Từ lúc xuyên việt đến nay Phù Tô đã bị nuôi nhốt chưa bao giờ bước ra
cửa hoàng cung một bước. Lần này thật vất vả mới đi ra một hồi không
biết lần sau là lúc nào, vừa ra cung Phù Tô đã giống như con ngựa hoang
thoát cương mặc kệ người phía sau dặn dò như thế nào cũng không lọt vào
tai.
Hắn đối với cái gì cũng có hứng thú, cái gì cũng muốn xem
tận mắt, cái gì cũng muốn sờ tận tay, thức ăn gì cũng muốn nuốt một
ngụm.
Phù Tô nhớ rõ hắn từng Online tìm được đoạn dân ca giảng về quà vặt Hàm Dương:
“Dương nhục bào thang uông oản đại
Bãi thang diện lương bì hựu du hựu lạt
Lễ tuyền đích du ma hoa hựu phì hựu đại
Tam nguyên đích phao du cao tô đắc điệu tra tra
Thiên tằng du tháp đẩu khỏi mãn oản tuyết hoa
Can huyện oa khôi tự xa luân
Trường vũ oa khôi vị mỹ dịch nã
Thuần hóa đậu hủ ngạnh đắc dụng xưng câu lai quải
Hổ phách đường liệu hoa đường thùy nhân bất khoa…”
(Bản biên tập chỉ mang tính tham khảo:
“Một chén lớn thịt dê ngâm nước
Da mỏng manh vừa nhẵn vừa cay
Cây bột chiên vừa dài vừa mập
Ngàn tầng mỡ rung như hoa tuyết
Bánh nướng huyện Càn như bánh xe
Miếng bột lớn vị ngon dụ dỗ
Đậu hủ thuần cứng đến câu nhân
Đường Liệu Hoa hổ phách không gạt người…”)
Mặc dù không biết những quà vặt trước mắt đã “sinh ra” thành mấy loại, chỉ
có một điểm Phù Tô có thể khẳng định, đó chính là hiện tại vô luận hắn
ăn cái gì vào trong miệng đều tuyệt đối là không độc hại nhờ màu sắc
hoàn toàn tự nhiên, tuyệt đối nguyên nước nguyên vị.
Dùng lá sen
bao một phần thịt đùi dê vừa nướng tốt, đợi Mông Nghị trả hết tiền rồi
Phù Tô dùng cái miệng ăn đến đầy mỡ hỏi: “Các ngươi sao lại chọc tức hắn rồi? Nhìn cái mặt đen xì kìa, thật vất vả mới ra được hắn còn đứng đằng kia thổi “gió đông bắc” làm lạnh hết cả người.”
Là ngươi chọc
hắn có được không! Mông Nghị đảo mắt xem thường, chọn nhanh một miếng
thịt dê bỏ vào trong miệng vừa nhai vừa nói: “Thiếu gia quá coi trọng
tại hạ rồi, thế gian này có thể làm cho gia thay đổi sắc mặt cũng chỉ có một người mà thôi.”
“Ai?” Bản tính bát quái của tiểu tử nào đó đã sống lại.
Ngươi! Mông Nghị thẳng mắt nhìn chằm chằm vào Phù Tô không nói lời nào, nhưngý tứ phi thường dễ hiểu.
“Ta? Làm sao có thể!” Tự nghĩ mình sao có thể là người dễ dàng làm cho quân
vương thay đổi sắc mặt, đánh chết Phù Tô cũng không tin mình còn có khả
năng này.
Mông Nghị nhún vai, người trong cuộc không tin hắn cũng không có biện pháp, nói nhiều làm cái gì: “Thịt này nướng rất ngon.”
Nói rồi cầm lên hai miếng lớn nhét vào trong miệng.
Bên này Phù
Tô cùng Mông Nghị đứng giữa đường ngươi một ngụm ta một ngụm không cam
lòng ăn ít hơn mà giành giựt nhau, bên kia Doanh Chính ngồi trong quán
rượu đã sắp đạt đến tình trạng phát điên rồi: “Triệu – Cao!”
