Nếu muốn đổ sai lầm của Lý Tín lên thân mình, vậy Doanh Chính nhất định phải làm ra vài chuyện.
Sau khi xác định Phù Tô phải đích thân theo Vương Tiễn đến Sở quốc, ngày
hôm sau trên triều đình Doanh Chính ngay trước mặt bá quan thừa nhận
mình phán đoán sai lầm khiến quân Tần đại bại, lệnh Lý Tư đốc trách phát trợ cấp cùng miễn ba năm thuế má cho nhà các tướng sĩ thuộc hạ trận
vong, hạ triều còn tự mình đi xe đến đăng môn bái phỏng Vương Tiễn đang
cáo ốm tĩnh dưỡng ở nhà.
Tại quý phủ của Vương Tiễn, Doanh Chính
trịnh trọng giao an toàn của nhi tử Phù Tô cho hắn, để hắn bảo chứng
người này nếu là hoàn hoàn chỉnh chỉnh cùng hắn đi, vậy nhất định phải
hoàn hoàn chỉnh chỉnh trở về.
Từ chỗ Vương Tiễn trở lại cung rồi, Doanh Chính liền bắt đầu vội vàng chuẩn bị mọi thứ cần mang theo lúc
xuất chinh cho nhi tử Phù Tô. Không quá vài ngày những thứ hắn an bài
đều đã bỏ xong vào rương đưa tới tẩm cung để hắn xem qua, trong đó chỉ
chăn bông cùng đệm lông cũng đã có vài bộ, dù là như vậy Doanh Chính vẫn lo lắng Phù Tô ở bên ngoài sẽ bị lạnh. Ngoại trừ những thứ này, cái gì
mà bình thường Phù Tô ăn, dùng, mặc, chơi một thứ cũng không thiếu toàn
bộ nhét vào, coi như vài năm tới hắn cũng không trở về cũng được.
Doanh Chính lúc này cùng với các gia trưởng vì nữ nhân xuất ngoại mà bận việc hệt như nhau, nghĩ cái gì cũng thiếu, nghĩ cái gì cũng không đủ, hận
không thể cất luôn chính mình vào trong rương đi theo.
Ngồi xổm
trên giường nhìn cha kiểm kê vật phẩm đến lần thứ bảy, thế mà mỗi lần
đều có thể đưa ra vài thứ thiếu khuyết, sai người nhanh bổ vào, Phù Tô
thở dài kiêm bất đắc dĩ lắc đầu: “Cha, nhiều thứ như vậy ngươi muốn ta
làm sao mà mang theo được?” Cũng không cần khoa trương như vậy chứ.
“Này không cần ngươi lo lắng, vi phụ sẽ phái người phụ trách mấy thứ này. Doanh Chính tùy tiện phất tay.
“Thế nhưng…rất mất mặt a…” Nhìn một đống lớn chất đầy trên mặt Phù Tô đã có
thể tưởng tượng ra nếu như hắn mang theo mấy thứ này tại quân doanh chắc chắn bị người cười nhạo mà chết.
Hắn là đi đánh giặc, không phải đi ngoại thành dạo chơi, lại càng không phải dọn nhà.
Một tiểu hài tứ cái gì cũng không hiểu dùng thân phận giám quân xuất hiện
trong quân doanh đã đủ chói mắt, chắc chắn sẽ bị xa lánh, hắn cũng không muốn làm cho người ta nghĩ mình được nuông chiều từ bé chạy đến quân
doanh chỉ để gây thêm phiền toái cho bọn họ.
Nghe xong lo lắng
của nhi tử Doanh Chính kiểm lại một chút, phát hiện mình xác thực là có
chút khẩn trương quá độ. Thế nhưng vòng vo quanh mấy cái rương vài vòng, hắn vẫn nghĩ mỗi thứ ở đây đều có lúc cần dùng, cũng không thể bỏ ra,
vì vậy tỏ vẻ khó xử: “Triệu Cao ngươi nói xem mấy thứ này thứ nào vô ích phải bỏ lại?”
Đại vương đây không phải là đang làm khó nô sao…
Lộ ra biểu tình ai oán, Triệu Cao thầm nghĩ nếu như có cái mà tương lai
đại vương tử ở ngoài thiếu, tất cả đều sẽ tính lên thân hắn, đây chính
là một chuyện làm sao cũng không tốt được. Vì vậy hắn len lén nhìn về
phía Phù Tô, mong hắn nói vài lời, nếu không mình chỉ có thể vĩnh viễn
để nguyên như vậy.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của Triệu Cao, Phù
Tô nhảy từ trên xuống, tiến lên trước từng cái rương nhìn nhìn, rồi mới
bắt đầu đổi qua đổi lại. Chỉ trong thời gian dùng một chén trà nhỏ Phù
Tô đã chuẩn bị xong những thứ mình cần, một cái rương lớn, một cái rương nhỏ.
