổi, từ góc độ nào đó mà nói hắn đã
là người lớn, thân là đại vương tử thì xử lý triều chính là nghĩa vụ
cùng trách nhiệm mà hắn phải tận ứng.
Theo như lời chính hắn nói là tiền của người nộp thuế không thể lấy không, bằng không sẽ bị trời phạt.
Sáng sớm Doanh Chính kéo hắn vào triều, Phù Tô đòi sống đòi chết không theo, thề cùng tồn vong với ổ chăn: “Không đi, mấy chuyện các ngươi thảo luận ta nghe không hiểu.” Buổi tối hỗ trợ xem tấu chương đề ý kiến thì còn
có thể, nhưng vào triều xử lý công việc…Biết lự lượng sức mình Phù Tô
không cho rằng có tư cách cùng năng lực này.
Ôm chăn ngồi ở trên giường, Phù Tô nửa híp mắt nói với Doanh Chính đang đứng trên mặt đất được hầu hạ mặc y phục như vậy.
“Thiên hạ nhất thống là đại sự của Tần quốc, càng là đại sự của toàn bộ vương
tộc. Hôm nay phải thảo luận chuyện an bài quan trọng sau khi thống nhất, ngươi sao có thể không đi.” Doanh Chính đưa lưng về phía nhi tử nói.
“Ta lại không hiểu.”
“Đây không phải là lý do, hơn nữa Đại Tần ta cũng không nuôi người rảnh rỗi.”
Đối với lời ‘không nuôi người rảnh rỗi’ của Doanh Chính Phù Tô không dám
gật bừa, bật người phản bác: “Nói mò, các nương nương trong hậu cung này có ai không phải là người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, hơn nữa rảnh đến
mức chỉ biết trang điểm cùng lục đục với nhau…” Càng nói càng nhỏ giọng: “Còn có mấy vương tử kia, cũng chẳng thấy bọn họ có cái gì cống hiến.”
Phù Tô nói tuy là lời thật nhưng cũng đại bất kính, đơn giản là đang ở trong tẩm cung nên hắn mới có thể nói những lời này.
“Ai nói các nàng là người rảnh rỗi ăn không ngồi rồi?” Doanh Chính xoay
người lại chọc chọc đầu Phù Tô, cười nói: “Chức trách của các nàng là
thị tẩm, làm ta thỏa mãn là trách nhiệm cùng tác dụng cả đời của các
nàng.Về phần mấy vương tử kia… sau này sẽ dùng đến.”
Nhắc đến nữ
nhân Phù Tô nhịn không được lại đố kị đến nghiến răng nghiến lợi, thật
sự là làm kẻ khác giận sôi: “Thiết, mấy năm nay cũng không thấy ngươi
gọi đến các nàng được mấy lần.” Phù Tô nhỏ giọng lầm bầm.
Doanh
Chính sắc mặt hơi đổi, ho khan vài tiếng quay đầu nhìn về phía Triệu Cao đang đứng một bên, phân phó: “Nếu như đại vương tử còn không dậy thì cứ dùng chăn bọc lại khiêng vào triều.” Nói xong liền ra gian ngoài dùng
bữa.
“Đại vương tử người xem…” Triệu Cao cùng một đàn cung nga vây xem Phù Tô ôm chăn.
Không lên triều thì không cảm thấy là lên thì sẽ có một vấn đề, đó là Phủ Tô
nên đứng ở bên võ tướng hay là bên văn thần, đại biểu hai bên đều vì
chuyện này mà tranh chấp không ngừng.
Trải qua một trận phạt Sở,
cho dù Phù Tô không tự mình mang binh ra chiến trường giết địch, nhưng
hắn hiện tại trong quân doanh đã có nhân khí cùng uy vọng cực cao. Mấy
hán tử này đương nhiên không muốn để cho đại vương tử của bọn họ đứng ở
bên cái đám người nho nhã chỉ biết khua môi múa mép kia.
Tương
phản để không bị khí diễm của các võ tướng đè ép thậm chí leo lên cành
cao của đại vương tử, các văn thần môn sĩ xuất ra đủ loại điển cố nhằm
cho thấy đại vương tử phải đứng ở bên hàng của bọn họ.
