Công chúa Ngọc Thấu của tộc Hung Nô đến Hàm Dương được Doanh Chính sai
người dùng lễ tiết gần với vương hậu đón chào, mặc dù đến nay vẫn không
tuyên triệu nàng thị tẩm, nhưng ngày đó Doanh Chính trực tiếp ban thưởng Ngọc Thấu là “Ngọc phu nhân”, đứng đầu “Tam phu nhân” ở hậu cung.
Vì thế, Lê phu nhân đã được chẩn ra có mang lại ở trước mặt Doanh Chính
náo loạn một phen. Chỉ tiếc Lê phu nhân này tuy hiểu được làm thế nào để nịnh nọt nam nhân, nhưng lại đã quên Doanh Chính căn bản không phải nam nhân bình thường. Hơn nữa khắp thiên hạ cũng chỉ có một người có thể ở
trước mặt hắn cố tình gây sự cộng thêm ngúng nga ngúng ngẩy mà hắn phải
chịu thỏa hiệp, nhưng người này tuyệt đối không phải Lê phu nhân nàng.
Loại nam nhân như Doanh Chính đối với nữ nhân chỉ cần nhìn thuận mắt thì cho tới bây giờ đều khá dung túng, chỉ cần biết nghe lời không dẫn đến
phiền toái, đại bộ phận yêu cầu đưa ra hắn đều thỏa mãn, nhưng người như thế đối với những kẻ được sủng ái mà cố tình gây sự tuyệt sẽ không dỗ
dành, cảm thấy ghét thì có thể một cước đá luôn.
Lê phu nhân vẫn
cho rằng mình ở trong lòng Doanh Chính khác với các phi tần khác, bởi vì vô luận nàng đưa ra yêu cầu gì vua của một nước này đều đáp ứng. Nguyên lai tưởng rằng chỉ cần mình có thai sinh hạ được nhi tử thì có thể mẫu
nhờ tử quý lên làm vương hậu, không nghĩ đến công chúa Hung Nô vừa mới
tới đã được phong làm “phu nhân” đặt lên trên đầu mình.
Cho nên
nàng giả bộ thân thể không khỏe sai người tìm Triệu Cao, lệnh cho hắn
thỉnh Đại vương đến nơi ở của mình, buổi tối có thể dùng bữa.
Triệu Cao là người khéo léo, trong mắt hắn nội cung này chỉ có ba chủ tử, một là Đại vương, hai là đại vương tử, ba là vương hậu. Hiện tại vương hậu
mất, hắn chỉ nghe lệnh hai người, phi tần khác vương tử khác hắn chưa
bao giờ để vào mắt, nhưng cũng không chậm trễ, làm cho người ta không
thể tìm ra một điểm sai.
Hơn nữa hắn là cận thần bên người Doanh
Chính, thượng triều hạ triều có ai không lễ nhượng ba phần với hắn, các
nương nương trong hậu cung không có việc gì cũng sẽ tặng chút ít vàng
bạc nịnh nọt hắn, thế nhưng hết lần này tới lần khác Lê phu nhân thập
phần xem thường Triệu Cao là hoạn quan, có gặp cũng vô cùng kiêu căng.
Triệu Cao người nọ là điển hình có cừu oán tất báo “ngươi cho ta bao nhiêu ta trả lại ngưoi bấy nhiêu”, Lê phu nhân xem thường hắn, hắn cũng chướng
mắt Lê phu nhân, chướng mắt thì càng muốn cho Lê phu nhân phải chịu một
lần giáo huấn.
Chuyện công chúa Ngọc Thấu sẽ được ban cho Mông
Nghị làm vợ Triệu Cao biết, hắn đi theo sau lưng cùng Doanh Chính, Phù
Tô chờ xem Mông Nghị xấu mặt, nhưng hắn không nói cho Lê phu nhân. Nhận
chút ban thưởng thảm thương, Triệu Cao lập tức thưởng cho tiểu thái giám bên cạnh mình, chút đồ này của Lê phu nhân Triệu Cao không thèm để vào
mắt.
Qua mấy ngày Triệu Cao rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Doanh
Chính tâm tình không tốt, lập tức dỗ dành đưa người đến chỗ Lê phu nhân, hậu quả có thể nghĩ ra được.
Lê phu nhân đang mang thai còn bị
giáng làm phi tần, dời đến một cung phòng xa xôi, hơn nữa nguyên nhân
gây chuyện dường như còn có quan hệ với công chúa mới tới, trong lúc
nhất thời hậu cung đưa việc này lan truyền xôn xao.