Trong rương lớn có hai cái chăn lông ngỗng, ba tấm đệm lông cùng với cái áo choàng lông bạch điêu mà hắn mặc nhiều năm vẫn yêu
thích không buông tay, bởi vì không biết lần này đi cần mấy tháng, cho
nên trong rương nhỏ cất y phục đủ bốn mùa, một mùa hai bộ, sáu bộ nội y
dùng để tắm cùng với một ít dược phẩm, không hơn.
Nhìn hai cái
rương đã xong cùng với mấy thứ bị bỏ ra Doanh Chính cau mày, hận không
thể nhét mấy thứ này vào trở lại. Hắn cũng hiểu được là những thứ mình
chuẩn bị có chút khoa trương, đồng thời còn phải dùng một chiếc xe
chuyên môn vận chuyển là có chút xấu mặt. Nhưng Doanh Chính vẫn cố để
thêm hai cái chăn cùng bốn bộ y phục vào, vàng bạc tài vật cũng để không ít.
Xuất môn đi xa tiền bạc ắt không thể thiếu, dù không mua thứ gì cũng cần dùng để ban thưởng cho binh tướng, tăng tăng giảm giảm cuối cùng lại thêm một cái rương nhỏ. Mà dược vật dù có nhiều cũng không hữu dụng bằng có một đại phu, vì vậy Doanh Chính lại an bài một thái y đi
theo. Bất quá này coi như là trong phạm vi có thể tiếp thu, cho nên Phù
Tô không có dị nghị.
Buổi tối cuối cùng trước khi xuất phát, hai
phụ tử đi ngủ sớm nằm trên giường cũng không buồn ngủ. Một người là vì
có chút hối hận đã để nhi tử đi đến cái nơi xa như vậy, người còn lại là vì quá hưng phấn còn chưa sinh ra sầu bi lưu luyến gia đình.
“Tô nhi đến nơi nhất định phải chiếu cố tốt chính mình, vô luận đi nơi nào
cũng phải mang theo Vương Ly cùng với Mông Hồng.” Trong quân có nữ nhân
không quá thuận tiện, cho nên lần này Phù Tô đi Sở quốc Dao Nương không
đi theo. Phù Tô vốn không thích người khác hầu hạ cũng không lay chuyển
được Doanh Chính, vì vậy mang Hàn Phồn theo bên người, nhưng cũng chỉ có một mình Hàn Phồn.
Mà Mông Hồng đi theo hoàn toàn là bởi vì
Doanh Chính lo lắng chỉ có Vương Ly cùng Hàn Phồn bảo hộ nhi tử sẽ có
thể có nhiều lúc sơ sẩy, cho nên để Mông Hồng sớm đã muốn đến đất Sở
theo.
“Ân!” Gật đầu, Phù Tô bẻ từng ngón tay đếm vài câu nhắc nhở Doanh Chính: “Cha cũng phải nhớ kỹ sau này không nên xem quá nhiều tấu
giản, sự tình luôn xử lý không hết được. Ăn nhiều rau xanh ăn ít thịt,
rượu cùng phải uống ít thôi, đầu năm nay thân thể mới là tiền vốn. Sang
năm lễ mừng năm mới là ta khẳng định chưa về, nhưng cha cũng phải nhớ kỹ nấu mì thọ ăn thay ta, phù hộ ta năm sau đẹp trai hơn năm trước, may
mắn hơn năm trước.”
“Đã biết.”
“…”
“…”
“Nếu như ta nhớ nhà thì làm sao bây giở?”
“Vậy thì trở về.”
…….
Cuối thu năm Tần vương Chính thứ hai mươi hai, Vương Tiễn suất mười vạn binh từ Hàm Dương xuất phát đến Đại Lương, hội hợp cùng hơn năm mươi vạn
quân từ các lộ khác kéo về. Lần này đi cùng đội ngũ còn có đại vương tử
Phù Tô thân là giám quân, ngoại trừ để yên ổn dân tâm bách tính ở Ngụy
quốc cũ, hắn còn phải phụ trách dẫn mười mấy công tượng đồng hành dọc
theo đường lấy tài nguyên chế tạo công cụ công thành.
