Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 154: Xâm Dâm Thần Trận


trướctiếp



Đột nhiên, Mộc Phong lờ mờ cảm nhận được trong kinh mạch có dị vật đang di động, vội vàng đưa thần thức vào xem, một điểm sáng màu xanh theo kinh mạch lướt ra ngoài thân thể.

“Thạch đầu, sao ngươi có thể ra ngoài?” Mộc Phong giật mình.

“Ta đương nhiên có thể ra ngoài, hơn nữa không riêng ta mới có thể từ nội thể ngươi đi ra!” Hỗn Độn Thần Thạch trong nháy mắt chui ra ngoài thân thể Mộc Phong, lắc mình nhảy đến trước người hắn, dừng ổn định trên không trung, mở một mắt, bình tĩnh nhìn Mộc Phong.

“Kinh mạch nội thể ta ngưng trệ không thông suốt, ngươi làm sao có thể ra ngoài?” Mộc Phong vô cùng khó hiểu.

“Kinh mạch nội thể ngươi không thông suốt với việc ta có thể ra ngoài hay không thì can hệ gì?” Hỗn Độn Thần Thạch lại mở thêm một mắt.

“Xem ra ta đã hiểu sai, vẫn tưởng rằng các ngươi không thể ra ngoài.” Mộc Phong tự lẩm bẩm, mình lại lo lắng thay cho cổ nhân.

“Có điều, ngươi không hoàn toàn hiểu sai, không phải tất cả mấy đứa gia hỏa trong cơ thể ngươi đều có thể ra ngoài, nói ví dụ, Diệu Diệu, Tiểu Tinh Linh, Tiểu Linh Lung, Ngư Đản, Hỏa Oa, chúng đều không thể ra ngoài, Bách Linh Phục Cơ hiện giờ không có năng lượng, tự nhiên cũng chẳng thể ra.” Giọng điệu Hỗn Độn Thần Thạch ôn hòa, tuy nó có thể ra ngoài nhưng cũng không chút kiêu ngạo tự mãn.

“Ta không rõ ràng, tại sao bọn chúng không thể ra còn ngươi lại có bản lĩnh này, chẳng nhẽ bởi vì ngươi là một trong tam đại thần vật sao?” Mộc Phong nhíu mày hỏi.

“Không hẳn, phàm là những vật có kinh mạch tự nhiên không thể ra ngoài, ta vốn là một khối đá, lại nói gì đến kinh mạch, bởi vậy không chịu ảnh hưởng trong siêu tinh này, có thể tự do ra vào.”

“Theo như ngươi, xem ra không có kinh mạch trái lại còn có thể được tự do trong siêu tinh này?” Trong lòng Mộc Phong chợt sáng lên, tiếp tục hỏi.

“Cũng có thể nói như vậy, không kinh mạch lại có một lợi ích, năng lượng lưu chuyển không chịu hạn chế của kinh mạch, càng thêm tự do. Có điều, thông thường chỉ có thần khí và thần vật mới không có kinh mạch.”

“Các ngươi ai có thể ra ngoài thì ra đi! Ta xem thử có thể hợp lực mọi người để ly khai chỗ này không.” Mộc Phong giống như đang chìm trong nước nắm được cọng rơm cứu mạng, cảm giác vui sướng đó khó mà diễn đạt bằng lời.

Chỉ thấy hai tia sáng chớp lên, Vô Cực Lưỡng Nghi Bình và Hấp Tinh Hồ Lô hóa thành hai vệt lưu quang bay đến bên cạnh Mộc Phong.

“Mẹ kiếp! Hỏa Oa đâu?” Mộc Phong chia ra một tia thần thức tiến vào nội thể, thời khắc nguy nan, gia hỏa thích khoác lác này sao lại thành con rùa rụt đầu rồi?

“Đừng hỏi ta, ta không ra được.” Phần Thiên Thần Hỏa lúng túng nói.

“Tại sao ngươi không thể ra chứ?” Mộc Phong nghi hoặc nói.

