Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 183: Dụng Binh Chi Đạo


trướctiếp



- Đương thời không thấy dương liễu rủ, mưa xuân lúc trước tựa phù du.

Đi vào trong trướng, Mộc Phong thấy trướng bồng chống bằng khung hình cung tròn với vải xanh căng phủ lên, đột nhiên nhớ lại chính mình từng tại bờ Đông Hải cũng có loại lều giống như vậy, khi đó hàng đêm ôm lấy Hàn Yên đi ngủ, cặp mắt to tinh quái, sáng ngời kia của nàng lại chợt thoáng qua trong đầu của hắn.

- Mời ngồi!

Liễu Phượng Như quét mắt nhìn Mộc Phong cùng Vô Ngôn, chỉ vào hai án kỉ trong trướng, trầm ngâm nói.

Vô Ngôn dựa vào bên cạnh Mộc Phong ngồi ở trên ghế đẩu tròn.

- Mộc công tử, trước mắt đại quân Hạ Kim quốc đến xâm phạm, ngươi có diệu kế gì ứng đối?

Liễu Phượng Như lạnh lùng giương mắt nhìn Mộc Phong, vẻ hoài nghi trong mắt không giảm nửa phần.

- Liễu tướng quân, chẳng biết sức mạnh của quân binh ta so với Hạ Kim quốc, yếu hay mạnh?

Mộc Phong tuy nói cũng từng đọc vài cuốn binh pháp, nhưng thật chiến lại cơ hồ không có, ngày đó tại Nhật Nguyệt hồ đảo tấn công cướp biển, cũng không phải tất cả đều do mình một tay làm lên, mà hợp lực Yên Nhiên, Hàn Yên ba người với chuẩn bị đầy đủ cùng dựa vào công lực mới đạt thắng lợi. Việc đó so với việc dụng binh đánh nhau này xét cho cùng cũng chẳng có nửa điểm quan hệ. Hắn nay bị Vô Ngôn đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, nhất thời vào thế leo lên lưng hổ, chỉ phải tùy hoàn cảnh mà làm việc.

- Tất cả binh lực của quân ta tính ra không quá ba mươi vạn người, đa phần còn ô hợp, nhưng Hạ Kim quốc được biết có năm mươi vạn phiêu kỵ. Dựa vào nhân số chúng ta rõ ràng bị lâm vào thế hạ phong.

Liễu Phượng Như trả lời.

- Phàm ở chiến trường đầu tiên là giữ sức mà đợi địch, càng đánh càng mệt mỏi. Xem ra, đại quân Hạ Kim quốc đường xa tiến đến, nhất định so với quân ta mỏi mệt hơn nhiều, chúng ta chỉ có điểm ưu thế "dĩ dật đãi lao" ấy.

Mộc Phong ở trong đầu tìm tòi binh pháp trước kia từng đọc thuộc, bộ não rất nhanh chuyển động, suy tư lương phương diệu kế.

- Có đạo lý, ngươi vừa nói, như thế nào là dĩ dật đãi lao? Ý của ngươi là chúng ta chủ động xuất kích ư?

Liễu Phượng Như đứng người lên vội vàng nói, vừa vung cánh tay vừa hô, tưởng như đang phái người nhắm địch quân chém giết.

- Liễu tướng quân trước hết đừng gấp, cố nhiên chúng ta lấy khỏe ứng mệt, nhưng đại quân Hạ Kim quốc nhân số hơn quân ta rất nhiều, hơn nữa ngựa lại to lớn, nhanh, khỏe. Cho dù chúng ta tạm thời có chém giết lúc bọn họ không kịp ứng phó, nhưng cũng không gây bao nhiêu thương tổn cho nguyên khí của bọn họ, còn có thể hy sinh phần đông tánh mạng tướng sĩ một cách vô ích.

Mộc Phong bình tĩnh nhìn Liễu Phượng Như, thầm thở dài, tục ngữ nói, ăn chưa no, lo chưa tới, quả thật không sai, nữ nhân này không giữ được bình tĩnh, khó trách dân chúng kinh đô thiên nam quốc không tín nhiệm nàng.

- Chỉ cần có thể bảo vệ nước nhà, đánh bại Hạ Kim quốc, cho dù ba mươi vạn đại quân toàn bộ chiến đấu mà chết ở chỗ này, cũng không chùn bước!

Liễu Phượng Như oai phong lẫm liệt nói.

Mộc Phong tâm niệm thay đổi thật nhanh, nghĩ ngợi nói:

- Nhất tướng công thành vạn cốt khô, chỉ sợ vạn cốt khô đi nữa, một tướng này cũng khó thành!

