Người sáng suốt đều có thể nhận
ra hắn thật sự muốn tìm cái chết. Hắn không chắc Tần vương Doanh Chính
liệu có thể vì vài thiên văn vẻ mà không giết mình hay không, nhưng hắn
biết mình nhất định không thể chờ Hàn quốc bị người diệt rồi điềm nhiên
như không ở Tần làm quan. Cho nên hắn muốn nhất chính là chết, cũng
giống như mấy năm trước hắn đã muốn chết vậy.
Ngày lễ mệnh danh
của Phù Tô năm đó Hàn Phi đã đến Tần, chỉ là lúc ấy hắn không có cơ hội
vào Tần cung tham kiến Tần vương, mà ở trong phủ Mông Điềm chờ mấy ngày
rồi theo sứ đoàn Hàn quốc về nước.
Hai năm trước Hàn quốc phát
hiện một số lượng lớn quân Tần đóng tại biên giới, ý đồ vô cùng rõ ràng. Hàn vương hoang mang không biết làm sao, một là không dám cùng Tần quốc thật sự xung đột vũ trang, hai là không dám tìm kiếm trợ giúp ở các
nước khác.
Trước hết vì nếu mình xin giúp đỡ cũng chưa chắc được
các nước tương trợ, vả lại Hàn vương lo lắng nếu như Tần vương không
có ý tứ này, mà mình lại đi xin giúp đỡ, hậu quả chắc chắn làm Tần quốc
tức giận.
Để tra rõ thật hư, Hàn vương mới có ý định phái người
đi Tần quốc. Lúc này nhân viên (từ hiện đại o.O? Nhưng mà tác giả dùng
đó) “ba không” Hàn Phi: “không có thế lực”, “không có nhân duyên”,
“không có đất dùng” cuối cùng cũng được Hàn vương “trọng dụng”.
Mà Hàn Phi vừa đến Tần đã lập tưc dâng tấu thư lên án công khai một kẻ vừa mới quang vinh được thăng làm sủng thần của Doanh Chính – Diêu Cổ. Chỉ
có điều không thành công, lại còn bị Doanh Chính cưỡng chế giữ tại Tần
quốc, nhốt trong Cần Mẫn điện trở thành phu tử của Tần quốc đại vương tử Phù Tô, dù cho là kiểu phu tử cái gì cũng không dạy, chỉ là sai đâu thì lấy thư đó mà thôi.
Giúp Hàn Phi bôi thuốc cầm máu trên vết
thương, Mông Điềm lấy vải sạch giúp hắn quấn mấy vòng trên đầu. Đối với
cái sự “chấp nhất” của Hàn Phi, Mông Điềm cũng chỉ có cách thở dài, lời
có thể khuyên hắn cũng đã khuyên hết cả rồi: “Lần này nếu như không phải đại vương tử cầu tình với Đại vương, ngươi hiện tại đã bị ngũ mã phân
thây rồi.”
Hàn Phi xoay đầu hướng sang bên cạnh phá đi tầm mắt vẫn chăm chú nhìn mình kia: “Cám ơn ngươi.” Ba chữ này hắn nói không hề vấp.
Lắc đầu, Mông Điềm nói: “Không cần cám ơn ta, ta chỉ làm việc của mình,
ngươi chỉ cần nhớ rõ không nên đem mạng sống của mình ra đùa giỡn. Ngươi chết hay không Đại vương cũng sẽ không thay đổi ước nguyện diệt Hàn ban đầu, khác biệt chỉ có ngươi một lòng muốn chết chỉ thêm chọc giận Đại
vương, tất cả tức giận rồi sẽ rơi trên thân những người Hàn quốc vô tội. Chẳng lẽ làm cho người ta phải chịu như thế cũng là để vẹn toàn trung
nghĩa của ngươi?”
Hàn Phi không nói lời nào, nhưng Mông Điềm biết hắn vẫn nghe thấy: “Dù không nhập Tần làm quan ngươi cũng phải sống cho thật tốt, để thấy tận mắt quốc gia lý tưởng trong lòng ngươi thành lập
cùng phát triển như thế nào, điều này chẳng lẽ không hay hơn sao?” Thu
thập thuốc dùng vật phẩm xong Mông Điềm lặng lẽ ra khỏi phòng đóng cửa
lại.
