Ghé vào trên lưng Mông
Hồng, trước “cảnh sắc” trong phòng, Phù Tô chỉ có thể dùng chữ “oa” để
cảm khái cho hết sự kinh ngạc hiện tại của hắn. Mạnh bạo, nóng bỏng, hết thảy bên trong quả thực là dụ dỗ người phạm tội dạy hư tiểu hài tử:
“Xấu xa, thật xấu xa! Thế sự suy đồi! Thế sự suy đồi!” Miệng không ngừng lải nhải, Phù Tô vẫn không quên dùng bàn tay nhỏ bé che mắt Mông Hồng.
Nói hoa mỹ là “bảo vệ nhi đồng vị thành niên”, nhưng thật ra là muốn
choMông Hồng không nhìn thấy, chỉ có thể nghe được một ít âm thanh mong
manh lại kèm theo tiếng khóc lóc cầu khẩn.
Có đôi khi kích thích thính giác so với kích thích thị giác còn lợi hại hơn.
Cùng đứng trong mảnh sân rách nát với Phù Tô còn có các cung nhân thị vệ,
bọn họ đều bị tiếng rên rỉ trong phòng nhỏ truyền đến làm cho mặt đỏ tới mangtai, chỗ nào đó ở dưới lớp áo giáp của mười thị vệ trong nội viện
đều trở nên căng phồng.
Quần áo mất trật tự, tóc rối tung, nữ
nhân bị thị vệ đè trên mặt đất bởi vì kêu gào quá đáng, miệng của nàng
từ lúc ở tẩm cung đã bị người bịt lại. Lúc này nàng nằm trên mặt đất,
hai tay nắm chặt, cúi đầu hận không thể xông lên mang hai kẻ vội vã chạy đến đứng ngoài nhìn lén xem náo nhiệt mà bóp chết.
Vốn cho là
đại vương tử được cung nhân thầm thì với nhau là thiện chủ lúc trông
thấy tình cảnh trong phòng sẽ vội vàng ngăn lại, tranh thủ sự đồng tình
của hắn, nào biết hắn lại.. .lại…
“Đừng nhúc nhích, nếu dám làm
ta ngã ta có thành quỷ cũng…trời ạ…trời ạ.. .Đằng sau rõ ràng tiến vào
những hai cái.. .Thật là tà ác!” Xuyên qua lỗ hổng nhờ tiểu đao khoét
trên vải cửa sổ nhìn lén vào bên trong, Phù Tô kích động nói: “Mông Hồng ngươi mau nhìn!”
Hai tay đỡ người trên lưng mình, Mông Hồng
trong nội tâm tức giận không ít. Bảo ta nhìn, nhìn cái gì, mắt đều bị
ngươi che lại hết: “Ngươi bỏ tay ra ta mới có thể nhìn thấy.”
“Không được, tình huống bên trong không thích hợp cho loại tuổi còn nhỏ, đang ở vào kỳ phát dục như ngươi xem.”
“Ta mười sáu!”
“Mười sáu cũng nhỏ.”
“Ngươi nhỏ hơn, mới chín tuổi!”
“Ta mặc dù chín tuổi nhưng nội tâm đã trưởng thành, ngươi không thể sosánh được.”
Hai người nhỏ giọng ngươi một lời ta một lời thi nhau chửi mắng qua lại,
tâm tư từ “cảnh đẹp” bên trong chuyển dời đến màn đấu võ mồm.
Mông Hồng từ nhỏ đã ổn trọng lão thành đời này chỉ có trước mặt hai người
mới có thể bị tra tấn đến mức lộ ra những cảm xúc thuộc về một thiếu
niênmười sáu tuổi, hai người này chính là Phù Tô và Vương Ly.
Niềm vui thú lớn nhất của hai người bọn họ chính là đùa giỡn với Mông Hồng
tính như hũ nút, quyết chí muốn làm hắn tức điên thì thôi.
Bởi vì quan hệ của bậc cha chú, Mông Hồng và Vương Ly từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa. Vương Ly như dã hài tử lăn lộn ngoài đường thì chưa bao giờ quên
mang theo Mông Hồng luôn thành thật an phận, nói gì đến chuyện đánh nhau ẩu đả mà hòng để yên cho hắn.