Liễu Phượng Như dũng khí và đảm thức cũng không kém, tuy nhiên, lại không có chủ soái giỏi tương trợ, Hạ Kim quốc với kỵ binh rất mạnh mẽ, ngoài thành kinh đô này địa thế bằng phẳng, đối phe mình bất lợi cũng quá lớn, một chọi một chỉ có hại không có lợi!

Liễu Phượng Như thấy Mộc Phong đang suy đi tính lại, một lòng chỉ hy vọng hắn có thể nghĩ ra diệu kế hay ho, không tiện quấy rầy, cúi đầu nhìn về phía bản đồ giản yếu trên án kỉ, im lặng không nói gì.

Vô Ngôn quay đầu nhìn Mộc Phong, nhỏ giọng nói:

- Công tử nghĩ ra biện pháp chưa?

Mộc Phong khẽ lắc đầu, không có trả lời.

Qua một lúc sau, màn cửa trướng chợt xốc lên, một nữ quân binh tiến đến, khom người hành lễ với Liễu Phượng Như, trầm giọng nói:

- Tướng quân, thám mã hồi báo, Thanh Khê hà đột phát nước lớn, đại quân Hạ Kim quốc bị ngăn cản, hiện đang hạ trại ở bên kia thanh khê hà, xem thế nước này, nhất thời cũng phải dừng một chốc, quân ta có dàn xếp nghỉ ngơi hay không? Thỉnh tướng quân ra chỉ thị!

- Tiểu Diệp, ngươi truyền lệnh xuống, đóng trại ngay tại chỗ, không được cởi khải giáp, đào lỗ nấu cơm!

Liễu Phượng Như làm việc không có chút lề mề, đầy quyết đoán ra lệnh.

Tiểu Diệp vâng lời, đi nhanh ra ngoài trướng bồng.

“Ta cảm thấy được một cỗ mùi vị quen thuộc." Mông Thần Tinh Châu đột nhiên dụng thần thức nói.

"Mùi vị gì?" Mộc Phong ngạc nhiên hỏi.

"Giống mùi vị trên người ta!" Mông Thần Tinh Châu trả lời.

"Chẳng lẽ Thông Thiên Thần Châu ở xung quanh đây"? Trong mắt Mộc phong hiện lên một tia hoan hỉ, thuận thế nghĩ đến Thông Thiên Thần châu.

"Không! Là mùi vị nước mắt của nàng!" Mông Thần Tinh Châu hơi ngừng lại một chút rồi khẳng định nói.

Mộc Phong hiểu ý gật gật đầu, thầm nghĩ, phỏng chừng giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu ở phàm gian, có lẽ trong quân trướng này không xa, bèn nhắm bốn phía phóng ra vài tia thần thức xem xét có dị tượng hay không.

- Chẳng lẽ Mộc công tử đã nghĩ ra diệu kế gì chăng?

Liễu Phượng Như nhìn thoáng qua thấy Mộc Phong gật đầu, tưởng rằng hắn nghĩ ra phương pháp đẩy lui quân địch, sắc mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.

- Giết địch một vạn, hao tổn ba ngàn, nếu có thể không chiến đấu mà khuất phục được binh lính, đó là sở trường của người tài giỏi!

Con ngươi Mộc phong vừa chuyển, ngẩng đầu tỉnh táo nhìn về phía Liễu Phượng Như, thầm nghĩ, giết chóc có thể ngăn được thì nên ngăn cản, không cần phải chém giết để cho máu chảy thành sông.

- Hạ Kim quốc này nhìn Thiên Nam quốc ta với con mắt tham lam và hung dữ rất lâu rồi, chỉ sợ không dễ dàng lui binh như vậy đâu? Mộc công tử!

Liễu Phượng Như nguyên tưởng rằng Mộc Phong tính toán kỹ càng, nào ngờ lời này của hắn có ẩn ý rút lui, lập tức cảm thấy không hài lòng, sắc mặt không khỏi lạnh lùng.

Mộc Phong liếc mắt một cái, biết rõ Liễu Phượng Như đang nghĩ gì, trong lòng không cho rằng ngang ngược, mặt lộ vẻ mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Hạ Kim quốc nhiều năm liên tục chinh chiến, quốc nội nhất định tiếng oán thán vang trời dậy đất, ta đang nghĩ biện pháp, xem có thể làm cho bọn họ không đánh mà lui hay không thôi!