“Có nô tài.” Sợ tới mức run lên, Triệu Cao đứng trước mặt Doanh Chính thở mạnh cũng không dám.
“Mang – đại – công – tử – về – đây – ngay – cho – ta!” Người làm cha nào đó nghiến răng rít lên từng chữ một.
“Nô…nô…nô tài lập tức đi…” Dặn dò thị vệ giữ vững tinh thần chú ý một chút, Triệu Cao chạy thẳng một đường đi tìm Phù Tô vừa mang theo Mông Nghị cùng thị vệ đi mua đồ.
Giống như đồ nhà quê mới vào thành, Phù Tô mỗi lần trông thấy thứ gì đó hắn chưa thấy qua đều há miệng thật to, không hề
có chút khí chất phú quý nào, làm cho Mông Nghị đi theo phía sau hắn làm người hầu phụ trách trả tiền cảm thấy rất mất thể diện.
Nếu như
không phải sợ hãi Đại vương lôi mình ra trút giận, Mông Nghị chết cũng
sẽ không đứng ở trên đường cái chịu mất mặt: “Trở về thôi, đừng để cho
người trong quán sốt ruột chờ, huống hồ…” Chỉa chỉa tay lên trời, tỏ vẻ
thời gian đã tối bọn họ nên trở về cung.
“Chơi chút nữa đi!” Thật vất vả mới ra được Phù Tô không nỡ sớm như vậy đã trở về.
“Không được! Ta còn chưa có thành thân.” Mông Nghị thẳng thừng cự tuyệt thỉnh cầu cùa Phù Tô.
Không nghĩ ra được chuyện mình đi dạo chợ đêm cùng với Mông Nghị đã thành
thân hay chưa tại sao lại có quan hệ, vì vậy Phù Tô không ngại học hỏi.
Nhìn khắp nơi xác định không có ánh mắt tùy tướng, không có người đâm thọc,
vì vậy Mông Nghị lớn gan ra sức vỗ vỗ đầu Phù Tô, lời nói mang theo sự
khinh bỉ: “Ngươi trở về chậm gia sẽ tức giận, hắn tức giận chúng ta sẽ
xui xẻo. Nhẹ thì bị phạt, nặng thì không còn tính mạng, ngươi nói xem
chuyện thành thân của ta cùng với ngươi có quan hệ hay không?”
“Cái này…” Hình như là có một chút.
Hồi tưởng lại bộ mặt nhăn nhó của nam nhân chưa bao giờ ra cửa cung, Phù Tô cảm thấy lời nói “quân vương hỉ nộ vô thường” thật đúng là không sai,
một đại nam nhân nói trở mặt là trở mặt: “Nếu không thì ta về đi, lại
mua gì đó…” Mang về nịnh nọt một chút. Lời còn chưa nói hết, nhóm Phù Tô cùng Mông Nghị đã nghe thấy trong đám người truyền đến tiếng Triệu Cao, quay đầu lại liền thấy người này đang khập khiễng chạy tới chỗ bọn họ.
Ý bảo một người thị vệ tiến lên đón Triệu Cao, Mông Nghị túm Phù Tô còn
đang lưu luyến quán búp bê đất sét kéo qua: “Triệu quản gia tìm đến là
có việc gấp?” Để không làm lộ thân phận, ở ngoài cung mọi người hết thảy đều thay đổi cách xưng hô.
Bị dọa chạy, Triệu Cao bình thường
không vận động mặt đỏ bừng thở hổn hển nói không ra một câu, chỉ biết
nâng bàn tay run rẩy lên làm một động tác cắt cổ, cũng với ánh mắt “cực
nóng” nhìn chằm chằm vào vẻ mặt vô tội của Phù Tô.