Vềsau hai người lớn lên, Vương Ly
càng tác uy tác phúc trên đầu Mông Hồng. Cho đến một ngày nào đó ông
trời thương tình làm cho Vương Ly trong cung yến vừa thấy đã yêu Tần
quốc trưởng công chúa, lúc này mới buông tha cho Mông Hồng.
Thế
nhưng đang lúc Mông Hồng cảm thấy mình rất may mắn rốt cuộc thoát ly bể
khổ có cơ hội theo cha xuất chinh, thì lại có ý chỉ của Đại vương gọi
hắn tiến cung làm thị độc (bạn cùng học) của đại vương tử, mà đại vương
tử so với Vương Ly còn thích khi dễ người hơn.
Vương Ly đáng ghét Mông Hồng còn có thể động thủ đánh làm cho hắn câm miệng, thế nhưng Phù Tô đáng ghét hắn lại không thể đắc thủ, đành phải mỗi lần đều lẩn ra xa xa, không hề biết cũng bởi vì như vậy mới càng làm cho Phù Tô đối với
hắn càng thêm “chăm chỉ hành hạ”.
Tuy Mông Hồng thành thật yên
phận không thích nhiều lời, nhưng hắn cũng không phải một đứa ngốc.
Người cầm binh đối với những người cũng như những chuyện bên cạnh phải
có sức quan sát nhất định, nếu không chắc chắn có hại.
Cũng giống như hôm nay cung nga này rõ ràng nhìn gầy yếu vô lực lại có thể xông
qua thị vệ lao vào nội cung, chỉ sợ tuyệt đối không phải là vì cứu chúa
mới không sợ chết cùng tăng thêm khí lực, mà nhất định là có âm mưu.
Phù Tô cũng nghĩ như vậy, cho dù hắn không am hiểu cái gì âm mưu hay là
dương mưu, nhưng hắn biết rõ trong nội cung này đối xử với người nào
cũng không thể xuất phát từ nội tâm, mà nhất định phải biết suy nghĩ.
Mặc dù hiện trường trong phòng rất rung động làm hắn phải xấu hổ, nhưng vì
tính mạng mình Phù Tô không thể không cẩn thận ứng đối, để xem cung nữ
này rốt cuộc muốn diễn cái trò gì, cho nên hắn cố ý đứng ở ngoài cửa vừa
nói ít lời ác độc vừa vụng trộm quan sát nữ nhân đang quỳ trên mặt đất.
Không biết là bọn họ đa nghi hay là nữ nhân này quá mức lợi hại, dù sao nàng
ngoại trừ diễn màn la hét khóc nháo thật sự là không có gì không ổn.
Tra không được cái gì nên Phù Tô cùng Mông Hồng liền có ý định trở lại tẩm
cung, mặc kệ chuyện trong phòng cũng như nam nhân kia là ai cũng không
phải thứ bọn họ có thể hỏi đến.
Đại vương hiện tại của Tần quốc
rất chú trọng đến quyền lực, không chỉ chuyện trên triều đình, ngay cả
những sự tình trong hậu cung hắn nhất định cũng rất rõ ràng. Bởi vậy
chuyện trong phòng này xảy ra bọn họ không tin quân vương không biết, vì theo lời người trong phòng nói đã có thể đoán biết được đây không phải
lần một lần hai, mà là có một thời gian dài.
Hoặc là một đám
người lừa trên gạt dưói làm cho quân vương thật sự không biết rõ tình
hình, hoặc là chính quân vương đã ngầm đồng ý. Theo suy nghĩ của Phù Tô
bọn họ thì cái hoặc là thứ hai có vẻ phù hợp với tình hình thực tế hơn.
Vô luận hôm nay là ai muốn lợi dụng bọn họ làm chuyện này trở thành không
hay ho trước mặt quân vương, Phù Tô cùng Mông Hồng cũng sẽ không để cho
người này thực hiện được.
Đang chuẩn bị nhỏ giọng mà đến nhỏ
giọng mà đi, Phù Tô hướng trong phòng liếc một cái lập tức giật mình.
Vừa mới rồi chỉ giả vờ giả vịt đùa giỡn Mông Hồng nên Phù Tô còn không
cảm thấy, hiện tại nhìn lại mới phát hiện thế giới bên trong phòng kia
không hề dễ chịu: “Mông Hồng ngươi nói nam nhân “thượng” nam nhân thật
sự phải…”
“Tiểu thần không biết, nếu như đại vương tử có hứng thú có thể tìm các thị vệ bên trong hỏi thăm.”