Chuyện hiện tại hắn cần phải làm là đi để cầu tình cho “đồ
ngốc” trong phòng này, để có thể thả hắn đi xa Tần một chút, bằng không
có thể sẽ có chuyện như thế này nữa, cho hắn rời cái dòng nước xoáy này
sớm mới là thượng sách.
Sửa sang y phục trên người cẩn thận rồi,
Mông Điềm vừa ra đến sân nhỏ của Cần Mẫn điện liền phát hiện dưới gốc
cây không xa có bóng người, vì vậy cảnh giác lớn tiếng: “Người nào? Đi
ra!”
Một lát sau một người đi ra từ dưới cây, một thân áo giáp,
tóc hơi rối bời, nhìn qua liền hiểu là bởi vì chạy qua chạy lại đã lâu.
“Vương Bí? Sao lại là ngươi?” Trông thấy người đi đến Mông Điềm hết sức kinh
ngạc, thầm nghĩ người này không phải đã theo Vương Tiễn tướng quân đi
phạt Triệu sao, thế nào lại xuất hiện ở đây?
Tức giận trừng Mông
Điềm, Vương Bí vẫy tay ý bảo Mông Điềm tới, sau đó hai người sóng vai
vừa đi vừa nói: “Thời cơ phạt Triệu vốn là chưa tới, Đại vương lệnh phụ
thân và ta mang binh xuất chinh ngoại trừ cảnh cáo Triệu quốc ra, cũng
là vì phòng ngừa lúc chúng ta diệt Hàn thì bọn họ có động tĩnh. Ngược
lại ngươi…” Vương Bí dừng bước có chút không tán thành nhìn Mông Điềm:
“Ngươi cùng Hàn Phi…tiến triển đến…”
“Vương Bí!” Mông Điềm cắt đứt lời Vương Bí: “Ta cùng với hắn luôn luôn dĩ lễ tương đãi (dùng lễ đối xử với nhau)…”
“Cái gì? Ngươi không phải là nói mấy năm nay đều là…” Vương Bí không biết
nói gì với Mông Điềm mới tốt đây. Hắn vốn cho rằng Mông Điềm sớm đã cùng Hàn Phi…Mười năm! Là mười năm đó! “Ngươi đừng có nói với ta là các
ngươi từ mười năm trước quen biết nhau cho đến bây giờ đều là “dĩ lễ
tương đãi” đó!”
“Phải…như thế…thì đã sao…” Mông Điềm hơi đỏ mặt.
Vương Bí có chút hoài nghi người đang đứng trước mặt hắn này đến tột cùng có
lẽ không phải là người từ nhỏ cùng hắn lớn lên. Mông Điềm trong ấn tượng của hắn tuy mặt ngoài biết lễ, nhưng đã xem trọng cái gì thì tuyệt đối
sẽ không “khiêm nhượng”, cũng như khi cùng hắn mang quân đánh giặc vậy.
“Ngươi cứ nói đi nói lại nhiều lần vì người nọ chống đối Đại vương. Kết quả
ngươi…” Có chỗ tốt mà không lao đến giành lấy như vậy, chẳng phải giống
như trực tiếp vứt bỏ mà chạy trốn sao. “Mười năm trước hắn dùng lý do
ngươi còn quá trẻ tâm tính không kiên định mà cự tuyệt ngươi, hiện tại
hắn dùng lý do gì? Nói ngươi và hắn đều đã có vợ? Mẹ nó chứ, hắn đã quên đệ muội là như thế nào mà đến sao? Là hắn giao cho ngươi!”
“Được rồi, Vương Bí.” Kéo kéo Vương Bí đã quá kích động, Mông Điềm biết người này là vì muốn tốt cho mình mới nói như thế: “Ngươi tiến cung ta nghĩ
là vì nghe nói chuyện sáng nay trên đại điện?”
“Ta không thể
không thừa nhận Hàn Phi quả thực lợi hại, kế hôm nay đã thành công làm
Đại vương vì để ổn thỏa chuyện đại vương tử mà kéo dài chiến sự diệt
Hàn. Cục diện chiến trường thay đổi trong nháy mắt, thời cơ lại càng
thoáng qua khó bắt được, đến lúc đó cơ hội cho Tần quốc nhất thống thiên hạ nói chưa biết chừng không còn nữa.”
Mông Điềm gật đầu tán thành.