Mọi người
tranh chấp không ngừng, suýt nữa thì động thủ, cảnh này làm cho hai phụ
tử ‘ẩn nấp’ ở hậu điện đồng loạt rút gân toàn cơ mặt.
“Xem đi, ta đã nói là không đến ngươi cứ bắt ta đến, tạo thành khắc khẩu không cần thiết rồi thấy chưa.”
Sắc mặt âm trầm dọa người, Doanh Chính giờ mới phát hiện nguyên lai nhất
thống rồi thì các triều thần của hắn cư nhiên nhàn thành cái bộ dạng
này: “Triệu Cao!” Doanh Chính đứng dậy hô.
“Có nô tài.”
“An bai chỗ ngồi cùa đại vương tử ở bên tay trái quả nhân.”
“Dạ.”
Thấy tất cả mọi người đều quăng ánh mắt về phía mình, Phù Tô bả vai run lên
quay đầu nhìn thoáng qua Doanh Chính ở thượng tọa cũng đang nhìn hắn, ho khan một tiếng thanh thanh cổ họng nói: “Nếu ‘thái hoàng’ đã có người
dùng qua, vậy bỏ đi chữ ‘thái’ giữ lại chữ ‘hoàng’, lại phối với ‘đế
hiệu’ thượng cổ, hợp lại xưng là ‘hoàng đế’.”
“Hoàng đế…”
Chúng thần phía dưới nghị luận nửa ngày nghĩ kiểu xưng hô này cũng không tệ lắm, chưa bao giờ có ai xưng, vì vậy đại bộ phận mọi người cảm thấy
dùng được.
Nhưng lúc này lại có người xướng lên ý kiến phản đối
vì hắn ngứa mắt nhất là những khi Phù Tô đắc ý, người này chính là thừa
tướng Vương Oản của Tần quốc. Sự tồn tại của Phù Tô gây trở ngại cho lợi ích của hắn, cho nên Vương Oản tuyệt đối không cho phép người này có
thể tranh công trước mặt đại vương: “Xin hỏi đại vương tử ‘hoàng đế’ có
căn cứ gì, nguyên tự nơi nào, mong đại vương tử chỉ giáo.”
Một
cái xưng hô còn đòi có xuất xứ nữa sao? Chớp mắt mấy cái Phù Tô có chút
hoang mang, nhìn thẳng về Vương Oản đang không hề che dấu ý khiêu khích
phía dưới.
“Lẽ nào đại vương tử chỉ thuận miệng nói nói sao?” Vương Oản gây sự.
“Này…” Vắt hết óc Phù Tô cố sức suy nghĩ xem cái từ ‘hoàng đế’ này là ở đâu ra.
“Vương thừa tướng, cách xưng hô ‘hoàng đế’ này nếu chưa có người dùng qua thì
sao có thể có xuất xứ điển cố. Thừa tướng đại nhân hỏi như vậy không
phải là cố ý khó xử đại vương tử sao?” Lý Tư tiến lên nói xong lại hướng về phía Doanh Chính trên thượng tọa: “Hồi bẩm đại vương, thần nghĩ hai
chữ ‘hoàng đế’ mà đại vương tử sở đề này thập phần dùng được.”
Cân nhắc lợi và hại, cuối cùng Lý Tư quyết định thay Phù Tô giải vây. Làm
như vậy không chỉ có được hảo cảm của đại vương tử cùng Đại vương, cũng
có thể mài bớt khí đắc ý của Vương Oản. Lý Tư cực kỳ chịu không được cái người ỷ vào phụng dưỡng qua hai vị quân thượng lại có một vương tử
ngoại tôn mà kiêu ngạo này.
Cảm kích cười cười với Lý Tư, Phù Tô
cùng thừa dịp một chút nghỉ ngơi đó nhớ ra được mấy chữ ghi chép trong
‘Sử ký’ về ‘hoàng đế’, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng ý tứ đại khái vẫn có: “Phụ vương gom đủ sáu nước giúp thiên hạ không còn chiến loạn, thủ
công tích đức bao cả Tam Hoàng, trùm khắp Ngũ Đế. Cho nên không phài một từ ‘hoàng đế’ này thì không được.”