“Thôi đi, việc này có thể hỏi sao, mà chẳng lẽ ngươi muốn hỏi cho ra lẽ? Cũng phải tự mình cảm nhận mới có thể hiểu rõ, chờ ta thêm mấy năm nữa…a ha
ha ha…”
“Tô nhi biết được cái gì mà lại cười vui vẻ như vậy?”
Lúc Phù Tô tựa trên lưng Mông Hồng đang cười đến đắc ý thì một thanh âm
lạnh như băng, mà lại lộ ra vẻ tức giận từ phía sau vang lên, làm hai
người bị dọa đến mặt trắng không còn chút máu.
So với phế vật Phù Tô đã sợ tới mức đầu lưỡi nhíu lại, Mông Hồng coi như còn tỉnh táo
không quên hành lễ, vì vậy lập tức xoay người quỳ xuống, nhưng lại quên
mất Phù Tô lúc này còn đang ở trên lưng mình.
Lúc hắn chắp tay quỳ xuống thì Phù Tô không kịp chuẩn bị gì cứ như vậy từ đầu vai Mông Hồng lao xuống dưới.
“A!”
“Đại vương tử!”
Trong tiếng thét chói tai của mọi người Doanh Chính sắc mặt tối sầm, vội vã vươn tay ra, nhưng chỉ kịp bắt lấy một chân Phù Tô.
Bởi vậy ngoại trừ một chân bị người xách lên giữa không trung, cả người Phù Tô rớt trên mặt đất. Quần áo cũng đều dốc ngược lại che hết mặt của
hắn, làm cho người ta nhìn không ra hắn lúc này có biểu tình gì.
-0O0-
Nếu như biết chuyện lớn đầu tiên mình gặp phải có một cái giá lớn là mang
thể diện mười thế sau này đều mất hết, Phù Tô tình nguyện lúc giẫm xuống cục xà phòng quên nhặt lên thì ngã thành tàn phế, cũng còn hơn bây giờ.
Đầu tiên là xuyên qua thành một kẻ xui xẻo đại danh đỉnh đỉnh, buộc phải
bắt đầu con đường “cầu sinh bảo mệnh” đầy kinh hãi. Mỗi ngày chẳng những phải vắt hết óc giả vờ đáng yêu nịnh nọt con người ưa chiếm tiện nghi
duy nhất có thể bảo vệ tính mạng của mình ở thế giới này, lại phải chú ý đề phòng những mũi tên từ bốn phương tám hướng phóng tới.
Ghé
vào trên giường trong cung điện không biết tên gì bên cạnh mảnh sân rách nát kia, Phù Tô chui đầu vào chăn tự thấy không còn mặt mũi nào gặp
người khác. Đời này tư thế té ngã có ngàn ngàn vạn vạn, thế nhưng hắn
lại ngã theo một kiểu vô cùng sáng tạo chưa từng có.
Ngồi ở bên
cạnh giường Doanh Chính mặt lạnh lùng vừa nhìn thái tử Đan chỉ vẻn vẹn
khoác một trường bào quỳ trên mặt đất, vừa lấy tay cách một lớp chăn xoa đầu Phù Tô: “Hóa ra ngươi vẫn còn ở trong vương cung của quả nhân, thật đúng là làm quả nhân không thể tưởng được.” Nhìn bộ dáng chật vật của
Yen Đan Doanh Chính cười lạnh.
“Không có ý chỉ của Đại vương…hạ thần không dám tự tiện rời Tần.” Thái tử Đan hành đại lễ quỳ rạp trên mặt đất.
“Không dám? Thái tử Đan có gì là không dám, lần trước không phải ngươi dụ dỗ
được nhất danh tướng lãnh(tướng hàng đầu) của Tần quốc ta để trốn khỏi
Tần sao. Lần này thái tử ở Tần nhiều năm rõ ràng không tìm được người
giúp ngươi rời Tần, khó trách hôm nay thái tử Đan đã không như ngày xưa, chỉ có thể câu dẫn những thị vệ hạ đẳng đó mang ngươi rời đi?”
“Hạ thần không dám.”