Hàn Phi rất rõ Tần vương Doanh Chính tuyệt sẽ không đưa vương tử đi làm con tin, mà cho dù bất đắc dĩ cũng tuyệt đối không đưa đại vương tử Phù Tô. Hắn làm như vậy chỉ là muốn kích động những người trên triều đình Tần
quốc khác vì tư lợi mà chủ trương tống xuất vị đại vương tử được vô cùng sủng ái kia, như vậy mới có cơ hội cho bọn họ duy trì vương tử khác.
Đại vương tử mặc dù được sủng ái nhưng lại không có lực lượng bên ngoại, cũng không có người duy trì, mọi người chắc chắn tâm động.
Mà
Doanh Chính cũng chắc chắn vì muốn bảo trụ Phù Tô mà phải chu toàn chúng thần trên triều, sắp xuất chinh mà triều đình xảy ra hoả hoạn tất yếu
sẽ có chỗ ảnh hưởng đến chiến sự.
Cuối cùng sẽ là đại vương tử
không bị tống xuất, quân Tần cũng không công Hàn. Tất cả chuyện này đều
là chuyện Hàn Phi sớm đã tính toán cẩn thận, không phải hắn muốn làm cho Phù Tô đi chịu chết, hắn chỉ là muốn lợi dụng một lần, cũng đã chuẩn bị thực hiện xong rồi sẽ dùng cái chết bồi tội với Phù Tô.
Doanh
Chính sao lại không rõ ảnh hưởng mà lời Hàn Phi mang lại, hắn ném cái
chén kia ngoài trừ bởi vì tức giận Hàn Phi lôi kéo Phù Tô vô tội vào
chuyện này, mà còn vì giúp hài tử hả giận, vì thay hài tử vất vả bao
nhiêu ngày suy tính làm sao bảo trụ tính mạng cho người kia đến mức vừa
buồn vừa đau họng mà thấy không đáng.
………
Vẻ mặt hậm hực
gục đầu xuống đi trên đường trở lại tẩm cung, trong lòng có chút nhức
nhối, Phù Tô cảm giác mọi chuyện mình làm được đều rất buồn cười, quả
thực chính là tự mình lên cột tìm tai vạ. Muốn đá tảng đá phát tiết tâm
tình, lại phát hiện mình không mặc hài, mà chân lúc nãy phụ thân giúp
hắn lau khô sạch cũng đã lại ô uế.
Tuy đường trong hoàng cung
được quét dọn vô cùng sạch sẽ, cũng không có người dám nhả đàm ở đây,
nhưng mà Phù Tô đã quên cái thời đại không có giấy mảnh không có thủy
tinh này vẫn cứ có cục đá, dù cho không lớn cũng tuyệt đối là những cục
đá không dễ thương lượng.
Đứng trên một chân, Phù Tô lệch cái
chân còn lại lên liếc nhìn, thấy trên mặt dính vài cục đá, tức giận lắc
lắc chân: “Này…tiểu tử kia…đến đỡ ta một tay…Ai u…Không phải ta nói
ngươi, ngươi thật không phải là đồ không có mắt bình thường đâu…” Nhảy
trên một chân Phù Tô quay lại nói với người vẫn đi theo sau lưng mình.
Một nam nhân hai mươi tuổi bị một hài tử năm tuổi gọi là “tiểu tử”, đổi lại là ai cũng cảm thấy không được tự nhiên. Mông Nghị chính là không được
tự nhiên đi đến ôm lấy Phù Tô, giúp hắn lau cục đá dưới lòng bàn chân
nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng không biết ai mới là tiểu tử.”
Hai thế
cộng lại đã 30 tuổi, Phù Tô tự nhận đừng nói gọi Mông Nghị là tiểu tử,
ngay cả gọi phụ thân thích chiếm tiện nghi của hắn hiện tại, Tần vương
tương lai Tần Thủy Hoàng là “tiểu tử” cũng dư dả. Vỗ vỗ bả vai Mông
Nghị, Phù Tô chỉ về phía hồ nhỏ ở phía xa: “Đừng nói nhảm, đi tìm chỗ
rửa chân trước.”
Mông Nghị không cam lòng ôm Phù Tô đi đến hồ
nước trong hoa viên bên cạnh nội cung, buông người xuống, tự tay xoắn
ống quần Phù Tô, rồi đứng ở một bên không lên tiếng.