“Nói rất hay!” Vương Tiễn từ
đầu vẫn luôn bảo trì trầm mặc cười lớn đứng dậy, hướng Doanh Chính khấu
lễ nói: “Đại vương công tích xác thực vượt trên Tam Hoàng Ngũ Đế, cũng
chỉ có từ ‘hoàng đế’ này lão thần mới thấy xứng với Đại vương.”
Có người đứng về phe mình Phù Tô lập tức có tự tin, nói tiếp: “Sau này
chính lệnh ban bố trở thành ‘chiếu thư’, tự xưng không dùng ‘quả nhân’
mà dùng ‘trẫm’, còn có…” Không đợi Phù Tô nói hết lời đã lại bị người
cắt ngang.
Người này không phải ai khác mà chính là Vương Oản:
“Đại vương, thần nghĩ chữ ‘trẫm’ này không tốt, chữ này quá mức tùy tiện bất luận kẻ nào cũng có thể sử dụng, đại vương há có thể xưng hô ngang
bằng với mấy tục nhân kia.” Mặc kệ thế nào Vương Oản hạ quyết tâm vô
luận Phù Tô nói cái gì hắn cũng phản đối đến cùng, quyết không thể để
người kia làm náo động.
Thấy Phù Tô không chút nào che giấu sự
‘không thể nhịn được nữa’ với Vương Oản, Lý Tư cúi đầu xuống khóe miệng
nhếch lên, nghĩ người không am hiểu che giấu tâm tình của mình như vậy
thập phần thú vị, bất quá cũng vì hắn mà lo lắng. Ở trên triều đình sợ
nhất chính là bị người thấy thanh thanh sở sở, một chút bí mật cũng
không có: “Đại vương tử chữ ‘trẫm’ này dùng rất tốt, từ nay, về sau chỉ
có duy nhất Đại vương có thể dùng, lấy đó thể hiện sự không giống người
thường cùng với độc nhất vô nhị của đế quân. Mặt khác, thần nghĩ chừ
‘đại vương’ cũng nên thay đổi, dùng ‘bệ hạ’ tôn xưng. ‘Thái thượng
vương’ sửa thành ‘thái thượng hoàng’, ‘thái hậu’ tôn là ‘hoàng thái
hậu’, ‘vương hậu’ thành ‘hoàng hậu’, cùng sửa một lần, không biết bệ hạ
định như thế nào.” Lý Tư trực tiếp đổi luôn.
Có đôi khi Phù Tô
nghĩ Lý Tư so với mình càng giống như một người xuyên qua, người này quả thực quá lợi hại. Đối với người ngày hôm nay đã dăm ba lần hòa giải xấu hổ cho mình Phù Tô trong lòng nảy sinh cảm kích.
Phù Tô cùng Lý
Tư hai người nói rất hợp tâm ý Doanh Chính, vì vậy ngay lúc đó sai người phát chiếu thiên hạ, từ đó định ra cách xưng hô truyền lại cả ngàn năm, thẳng cho đến lúc vương triều phong kiến tan rã cũng chưa từng bị sửa
đổi.
Từ chỗ ngồi đứng lên, Doanh Chính vẫy Phù Tô đến bên cạnh
nhìn xuống chúng thần đang quỳ phía dưới, cất cao giọng nói: “Từ hôm nay trở đi huỷ bỏ thụy pháp (sau khi tiên vương chết phải căn cứ biểu hiện
lúc sinh tiền đề thủ một xưng hào khái quát một đời), trẫm chính là thủy hoàng đế (hoàng đế đầu tiên) của Đại Tần đế quốc, quân vương đời sau
lần lượt là ‘nhị thế’, ‘tam thế’ cho đến ngàn vạn thế, truyền đến vô
cùng, Đại Tần vĩnh viễn trường tồn!”
Huỷ bỏ thụy pháp đã thủ tiêu bất luận bàn bạc gì của hậu thế đối với tiên vương, Doanh Chính không
cho phép người khác xoi mói sau khi mình qua đời.