“Hắc hắc! Tên gia hỏa này vốn là thần vật, nhưng lại muốn làm ra vẻ thông minh, đáng đời!” Tiểu Tinh Linh thừa cơ cười châm biếm.

“Tiểu Tinh Linh, ngươi nói rõ ràng một chút” Mộc Phong trầm giọng nói, “Trước mắt chúng ta phải thật nhanh ra ngoài, ta không có thời gian giải đố với ngươi.”

“Phần Thiên Thần Hỏa vốn là thần vật, năng lượng thuộc tính hỏa, nhưng khi nó ở giai đoạn tiến hóa lại thích đao to búa lớn, bắt chước nhân loại tạo ra một bộ kinh mạch cho mình, ha ha, mua dây buộc mình a! Một đứa đần độn!” Tiểu Tinh Linh dừng một chút rồi tiếp tục đánh chó rơi xuống nước( đánh rắn giập đầu), giễu cợt nói: “Ta thấy tên gia hỏa này có thể còn tạo kinh mạch nội thể khá phức tạp, tự cao tự đại, tự giam vào lồng!”

Phần Thiên Thần Hỏa mặt đỏ bừng, bị Tiểu Tinh Linh nắm đuôi, một câu cũng nói chẳng ra.

Mộc Phong trầm tư nghĩ: “Mình đã từng thiết lập một cấm chế trong nội thể gia hỏa này, xem ra một người quá thông minh chẳng phải là việc tốt, nếu nó không có bộ kinh mạch hoàn chỉnh, mình sao có thể khống chế được nó?”

“Thạch đầu, Bình nhi, chúng ta hiện giờ phải làm thế nào để ra ngoài?” Mộc Phong liếc Vô Cực Lưỡng Nghi Bình và Hấp Tinh Hồ Lô, hai đứa gia hỏa này đi đâu cũng có đôi có cặp, chẳng qua được an ủi trong lòng mà thôi, đầu trâu còn hợp được với miệng ngựa sao?

“Khi chúng ta ban đầu vào siêu tinh này vốn có thể ly khai, nhưng hiện giờ ra ngoài lại có chút phiền phức.” Hỗn Độn Thần Thạch nhắm mắt, trong lòng đã có dự tính.

“Hiện giờ thật sự có thể ra ngoài?” Mộc Phong liền lấy lại tinh thần, hưng phấn đến hai mắt tỏa ra tinh quang.

“Ta thì chắc có khả năng ra ngoài, các ngươi không nhất định sẽ ra được.” Hỗn Độn Thần Thạch hời hợt nói, biểu tình lại càng như trước sóng cả cũng chẳng kinh hãi.

“Thạch đầu, làm người phải coi trọng lương tâm, ngươi không thể ném chúng ta lại!” Tiểu Tinh Linh quát la.

“Nó không phải là người, đâu có lương tâm gì.” Diệu Diệu nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Kêu ngươi họp chợ, không kêu ngươi lật tẩy! ” Linh Lung Thần Anh giơ tay cho Diệu Diệu một cái tát, cực kỳ giống động tác của Tiểu Tinh Linh khi đánh nó.

“Phía trên chỗ này có một đứa gia hỏa coi giữ chúng ta rất sát, nếu không chế ngự ả, ta cũng không dễ dàng ly khai.” Hỗn Độn Thần Thạch không để ý đến những lời tầm phào của Tiểu Tinh Linh, thong thả nói.

“Thạch đầu, ngươi chính là một trong tam đại thần vật đoạt tạo hóa của trời đất mà sinh thành, còn có thứ gì ngươi sợ nữa?” Mộc Phong ngừng một chút, lại hỏi, “Phía trên còn có gia hỏa nào? Chẳng nhẽ ả còn lợi hại hơn ngươi?”

“Ả vốn cũng chẳng xem là gì, thế nhưng, nơi này là địa bàn của ả, với lại chúng ta đã rơi vào trong trận pháp của ả. Chúng ta hiện giờ giống như một đám kiến bò vào nồi nóng của ả…”

“Thạch đầu! Ngươi mới là con kiến! Đâu có kiểu ví dụ bản thân như vậy!” Tiểu Tinh Linh kêu lớn.