Nhìn Mông
Nghị vẻ mặt không cam lòng tâm tình u ám của Phù Tô có chút chuyển biến
tốt đẹp, hắn đặc biệt thích trêu chọc người này. Lúc Phù Tô còn nằm
trong tã lót thì Mông Nghị, năm ấy mười sáu, vừa mới trở thành thị vệ
trưởng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay từng vụng trộm chạy đến tẩm cung
Tần vương, đứng ở cạnh giường nghiên cứu đại vương tử gần đó được người
người trong nội cung thảo luận dữ dội nhất.
Nhìn Tiểu Hầu Tử mới
bằng cái đầu người ta, Mông Nghị tính tình còn trẻ con tiến lên chọc hai cái, cảm thấy thú vị, liền vụng trộm nắm lấy cánh tay cẳng chân nhỏ xíu của Phù Tô chơi, sau đó rất vô đạo đức lột tã Phù Tô xuống xem xét
“chim nhỏ”, lại còn vô sỉ giễu cợt trình độ “nhỏ” của hắn.
Chọc
chọc mặt, chọc chọc tay chân Phù Tô còn ráng nhịn, toàn bộ đều xem như
đứa nhỏ này tuổi còn ít không chấp nhặt, nào biết người này được một tấc lại muốn tiến một thước rõ ràng giễu cợt mình, không thể nào nhẫn nhịn
được nữa.
Không thể động thủ đánh người, Phù Tô thừa dịp Mông
Nghị cúi đầu tìm tòi nghiên cứu “chim nhỏ” của mình thì quyết định thật
nhanh tặng luôn cho hắn nước tiểu đồng tử, dính sạch mặt mũi với tay
người này.
Đến sau này Phù Tô mới nghe từ miệng Doanh Chính biết
được người bị mình trêu chính là Mông Nghị trong truyền thuyết có thể
ngồi cùng xe với Tần Thủy Hoàng, về sau vì “Phù Tô” mà bị giết, theo dã
sử nói còn chết rất thảm.
Tốt xấu gì mình hôm nay cũng đã thành
“Phù Tô”, vì vậy Phù Tô đã suy tính hảo hảo đối đãi với thần tử quan
trọng này một chút, nào biết từ sự kiện lần đó về sau liền không còn cơ
hội cùng Mông Nghị tiếp xúc, rõ ràng là hắn trốn tránh mình.
Rửa
chân sạch sẽ, Phù Tô dựa vào tảng đá nhìn chăm chú vào ảnh ngược của
mình trong nước hồ mà ngẩn người. Nếu như là bình thường hắn nhất định
sẽ trêu chọc Mông Nghị tính tình khó chịu này, đáng tiếc hôm nay hắn rất thất vọng, thật sự không có tinh thần cùng tinh lực, cảm giác bị người
bán thật không tốt.
Bóng lưng nho nhỏ mà cô tịch của Phù Tô không biết vì sao lại làm cho Mông Nghị cảm thấy có chút không đành lòng, vì
vậy đi đến trước mặt Phù Tô nắm chỗ treo bảo kiếm nơi lưng áo khoanh
chân ngồi xuống: “Kỳ thật Hàn Phi…cũng không phải thật lòng muốn đẩy
ngươi đi làm con tin, hắn…bất quá…bất quá là muốn mượn điều này dời sự
chú ý của Đại vương đối với chuyện diệt Hàn, để mà…”
Phù Tô sững
sờ chằm chằm nhìn Mông Nghị, hắn thật đúng là không suy nghĩ theo hướng
này, chỉ bận thấy chua xót trong lòng. Nghe Mông Nghị giảng giải, bây
giờ nhớ lại quả thực cảm thấy có ý tứ như thế.
Doanh Chính có thể thấy được mục đích của Hàn Phi, Mông Điềm có thể, Mông Nghị có thể,
thậm chí Vương Bí không có ở đó cũng có thể, mà Phù Tô lại nhìn không
ra, không phải là vì hắn ngốc, mà là hắn vốn không suy nghĩ sâu xa. Tuy
thân là vương tử, có nhiều khi Phù Tô vẫn cho rằng mình là một “người
ngoài”, còn có một lý do nữa chính là hắn vẫn nghĩ loại mưu thần như Hàn Phi quá thiện lương.
Thử nghĩ xem một người có thể có thể đưa những điều như thế vào đầu óc người khác, thì trong đầu óc họ phải như thế nào.
