Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 202: Nghiêm Phạt Của Phạt Thần Dị Vực


trướctiếp



"Đỗ đại ca, ngươi nhận biết Thần Giới chí tôn?" Mộc Phong kinh dị hỏi, hắn cảm thấy bất ngờ. Thần Giới chí tôn đã qua đời mấy vạn năm, mà chí tôn theo như lời trong miệng Đỗ Nhiễm, cũng không biết có phải là thần giới chí tôn mất đi hay không, như vậy xem ra, hắn đi tới Phạt Thần dị vực này , chẳng lẽ không phải ít nhất đã mấy vạn năm ánh sáng rồi sao!

"Lúc đó ta từng là Nhâm Xuân Ngô thần vực thiên quân, cùng chí tôn quan hệ cá nhân rất tốt, lúc Uổng Sinh nương nương sinh hạ hài nhi, ta còn ôm hài tử đó. Sau lại không lâu sau, hai đại thần vực phản loạn, ta phụng mệnh chỉ huy một đoàn thần nhân đi thảo phạt những tên phản bội này, không ngờ tới, lúc đó tranh đấu thảm liệt, vô ý xúc động Phạt Thần dị vực, bởi vậy bị hút vào. Chuyện cũ như mộng, tâm ta càng đi càng xa, tựa hồ ấn tượng cũng không quá sâu lắm." Đỗ Nhiễm thở dài, hớp một ngụm trà đắng Bạch Uyển nhi vừa mới rót vào chén, "Mộc huynh đệ, ngươi cũng chưa nói với ta, chí tôn hiện tại khỏe hay không, ngươi không gặp hắn sao?"

"Ta không có gặp hắn, thời gian ta đến Thần Giới không dài, chỉ là một tiểu thần phổ thông." Mộc Phong vốn định nói thẳng ra, nhưng lại lo lắng nếu quan hệ cá nhân của hắn với chí tôn không tốt, khi biết được tin tức chí tôn đã qua đời, hắn khó tránh khỏi lại khổ sở một hồi. Tại đây trong Phạt Thần dị vực này, không biết có thể đi ra ngoài hay không, tội gì còn muốn đem chuyện thương tâm bên ngoài vào.

"À, khó trách ngươi nghe tên của ta xong không có phản ứng gì, ha hả!" Đỗ Nhiễm tự mình đánh trống lảng, cười gượng mấy tiếng.

"Công tử, ta đói bụng." Vô Ngôn ngửi thấy vị thơm bay vào, càng cảm thèm ăn, nước miếng ứa ra, lại không tiện mở miệng trực tiếp nói với Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi, không thể làm gì khác hơn là ngoảnh cố mà nói, hi vọng có người có thể nghe hiểu ý tứ của nàng.

"Uyển Nhi, mau đưa thịt thỏ hầm nhừ bưng lên, đừng để tiểu cô nương đói bụng." Đỗ Nhiễm là hạng người thông minh, lập tức phân phó bạch Uyển Nhi đem món ăn lên.

Bạch Uyển nhi đầy mặt tươi cười đáp lời, mang trong phòng bếp ra một bát rất thơm ngào ngạt, thịt thỏ bên trong đã hầm chín, mỡ màu vàng óng bóng lóng ứa ra, nhất thời kích thích sự thèm ăn của mọi người. Bốn thần nhân quây quần một chỗ ăn thịt thỏ, nếu mà truyền ra bên ngoài, có thể làm cho người ra cười đến rụng răng hay không? Mộc Phong thầm nghĩ, từ lúc tu thần, chính mình đã cắt đứt thức ăn của thế gian, chỉ sợ nhiều năm như vậy, cũng không có lần nào trải qua giống như ngày hôm nay, thật cảm thấy hoạt kê bội phần! Có thể mười tám ban binh khí thì đều sử dụng được, duy chỉ có cầm đôi đũa ăn, cũng một chuyện rất khó khăn. Thời gian Vô Ngôn ly khai thế gian rất lâu, kiếp trước nàng ở Tiên Giới chỉ là lưỡng tâm tiên nhân, ngoại trừ kiếp này theo Mộc Phong đến thế gian vài ngày, trước đó cũng chưa từng trở lại lần nào, mà hôm nay, đột nhiên để nàng cầm đôi đũa ăn, quả thực so với để cho nàng tu luyện một môn công pháp còn khó hơn. Vô Ngôn một tay cầm đôi đũa, từ trong chén đất cẩn thận gắp thịt thỏ ra, sau đó lại run rẩy đưa đến bên mép, vài lần không cẩn thận làm rơi thịt thỏ trên bàn, tức giận đến trừng mắt, dứt khoát giận hờn ném đôi đũa đi, nhưng bao tử lại không chịu nổi mỹ thực mê hoặc, càng thêm đói đến kêu rột rột.