“Bệ hạ thánh
minh, Đại Tần đế quốc thiên thu muôn đời, bệ hạ thánh minh…” Chúng thần
cùng cung nhân, thị vệ nhất tề quỳ xuống hô to.
May mà biết đây là triều đình Đại Tần, nếu không thì còn tưởng là tổng đàn Nhật Nguyệt thần giáo.
Đứng ở bên cạnh Doanh Chính Phù Tô nổi lên một thân da gà.
……
Không lăn lộn vào chuyện triều đình hay hậu cung không có nghĩa là Phù Tô
thực sự cái gì cũng không biết. Vương Oản trên triều liên tục làm mình
khó xử bất quá cũng chỉ là nghĩ cho ngoại tôn của hắn. Mà Lý Tư giúp
mình tuyệt đối không phải xuất phát từ cái gì ‘tâm tâm thương tiếc’, có
lẽ có vì thiện ý nhưng tuyệt đối không hơn được vì lợi ích.
Giúp
hắn chẳng khác nào lấy lòng người đang ngồi ngôi thượng vị, đạo lý giản
đơn này mọi người đều biết, chỉ là ngại vị trí thừa tướng của Vương Oản
mới không dám lên tiếng. Cho nên Phù Tô bội phục Lý Tư, bội phục can đảm cùng mưu lược, cũng bội phục sự một lòng muốn leo lên trên của hắn.
Tan triều rồi Phù Tô không cùng Doanh Chính về nghị chính điện cũng không
một mình quay lại tẩm cung, bởi vì hắn muốn gặp Lý Tư nói một lời cảm
ơn, bất luận động cơ của Lý Tư là cái gì thì chuyện giúp hắn giải vây
vẫn là sự thật. Xa xa thấy Lý Tư đi ở sau cùng một đám triều thần, Phù
Tô trốn ở một góc cào cào tường, thầm nghĩ Lý Tư từ trước đến nay đều đi tuốt đằng trước lần này đi ở phía sau lại còn thả chậm cước bộ còn
không phải là cố ý đợi người sao?
Đoán không ra lòng dạ của những người làm chính trị này, quá mệt mỏi.
Thấy những người khác đã đi xa Phù Tô mới từ góc ẩn thân đi đến: “Lý đại
nhân chính là đang đợi Phù Tô?” Cười nói với Lý Tư vừa đột nhiên dừng
lại ở hành lang ngắm hoa.
Sửng sốt một chút Lý Tư lập tức cười, cúi đầu trước Phù Tô: “Đại vương tử lúc đó chẳng phải đang đợi Lý Tư sao?”
Hai người, một trong ngoài đều khôn khéo, một lại làm cho người ta không
thể biết chính xác là có khôn khéo hay không nhìn nhau, nét cười trên
mặt cũng càng ngày càng sâu sắc.
“Hôm nay đa tạ Lý đình úy giải vây tương trợ.”
“Khách khí, Lý Tư chỉ làm việc nên làm.”
“Lý đình úy không cảm thấy tiền đặt cược quá nhiều sao? Nếu như thua thì có thể ngay cả cơ hội gỡ vốn cũng không còn nữa.”
“Lý Tư tin tưởng ánh mắt của mình, cũng như tin tưởng chỉ có Tần quốc mới là bá chủ thiên hạ.”
“Hi vọng Lý đình úy ngày sau không phải hối hận.”
“Lý Tư chẳng bao giờ hối hận về những chuyện mình đã làm.”
Phù Tô nghe xong Lý Tư nói chỉ cười cười, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của Phù Tô, trên mặt Lý Tư tràn đầy tự tin, hắn tin
tưởng vững chắc mình tuyệt đối không giữ sai bảo, không chọn sai người.
…….
Đêm khuya, trong sân một gian nhà cỏ dưới chân núi Thái Sơn có một nam tử trúng niên mặc bạch y đứng ngửa đầu nhìn sao.
“Sư phụ đêm lạnh hàn khí nhiều hay là vào nhà thôi.”