Tần Vương Chính năm thứ mười (237
TCN), Tần Vương Doanh Chính sau khi kinh hiểm bình định xong nội
loạn, hạ lệnh ‘trục khách’, trục xuất tất cả những ai không
phải người Tần quốc trong triều đình.
Lúc
Lao Ái phản loạn thì những kẻ tham dự đại bộ phận đều là quan viên do Lữ Bất Vi đề bạt, trong đó đại đa số lại không phải
là người Tần quốc, kể cả Lữ Bất Vi cũng như Lao Ái, kể cả
người không hề liên quan đến phản quân như Lý Tư.
Tuy
rằng tuổi không lớn, nhưng kinh lịchlàm con tin từ nhỏ đã giúp
cho DoanhChính không giống với những vương tử lớn lên trong hoàng cung nội viện. Nếu như ngay cả khả năng nhìn người cũng không
có, vậy hắn nếu không chết ở Triệu quốc thì cũng đã chết
trong tay mẫu thân của mình, há còn có thể an ổn ngồi trên bảo toạ Tần vương.
Tuy chỉ mới gặp qua hai lần, nhưng Doanh
Chính khẳng định Lý Tư này là người có dã tâm, mà nơi có thể cho hắn thi triển tài hoa đạt đến vũ đài mà hắn mơ ước cũng
chỉ có Tần quốc, quốc gia cường đại nhất trong bảy nước.
Doanh Chính không tin lệnh trục khách ban ra Lý Tư lại không có động tĩnh,
hắn đang chờ, hắn tin tưởng Lý Tư nhất định sẽ đến.
Đóng thẻ tre lại, Doanh Chính nhìn về Lý Tư quỳ trên mặt đất đã lâu, trong mắt
hiện lên vẻ tán thưởng:”Lý khanh miễn lễ.”. Liếc qua Triệu Cao
một cái, ý bảo hắn tiến lên.
Hung ở Tần, bại cũng ở Tần, quanh đi quẩn lại, đều là số trời đã định, ai biết nào là may mắn nào là bi ai?
……………….
Năm 20XX sau công nguyên.
Là ai nói đi du lịch công ty trả tiền rất sung sướng?
Là ai nói nơi công ty cấp chi phí cùng nhau du lịch lần này là đảo quốc Nhật Bản?
Là ai nói chỉ cần đến quốc gia ‘đáng yêu’này thì có thể tìm nữ sinh cao
trung vui vẻ, hơn nữa không cần móc tiền túi ra?
Là ai nói lần này tham gia du lịch cùng nhau đều là người một nhà?
Vì cái gì những người khác đi Nhật Bản mà mình lại phải đến
Tây An? Muốn hắn nói thì thực ra Tây An cảnh đẹp ăn ngon so với
Nhật Bản tốt hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng vấn đề là vì
sao đi cùng hắn lại là người được gọi là máy làm lạnh – giám đốc của Công ty chứ?
Ngồi trong rạp hát nhỏ trang trí
kiểu cổxưa, Phục Tô vẻ mặt ai oán nhìn điệu múa ‘chậm rãi’
giai điệu ‘nhẹ nhàng’, lạc hậu nghiêm trọng với thời đại trên
sân khấu. Nghe ‘khúc thôi miên’ do nhạc khí phòng theo những văn
vật đã rỉ sét trong bảo tàng tấu lên, Phục Tô cầm lấy tờ
tiết mục che mặt vụng trộm ngáp một cái.
Phục Tô thừa
nhận bản thân không hiểu biết lại thô tục, thưởng thức không
nổi loại nghệ thuật biểu diễn bảo tồn từ thời Tiền Tần được ca ngợi là ‘di sản văn hoá phi vật chất’ có thẩm vị cao nội
hàm cao như vậy. Đối với một người ngoại đạo lại không có
chút hứng thú nào mà nói thì đây quả thật là đàn gảy tai
trâu, mà hắn chính là con trâu đang thống khổ vạn phần đó.
Đấm đấm cái cổ đã cứng ngắc, liếc nhìn người mặt không biểu tình ánh mắt
chăm chú bên cạnh, Phục Tô cúi đầu xót xa cho sự bất hạnh của
mình: “Giám..giám…giám đốc…Tôi muốn đi toilet….” Giờ thì muốn
đi vệ sinh cũng phải xin chỉ thị của người khác.