Bởi vì lo
lắng, Doanh Chính ‘tiễn’ đại quân mãi cho đến Bá Thượng, liên tục căn
dặn Vương Tiễn phải chiếu cố thật tốt nhi tử Phù Tô của hắn, làm cho
Vương Tiễn không thể làm bộ bình tĩnh được nữa, nhịn không được ngắt lời nói: “Thỉnh đại vương ban thưởng ruộng tốt cho thần.”
“Ngươi cũng không thiếu!” Doanh Chính tức giận nói.
Da mặt dày không thua kém áo giáp trên thân, Vương Tiễn không biết cái gì
gọi là hàm súc, trực tiếp thuận miệng nói luôn: “Thần là tướng quân của
đại vương, cho dù lập được kỳ công cũng không thể phong vương hầu, nhưng thần còn phải suy nghĩ cho hậu thế.”
Vương gia con một mấy đời,
tử tôn của hắn cũng chỉ có Vương Bí với Vương Ly mà thôi, huống hồ hai
người kia tuyệt đối không chết đói được, đối với lời của Vương Tiễn
Doanh Chính chỉ cười nhạt.
Sau lại bởi vì Doanh Chính cách vài
ngày lại gửi một phong mật hàm hỏi nhi tử có mạnh khỏe hay không, có
sinh bệnh hay không, làm cho Vương Tiễn thấy phiền phức, cảm thấy đại
vương lãnh tĩnh cơ trí của bọn họ đến tột cùng đã chạy đi đâu mất rồi.
Vì vậy hắn liên tục phát thỉnh hàm phái sứ giả quay về Hàm Dương cầu
thưởng ruộng tốt đến hơn năm lần, làm Doanh Chính cũng phải thấy ghê
tởm.
Vốn là một chuyện đùa vui cực kỳ bình thường, thế nhưng hai
đương sự Doanh Chính cùng Vương Tiễn không ngờ tới hành vi của bọn họ
qua mắt ‘kẻ đa tâm’ đã tạo nên hiểu lầm cực lớn. Trăm năm sau sử sách
càng trắng trợn tiêm nhiễm việc này để chứng minh Doanh Chính lòng dạ
hẹp hòi, bắt buộc Vương Tiễn bất đắc dĩ phải dùng chuyện cầu ruộng tốt
để bảo trụ tính mạng.
Rời Hàm Dương quá xa không thể tránh khỏi
có nguy hiểm, bởi vậy Doanh Chính chỉ có thể đứng nhìn đưa tiễn. Đứng ở
nơi cao nhìn thân ảnh của nhi tử ngồi trên lưng ngựa liên tục xoay người vẫy tay với mình chậm rãi tiêu thất không thấy nữa, từ lúc nhi tử sinh
ra đến bây giờ chưa bao giờ xa nhau như vậy làm trong ngực Doanh Chính
đột nhiên hình như thiếu cái gì, đau đớn từng trận: “Hồi cung.” Quay đầu ngựa lại hai chân đá thúc một cái.
Dụi dụi mắt, Triệu Cao vội vã cùng thị vệ đuổi theo. Nhìn người ngồi trên lưng ngựa trước mắt, Triệu
Cao trong lòng thầm nói, hắn hình như vừa nhìn thấy được đại vương uy
nghiêm của bọn họ đỏ hoe viền mắt. Thế nhưng lại lập tức phủ rớt suy
nghĩ này, bởi vì tự hắn cũng nghĩ được chuyện đó thực sự là quá buồn
cười.
Đêm khuya cùng ngày hôm đó, hai người ở hai nơi bất đồng
đều vì trên giường thiếu một người mà mất ngủ. Bọn họ một người ngồi ở
thư phòng phê duyệt tấu giản suốt đêm, một người cuộn chăn ôm gối đầu
ngồi trên giường thẳng đến hừng đông.
0O0
Nếu như nói
Lý Tín công Sở là đột nhiên tập kích thừa lúc người ta chưa kịp chuẩn
bị, vậy thì Vương Tiễn chính là gióng trống khua chiêng e sợ Sở quốc
không biết hắn suất lĩnh sáu mươi vạn đại quân đến đây.