Mộc Phong cố nén tiếu ý, thỉnh thoảng gắp miếng thịt thỏ bỏ vào trong miệng nàng, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại cũng vui vẻ hoà thuận ấm áp.

Trong mắt Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi lại là một loại tư vị khác, theo nhiều nhiều năm kinh nghiệm như vậy mà xem, thông thường thần nhân mới rơi xuống Phạt Thần dị vực, sẽ có một đoạn thời gian phiền muộn rất dài khôn xiết, dù sao đã từng hô phong hoán vũ, không gì làm không được, tới ở đây, cuộc sống quả thực còn chưa bằng phàm nhân, loại chênh lệch một trời một vực này, làm cho người ta muốn phát điên. Mà Mộc Phong trước mắt, vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ căn bản không vì đột nhiên mất đi pháp lực mà coi như một chuyện quan trọng. Loại tâm tình tiêu dao "Đi không lưu tâm, ngẩng nhìn trời mây dừng, mây trôi" của hắn cũng đủ để cho người ta thán phục! Mộc Phong lơ đãng bộc lộ thản nhiên như thường, nhưng ở trong lòng Đỗ Nhiễm vô hình lại tăng thêm phần trọng lượng.

"Mọi việc do tâm sinh, Mộc huynh đệ, ta xem ngươi sắc mặt bình thản, trong ánh mắt tràn đầy thiện ý, suy đoán ngươi cũng không hạng người gian nịnh! Như vậy xem ra, ngươi nhất định không phải bởi vì độc hại sinh linh mới bị hút vào Phạt Thần dị vực này." Đỗ Nhiễm quay đầu trao đổi nhãn thần với Bạch Uyển Nhi, cười nói.

Mộc Phong chỉ cười cười, Đỗ Nhiễm tựa hồ không chịu tin tưởng mình là tự dẫn xác vào đây, cũng không biện bạch, thuận miệng hỏi: "Đỗ đại ca, Phạt Thần dị vực lớn bao nhiêu?"

"Phạt Thần dị vực rất nhỏ, phương viên bất quá mấy trăm dặm, ở giữa may mà có một hồ nước mặn, chừng hơn mười dặm, thức ăn chúng ta bình thường làm, đều lấy từ trong nước hồ này để nấu nướng, món ăn mới có hương có vị như vậy." Đỗ Nhiễm tựa hồ rất thỏa mãn với hiện trạng.

"Ở đây có nhiều ít bao nhiêu thần nhân?" Mộc Phong gắp khối thỏ thịt bỏ vào trong miệng Vô Ngôn, tiếp tục hỏi.

"Phỏng chừng có gần nghìn người, đều ở chung quanh hồ nước mặn. Hồ nước ở ngay sau núi này, ngày khác ta dẫn ngươi đi xem." Đỗ Nhiễm hơi suy tư, vươn ngón tay bấm bấm, cho ra đại khái một chữ số.

"Đỗ đại ca, ta có một chuyện không giải thích được, chẳng biết có nên hỏi hay không?" Nghi vấn trong lòng Mộc phong càng ngày càng nhiều.

"Ngươi có nghi vấn gì? Có lẽ nói ra, cũng vô phương giải thích."

" Phạt Thần dị vực này theo lý hẳn là tiến hành nghiêm phạt thần nhân, nhưng ta phát hiện ở đây vì sao lại có một cảnh tượng rất thái bình hả?" Mộc Phong ngẩng đầu bình tĩnh nhìn thẳng Đỗ Nhiễm hỏi.

"Mộc huynh đệ, ngươi mới đến, còn cảm thấy mới mẻ, tự nhiên nghĩ ở chỗ này tựa hồ không phải nghiêm phạt, mà là hưởng thụ, đúng không?" Đỗ Nhiễm cười hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, loại hiện tượng này có phần làm cho ta cảm thấy kỳ quái." Mộc Phong nói ra nghi hoặc trong lòng.