Người
đàn ông anh tuấn lạnh lùng được Phục Tô gọi là giám đốc khoát khoát tay, ngay cả một ánh mắt cũng lười cho hắn, tầm nhìn
vẫn chăm chú vào trên đài như trước, nhìn không ra tâm tư.
Bị người kinh thị như vậy, lòng dạ có khoáng đạt mấy đi nữa Phục Tô
cũng cảm thấy bị tổn thương tự tôn, hắn là nhân viên hợp đồng
được luật pháp bảo vệ chứ không phải nô lệ bán mình. Đã nhìn không thuận mắt, trên đường đi lại càng hờ hững, vậy sao còn
muốn mang theo hắn đến Tây An? Công ty cũng không phải không có
người khác.
Phục Tô há há
miệng muốn nói, cuốicùng vẫn nhịn xuống, người ta là chủ,
mình chỉ là người làm công kiếm tiền thay cho người ta, chỉ là
một người làm công nho nhỏ có cũng được không có cũng chẳng
sao mà người ta không thèm để ý đến, ngược lại hắn mới cần
đến chỗ làm việc tiền lương hậu hĩnh này để tích góp kiếm
vợ.
Thả tờ tiết mục trong tay xuống, Phục Tô lặng lẽ
rời chỗ ngồi bước nhanh ra khỏi kịch trường, không chú ý đến
từ sau khi hắn xoay người có một ánh mắt vẫn chăm chú không
rời bóng lưng của hắn.
Từ toilet bước ra ngoài Phục Tô
cũng không quay lại kịch trường, mà là đi đến bậc thang đá cẩm thạch ngoài cửa lớn ngồi xuống, thầm lôi giai cấp tư sản bóc
lột mình ra chửi mắng trong lòng một hồi.
Trò chơi ‘Tần
ca’ này cực kỳ quan trọng với công ty, ngoaì phương diện kỹ
thuật ra, kịch tình hợp lý cùng bố cục hoành tráng lại càng
phải cẩn thận, không được có một chút sai lầm. Đã có bối
cảnh lịch sử, như vậy nhất định phải đi Tây An một chuyến sưu
tầm văn hoá cổ xưa, cho nên ‘thân là người sắp đặt kịch tình
không thể đổ trách nhiệm cho người khác’. Đây là lý do chính
thức cho câu hỏi vì sao chọn mình đi mà Phục Tô nhận được sau
khi hứng chịu ‘sấm sét giữa trời quang’ trong văn phòng giám
đốc.
Kỳ thực muốn Phục Tô nói, bắt hắn đi còn không
phải là vì hắn không có tính tình, không có bối cảnh, hi hi ha ha dễ bắt nạt hay sao?
Không biết đã ngồi bên ngoài bao
lâu,tóm lại Phục Tô ngồi trên bậc thang chămchú một cách quá
phận bày tỏ tình yêunồng nàn với bản thân rồi lại lên án
mạnh mẽ kẻ bóc lột, đang mắng đến sướng miệng thì bị người
đá cho một cước, lúc này mới phát hiện hội trường đã tan
diễn, không ít người đã từ bên trong đi ra.
Nhìn thấy là
giám đốc nhà mình, Phục Tô vội vàng nuốt lời chửi bới
đang sắp rống lên trở về bên trong cổ họng, lập tức thay bằng
gương mặt vô tội có thể sánh với dân chuyên nghiệp, nhỏ giọng
hỏi : “Giám đốc, chúng ta bây giờ trở lại khách sạn sao?”
Người quanh thân phát ra hơi lạnh làm cho người ta không dám nhìn
thẳng kia nhìn chằm chằm Phục Tô hồi lâu, cho đến khi xung quanh
đã không còn ai mới mở miệng mang theo ý không vui hỏi: “Vì sao
không quay lại?”
Ai cần ngươi lo? Lão tử không thích xem
đương nhiên không quay đầu tự chịu tội! Phục Tô rất muốn trả
lời cái tên mắt mọc trên đỉnh đầu này như vậy, đẹp trai thì
có tác dụng quái gì, tự cao tự đại lại ngang ngược không biết đạo lý.
Chẳng qua những lời này cũng chỉ giớihạn ở
nghĩ ngợi mà thôi, bảo Phục Tô rốngthẳng vào mặt người ta thì hắn cũng khôngcó gan làm như thế: “Tôi đói bụng…cho nên
ra ngoài tìm chút đồ ăn.”