Mộc Phong chia ra thần thức ngăn Tiểu Tinh Linh lại, ánh mắt lộ ra vẻ khuyến khích, tỏ ý Hỗn Độn Thần Thạch tiếp tục nói.

“Chúng ta giống một bầy kiến bò vào nồi nóng của ả, chỉ có mạng là gấp như quay chong chóng.” Hỗn Độn Thần Thạch chậm rãi bổ sung hoàn chỉnh câu ban nãy bị Tiểu Tinh Linh cắt ngang.

“Ả rốt cuộc là thứ gì?” Mộc Phong thầm chửi một câu “Đầu óc bảo thủ”, vội vàng dùng thần thức nhắc nhở, ngươi trực tiếp nói vào chính đề, những lời không quan trọng khỏi cần đề cập.

“Ả không phải là thứ gì, ả cũng là một loại năng lượng thể!” Hỗn Độn Thần Thạch trịnh trọng nói.

“Tiếp tục nói!”

“Siêu tinh, các ngươi đều đã biết chứ?”

“Đều biết, ngươi nói tiếp đi.” Mộc Phong thúc giục.

“Ta không biết.” Diệu Diệu cao giọng kêu lên.

“Vậy ta bổ sung một chút, siêu tinh là loại tinh cầu do loại vật chất đặc co lại mà tạo thành, nó đã tồn tại hàng trăm triệu năm, thời gian này không biết đã thôn tính bao nhiêu tinh cầu…”

“Chúng ta không nhắc lại lịch sử, ngươi nói thử năng lượng ở bên trên đó, vốn là chuyện thế nào?” Mắt thấy Hỗn Độn Thần Thạch càng nói càng huyên thuyên, Mộc Phong cắt ngang lời nó, kéo trở lại chính đề.

“Năng lượng này vốn là sau khi siêu tinh thôn tính những tinh cầu khác, không ngừng ngưng hóa, nhưng có vài tinh cầu có linh khí…”

“Chúng ta không tìm nguyên nhân, ngươi hãy nói năng lượng thể đó.” Diệu Diệu làm ra bộ dạng lão luyện, trầm giọng quát.

“Tử phi kê, ta không cần ngươi dạy!” Hỗn Độn Thần Thạch nhắm mắt tiếp tục nói, “Linh khí của những tinh cầu này càng lúc càng tích tụ nhiều, thêm vào linh khí của bản thân siêu tinh, cuối cùng kết thành một năng lượng thể, chính là gia hỏa ở bên trên.”

“Nói như vậy, gia hỏa ở trên đó chẳng khác nào là kết tinh của siêu tinh, lẽ nào ả có linh tính?” Mộc Phong không nhịn được hỏi.

“Đúng, ả không chỉ có linh tính, hơn nữa, tiến hóa hàng trăm triệu năm, thêm vào đó thường thường có thần nhân rơi vào đây, mưa dầm thấm đất, tự nhiên dạy cho ả không ít thứ, có điều…” Hỗn Độn Thần Thạch đột nhiên lại dừng lại.

“Có điều cái gì?” Linh Lung Thần Anh cũng trở nên hứng thú, mở to mắt hỏi.

“Có điều, đây là suy đoán của ta.” Hỗn Độn Thần Thạch bình tĩnh nói ra sự thực.

“Xì!” Vài khán giả nhiệt tình trong nội thể Mộc Phong truyền ra một trận xùy xùy ầm vang.

Mộc Phong thầm nghĩ: “Suy đoán của thạch đầu mười phần được tám chín, chỉ cần nhìn trận pháp thiên nhiên quái dị này thì biết gia hỏa này là một cao thủ bố trận, ả lợi dụng những vật tự nhiên hình thành mà bố hạ đại trận như vậy, chỉ tính nhẫn nại và tâm kế này e rằng trong cửu giới cũng chẳng có bao nhiêu người hơn được ả!” Thế là lại hỏi: “Thạch đầu, ta đoán rằng gia hỏa này nhất định am hiểu thâm sâu đạo lý trận pháp, chúng ta bị ả vây khốn, chẳng phải năng lượng của ả lợi hại, dẫu sao ả lợi hại nữa cũng không theo kịp ngươi, đúng không?”