Lý
Tín công Sở thì Sở quốc không biết, mãi cho đến lúc đã bị hạ nhiều thành trì đánh tới cửa nhà thì mới khởi binh chống lại, mà Vương Tiễn lại là
người chưa đến thanh uy đã đến trước. Sở vương vừa được biểt Vương Tiễn
suất binh mà đến, lập tức triệu tập binh lực toàn quốc thề cùng quân Tần quyết một trận tử chiến.
Vậy mà Vương Tiễn lĩnh quân xuất phát
từ thành Đại Lương đi vòng vèo vào sâu trong đất Sở rồi, hai cánh quân
tả hữu đã đánh hạ các thành trấn xung quanh rồi, thì đại quân lại vừa
xây dựng doanh trại kiên cố vừa chuẩn bị tổ chức lễ mừng năm mới, một
chút tư thế khai chiến cũng không có, làm cho Sở quốc rất là buồn bực.
Vương Tiễn chọn cắm trại ở nơi có địa hình hiểm trở làm lá chắn, dễ thủ khó
công, ở đây cũng là điểm thông nhau của các yếu đạo. Quan trọng nhất là
vị trí hiện tại của Vương Tiễn bọn họ vừa hay là đầu nguồn nước của thủ
đô Sở quốc, đồng thời cách nơi đó chỉ có hai trăm km, kỵ binh, chiến xa
chỉ cần một ngày đường, chuyện này làm cho Sở vương thất kinh.
Hắn cho rằng Vương Tiễn sẽ tấn công từng thành một, vậy mà người này cư
nhiên lại gian trá như vậy, đi tắt trực tiếp tiến nhập trung tâm Sở
quốc, sau đó án binh bất động. Vì vậy Sở vương quay về điều đại quân
phát khởi công kích Vương Tiễn, chỉ là cuối cùng dẫn không ra được chủ
lực của quân Tần, chỉ biết tức giận chửi rủa.
Bởi vì Vương Tiễn
không xuất chiến, cho nên chiến dịch lớn một cái cũng không có, chiến sự nhỏ cũng do Sở quốc vô cùng nôn nóng mà binh bại xong luôn. Cứ như vậy
kéo đến kéo đi rốt cục kéo dài đến lễ mừng năm mới, Phù Tô ở đất Ngụy
quốc cũ trấn an bình dân cùng nghênh đón giao thừa cùng sinh thần xa nhà đầu tiên.
Giám quân vĩnh viễn là một vị trí thu hút hết thảy
khinh bỉ của trên dưới mọi người trong quân, bởi vì người có thể ở vị
trí này đều đánh nhau thì dốt đặc cán mai, nhưng lại có quyền lợi khoa
tay múa chân. Huống hồ mười giám quân ít nhất có tám là vương tộc đến
đây kiếm chút công tích, bởi vậy Phù Tô mới tới quân doanh cái gì cũng
chưa từng làm, cũng không hưởng thụ đặc quyền gì đã bị người ta ‘chẳng
hiểu vì sao’ mà xa lánh, mà Vương Tiễn càng làm bộ không biết.
Bất quá phần lớn binh tướng trong quân là hán tử thành thật hàm hậu, lúc
bọn hắn nhìn thấy đại vương tử này ngoại trừ ở với ăn tốt hơn bọn hắn
một ít ra thì không hưởng thụ đặc quyền gì nữa, cũng không vì thế mà cáu kỉnh, mọi người mới đối xử với Phù Tô tốt hơn một chút.
Sau lại
bọn họ nhìn thấy đại vương tử mà Tần vương thương yêu nhất cư nhiên mỗi
lần kinh qua một thành trấn đều cùng công tượng lấy tài nguyên chế tạo
vũ khí công thành, còn cùng bọn họ ăn uống tắm sông, Ngự Sử mọi nơi biểu tình đầy khiếp sợ. Thẳng đến trong lúc vô ý các công tượng biết được
Phù Tô bị tướng sĩ trong quân xa lánh, không nén được tức giận mở miệng
bình oán cho đại vương tử của bọn họ, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ là mình hiểu lầm đại vương tử.
Vì vậy Phù Tô lại ‘chẳng hiểu vì
sao’ mà được tiếp nhận rồi, từ trên xuống dưới từ tướng lĩnh cao cấp cho đến các tiểu binh nhóm lửa đều xem hắn là huynh đệ, làm Vương Tiễn cười đến ngửa tới ngửa lui.