…….
Uống một ngụm rượu sữa ngựa mang đến từ tộc Hung Nô, Doanh Chính nhíu mày cố ép mình nuốt xuống bụng, xong rồi ý bảo Triệu Cao rót chén trà, mùi vị
kia thật sự là…làm cho người ta chịu không nổi: “Phu nhân mấy hôm nay
nhìn có vẻ rất tốt, những nô tài này không chậm trễ chứ?” Trong mắt
Doanh Chính không có ai là công chúa Ngọc Thấu tộc Hung Nô, chỉ có “Ngọc phu nhân” mới được phong của Tần quốc.
Đại khái là còn chưa
thích ứng với cách xưng hô “phu nhân” thế này, Ngọc Thấu sửng sốt trong
chốc lát sau đó mói nghĩ ra là đang nói mình, vội vàng khấu lễ nói: “Tạ
Đại vương quan tâm, Ngọc Thấu…không…thiếp thân…ở đây quả thật rất tốt,
không có không khỏe.”
Người trước mắt tuy cung kính nhưng không
hề sợ hãi, làm Doanh Chính đối với nữ nhân vừa từ thảo nguyên tới này có thêm một tia hảo cảm, càng cảm thấy được nữ nhân như vậy rất xứng với
Mông Nghị: “Nữ nhân Hung Nô đều có thể cưỡi ngựa săn bắn?”
“Dạ,
tại Hung Nô vô luận nam nữ đều phải học cưỡi ngựa bắn cung, lúc nam nhân ra ngoài chinh chiến thì nữ nhân phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ người già trẻ nhỏ, hơn nữa tộc Hung Nô nuôi thả dê bò, cưỡi ngựa cũng thuận
tiện hơn.”
“Chờ tiết trời ấm hơn thì cùng đi săn bắn đi, Đại Tần
tuy không phải không cho phép nữ tử cưỡi ngựa bắn tên, nhưng có thể làm
được cũng không bao nhiêu, đại nữ nhân của quả nhân thường xuyên vì tìm
không thấy người hợp hứng thú mà phát giận.”
“Thiếp thân đã biết.” Ngọc Thấu cúi đầu cung kính nói.
“Quả nhân nghe nói trên đường đi phu nhân cùng Mông tướng quân hai bên cùng
giúp đỡ nhau mới có thể trở lại Hàm Dương, phu nhân còn vì cứu hắn một
mạng mà cực nhọc ngày đêm, chiếu cố đến mức không thể yên ổn nghỉ ngơi.”
Lời Doanh Chính nghe thì tùy ý nhưng vào tai Ngọc Thấu lại như sấm sét,
Ngọc Thấu không biết nam nhân trước mắt vì sao hỏi như vậy, nhưng nàng
sợ một câu trả lời không đúng của mình sẽ liên lụy đến Mông Nghị: “Thỉnh
Đại vương minh giám, Mông Nghị tướng quân vì bảo vệ Ngọc Thấu mà bị
trọng thương, Ngọc Thấu nên chiếu cố hắn. Nhưng thiếp thân cùng tướng
quân hai người giữ chặt lễ giáo chi quy, cũng không làm ra bất luận
chuyện gì phản bội Đại vương, nếu như Đại vương muốn truy cứu xin chỉ
hàng tội Ngọc Thấu.”
Nhìn Ngọc Thấu vẻ mặt lo lắng không ngừng giải thích cho Mông Nghị, Doanh Chính không nói gì mà chỉ nâng chung trà lên uống.
Thái độ của Doanh Chính càng làm Ngọc Thấu nóng vội, nếu như có thể lấy cái
chết để làm rõ lòng nàng cũng nguyện ý, chỉ cần có thể bảo vệ Mông Nghị.
Khoát tay cho mọi người trong phòng lui xuống, Doanh Chính hỏi: “Ngươi có
biết vì sao quả nhân lại sai Mông Nghị đến tộc Hung Nô đón dâu không?”
“…” Ngọc Thấu cắn chặt môi không dám lên tiếng, e sợ sẽ nói sai lời.
Không đợi cho Ngọc Thấu trả lời Doanh Chính cũng không để ý, tiếp tục nói với nữ nhân đang quỳ gối trước mặt mình: “Quả nhân lệnh cho Mông Nghị đi
Hung Nô đón dâu vốn là muốn đem ngươi ban cho hắn làm tức phụ, chỉ là
sai sót ngẫu nhiên mới quên nói cho hắn biết, ai ngờ lại.. .trở thành
hiểu lầm như vậy.”