Triệu Cao nhìn Phù Tô, Mông Nghị nhìn Phù Tô, bọn thị vệ cũng nhìn Phù Tô, Phù Tô ngây thơ vô tội bị mọi người nhìn đến tâm can rung động, cuối cùng chỉ có
thể đi đến một quán bên đường mua một đống màn thầu nhân thịt, dùng lá
sen gói kỹ cất vào trong ngực: “Đi!” Màn thầu nhân thịt mới ra nồi thập
phần nóng, làm cho Phù Tô phải thỉnh thoảng kéo cổ áo thổi hơi vào bên
trong.
Sợ Phù Tồ bị phỏng Triệu Cao vội vàng tiến lên nói: “Đại
thiếu gia, từ đây đến quán còn một đoạn, bánh này nóng như vậy hãy để
cho nô tài cầm trước thay người, nô tài da dày thịt béo không sợ bị
phỏng.”
“Không cần, cái này gọi là hiếu tâm, ai đoạt với ta cũng
không được!” Ôm bánh sát vào trong ngực Phù Tô cảnh cáo, hắn làm như vậy là có hai nguyên nhân.
Trước tiên là người cha thích chiếm tiện
nghi này của hắn là người cực kỳ thông minh, nếu như mình đến quán mới
đem bánh nhét vào trong ngực nhất định sẽ bị phát hiện sơ hở. Tiếp đó là hắn cũng muốn nhân cơ hội chiếm cái mỹ danh, đừng để cho hậu thế nhắc
tói hai chữ “Phù Tô” là đã nghĩ đến đồ ngu hiếu thiếu trí tuệ. Hắn muốn
trong “Nhị thập tứ hiếu” dính vào một chút xíu, Tây Tấn có Vương Tường
“nằm trên băng cầu cá chép” vì kế mẫu, vậy Tiên Tần sẽ có Phù Tô hắn “ôm bánh giữ ấm” vì cha, thực xúc động xúc động!
Ôm bánh Phù Tô tung chân chạy như điên, xuyên qua đám người hướng thẳng đến quán Doanh
Chính đang đợi, bởi vì mớ bánh gói ba lớp lá sen trong ngực thật sự làm
hắn thành người bị phỏng rồi.
Mắt thấy thân ảnh Phù Tô đã muốn
biến mất trong đám người, Triệu Cao gấp đến độ vừa dậm chân vừa kêu lớn: “Ai trời ơi, các ngươi còn nhìn cái gì, đuổi theo a! Đại công tử dập
đầu đụng vào đâu chúng ta ngay cả có mười cái đầu cũng không đủ cho gia
chém!” Xua thị vệ đuổi theo, Triệu Cao đang muốn gọi Mông Nghị đuổi theo nốt, nào biết vừa nhìn sang thiếu chút nữa đã ngất đi, hắn chỉ vào Mông Nghị đang đứng trước quầy hàng há miệng cắn màn thầu nhân thịt mà kêu
lên: “Mông hộ vệ ngươi đừng ăn nữa, giờ là lúc nào rồi!”
-0O0 —
Chạy thẳng một đường xuyên qua dòng người mà không hề bị lạc, Phù Tô rất nhẹ nhàng đã tìm được quán rượu lớn nhất thành Hàm Dương. Ôm bánh cẩn thận
trong ngực Phù Tô húng hắng giọng vừa gọi lớn “Cha!” vừa xông vào quán,
giữa ánh mắt của mọi người nhắm thẳng vào ngực Doanh Chính mà đến.
Nghe tiếng gọi của nhi từ Doanh Chính không nể mặt cũng không có ý định để ý đến cái đồ bạch nhãn lang (vô ơn) này. Nhưng sau đó thấy Phù Tô không
muốn sống hướng về mình mà chạy thì vẫn nhịn không được mà đưa tay ôm
lấy người chạy gấp đến mức được ôm lại rồi cũng không đứng vững được.
“Gia!”
“A…”
“Gia!”
Giữa một đám âm thanh hỗn loạn, bốn, năm thị vệ xông lên trước đỡ lấy đế vương vì xung lực mà ngã ra phía sau.