Người lĩnh quân không chỉ phải thuộc binh thư mà còn phải có thể lung lạc quân tâm. Có thể làm cho toàn quân
trên dưới đoàn kết cùng một chỗ, không một tia dao động mới là tướng tài chân chính. Để gia cố danh vọng của Phù Tô trong quân, vừa vào đến đất
Ngụy cũ Vương Tiễn đã chậm lại tốc độ hành quân, có ý định để toàn quân
xem rõ đại vương tử làm thế nào trấn an bách tính bị người kích động
nháo sự.
Bởi vì lần này hắn mang theo sáu mươi vạn đại quân,
trong đó không chỉ có binh sĩ Tần quốc, mà còn có tướng sĩ của Hàn, Yến
cùng với Ngụy trước đây, những người này đều là nhân tố gây mâu thuẫn
bất ổn định trong quân.
Vừa vào Ngụy, Phù Tô đã bắt đầu tích cực
chuẩn bị màn ‘tuần diễn’ của mình, sáng sớm đã chuẩn bị sẵn những công
cụ chuẩn bị lấy lòng người, như là thẻ bài mà Doanh Chính cha hắn đích
thân đeo lên thắt lưng cùng với ‘cảo trấn an’ trước khi xuất phát đã
được Lý Tư tự tay trau chuốt, còn có một kiện hoa phục thanh lịch mà lại có thể phụ trợ cho thân phận của hắn.
Tất cả chuẩn bị đầy đủ hết rồi Phù Tô mỗi lần kinh qua một nơi đều phải lên đài đem sức cuốn hút
cùng lực tương tác thâm tình giảng lại cho dân chúng nghe một lần. Hơn
nữa mỗi lần nói ý tưởng lại không giống nhau, làm cho nghe hoài không
chán, thậm chí trong lúc vô ý còn bồi dưỡng ra được một nhóm người hâm
mộ trung thành.
Mặc dù không đến mức nhất hô bá ứng, nhưng chiếm
được phân nửa tuyệt đối không là vấn dề. Nhìn dáng dấp trước mặt người
ta thì bình dị gần gũi, chiêu hiền đãi sĩ, tao nhã hữu lễ mà sau lưng
lại một bộ tiểu nhân đắc chí của Phù Tô, Vương Ly cùng Mông Hồng hận
không thể lột giày dưới chân ra nện lên mặt hắn cho hả giận.
Lúc
tin tức truyền lại Hàm Dương thì Doanh Chính miễn bàn có bao nhiêu cao
hứng, mặc dù còn đang hối hận để Phù Tô đi xa như vậy, nhưng cũng hiểu
được nhi tử quả thực không đi uổng một chuyến này.
Tâm tình tốt
lại gặp dịp năm mới, vì vậy Doanh Chính uống rượu kính của bá quan nhiều hơn mấy chén, có chút say được đưa đến thiên điện nghỉ tạm.
……..
Ngồi ở cạnh bàn trong doanh trướng, Phù Tô xoa bột mỳ trong tay hỏi: “Hàn Phồn ngươi nói xem cha ta có nhớ nấu mỳ ăn hay không?”
“Điều gì đại vương tử đã nói qua thì Đại vương đều ghi tạc trong lòng, nhất
định sẽ nhớ kỹ, huống hồ dù Đại vương không nhớ Triệu tổng quản cùng sẽ
nhớ.” Canh chừng bếp lò thêm nước, Hàn Phồn chờ mỳ xong để bỏ vào nồi.
“Cũng phải, bất quá ai mà biết hắn có thể bởi vì có tân hoan, hay nhớ tới
tình cũ mà quên nhi tử không có bên cạnh là ta đây hay không.” Bỏ mỳ đã
cắt xong vào trong bát Phù Tô gặm củ cải nghiêng đầu nhìn nước đang nấu
trên bếp lò: “Hàn Phồn ta nhớ nhà, ngươi có nhớ không?”
Thêm củi
vào bếp lò Hàn Phồn cười: “Chủ tử ở đâu thì nơi đó là nhà của nô tài,
cùng không biết Dao Nương thư ở trong cung thế nào rồi.”
“An tâm
đi, Dao Nương là ai mà có người khi dễ được.” Khoát khoát tay Phù Tô
nuốt củ cải trong miệng vào bụng: “Nước sôi thì cho mỳ vào, ta đi gọi
Vương Ly cùng Mông Hồng đến ăn chung, nhiều người mới náo nhiệt.”
Phân phó Hàn Phồn nấu mỳ xong Phù Tô vén rèm lên đi ra ngoài, nhưng chưa đi
được bao xa hắn bỗng thấy trên mặt đất có một cái bóng chợt lóe mà qua.