Mở to hai mắt không dám tin nhìn nam nhân ngồi trên ghế, Ngọc Thấu không nói nên lời, hay nói cho đúng là nàng không
biết nói cái gì cho phải. Cả ngày lẫn đêm lấy nước mắt rửa mặt, trong
nội tâm thống khổ, hai ngườikhông dám vượt qua Lôi Trì mà phải chịu khổ
sở, kết quả tất cả chuyện này đều là hiểu lầm.
“Quả nhân nguyên
nghĩ chờ các ngươi vừa đến Hàm Dương sẽ tứ hôn cho các ngươi, chỉ là
nhìn thấy bộ dạng chán nản của Mông Nghị lại nhịn không được muốn đùa
hắn một phen.” Đứng người lên đi đến dừng ở bên cạnh Ngọc Thấu, Doanh
Chính nói: “Mông Nghị từ nhỏ đã đi theo bên người quả nhân, cho nên mới
chậm trễ hôn sự của hắn, quả nhân muốn mượn chuyện đón dâu để cho các
ngươi tìm hiểu lẫn nhau, phu nhân có nguyện ý thoả mãn hôn sự này
không?”
Nguyện ý, đương nhiên nguyện ý!
Không cần chờ đến
hết một đời, đời này hai người đã có thể gần nhau, Ngọc Thấu mừng đến
phát khóc, chỉ có thể che miệng liều mạng gật đầu tạ ơn.
Đợi
Doanh Chính đi đến cửa muốn đẩy ra thì Ngọc Thấu vẫn còn quỳ trên mặt
đất mới có thể cất lòi: “Tạ Đại vương thành toàn, Ngọc Thấu đời đời kiếp kiếp không quên ân tình Đại vương.”
“Không cần, nhưng ngươi nhất định phải đáp ứng quả nhân việc này không được nói cho Mông Nghị, bản
mặt cứng nhắc của hắn khó mà có lúc muốn khóc mà không dám khóc như bây
giờ.”
“Dạ.” Ngọc Thấu nín khóc mà cười.
Đi ra khỏi
nơi ở của Ngọc Thấu, Doanh Chính liền nhìn thấy nhi tử thích làm chuyện
quái dị của mình đứng ở bên ngoài thỉnh thoảng duỗi cổ nhìn quanh, vì
vậy bước đến dắt tay Phù Tô đi về tẩm cung.
“Ngươi nói với Ngọc Thấu rồi? Có phải là nàng cảm kích khóc ròng không?”
“Ân.” Doanh Chính gật đầu, hỏi: “Ngươi vì sao không cho nói với Mông Nghị chuyện tứ hôn trước khi hắn lãnh binh đi Ngụy quốc?”
“Bởi vì điềm xấu!”
Trải qua cảnh báo từ nội dung phim, kịch trên TV, ngàn vạn lần không được
trước lúc diễn viên chính hay phụ lao vào chiến trường mà nói cho hắn
mấy lời như là sau khi trở về cho ngươi thành thân, đặc biệt là “chờ
ngươi trở về”, mười phần thì hết chín không về được.
Cho nên không được nói!
_0O0_
Căn nhà tranh ngoài thành Đại Lương Ngụy quốc là nơi dừng chân của một tổ
thương đội, từ trên xuống dưới có hơn hai trăm người. Bởi vì thiên hạ
chiến
loạn cường đạo làm bừa, cho nên mỗi thương đội lúc xuất
ngoại đều thuê hộ độiđồng hành, mua bán càng nhiều, cửa hàng quy mô càng lớn thì thuê người càng đông, cho nên người đầy tòa đầy sân cũng không
làm cho binh lính Ngụy quốc chú ý.
Một nam tử mặc áo vàng rất nhã nhặn khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi bưng một chén dược vừa mới
sắc xong đi về một căn phòng ở hướng đông nhà tranh, nghe thấy từ bên
trong truyền ra tiếng ho khan cùng tiếng an ủi, nam nhân cười đẩy cửa
bước vào: “Dược được rồi, thừa dịp còn nóng uống đi.” Nam từ đưa dược
cho Vương Bí, tiến lên ngồi ở cạnh giường chẩn mạch cho Long Dương.