“Hồ đồ!” Doanh Chính tức giận đến mức đánh cho Phù Tô một cái: “Nguy hiểm có biết hay không!”
Xoa xoa đầu bị đánh Phù Tô ủy khuất ngẩng đầu, từ trong ngực lấy ra bánh đã hơi bị đè bẹp: “Cha, còn nóng hổi mau ăn!” Trong một khoảnh khắc cả
quán rượu trở nên im ắng, có người đã bị một màn phụ từ tử hiếu này làm
cho đỏ hoe mắt.
“Nhi tử nhà ai thật sự là quá hiếu thuận!”
“Hài tử này thật quá nhu thuận, nhi tử nhà ta nếu cũng có thể…”
“Vị huynh đệ kia ngươi thật sự là tốt số, nhi tử của ngươi thật sự là không sai!”
Nhất thời trong quán tràn ngập tiếng tán dương Phù Tô cùng hâm mộ
DoanhChính, làm cho Triệu Cao vừa mới đuổi đến cừa vô cùng sững sờ. Nghe xong thị vệ ở đây thuật lại, Triệu Cao lập tức lau nước mắt, kích động
nghĩ một chiêu này của đại vương tử nhà bọn hắn thật là tuyệt, quả thực
thông minh.
Nhìn màn thầu thịt trước mắt, nhìn nhi tử cầm bánh,
nhìn ngực nhi tử bị bánh nóng làm đỏ hồng lên, Doanh Chính vươn tay sờ,
nhiệt độ trên da nói cho hắn biết màn thầu thịt này ở trong ngực đã một
lúc thật lâu: “Nóng không?”
“Một chút! Cha, ăn!” Nuốt xuống nước miếng sắp rớt ra ngoài.
“Láu lỉnh.” Giúp Phù Tô sửa sang lại quần áo cẩn thận rồi Doanh Chính đứng
dậy kéo người đi: “Đi ra chơi thêm một lát rồi về, muốn đi nơi nào nói
cho cha.” Nhận bánh cầm ở trong tay Doanh Chính vẫn không muốn ăn: “Tính tiền.” Nói với Triệu Cao xong, kéo Phù Tô đi ra khỏi quán.
Tham
luyến ngửi mùi thơm mê người phát ra từ màn thầu nhân thịt, con mắt Phù
Tô thật sự không muốn dời đi: “Cha, nguội thì không thể ăn.” Hẳn là sẽ
chia cho ta một nửa chứ? Phù Tô có chút chờ mong nghĩ vậy.
Bánh
trong tay đã không nóng như lúc mới ra nồi, Doanh Chính cúi đầu xuống
nhìn nhi tử vẻ mặt “chân thành”, lấy thứ trong tay đưa lên trước nói:
“Tô nhi lại giữ nó giúp cha, chúng ta về nhà ăn.”
A? Phù Tô có chút run rẩy, vừa rồi chỉ có thể ngửi mà không thể ăn đã rất thống khổ, hiện tại rõ ràng còn…còn…
Trên mặt tươi cười nội tâm rên rỉ, bi thảm nhận bánh, Phù Tô khổ sở nhẫn
nhịn còn phải ra vẻ hiếu thuận nói: “Về nhà ăn cũng tốt, ăn cùng với
nương.” Không biết hồi cung hâm nóng lại có thể biến vị hay không.
“Tô nhi thật ngoan.”
Đúng vậy, ta thật ngoan! Thâm tình nhìn bánh thịt trong tay, Phù Tô đang
định cất cho cẩn thận nào biết đột nhiên trước mắt tối sầm bị người đánh ngã, gì đó trong tay cũng bị người đoạt đi: “Bắt lấy hắn!” Trên tay
không còn, Phù Tô vội vàng kêu to, sau đó sờ về chỗ túi tiền trên người
mình, dù sao một màn này hắn đã quá quen thuộc.
Kết quả quả nhiên phát hiện hắn bị người ăn cắp.