“Loại văn nhân nói mãi không thông như bọn họ chỉ biết suốt ngày cái gì mà
đại nhân đại nghĩa, kết quả còn không phải là vì để thành đại nghĩa của
mình mà bất nghĩa hãm hại người vô tội sao.” Nhìn đại ca Mông Điềm của
mình hết lần này đến lần khác quỳ gối trước mặt Đại vương vì Hàn Phi kia cầu tình, Mông Nghị trong lòng tức giận bất bình, bởi vậy đối với Hàn
Phi âm thầm chê trách: “Cái loại người này lời bọn chúng nói nghe một
chút rồi bỏ đi, không cần phải để trong lòng.”
Xem hiểu thời
cuộc, muốn thay đổi hết thảy, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà đứng ở góc độ nhìn vấn đề của Hàn Phi, Phù Tô không dám cam đoan mình sẽ không làm như vậy. Nghiêng đầu liếc nhìn Mông Nghị, Phù Tô tâm tình đã tốt
lên rất nhiều, vì vậy mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm, đã hơi đói bụng.
Xoa xoa bụng, Phù Tô kéo Mông Nghị, chỉ vào chân mình đã rửa sạch sẽ nói: “Ngươi cõng ta về đi.”
Mông Nghị cũng không nói nhiều nữa, đang đứng liền ngồi xổm trước mặt Phù Tô cõng hắn đứng dậy: “Là trở lại tẩm cung của Đại vương hay là đến chỗ
Uyển phu nhân?”
Xem chừng lúc này Doanh Chính đang phải xử lý chính sự, Phù Tô liền bảo Mông Nghị cõng mình đến chỗ Cơ Uyển.
“Ngươi đó, đặc biệt là ở trong cung, có đôi khi mở một con mắt nhắm một con
mắt mới có thể sống được lâu dài, từ nay về sau xử sự thì ngàn vạn lần
đừng quá tích cực. Còn có, nếu có một ngày người khác mang tội danh vu
hãm ngươi, ngàn vạn lần nhớ rõ bất kể đối phương là ai tuyệt đối không
thể thúc thủ chịu trói, đừng để đứa ngốc nào có cơ hội phán xử ngươi,
trên đời này không có mấy chuyện có thể công chính mà xử lý đâu.” Mặc dù mình không phải “Phù Tô” trong sách, nhưng hắn cảm thấy vẫn nên nhắc
nhở qua Mông Nghị, lo trước khỏi hoạ sau.
Trong sách ghi lại cũng vì lúc trước Mông Nghị quá ngay thẳng mới đắc tội Triệu Cao, cho nên về sau Hồ Hợi làm hoàng đế, Triệu Cao được quyền chuyện thứ nhất làm được
chính là trả nợ cũ cho Mông Nghị. Mà Mông Điềm cũng bởi vì “Phù Tô” mà
tự vẫn, Mông Nghị bị nhốt tại Hàm Dương, không thể không thúc thủ chịu
trói, sau bị độc chết trong lao.
Phù Tô từng có tâm tư giết Triệu Cao, nghĩ đến sau này hắn bị mình làm cái gì sợ không ít, thầm nghĩ
mình xuyên không rồi lá gan rõ ràng lớn đến mức muốn tính mạng người
khác. Về sau lại thấy Triệu Cao tận tâm tận lực hầu hạ mình, làm người
cũng không xấu, vì vậy Phù Tô quyết định chỉ cần cùng người này thiết
lập quan hệ cho tốt, có lẽ là có thể tránh khỏi “Sa Khâu chi biến” sau
này.
Nghe thấy một tiểu bất điểm cùng mình nói những lời thấm
thía này Mông Nghị sợ hãi không ít, dừng bước quay đầu lại nhìn Phù Tô
nửa ngày. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy lời này từ trong miệng Phù Tô nói
ra không được tự nhiên.
“Ngươi tuổi còn nhỏ…nhưng hiểu được…rất nhiều…” Thực dọa người.
“Đương nhiên!” Phù Tô kiêu ngạo hất đầu, chỉ là kiêu ngạo không được bao lâu đã bị Mông Nghị giẫm trúng chỗ đau.
Xoay người, Mông Nghị tiếp tục đi lên phía trước, tự nhủ: “Cũng không biết
có phải là có quan hệ với cái đầu lớn bất thường hay không nữa…” Tuy là
lầm bầm, lại không biết là cố ý hay là vô tình, dù sao âm lượng cũng đủ
cho Phù Tô sau lưng hắn nghe được nhất thanh nhị sở.