Chờ chứng kiến Long Dương uống dược xong nam tử mới cười nói: “Lại uống vài lượt thì chứng ho khan của công tử có thể ổn rồi, tứ chi mặc dù tổn
thương nghiêm trọng nhưng không phải không có cách nào cứu được. Trong
phủ tại hạ có bí thuốc đưa về từ quan ngoại, đối với thương thế của công tử rất hữu dụng. Mặc dù không thể lại vung kiếm, nhưng cuộc sống bình
thường sẽ không có trở ngại.” Nói xong đứng lên tiếp nhận chén không
trong tay Vương Bí.
“Vương Bí tạ ơn Diêu huynh.” Thở ra thật sâu một cái.
Ngày đó Vương Bí ôm Long Dương nấp trong thùng phân chuẩn bị hỗn ra khỏi
cung, nào biết trên đường đến cửa thì đụng phải thị vệ trưởng đang đi
vào.
Thấy xe chở phân ra cung chậm canh giờ, thị vệ trưởng đa
nghi liền yêu cầu mở thùng kiểm tra, Vương Bí nấp ở bên trong một tay ôm chặt Long Dương
một tay rút chủy thủ giấu trên đùi ra, vô luận thế nào hắn cũng phải mang đượcngười đi.
Lúc nắp thùng vừa bị mở ra, Vương Bí đang có ý định tiên phát chế nhân (ra
tay trước) thì một tổ thương đội hợp thời xuất hiện ở cửa cung, đó là
thương đội chuyên mua bán với vương thất Ngụy quốc.
Bởi vì sắc
trời đã tối, để tránh làm cho thương đội bị ngưng lại ở cửa cung, cho
nên thị vệ trưởng kia đành phải cho xe chở phân qua.
Mà hợp thời
nữa là lĩnh đội nhân của thương đội vừa đến lại là người rất có danh khí trong vương thất các nước, hắn thường xuyên qua lại các nước đầu cơ
trục lợi vật phẩm. Hàng hóa của hắn rất được quan lại quyền quý yêu
thích,người này tên là Diêu Cổ, mà thân phận khác của hắn thì là một
trong các mưu thần trọng yếu bên cạnh Tần vương Doanh Chính.
Diêu Cổ chu du các nước, mượn danh nghĩa mua bán dùng vàng bạc giúp Doanh
Chính thu mua trọng thần, danh sĩ các nước, dùng kế làm cho các nước
không thể liên hợp kháng Tần.
Diêu Cổ xuất thân thấp hèn, lúc các nước đều chú ý đến xuất thân thì chỉ có Tần quốc nguyện ý tiếp nhận
hắn, Tần vương lại càng trọng dụng, tuy bên ngoài Diêu Cổ chức vị không
cao, nhưng quyền lợi lại rất lớn. Đáp tạ ơn tri ngộ, Diêu Cổ trung thành với Doanh Chính không thua gì Vương Bí cùng Mông Điềm, lần này hắn thu
được mật chỉ rồi liền vội vàng đuổi tới Ngụy quốc tiếp ứng Vương Bí.
Diêu Cổ ái tài, nhưng hành vi rất đúng mực, sở dĩ Doanh Chính ngầm đồng ý
lúc hắn làm công sự thì có thể tùy ý phát triển sản nghiệp riêng, cho
nên Diêu
Cổ còn dâng một nửa tiền vật mà mình kinh thương đoạt được nộp vào quốc khố, dùng đó cảm tạ hậu ái của Doanh Chính đối với mình.
“Vương huynh khách khí, ngày đó nếu như không phải Vương huynh ở cửa thành Hàm Dương cứu Diêu Cổ đang chán nản, cũng sẽ không có Diêu Cổ như bây giờ.
Ngoại trừ quân thượng, Vương huynh chính là đại ân nhân của ta. Dù không có mật chỉ của Đại vương, Diêu Cổ cũng sẽ chạy đến trợ Vương huynh nhằm báo ân ngày đó.” Đêm đó thay Vương Bí giải vây rồi Diêu Cổ lệnh cho
thân tín cầm tín vật đưa nhóm Vương Bí đến nơi ở của họ tại ngoài thành
Đại Lương, đối ngoại thì nói là hộ vệ thuê đi đường.
“Khụ khụ…Xin hỏi…Diêu huynh hiện tại bên ngoài thế nào?” Tựa trong ngực Vương Bí,
trải qua mấy ngày điều dưỡng trên mặt Long Dương đã có huyết sắc.