Mấy tia thần thức của Mộc phong ở chung quanh trong phạm vi mấy ngàn dậm trong nháy mắt chuyển qua một lần, tịnh không có phát hiện cái gì dị thường, ngược lại thấy đại quân Hạ Kim quốc hạ trại rất thứ tự, kỷ luật quân đội chỉnh tề, trong quân có một trướng lớn màu vàng, trong trướng hơn mười người đang ngồi ngay ngắn ở hai bên, ngồi trên ghế thượng tọa đúng là thiếu niên điện hạ thấy lúc trước ở bờ sông.

Một trung niên hán tử, thân vận trường bào màu xám, trên thêu con đại bàng lớn màu bạc, bộ dáng chắc là quân sư, nhưng nghe hắn buồn bã nói:

- Điện hạ, nơi phương bắc kinh đô Thiên Nam quốc này, hiện thời thời tiết tháng tư, ngày không có mưa lớn, tại sao đột phát nước lớn? Chẳng lẽ điện hạ không cảm thấy có chút kỳ quái sao? Ta đoán nếu không phải dẫn đến thiên nộ, thì địch quân sớm đã có phòng bị, cố ý đưa nước lớn tới đây ngăn cản ta quân đi tới, chẳng biết điện hạ quan tâm đến điều đó như thế nào?

- Tiêu đại sư, phụ hoàng ra lệnh ta mang binh chinh thảo Thiên Nam quốc, hôm nay quân đội ta binh hùng tướng mạnh, mà hôn quân Thiên Nam quốc lạm dụng gian thần, dân chúng lầm than, chúng ta lặn lội đường dài, không để ý gian khổ tiến đến giải cứu dân chúng Thiên Nam đang chịu cảnh dầu sôi lửa bỏng, điều này có lẽ hợp với ý trời, tại sao lại dẫn đến thiên nộ chứ?

Thiếu niên điện hạ nói có vẻ có lý và đầy đủ, ngôn ngữ biểu đạt làm cho mọi người hết sức ngạc nhiên.

Mộc Phong khẽ thở dài, phàm gian cho tới bây giờ có không ít người đánh nhau mượn danh nghĩa cứu vớt thiên hạ, sắm vai kiểu người bảo vệ thế giới, không có cái gì ngoài việc muốn thôn tính nước khác, xét cho kỹ cũng vì suy nghĩ ích lợi chính quốc gia mình mà thôi.

- Điện hạ, mấy năm nay Hạ Kim quốc chúng ta xuất chinh thảo phạt phương tây, nhiều năm giết chóc, một lần tiêu diệt chín nước phương Tây, Nam hoang mười tám tộc, bắc đến Hồng Hải, đông tới Thiên Nam, chẳng lẽ thiên ý muốn cho chúng ta dẹp yên cả thế giới sao? Ta xem ông trời cảnh tỉnh chúng ta, hy vọng chúng ta sớm có ngày quay đầu lại, thu liễm khí bạo ngược, để thiên hạ dân chúng an cư lạc nghiệp mới đúng!

Trung niên hán tử họ Tiêu mặt không đổi sắc, ôn tồn nói.

- Được rồi! Hoàn Nhan Hi Đả, ngươi mau mang thám mã đi xem xét nước lớn này từ đâu mà đến!

Thiếu niên điện hạ hướng về phía trước trướng quát lớn, bỗng nhiên thấy một hán tử mặt đen bước vào lĩnh mệnh rồi đi ra ngoài.

- Chờ Hoàn Nhan tướng quân dò la thông tin quay về, chúng ta lại lý luận! Đại quân đã mỏi mệt, ngay tại chỗ nghỉ ngơi và hồi phục cũng tốt! Hừ! Tiêu đại sư, còn các ngươi, toàn bộ đều đi xuống, bổn vương không có tâm tình cùng các ngươi làm chuyện tranh cãi vô vị!

Thiếu niên điện hạ vung tay ra hiệu mọi người đi ra ngoài, xoay người ngẩng đầu, sắc mặt giận dữ.

Mộc Phong rút thần thức về, trong đầu linh quang hiện lên, tại sao ta không thử rung cây nhát khỉ dọa bọn họ, để cho thiếu niên điện hạ tâm cao khí ngạo này biết khó mà lui!

- Mộc công tử, nếu ngươi không có diệu kế, xin mời tự nhiên, hiện tại thời gian gấp gáp, chúng ta không có thời gian cùng ngươi ngồi đợi chết!

Liễu Phượng Như nhìn lướt qua Mộc Phong và Vô Ngôn, tú tài chỉ giỏi lý luận suông rốt cuộc cũng không có tác dụng gì, đứng dậy muốn tiễn khách.