“Đầu của ta
không phải là”lớn bất thường”, chỉ là “có chút lớn”!” Hận nhất là người
khác lôi cái đầu mình ra nói chuyện, Phù Tô tức giận níu lấy cổ áo Mông
Nghị cải chính: “Tức chết ta, từ nay về sau ai nói đầu ta lớn ta sẽ đánh cho hắn răng rơi đầy đất!” Nói rồi dựng thẳng hai ngón tay lên trời thề độc.
………
Lúc ở điện thảo luận chính sự Doanh Chính nghe
nói đứa con tâm tình rất tốt, còn cùng Cơ Uyển ăn hơn hai chén cơm, nỗi
lo lắng trong lòng của quân vương lúc này mới thả lỏng, mới có tâm trạng mà nhìn về phía hai người quỳ gối phía dưới, Mông Điềm cùng Vương Bí.
Lời Mông Điềm muốn nói Doanh Chính rất rõ, hắn chỉ không biết Vương Bí thì
hôm nay muốn xem náo nhiệt gì: “Nói đi, ngươi lại muốn thay hắn cầu tình như thế nào, quả nhân cũng muốn xem xem ngươi còn có thể nói cái gì.”
“Thần không dám, thần trộm nghĩ thỉnh Đại vương thả Hàn Phi trở lại Hàn quốc, hắn dù sao cũng là người của vương thất Hàn Quốc, sống trong tẩm cung
để ý sẽ thấy không hợp.” Mông Điềm quỳ trên mặt đất thận trọng nói với
Doanh Chính.
“Mông khanh thân là võ tướng Đại Tần, lại là Đại
tướng quân lĩnh quân công Hàn, mỗi ngày lại tiến cung đi gặp người của
vương thất Hàn quốc như vậy, chẳng lẽ lại là cố ý không giữ quy tắc hay
sao? Đại tướng quân cũng nên hảo hảo mà giải thích cho quả nhân.”
“Đại vương, vi thần…”
“Ngươi câm miệng cho quả nhân, ngày thường đều là ngươi vì hắn nghĩ kế làm
loạn.” Doanh Chính cắt lời Vương Bí, trừng mắt nhìn sang.
“Thần
biết tội.” Vương Bí ngoan ngoãn cúi đầu, vụng trộm dùng ánh mắt hướng
Mông Điềm tỏ vẻ chuyện mình có thể làm được bây giờ cũng chỉ có cùng hắn quỳ một chỗ mà thôi.
Mặc kệ như thế nào Mông Điềm cũng hạ quyết
tâm muốn bảo vệ tính mạng Hàn Phi, vì vậy mạnh mẽ dập đầu trước Doanh
Chính: “Thỉnh Đại vương tha cho hắn một mạng.”
“Quả nhân tha cho
hắn một mạng còn thiếu sao! Hôm nay hắn ném cho quả nhân một cái cục
diện có bao nhiêu rối rắm, giết hắn mười lần, trăm lần cũng không giải
hết mối hận trong lòng quả nhân.” Nâng tấu chương vừa mới đưa vào trong
nội cung, là liên danh tấu (tấu tập thể?) tống Phù Tô đi Ngụy quốc vi
chất trên bàn ném xuống dưới, rớt trúng trên người Mông Điềm: “Ngươi
nhìn xem, quả nhân tuyệt đối sẽ không cho Hàn Phi hắn có dịp đắc ý.” Hài tử hắn sẽ không tống xuất, Hàn quốc hắn cũng sẽ nạp vào bản đồ Tần
quốc: “Quả nhân muốn cho hắn tận mắt chứng kiến Hàn quốc bị diệt.” Lửa
giận ngút trời, Doanh Chính một cước đạp đổ cái bàn.
Sau đó Doanh Chính dùng danh nghĩa “Hàn Phi nhận được sự tán thưởng của Tần vương,
lưu tại trong nội cung làm bạn” chiêu cáo thiên hạ, danh chính ngôn
thuận “giữ” Hàn Phi lại Tần quốc.
Mà chuyện này, một người khác
bị Doanh Chính nhốt ở hậu cung hẻo lánh nhiều năm sau khi nghe từ trong
miệng bọn thị vệ mà biết được, trong lòng liền không chịu an ổn.