“Hình như là rắm ngựa! Thạch đầu đừng mắc lừa!” Diệu Diệu lại vội vã ném ra một câu.

“Đồ đầu heo, ngươi ngay cả rắm ngựa còn vỗ không tới nữa!” Tiểu Tinh Linh cũng đưa tay cho Diệu Diệu một cái tát.

“Ngươi nói đúng, năng lượng mà gia hỏa bên trên hấp thu vốn không đủ tinh thuần, tự nhiên không xem là lợi hại, nhưng trận pháp thiên nhiên ả bố hạ lại gần như không có chỗ sơ hở, thấy rõ sự thâm sâu trong Xâm Dâm trận pháp của ả, sợ rằng trong cửu giới cũng chẳng ai có thể vượt qua ả!” Hỗn Độn Thần Thạch tán thưởng thêm.

“Không thể nào? Vậy chúng ta há chẳng phải ra không được hay sao?” Linh Lung Thần Anh biểu thị sự tuyệt vọng của mình trước tiên.

“Sao ả có thể tinh thâm với trận pháp như vậy? Nói theo lý, cũng không có ai dạy ả!” Tiểu Tinh Linh hoài nghi nói.

“Đây là bình thường, trời đất ban đầu, ngay cả người còn không có! Mà trận pháp lại do con người tạo ra, việc ả có thể bố trí trận pháp không hề kỳ lạ, ta phỏng đoán có cao nhân bố trận sa vào trong siêu tinh này, sau đó khi cao nhân đó nhàn rỗi, có lẽ đã bố trí trận pháp để chơi, ả đương nhiên học được, thử nghĩ một chút, nếu một thần nhân dùng thời gian hàng trăm triệu năm dài vô cùng chỉ để nghiên cứu một vấn đề, các ngươi nghĩ xem, hắn theo lý sẽ tinh thông hay không?” Hỗn Độn Thần Thạch kiên nhẫn nói.

Nội thể Mộc Phong liền yên lặng, thời gian hàng trăm triệu năm chỉ nghiên cứu một vấn đề! Trời à! Vậy còn cái gì không thấu triệt nữa?

Mộc Phong bỗng nhiên nhớ đến tố y lão nhân thần bí đó, nếu giả hỏa bên trên được lão chỉ điểm, có lẽ cũng đạt được kiến thức thế này! Nếu gia hỏa này thật sự bố trận cao minh như vậy, sợ rằng mình muốn thoát khốn sẽ có chút khó khăn.

“Thạch đầu, chúng ta có thể thoát ra khỏi trận do ả bố trí không?” Mộc Phong lo lắng nói.

“Để ta nghĩ xem.” Hỗn Độn Thần Thạch rơi xuống mặt đất, giống một con lật đật lắc qua lắc lại, tựa hồ chìm vào trong trầm tư.

Thời gian từng chút trôi qua, Hỗn Độn Thần Thạch đong đưa trên mặt đất đã đủ vài thời thần, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Để một người không nhẫn nại chờ đợi, luôn luôn là một việc rất đau khổ. Mộc Phong hiện giờ đã không cảm nhận được kiểu đau khổ đó, từ khi Yên Nhiên bế tử quan, đau khổ đã bị hắn ép vào tận đáy lòng. Nhân lúc Hỗn Độn Thần Thạch nỗ lực suy nghĩ, Mộc Phong cũng không rảnh rỗi, tia thần thức lưu lại trong nốt ruồi son ở lòng bàn tay đang gấp rút học tập về trận pháp.

Trong nốt ruồi son có quyển ‘Thần Trận Tổng Cương’, trước kia Mộc Phong vẫn không hiểu quyển sách này, theo sự nâng cao cảnh giới, công lực đạt đến tầng thứ chín, hiện giờ lĩnh hội kỹ lưỡng một chút chắc cũng có thể hiểu tám chín phần.


trướctiếp