"Có mắt không tròng!" Vô Ngôn trong lòng để ý, nữ nhân họ Liễu này quả thật sự là hạng nữ lưu, sao một chút cũng thiếu kiên nhẫn vậy? Chính mình một lòng một dạ giúp nàng ta, thế mà nàng ta còn la ó đuổi ra, vừa thấy tình huống không đúng, chưa gì đã muốn thối lui!

- Cáo từ!

Mộc Phong mỉm cười, biết điều ôm quyền thi lễ, đứng thẳng dậy, kéo Vô Ngôn, xoay người hướng ngoài trướng bước ra.

Vô Ngôn quay đầu lại lạnh lùng nguýt Phượng Như một cái, có mắt không tròng, đáng đời người khác xem thường ngươi, hừ!

Ánh mắt Vô Ngôn đảo qua khiến Liễu Phượng Như hơi có chút lấy làm kinh hãi, trong lòng không có phải vì đó mà nóng nảy, thầm tự trách mình gần đây nghỉ ngơi không tốt, nên mới dễ bị một tiểu cô nương làm nhiễu loạn tâm cảnh.

- Công tử, chúng ta cứ như vậy đi sao?

Vô Ngôn đá đá đám sỏi dưới chân, hậm hực nói.

- Vô Ngôn, ngươi xem người khác đã không cần chúng ta nữa, chẳng lẽ ngươi còn muốn lưu lại ăn cơm sao? Ha ha!

Mộc Phong quay đầu nhìn về phía Vô Ngôn, cười hì hì nói.

- Nhưng ngươi không giúp nàng, nàng sẽ bại trận thôi!

Vô Ngôn đối tánh mạng hơn mười vạn binh lính thật ra không để trong lòng, sanh tử có định sổ, tánh mạng có thể luân hồi, sớm chết sớm đầu thai, đâu cần mỉnh phải nhọc công để ý làm gì. Suy nghĩ của Vô Ngôn rất đơn giản, vì Liễu Phượng Như là nữ tướng, là phụ nữ giống nàng nên mới tìm cách giúp đỡ nàng ta mà thôi.

- Nàng ta bại trận có liên quan gì với ta?

Mộc Phong bước ra khỏi quân doanh, cười nói.

- Bây giờ chúng ta đi đến nơi nào? Công tử!

Vô Ngôn cố ý phóng chậm cước bộ, thật ra muốn ở lại trong quân doanh.

- Tiếp tục tìm Thông Thiên Thần Châu.

Mộc Phong thản nhiên trả lời, âm thầm suy tư, Mông Thần Tinh Châu đã cảm giác được mùi quen thuộc, bây giờ trước tiên mình tạm thời tìm kiếm giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu, còn muốn thần không biết quỷ chẳng hay dọa đại quân Hạ Kim quốc thối lui, cần phải nghĩ một biện pháp tốt mới được.

- Đến nơi nào tìm chứ?

Vô Ngôn lầm bầm nói.

- Phàm gian lớn như vậy, ai biết nàng ta ở nơi nào? Công tử, không bằng trước tiên chúng ta ở chỗ này xem bọn họ chiến đấu, nhất định rất náo nhiệt, ta thật lâu chưa thấy qua con người đánh nhau, rất muốn nhìn một chút!

Mộc Phong cười cười, thầm nghĩ:" Tiểu cô nương này rõ ràng muốn cho mình giúp đỡ Liễu Phượng Như, nhưng lại nói ngược lại, tâm tư nữ nhân giống như kim dưới đáy bể, không biết nàng nói câu nào là thật nữa.

- Vô Ngôn, đây là chiến tranh, không phải đánh nhau, nào có cái gì vui mà xem? Chiến tranh mỗi khi nổ ra, sẽ gặp cảnh máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi, kinh khủng vô cùng!

Mộc Phong sắc mặt lạnh lùng, mỗi tánh mạng đều có quyền lợi sinh tồn, nhưng đại đa số con người vận mệnh đều không thể nắm giữ ở trong tay họ, đa phần chỉ là vật hy sinh của mấy nhân vật coi mình là vĩ đại mà thôi.

- Công tử, để ta xem một chút được không?

Mắt thấy sắp đi đến sau lưng một tòa tiểu sơn, nơi này cách quân doanh Thiên Nam quốc vài dặm, Vô Ngôn dừng cước bộ, vội vàng ôm cánh tay Mộc Phong lay mạnh, mười tám công pháp làm nũng đều đem cả ra sử dụng, hoạt nháo một hồi.


trướctiếp