Nếu như là phần bánh thì còn chưa tính, nhưng giờ cái này gọi là gì? Cái
này gọi là nhổ răng trong miệng hổ! Túi tiền kia chính là răng trong
miệng Phù Tô hắn! Mặc kệ có bị thương không Phù Tô nhảy một phát đứng
dậy, đẩy Doanh Chính ra đuổi theo.
Người “nhổ răng” là tên khất
cái dáng người nhỏ gầy, hắn đang trong đám người linh hoạt lẩn trái lẩn
phải như cá chạch, khiến cho thị vệ võ công cao cường không tiện ra tay.
“Mẹ kiếp, lão hổ không phát uy khi ta là chày gỗ! Đều mau tránh ra cho ta!” Một tiếng hét điên cuồng, Phù Tô nhân lúc mọi người tránh thành một lối đi nhỏ một cước đá bay xúc cúc (quả cầu) chẳng biết lăn đến dưới chân
từ lúc nào.
Tập võ hai năm rưỡi, Phù Tô dốc hết khí lực toàn thân tập trung ở một cước này. Xúc cúc bị đá lên cao kéo một đường vòng cung thẳng đến trên đỉnh đầu tiểu tặc kia, mọi người đang tiếc nuối một cước này đá quá cao thì xúc cúc lạiđột nhiên rơi xuống thẳng tắp nện ở trên
đầu tên khất cái, cùng xúc cúc đập trúng mục tiêu còn có một cái giầy
thủ công tinh mỹ.
“Kéo hắn tới đây!” Doanh Chính đi lên trước ôm lấy Phù Tô đang nhảy một chân, nhỏ giọng nói: “Chờ hồi cung thì ngươi liệu hồn!”
“Ân…” Người nào đó đang đắc ý cầu kỹ của mình không giảm vừa nghe lời này lập tức mặt như có tang.
Hai thị vệ ở gần nhất tiến lên lôi tên khất cái ăn trộm bị đập choáng váng đầu kéo tới, chờ Đại vương xử lý.
Người bị lôi đến gần Phù Tô lúc này mới nhìn rõ tiểu tử bị mình dùng cầu đá ngất đúng là một thiếu niên gầy như que củi.
Thân thủ linh hoạt, có thể ở chợ đêm thoải mái né tránh người đuổi bắt hắn,
Doanh Chính cảm thấy đây không phải người thường: “Bao nhiêu tuổi?”
Bị đè trên mặt đất thiếu niên nghĩ cũng biết mình hôm nay bị bắt là chết
chắc rồi, liền thành thật đáp: “Còn ba tháng là mười ba.”
“Học qua võ?”
“Dạ, từ nhỏ cùng tổ phụ tập võ học binh pháp.”
Doanh Chính nghĩ nghĩ lại hỏi: “Trong nhà còn có ai?”
“Ở quê bị lũ lụt, hiện chỉ còn một muội muội.” Nói xong, thiếu niên dùng
sức dập đầu trước Doanh Chính ba cái, khóc ròng nói: “Dân đen phạm vào
Tần luật đáng bị phạt, chỉ xin gia có thể cho dân đen trước đem những
bánh này đưa cho muội muội trong nhà đang có bệnh.” Thiếu niên ôm sát
bánh đã rơi bẩn vào ngực.
Thiếu niên cũng sắp chết mà còn nghĩ
đến muội muội làm Phù Tô động dung không ít, vì vậy vụng trộm lôi kéo
trang phục của Doanh Chính: “Cha…”
Vỗ vỗ lưng Phù Tô, Doanh Chính nhìn thiếu niên ánh mắt kiên định: “Ngươi tên gì?” Cảm thấy đây là một
người có thể tạo thành tài.
“Dân đen Lý Tín, xin gia khai ân!” Lại là ba cái khâu đâu, dập đên mặt mũi tràn đầy máu tươi.
Lý Tín!
Đầu quay vòng một phát, túi tiền trong tay Phù Tô còn chưa kiểm lại rớt xuống đất, lát nữa chắc phải nhặt lại.