"Trong Phạt Thần dị vực, thần nhân đều không thể vận dụng công lực nữa, ngoại trừ khí lực so với phàm nhân tốt hơn, còn có hay vẫn như cũ có thể trường sinh bất lão, cũng không ốm đau, thậm chí vẫn còn là cơ thể thần, ở đây không có thứ gì có thể dễ dàng xúc phạm tới thân thể chúng ta. . . . . ."

"Oa! Vậy các ngươi không phải ở chỗ này hưởng phúc chứ?" Vô Ngôn không đợi Đỗ Nhiễm nói xong, liền vui mừng la lên.

"Sự thực cũng không phải đơn giản như các ngươi tưởng tượng, tại Phạt Thần dị vực, có các loại dã thú thường lui tới, hơi vô ý, sẽ bị chúng nó tung lên nắm xuống, tuy rằng không chết, nhưng cũng có chút phiền phức." Đỗ Nhiễm cười nói.

"Chỉ cần không ra cửa, vậy không phải không có việc gì sao." Vô Ngôn no bụng được tám phần, rốt cục cái miệng nhỏ nhắn bận rộn nói mấy câu.

"Không ra cửa, chúng ta ăn cái gì, ở chỗ này, ngoại trừ lên núi săn thú, chỉ có thể xuống hồ bắt cá, không làm vậy, cái bụng đói lắm." Đỗ Nhiễm ha hả cười nói.

"Nếu như không ăn gì, thần nhân có thể chết đói hay không?" Vô Ngôn nhịn không được tìm hiểu nguồn gốc đưa ra một vấn đề kỳ lạ.

Mộc Phong buồn cười, cười ha ha: "Nếu là để cho thần nhân chết đói, đó mới là chuyện chê cười lớn nhất trên đời này."

Đỗ Nhiễm và Bạch Uyển Nhi nhìn nhau cười, hội ý gật đầu.

"Tại Phạt Thần dị vực, lẽ nào thần nhân thật sự có thể chết?" Mộc Phong liếc nhìn quanh hai người, vô cùng kinh ngạc nói.

"Đây là chỗ kỳ quái của Phạt Thần dị vực a, thần nhân không ăn gì cố nhiên đói cũng không chết, thế nhưng lại cực kỳ khó chịu, trong bụng giống như đao cắt, vì thế thần nhân bên ngoài mới tới ở đây, chúng ta đều chủ động cung cấp cho bọn hắn một bữa ăn, đây đã thành một lệ cũ bất thành văn." Bạch Uyển Nhi ôn nhu cười, đáp vài câu.

"Đây cũng không coi là nghiêm phạt nghiêm trọng đối với thần nhân a?" Mộc Phong thầm nghĩ, nếu như thần nhân ở bên ngoài làm xằng làm bậy, sát hại vô số sinh linh, ở chỗ này có thể nhận thức ăn mà không chịu uy hiếp bởi cái bụng, tựa hồ nghiêm phạt cũng quá nhẹ.

"Đương nhiên, đây cũng không phải sự nghiêm phạt thần nhân chân chính, Mộc huynh đệ, ngươi buông thả suy nghĩ một chút, nếu như một thần nhân ở không gian nhỏ hẹp nầy hơn một nghìn trăm vạn năm, mỗi ngày mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời thì lặn nghỉ ngơi, đó có đúng có chút thống khổ hay không?" Đỗ Nhiễm lại nói.

"Ở đây còn có phân biệt ban ngày và đêm tối ?" Vô Ngôn hơi có chút kinh ngạc.

"Ừ, thời gian ở đây cùng thế gian có chút tương tự." Bạch Uyển Nhi ôn hòa nhìn Vô Ngôn, giải thích nói.

"Bình thản là thật, bình an là phúc, ta nghĩ loại sinh hoạt này đối với thần nhân cũng không phải nghiêm phạt!" Mộc Phong nhớ tới lần kia tranh đấu với Si thần ở thế gian, tình cảnh phàm nhân tử thương vô số, sắc mặt có chút ngưng trọng. Hắn không khỏi nghĩ ngợi nói: "Vô luận ở địa phương nào, có thể giới luật đều là thiên hướng của người đương quyền. Phàm nhân nếu như có thể trường sinh bất lão, nhất định sẽ mừng rỡ vạn phần, mà thần nhân chỉ bị tước đoạt quyền lợi vận dụng pháp lực, lại làm cho thân thể vất vả cực nhọc, mặc dù là nghiêm phạt, cũng không công bình sao?"