“Ngày thứ hai sau khi mọi người rời cung, nội ứng trong vương cung Ngụy quốc
hỏa thiêu cung phòng, thiêu suốt một ngày một đêm, Ngụy vương không dám
đường hoàng, cho nên đối ngoại tuyên bố là có thích khách xâm nhập nội
cung. Hiện tại không chỉ trong thành Đại Lương giới nghiêm, ngay cả trên đường phố ngoài thành cũng nghiêm mật tra xét.” Diêu Cổ nói hết tình
huống bên ngoài cho Vương Bí cùng Long Dương.
Vương Bí dùng sức
nắm tay Long Dương an ủi, sau đó nói với Diêu Cổ: “Tuy ở đây rất an
toàn, nhưng chúng ta cũng không thể một mực chờ ở nơi này, vạn nhất…”
Diêu Cổ gật đầu, việc cấp bách của bọn họ chính là mau rời khỏi Ngụy quốc:
“Đúng rồi, sáng nay truyền đến tin tức Mông Nghị tướng quân đã dẫn binh
đến biên cảnh Ngụy quốc, bất quá chỉ có hai mươi vạn, cho nên…”
“Cho nên cần chúng ta trong ứng ngoài hợp phải không?” Long Dương tiếp lời,
hiện tại chỉ có làm cho Ngụy quốc tự loạn để không rảnh bận tâm thì bọn
họ mới có cơ hội rời đi: “Ngụy quốc…trong nước đại loạn thu binh lực
về…thì quân Tần có thể thông suốt…Khụ khụ…”
“Long Dương đừng nói nữa, việc này ngươi không cần lo lắng, ta cùng Diêu huynh…”
Long Dương vươn tay che miệng Vương Bí, cười cười, những người này đều là vì hắn mà đến, vậy hắn cũng phải làm gì đó để đáp lại. Long Dương hắn
sẽ không bao giờ ngồi chờ chết mặc người áp chế nữa: “Diêu huynh…có còn…Khụ khụ…địa đồ thành Đại Lương…”
“Có, ngươi chờ một chút.” Mặc dù không biết Long Dương muốn làm gì, nhưng
chuyện Long Dương có tài kinh thế thì Diêu Cổ tin tưởng không hề nghi
ngờ. Cho nên Diêu Cổ không nói hai lời vội vã đưa địa đồ đến mở trước
mặt Long Dương.
“Khụ khụ…Ở đây…” Được Vương Bí đỡ lên, Long Dương ngồi dậy, chỉ vào hà đạo của Đại Lương nói: “Tường thành Đại Lương là
do bùn đất cùng đá tảng chất lên…Khụ khụ…Lại nằm ở chỗ trũng…Chỉ cần dẫn nước sông vào…có thể…có thể…Khụ khụ…”
“Có thể nhấn chìm thành
Đại Lương! Kế này rất hay.” Diêu Cổ đột nhiên cảm thấy Long Dương rơi
xuống tình trạng ngày hôm nay là rất may mắn, bằng không Đại Tần muốn
diệt Ngụy thực không dễ dàng: “Vương đô bị phá, quân mã trấn thủ đều sẽ
hướng về Đại Lương, đến lúc đó biên phòng binh lực không đủ, chúng ta
cũng có thể thừa dịp loạn ly mà đi.”
Vương Bí đứng ở một bên cẩn
thận suy nghĩ, dùng nhân số của bọn họ hiện tại chỉ cần mấy ngày là có
thể chặn sông ở hạ du làm cho nước chảy ngược dòng.
Thành bại là ở một đòn này.
……
Mùa xuân năm Tần vương thứ hai mươi hai (năm 226 TCN), Vương Bí, Diêu Cổ
thừa dịp nước sông dâng lên, tránh thoát Ngụy quân đã loạn thành một
đống đi đến biên cảnh.
Ba tháng sau, khi bọn họ đến quan ngoại tụ hợp với quân Tần đang chỉnh đốn và sắp đặt trú đóng ở biên giới thì
thành Đại Lương bị nước sông rót suốt ba tháng sụp đổ, khiến cho Ngụy
quốc cao thấp hết thảy khủng hoảng, Diêu Cổ thừa cơ sai người tuyên
truyền đây là bởi vì Ngụy vương thất đức, cho nên bị trời trừng phạt.
Mà Vương Bí đến quân doanh làm chuyện thứ nhất chính là phó thác Long
Dương cho Mông Nghị, tự mình lãnh binh chỉ huy công Ngụy, mặc lời đồn
đại chỉ dùng mấy tháng ngắn ngủi đã đánh hạ tất cả thành trì Ngụy quốc,
một đường bức thẳng vào hoàng cung, hắn muốn vì Long Dương đòi lại hết
thảy.