“Nếu đã không phải là đào tẩu vậy thái tử đây là đang làm cái gì?” Thẳng
người lên, Doanh Chính ngồi ở trên giường nhận chén trà ấm Triệu Cao đưa lên uống một ngụm, cười nói: “Bởi vì vô cùng tịch mịch cho nên mới câu
dẫn thị vệ trong nội cung của quả nhân, làm cho chướng khí mù mịt, lá
gan của ngươi cũng thực lớn.” Nói rồi dằn mạnh chén trà xuống.
“Hạ thần không dám, thỉnh Đại vương thứ tội.” Cúi đầu, che dấu hận ý nồng
đậm trong mắt, thái tử Đan cắn chặt răng không nói thêm một chữ.
“Nhớ năm xưa ngươi cùng quả nhân đều đã từng ở Triệu quốc vi chất, quả nhân
thật sự nên vì thái tử an bài một ít thế gia đệ tử, nhìn những thị vệ
hèn mọn này tay chân vụng về làm bị thương thái tử, quả nhân thật đau
lòng.”
Chanh chua!
Nấp ở trong chăn nghe phụ vương hắn nói mỗi một câu đều là những câu chanh chua, những câu cay nghiệt làm cho
Phù Tô rất hoang mang. Hắn chưa bao giờ thấy qua Doanh Chính như vậy,
quá mức kỳ quái. Những gì phụ vương hắn làm rõ ràng cho thấy là đang trả thù, lại còn là một kiểu rất ấu trĩ.
Phù Tô càng hiếu kì con
người bất nam bất nữ phía dưới đến tột cùng là có thân phận gì lại có
thể “bức” quân vương lòng dạ rộng lớn có thể lần thứ hai nhẫnnhịn Hàn
Phi trở thành như vậy.
Vén một góc chăn lên Phù Tô vươn tay giật nhẹ ống tay áo rộng thùng thình của Doanh Chính, hiếu kỳ hỏi: “Thái tử? Thái tử nào?”
Cầm bàn tay nhỏ bé của Phù Tô Doanh Chính vừa sờ vừa nói: “Có thể làm cho
một tướng quân vì hắn vứt bỏ lão mẫu, thê tử, ấu nhi trong nhà cùng hắn
bỏ trốn, ngoại trừ Yến quốc thái tử ra còn có người nào có thể làm
được.”
“Yến quốc thái tử…Yến quốc thái từ Đan!” Phù Tô giật mình
một cái nhấc chăn đứng dậy, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cực lực che dấu sự
kinh hoảng: “Hắn không phải là…”Nhìn người quỳ trên mặt đất, Phù Tô có
chút hỗn loạn.
Nếu đúng như hắn tính toán thì cũng sắp sửa có màn trình diễn “Kinh Kha đâm Tần vương” lừng danh, thế nhưng người có thể
dùng Kinh Kha hiện tại còn đang ở Tần quốc, như thế làm sao mà đâm?
Nghiêng mặt liếc nhìn nhi tử mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, Doanh Chính ánh mắt
tối lại, hừ lạnh nói: “Phù Tô, cái mông ngươi xem ra là không còn đau.”
Cái mông làm sao? Phù Tô lệch đầu nhìn chằm chằm vào Doanh Chính, sau đó sờ sờ cái mông của mình, lập tức rên một tiếng ngã vào trong ngực Doanh
Chính, chỉ biết ôm chặt lấy mông: “Đau quá a! Nứt ra rồi!”
Đẩy
Phù Tô nước mắt lưng tròng ra, Doanh Chính nói vói Triệu Cao đang đứng
bên cạnh: “Hoàng cung không nuôi người vô dụng, Triệu Cao ngươi mang Yến quốc thái tử đi rừa mặt rồi an bài cho hắn một nơi “vui vẻ nhẹ nhàng”.” Hạ mắt nhìn người từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu thành thật quỳ
gối, Doanh Chính đột nhiên nở nụ cười: “Mà nữ nhân tự tiện xông vào tẩm
cung.. .mang xuống loạn côn đánh chết…”
Triệu Cao nghe xong bước
lên phía trước một bước, khom người nhận chỉ, rồi lệnh cho thị vệ đứng ở cừa kéo cung nga vẫn bị bịt miệng ra ngoài.
“Ân…ân…ư ân…” Bị
người kéo đi nữ nhân đỏ hoe mắt nhìn về phía thái tử Đan đang quỳ trên
mặt đất, như đang nói với hắn phải chiếu cố tốt chính mình.