Nương ánh trăng xoay người nhìn lại thì thấy ở một góc phía trước có một thân ảnh cấp tốc tiêu thất.
Không thể nào? Không phải chứ? Lẽ nào thích khách của Sở quốc cũng không nghỉ lễ mừng năm mới?
Đi được cũng chưa quá xa. Phù Tô lập tức quay đầu chạy về đại trướng của
mình, không để ý đến tiếng kinh hô của Hàn Phồn bò lên giuờng chụp cái
nỏ nằm trên đó đeo lên lưng mang theo bảo kiếm xông ra ngoài.
Không biết có phải là ở trong quân đội thì lá gan cũng lớn hơn hay không, nói sao thì Phù Tô hiện tại là nhiệt huyết sôi trào, thề muốn bắt một thích khách tự làm quà sinh thần cho mình.
Vừa nghĩ đến một hồi mình
sẽ đại triển thân thủ, đuổi được nửa đường Phù Tô đứng tại chỗ hắc hắc
cười khúc khích chìm trong ảo tưởng cho nên thả lỏng cảnh giác, vì vậy
lúc Phù Tô lấy lại tinh thần thì một lợi kiếm đã gác ở trên cổ hắn.
“Nói, cẩu vương tử Tần quốc ở doanh trướng nào, nếu không cẩn thận mạng chó
của ngươi!” Người bịt mặt một thân hắc y cầm kiếm trong tay nặng nề đè
xuống, ầm trầm nói.
Thôi xong, chưa kịp xuất sư thân này đã chết! Nhìn hai thân ảnh một trước một sau trên mặt đất, Phù Tô bi tráng bắt
đầu ai thán cho mạng cùa mình.
Cha, ngươi nhất định phải phù hộ ta! Phù Tô nắm chặt kiếm trong tay.
……..
Lúc Doanh Chính nhân tâm tình rất tốt mà uống nhiều mấy chén tỉnh ngủ thì
cảm thấy đầu từng đợt vựng huyền. Dõi mắt ra ngoài cửa sổ thấy đã hừng
đông hắn lúc này mới nhớ ra mình bởi vì mê rượu mà ngủ quên, cũng quên
luôn hứa nguyện thay nhi từ ăn mỳ: “Triệu Cao! Triệu Cao!” Ngồi dậy đang định gọi Triệu Cao chất vấn hôm qua vì sao không gọi tỉnh hắn thì phát
hiện ống tay áo của mình bị thứ gì đó chặn lại.
Xoa xoa cái trán
vẫn đang truyền đến từng đợt đau đớn, Doanh Chính nhíu mày xoay người
lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho càng hoàng sợ.
Bởi vì
trên giường hắn lúc này đang nằm một người xa lạ toàn thân trần trụi,
trên mình xanh xanh tím tím, hạ thân mang theo vết máu khô cạn…là
một…nam hài? Mà mình thì mặc nội bào mất trật tự, miện phục cùng miện
quan đều bị tùy ý vứt trên mặt đất.
Cố sức vỗ vồ đầu, Doanh Chính không nhớ rõ mình lúc nào thì gọi người đến thị tẩm, lại còn là nam:
“Triệu Cao!” Sắc mặt trở nên tối sầm, hô lớn.
Nam hài trên giường hình như bị tiếng rống giận dữ làm giật mình tỉnh giấc, đầu tiên là mơ
hồ một trận sau đó nhìn thấy người đang đứng trên mặt đất rồi thì lập
tức lăn từ trên giường xuống quỳ rạp trên đất lạnh run rẩy.
“Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào?” Doanh Chính hắc nghiêm mặt hỏi nam tử quỳ trên mặt đất.
Nam tử bị Doanh Chính làm sợ đến run không ngừng, lắp bắp nói: “Nô…nô…là…vũ giả…hiến nghệ…bởi vì lạc đường đi qua thiên điện… sau đó Đại vương…Đại
vương…”
Sự tình phía sau không cần phải nói Doanh Chính cũng dự
đoán “Ngươi tên gì?” Tỉ mỉ nhìn một cái mới phát hiện nam hài trên mặt
đất vóc dáng không cao có chút hơi gầy, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi.
“Tối…tối…tối hôm qua…Đại vương ban thưởng nô tên là…‘Tô nhi’…”
Oanh! Giờ thì Doanh Chính không chỉ đen mặt mà còn gân xanh nhảy thẳng không ngừng.