"Lúc ta mới đến, cũng cho là như vậy, nhưng nhiều năm qua đi, ta mới chợt minh bạch, điều này không phải nghiêm phạt vậy là cái gì? Hay là các ngươi thấy ta và Uyển Nhi ra đôi vào cặp, nghĩ so với thần tiên quyến lữ chắp cánh cùng bay cũng không gì hơn cảnh này, thế nhưng giống chúng ta như vậy đồng thời là phu thê cũng không nhiều, bao nhiêu thần nhân và người hắn yêu say đắm đều là ngàn bước cách xa, khó qua nỗi khổ tương tư a!" Đỗ Nhiễm cảm thán vài tiếng, lại nói, "khi một người không thi triển được hoài bão của mình, không có tiếng tăm gì, ngày đần độn hồ đồ buồn chán, ngày ngày đêm đêm cứ như vậy không thể tránh được lập lại mà sống, ngươi cho rằng họ cam tâm chứ?"

Mộc Phong bỗng nhiên nhớ tới Yên Nhiên, nhất thời buồn bã, mình với nàng gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, đau khổ tương tư, đây không phải là một loại đau nhức sao! Nếu như thật sự muốn ở Phạt Thần dị vực ngây ngốc trăm nghìn vạn năm, mà vô pháp dùng thần thức vào trong Càn Khôn Như Ý trạc liếc nhìn nàng một cái, vậy, có phải là một loại dằn vặt hay không?

Vô Ngôn thấy trong mắt Mộc Phong hiện lên một tia chua xót khổ sở, trong lòng biết hắn tất nhiên đang nghĩ đến Yên Nhiên, nàng cũng không có thể giúp hắn giải trừ đau nhức, càng vô pháp khuyên giải an ủi hắn, không khỏi thở dài, dời trọng tâm câu chuyện nói: "Uyển Nhi tỷ tỷ, các ngươi vì sao không sinh một hài tử hả? Như vậy nhất định lại tăng rất nhiều lạc thú a!"

"Tại Phạt Thần dị vực không sinh con được, có thể là nói Phạt Thần dị vực này cố ý cướp đoạt niềm vui quan hệ gia đình của mọi người a." Bạch Uyển Nhi bình tĩnh cười nói, "Được rồi, tiểu cô nương, ta còn chưa thỉnh giáo phương danh của ngươi."

"Ta là Vô Ngôn, Uyển Nhi tỷ tỷ." Vô Ngôn nhoẻn miệng cười, trong lòng thầm vui, mình giống như một con chuột cô độc chui vào lu gạo, nào ngờ lại có con chuột khác chui vào, lại là con chuột đực mà mình yêu quý đã lâu! Mộng đẹp mình có thể nghĩ đến đều thành hiện thực, còn có việc gì so với nó tốt đẹp chứ?

"Đỗ đại ca, Phạt Thần dị vực có biên giới, bên ngoài biên giới là cái gì?" Mộc Phong bình phục áp lực nội tâm, không cam lòng vĩnh viễn ở tại chỗ này, lại hỏi.

"Phạt Thần dị vực bốn phía đều là núi cao, mặt núi tất cả đều là vách đá dựng đứng như đao cắt, cùng với sương mù đặc trắng xoá, sâu không thấy đáy."

"Nếu như nhảy xuống vách đá dựng đứng gặp phải tình huống gì?" Trong đầu Mộc Phong chợt nẩy ra một ý nghĩ kỳ quái như thế.

"Ngươi nếu như từ nơi nào đó nhảy xuống, sương mù đặc này lập tức sẽ đem ngươi tống trở về. Các ngươi ở đây lâu, lúc buồn chán, có thể đi nhảy một chút, phi thường thú vị. Ha ha!" Đỗ Nhiễm cười to nói.

"Đỗ đại ca, nếu như thần nhân bị hút vào không ngừng tăng, vậy Phạt Thần dị vực này chẳng phải là kín người hết chỗ sao?" Mộc Phong trầm tư chỉ chốc lát, lại đưa ra một vấn đề mới.

"Sẽ không, Phạt Thần dị vực giống như có linh tính, mỗi một thần nhân tiến vào, nó đều tự động lớn lên vài phần. Lúc ban đầu chúng ta tiến vào, ở đây có gần năm trăm thần nhân, không gian so với hiện tại, cũng chỉ có bằng phân nửa địa vực như vậy."

"Uyển Nhi tỷ tỷ, những phòng ở này, đều là do các ngươi dựng lên hả?" Vấn đề Vô Ngôn quan tâm không giống với Mộc Phong.