Thái
tử Đan vốn một mực quỳ trên mặt đất không ngẩng đầu đột nhiên bò lên
trên kéo vạt áo Doanh Chính khóc nói: “Đại vương, Đan cầu người buông
tha Vũ Lạc, van cầu người! Vũ Lạc không phải…không phải cố ý muốn xông
vào tẩm cung mạo phạm đại vương tử…Đại vương…” Hắn không ngừng dập đầu,
trên mặt đất dần dần có vết máu.
“Kia…” Mặc kệ bọn họ có phải là
có mục đích hay không, nhưng không thể không nói một màn chủ tớ tình
thâm trước mắt này làm cho Phù Tô rất xúc động. Chỉ là lời còn chưa kịp
ra khỏi miệng đã bị ánh mắt sắc bén của Doanh Chính liếc dọa trở về.
Một cước đá văng thái tử Đan đang lôi kéo vạt áo mình, vẫy tay với Phù Tô,
Doanh Chính hỏi: “Tô nhi muốn thay bọn họ cầu tình? Ân?”
Hôm nay
Doanh Chính hoàn toàn không phải lãnh khốc quân vương hay từ ái phụ thân trong ấn tượng của Phù Tô. Giờ khắc này trong lòng hắn có chút sợ hãi,
cảm thấy người này cùng với người vẫn ngủ một chỗ với mình suốt tám năm
trở nên thập phần lạ lẫm. Thất ~ (tiếng cảm thán)
“Tô nhi không phải muốn thay bọn họ cầu tình sao, nói a!”
Vụng trộm hít một hơi, Phù Tô từ trên giường leo xuống đứng vững bên cạnh
Doanh Chính, nhìn Triệu Cao nói: “Những thất trách thị vệ kia theo cung
luật mà xử phạt, còn Yến quốc thái tử tại Tần vi chất lại không biết nói lời đúng đắn hành động cẩn thận, phạt lao động nặng một tháng, vềphần
cung nga tự tiện xông vào tẩm cung này niệm nàng một lòng vì chủ, nên
cho nàng một cơ hội. Đánh hai mươi trượng, sinh tử nhờ trời.”
Triệu Cao bị khí thế Phù Tô phát ra làm hoảng sợ, thiếu chút nữa muốn thụ chỉ, bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
“Đại vương cái này…” Đại vương không lên tiếng, hắn làm nô tài cũng không
dám động. Chỉ là trong nội tâm ai thán mỗi lần hai phụ tử này nháo mâu
thuẫn đều là mình xui xẻo, không cẩn thận là lập tức không hay ho.
“Cứ theo như đại vương tử nói mà làm.” Doanh Chính đứng lên đi ra ngoài
điện, mà Mông Nghị vẫn đứng ở một bên không nói một lời thấy thế vội
vàng đuổi theo. Có điều vừa đi hai bước chợt nghe quân vương đã ra bên
ngoài nói vọng vào: “Mang đại vương tử về tẩm cung, nơi nào cũng không
cho phép hắn đi.”
“Thần lĩnh chỉ.” Khom người khấu lễ rồi Mông Nghị giao với Mông Hồng một ánh mắt, liền đuổi theo quân vương đã đi trước mình.
Sai người mang hai chủ tớ thái tử Đan xuống, Triệu Cao cũng cung kính rời khỏi phòng, lưu lại hai người biểu tình ngu ngốc.
“Xong rồi xong rồi, lần này ta chết chắc rồi, nhìn sắc mặt phụ vương ta hệt như đáy nồi vậy.”
“Tiểu thần đây vô tội có được không, cái gì cũng không làm lại phải bị phạt
theo, đều tại điện hạ nói những lời vô ích kia bị Đại vương nghe thấy!”
“Mông Hồng ngươi là tiểu tử không có nghĩa khí, thiệt thòi lão tử mọi chuyện đều nghĩ cho ngưoi!”
“Chỉ hy vọng từ nay về sau đại vương tử điện hạ có thể tùy thời mà quên tiểu thần đi, tiểu thần nhất định vô cùng cảm kích.”
Hai người ủ rũ ra ngoài điện, tốc độ chậm chạp hướng tẩm cung mà đi, hy
vọng có thể trong thời gian có hạn còn lại tranh thủ hít thở thêm một
hai hơi nữa.