…….
Hoàng cung bị đốt, vương thất Ngụy quốc không
một người sống sót, quý tộc quy hàng, thế gia địa vị không thay đổi,
danh hào được thừa kế, chỉ bãi miễn quan viên cùng thu hồi quân quyền,
người đầu hàng được đối xử tử tế, kẻ
phản kháng giết không tha.
Lúc tin Ngụy quốc bị diệt truyền lại Tần quốc thì công tác an trí cũng đang được tiến hành không chút rối loạn, nguyên Ngụy quốc trở thành một quận của Tần, quân đội một lần nữa được tổ kiến.
Doanh Chính tiếp
nhận đề nghị của Lý Tư, đối với thần dân nước quy hàng cũng dùng khoan
dung mà đối đãi. Giảm miễn thuế má, có thể tự tiến cử làm quan, nhưng
đối éơi người phản kháng lại thi hành trừng phạt liên đới.
Kỳ
thật đối với dân chúng bình thường mà nói ai làm vương đều không sao cả, thứ bọn họ muốn chỉ là an cư lạc nghiệp, có ruộng có cơm ăn. So với
nhữngquan to quý tộc có liên quan đến lợi ích, những dân chúng này càng
thêm dễ dàng trấn an.
Ngụy quốc là một trong các nước chư hầu
cường đại nhất trước và trong thời Chiến quốc, đó là nước sớm nhất trong bảy nước thực hành biến pháp quốc gia, hắn khi dễ Tần quốc nhược tiểu
tựa như lão tử giáo dục nhi tử, nói một không hai, không nghe là đánh.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu làm cho Ngụy quốc lưu lạc đến mức bị Tần quốc phản
đánh chính là bởi vì nhân tài ở Ngụy quốc dần dần lưu thất hết phần lớn.
Hàn quốc chuyên xuất các nhà tư tưởng, như Thân Bất Hại cùng Hàn Phi; Triệu quốc xuất danh tướng, như Liêm Pha, Lý Mục; Ngụy quốc nhân tài nhiều
nhất, có văn có võ, bọn họ đều là danh nhân, chỉ tiếc lại bị ép đến
không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể ở quốc gia khác dương danh. Trong
đó nổi danh nhất chính là VệƯởng (Thương Ưởng) cùng Phạm Sư đầu nhập vào Tần quốc. Hai người này tại Tần quốc được trọng dụng tài năng tỏa sáng, biến pháp của Vệ Ưởng giúp Tần quốc từ nhỏ yếu trở nên cường đại, mà
Phạm Sư đề xuất “xa thân gần đánh” thì giúp Tần quốc lần đầu tiên có
phương án cụ thể để tiêu diệt sáu nước.
Tuy Ngụy quốc bị diệt sớm một năm, nhưng chuyện này cũng không khiến cho Phù Tô để ý quá nhiều,
tư liệu lịch sử có khác biệt là rất bình thường. Lúc hắn đang ngắm trăng ngắm sao chờ tiêu khiển Mông Nghị, chờ được thấy Long Dương thì Mông
Điềm truyền về tin Yến quốc bị diệt.
Yến vương mất so với Sử ký
sớm bốn năm, chuyện này làm Phù Tô kích động không thôi, phảng phất thấy được hi vọng có thể thay đổi lịch sử.
Lúc này Lê tần từ phu nhân bị giáng làm tần đã mang thai bảy tháng, nàng mỗi ngày đều nâng bụng
xoay quanh ngoài nghị chính điện, mong gặp được Doanh Chính một lần.
Ngồi ở trong phòng nhìn thân ảnh lớn bụng bên ngoài, Phù Tô hỏi: “Lê tần kia có phải là sắp sinh?”
“Không biết.” Doanh Chính cúi đầu phê duyệt thẻ tre thuận miệng đáp.
“Ngươi quá không hoàn thành trách nhiệm, nói thế nào cũng là hài tử của ngươi.”
“Nữ nhân sinh hài tử có rất nhiều.” Doanh Chính cuốn thẻ tre mắt nhìn Phù
Tô, lại cầm lấy quyển kế tiếp xem qua, nhưng trong lòng đang nghĩ chờ Lê tần sinh hài tử xong hắn sẽ không cho phép cung nữ thụ thai sinh hài tử nữa.