Hắn dùng cầu đá vào đầu Tần triều đại tướng Lý Tín…Chuyến này thật sự là…kiếm lời rồi! Phù Tô kích động không thôi.
……
Năm 229 TCN, Tần quốc đại tướng Vương Tiễn, Vương Bí hai phụ tử lĩnh quân đánh Triệu quốc.
Tần quốc sau khi diệt Hàn dã tâm đã rất rõ ràng, quân chủ Triệu quốc không
thể không triệu hồi đại tướng quân Lý Mục đang trấn thủ biên cảnh phía
bắc Triệu quốc chống đỡ tộc Hung Nô trở về lĩnh quân kháng Tần.
Ngoài có Lý Mục mang quân ứng kích quân Tần, trong có phó tướng Tư Mã Thượng bảo vệ quân lương không thiếu.
Lý Mục người này dụng binh như thần, từng làm đại bại tộc Hung Nô, một
trận chiến giết hơn mười vạn địch, cuối cùng chỉ có Thiền Vu Hung Nô đào tẩu, mười tiểu bộ lạc cũng đầu hàng Triệu quốc.
Tộc Hung Nô một trận đã bị tổn thất nặng, từ đó về sau hơn mười năm cũng không dám tiếp cận biên cảnh Triệu quốc.
Bởi vì Lý Mục thiện chiến, quân Tần tuy có danh tướng Vương Tiễn, nhưng
cuộc chiến phạt Triệu duy trì đã hơn một năm vẫn không hề tiến triển.
Tần quốc lần này phạt Triệu là kế lâu dài, cho nên dù giằng co lâu ngày
Vương Tiễn cũng không lo lắng sẽ phát sinh chuyện lương thiếu làm dao
động quân tâm, nhưng hắn lo lắng chính là chiến sự trì trệ không tiến sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí chiến đấu của quân đội.
Ngồi ở đại trướng trong đại doanh Vương Tiễn nhiều lần nhìn địa đồ, tấm bản đồ này hắn đã nhìn suốt bảy năm.
Bưng bữa tối đi vào trong trướng, thấy phụ thân còn đang khổ tư theo chuyện
công thành Vương Bí đem thức ăn đặt trên bàn nói: “Phụ thân hay là dùng
vãn thiện trước, sau đó chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.”
Gật gật đầu
cuộn lại địa đồ, Vương Tiễn ăn một ngụm hỏi: “Mấy ngày nay Ly nhi có ổn
không?” Nghĩ đến tôn tử duy nhất Vương Tiễn cũng cảm thấy được an ủi.
Tiểu tử bình thường chẳng làm được gì ra hồn đến chiến trường lại như
thay đổi thành người khác, suy nghĩ tỉnh táo, không kiêu không nóng nảy.
“Quá ổn.” Nghĩ đến nhi tử chẳng biết từ lúc nào đã động xuân tâm, buổi tối
luôn vụng trộm ngắm hà bao của cô nương nào đó trong lòng Vương Bí lập
tức nổi giận: “Nói không chừng ngày chúng ta khải hoàn trở lại thì người sẽ có tôn tức phụ (cháu dâu).” Nói mà có chút chua xót.
“Hài tử
lớn luôn phải thành gia, nam nhân có người đảm đương mới có thể hăng
hái.” Ăn hai miếng cơm Vương Tiễn buông bát đũa tiếp tục nói: “Ta và
ngươi hai phụ tử chúng ta nhiều năm ở ngoài đánh nhau, nương của Ly nhi
lại mất sớm, hài tử này…ai…Đúng rồi, ngươi đã hỏi hắn là cô nương nhà ai chưa? Họ Vương chúng ta không cần cái gì môn đăng hộ đối, chỉ cần Ly
nhi yêu mến còn nữ tử kia xuất thân trong sạch là được.”