Doanh Chính không trừng phạt Mông Hồng, chỉ là bắt hắn ba ngày không được ra khỏi nhà, đóng cửa tự suy nghĩ lỗi lầm.
Xem tình huống như vậy Phù Tô thấy yên lòng, thầm nghĩ mình cũng sẽ không
bị trừng phạt gì to lớn. Lại nào biết vừa vui vẻ không lâu đã bị phạt
ghi “Tôn Tử binh pháp” hai mươi lần, ghi chưa xong sẽ không cho phép ăn
cơm đi ngủ.
Nhìn một cuộn vải trắng lớn bày ở trước mắt, Phù Tô
thề từ nay về sau có cơ hội nhất định sẽ đến mộ phần của Tôn Vũ, Tôn
binh thánh (thánh của nhà binh) thắp hương (nhang XD), cảm tạ hắn viết
“Tôn Tử binh pháp” chỉ có mười ba điều. Thất ~
Chịu đựng cái mông đau, Phù Tô ngồi chồm hỗm trước bàn cầm bút chăm chú chép chính tả binh pháp, cung nga một bên thỉnh thoảng tiến lên giúp hắn chỉnh độ sáng
ngọn đèn trước mặt, cho hắn đủ ánh sáng.
Phù Tô không dùng cơm,
Doanh Chính cũng không dùng. Bọn họ một người ngồi phía dưới chép binh
pháp, một người ngồi phía trên phê tấu chương. Chờ Phù Tô cuối cùng cũng viết xong hai mươi lượt đã là ngày hôm sau, còn haicanh giờ đã phải
thượng triều, hắn lúc này mới phát hiện phụ vương cả một đêm đều ở cùng
hắn.
“Phụ vương.. .ta làm xong rồi…”
Nghe thấy thanh âm
Doanh Chính mới buông bút ngẩng đầu: “Triệu Cao, chuẩn bị hai chén cháo
loãng.” Nói xong gọi Phù Tô đến bên cạnh mình, hỏi: “Mệt không?” Nắm lấy ngón tay nhi tử vì cầm bút một thời gian dài mà có chút biến dạng vuốt
vuốt.
“Không mệt.” Nghe Doanh Chính cũng chưa ăn Phù Tô có chút băn khoăn:
“Phụ vương vì cái gì không dùng thiện?”
“Phụ vương phải đợi Tô nhi cùng dùng.”
Thật là bạn tốt! Phù Tô nghe xong suýt nữa kích động “lệ rơi đầy mặt”.
Bởi vì hai vị chủ tử đều không dùng vãn thiện Triệu Cao mới sai người liên
tục làm ấm, mỗi một canh giờ lại đổi một lần. Cho nên Doanh Chính vừa
phân phó, Triệu Cao liền đem cháo loãng sớm đã chuẩn bị tốt bưng lên.
Nhìn hai phụ tử lại hòa hảo ngươi một ngụm ta một ngụm, Triệu Cao lúc
này mới yên tâm lui ra, biết rõ nơi này đã không có chuyện của mình.
“Tô nhi cũng biết sai rồi?”
“Biết!” Ba ngụm đã giải quyết xong chén cháo loãng, Phù Tô đầy hào khí dùng ống tay áo lau lau miệng: “Ta không nên không nghe lời phụ vương mà hảo hảo đợi tại tẩm cung, cũng không nên mang theo Mông Hồng xem náo nhiệt, lại càng không nên nói những lời người có học không nên nói kia.”
Muốn bảo Phù Tô nhận sai thì hắn không phản đối, nhưng hắn thật không hiểu
Doanh Chính vì sao lại tức giận như vậy. Cho nên hắn lôi hết tất cả
những chuyện hắn đã làm hôm nay đều tính thành phạm sai lầm, không tin
một cái cũng không trúng.
Sờ sờ đầu nhi tử, Doanh Chính cười nói: “Hôm nay Tô nhi suýt nữa làm hư chuyện của vi phụ.”
“Chuyện gì?” Phù Tô không hiểu.
Cúi đầu xuống bên tai Phù Tô nói nhỏ vài câu, lập tức thấy miệng Phù Tô
càng lúc càng mở lớn, một bộ dạng không thể tin được điều mình vừa nghe
thấy.
“Thế nào, Tô nhi nguyện ý giúp vi phụ?” Doanh Chính cười khẽ.
“..Giúp…”Qua hồi lâu, Phù Tô gật đầu một cách máy móc.