"Đúng vậy, lúc ban đầu chúng ta tiến đến, chỉ có thể ở trong sơn động, nơi đó côn trùng, dã thú cũng nhiều, chúng ta rất khó ngủ ngon giấc, cuối cùng, Đỗ đại ca hăng hái làm nhà, cũng không biết hết bao lâu thời gian, mới có dáng dấp như ngày hôm nay!" Bạch Uyển Nhi nhìn Vô Ngôn cười rất hài lòng, "Chúng ta ở đây có một gian nhà trống, không cũng là không, các ngươi nếu không chê, tạm thời ở chỗ chúng ta đi."

"Tốt, tốt, vậy thực sự rất đa tạ các ngươi, Uyển Nhi tỷ tỷ." Vô Ngôn nghĩ đến không cần cùng với những con rệp, dã thú làm bạn, nhất thời vô cùng sung sướng.

"Thần nhân cũng buồn ngủ sao?" Mộc Phong sợ run, cảm thấy có chút hoang mang.

"Tại Phạt Thần dị vực, kỳ thực chẳng khác gì thế gian. Bất quá, có thể ngủ chẳng phải là điều thú vị sao? Nếu như cả ngày vội vã đi lui đi tới, không có được một ít an bình, có thể càng thêm buồn chán." Đỗ Nhiễm ghé mắt mỉm cười liếc mắt nhìn Bạch Uyển Nhi. Trên mặt Bạch Uyển Nhi nhất thời nổi lên vài tia đỏ ửng.

"Vậy tạm thời quấy rối Đỗ đại ca cùng Bạch đại tỷ rồi." Trong lòng Mộc Phong biết, ở lâu sẽ làm khó người ta, hiện thực đột nhiên xuất hiện trước mặt, hắn không thể không phải lo lắng làm thế nào để đối mặt với nó.

"Mộc huynh đệ, ngươi xem sắc trời đã tối, trước tiên các ngươi điều dưỡng một đêm a." Đỗ Nhiễm thấy Mộc Phong và Vô Ngôn ngừng ăn, liền chỉ chỉ một gian phòng nhỏ bên cạnh chánh đường, đứng dậy giúp đỡ Bạch Uyển Nhi đang xấu hổ đỏ mặt thu dọn bàn ăn, có ý nhắc nhở Mộc Phong, bọn họ còn có công vụ thường lệ phải làm.

Bầu trời bên ngoài sân nhà đã dần tối, Mộc Phong buộc phải đứng lên, nói tiếng "làm phiền", liền biết điều lôi kéo Vô Ngôn hướng gian phòng nhỏ Đỗ Nhiễm chỉ đi đến.

Vào phòng, đóng cửa, tia sáng nhất thời mờ ảo chiếu xuống, lờ mờ có thể thấy được trong phòng có chiếc giường gỗ trống rỗng, trên giường có một gối bằng gỗ. Không có công lực, Mộc Phong không quen bầu không khí tối tăm này, hắn nhịn không được nói với Càn Khôn Như Ý trạc: "Tiểu Ngọc, bên trong ngươi còn có dạ minh châu không?"

"Chủ nhân, tại Phạt Thần dị vực, công lực ta cũng bị hạn chế đến chín phần, loại vật nhỏ này ta còn có thể lấy ra, nếu là lớn hơn một chút, ta cũng không có biện pháp giúp ngươi." Càn Khôn Như Ý trạc có ý nhắc nhở Mộc Phong, nếu muốn hắn mang Yên Nhiên bị nhốt ở thiên y thần giáp ra, đó chính là si tâm vọng tưởng, tuyệt không nửa phần khả năng!

Lòng bàn tay Mộc Phong lập tức xuất hiện một viên dạ minh châu phát ra quang mang yếu ớt. dựa vào quang mang của dạ minh châu, mộc Phong nhìn Vô Ngôn nói: "Mệt nhọc thì ngủ đi, Vô Ngôn."

"Cư nhiên có thể ngủ giống như phàm nhân, quá tuyệt vời rồi." Vô Ngôn vui vẻ đáp lời, bò lên trên giường gỗ nằm thoải mái.

"Hảo hảo ngủ một giấc." Mộc Phong chỉ cảm thấy bắt đầu buồn ngủ, nằm ở bên cạnh Vô Ngôn ngủ thiếp đi.


trướctiếp