“Chuyện
này phụ thân người đừng lo, tôn tử của người ánh mắt cũng được lắm, để
nhi tử sai người gọi hắn tới tự nói với người.” Nói rồi ra cửa sai người đi gọi Vương Ly tới.
“Nghe nói hắn và đại vương tử cảm tình phi thường tốt?”
“Ân, còn có Mông Hồng nhà Mông Điềm, ba đứa nó thiếu điều xâu thành một
chuỗi, tức phụ tương lai chắc cũng là đại vương tử giúp hắn “lừa gạt”
vào tay.”
Mới từ bờ sông tắm rửa trở về chợt nghe tổ phụ cùng phụ thân tìm hắn, vì vậy Vương Ly ngay cả quần áo cũng không mặc xong đã
vội vã chạy tới xốcmành trướng hét lên: “Gia gia, cha, có phải là nghĩ
ra biện pháp diệt Triệu rồi hay không, ta muốn làm tiên phong!”
Trợn mắt nhìn nhi tử, Vương Bí chỉ vào Vương Ly quần áo không chỉnh tề nói
với Vương Tiễn: “Cha, đây chính là tôn tử sủng ái của người, không có
hành vi đúng mực gì hết.” Liếc qua hà bao trên cổ nhi tử: “Gia gia của
ngưoi hỏi ngươi có phải là có người trong lòng hay không?”
Lời này hỏi trực tiếp làm Vương Ly to đầu còn dại đỏ bừng mặt gật gật đầu:
“Ân…”
Bộ dạng đó thiếu chút nữa làm cho Vương Bí phát ói, mắng: “Làm bộ gì nữa,
hà bao nhà gái cũng mang trên cổ rồi còn xấu hổ cái gì!”
“Hà bao? Người nói cái này?” Vương Lý tháo hà bao nhỏ trên cổ xuống nói: “Cái
này không phải…Cái này mới là…”Chỉ chỉ áo trên người lại đỏ mặt.
“Hà bao là ai cho?” Vương Bí nhíu mày.
“Phù Tô a! Hắn nói đây là…đây là…A, ta nhớ ra rồi!” Hai tay vỗ một cái,
Vương Ly nói: “Đây là lúc xuất chinh thì hắn cho ta, nói không có việc
gì thì mang có hiệu quả bảo vệ bình an, có việc mở ra thì làm cho người
ta lúc đang bất lực sẽ hiểu…Đúng rồi, nói vậy đó.”
Vương Tiễn
cùng Vương Bí liếc nhau một cái, trong nội tâm không rõ vì sao Phù Tô
lại tặng hà bao cho Vương Ly: “Ngươi đã mở hà bao này ra chưa?” Vương
Tiễn hỏi.
“Có, nhưng tôn tử xem không hiểu, thỉnh thoảng ban đêm ngủ không được thì lại lấy ra ngẫm nghĩ.”
“Bên trong có cái gì?” Dù chưa cùng Phù Tô tiếp xúc qua, nhưng từ miệng
Vương Bí cùng các phó tướng khác biết được chuyện ngày đó trên điểm
tướng đài cùng mấy lời nghe đồn trong quân, Vương Tiễn có thể biết được
đại vương tử Phù Tô này không đơn giản.
“Một cái tên.”
“Ai?”
“Quách Khai.” Vương Ly nhìn về phía Vương Bí cùng Vương Tiễn: “Gia gia cùng cha có biết người này?”
Khinh thường hừ một tiếng, Vương Bí cười lạnh nói: “Quách Khai, sủng thần của Triệu vương, lòng tham không đáy hãm hại trung lương…Cha!” Nói ra bốn
chữ “hãm hại trung lương” Vương Bí kích động nhìn về phía VươngTiễn.
Vuốt ria mép, Vương Tiễn cũng nhìn về Vương Bí: “Đại vương tử này quả nhiên
không giống người thường, ngày khác lão phu nhất định phải tự mình gặp
mặt!” Nói rồi cười ha hả.
Hai phụ tử cười to, chỉ có Vương Ly vẫn không hiểu có chuyện gì.