Vợ Ngốc À, Anh Yêu Em
Hoàng Bích Ngọc và Quan Định Hàn ngồi xổm dựa lưng vào tường đối diện thang máy, chơi trò oẳn tù tì ăn búng.
Chính xác là khi Quan Định Hàn thua, Hoàng Bích Ngọc sẽ búng anh, còn khi
Hoàng Bích Ngọc thua, Quan Định Hàn trầm mặc hé miệng “Chơi tiếp!”
Chỉ là lúc đó hai mắt anh lấp lánh, tràn ngập ý cười.
Lúc đầu Hoàng Bích Ngọc nhất định không chịu cách chơi vô vị đó, nhưng Quan Định Hàn mặt lạnh nói cô là cô chủ, cô có chịu chút xíu tổn thương anh
đền không nổi.
Mặc kệ Hoàng Bích Ngọc mè nheo cỡ nào, anh vẫn giữ vững lập trường.
Nhưng, nửa giờ đồng hồ trôi qua, kết cục Hoàng Bích Ngọc cũng hiểu vì sao anh
làm vậy. Cô nhăn nhó, gì chứ, từ nãy tới giờ nửa ván cô cũng chưa thắng
được. May mắn Quan Định Hàn không tính toán. Nếu anh ta búng thật, chắc
trán cô biến thành bãi tương ớt rồi.
Quan Định Hàn tủm tỉm quan sát điệu bộ như trẻ con giận dỗi đòi quà của cô, cảm giác cô lúc này đặc biệt đáng yêu.
Hoàng Bích Ngọc cảm nhận tầm mắt nóng rực của người bên cạnh, cô tò mò ngoái
đầu nhìn lại thì thấy Quan Định Hàn đang nhìn đi đẩu đi đâu.
Mắt loé lên tia sáng ranh mãnh, cô quay đầu lại, thừa dịp anh phân tâm, cô
vội chồm qua búng anh một cái. Quan Định Hàn giật mình quay đầu lại. Kết quả Hoàng Bích Ngọc lảo đảo ngã vào người anh.
Quan Định Hàn sợ cô bị thương, vội vàng ôm chặt lấy cô, ấn cô lọt thỏm trong ngực mình, lấy thân mình làm điểm tựa cho cô.
Hoàng Bích Ngọc nằm đè trên người anh, vẫn hồn nhiên chưa phát hiện ra tư thế hai người bây giờ có chút kỳ quái. Cô bật cười khanh khách bóp bóp má
Quan Định Hàn, hất cằm lên tận nóc nhà “Anh cũng không có nói tôi thua
thì không được búng anh ”
Tình huống lúc này vô cùng buồn cười,
nữ nằm trên người nam, và gương mặt bạn nam nào đó “ráng chiều ai nhuộm
mà hồng quanh năm”, trái tim bình bịch bình bịch như đồng hồ quả lắc bị
lỗi, nhưng mà... bạn nữ nhà chúng ta... rất chi ngây thơ vô số tội, nhìn bạn nam bằng cặp mắt ngơ ngác: “ Anh sao thế? Có chỗ nào không thoải
mái sao?”
Người thì nóng ran, cảm giác có cái gì đó chọc chọc vào cô khiến cô không thoải mái.
Cô sờ sờ trán anh. Đâu có nóng đâu.
“Anh để cây viết của anh nằm thẳng không được à? Để đứng đâm vào người tôi
đau quá ” Hoàng Bích Ngọc nhảy khỏi người Quan Định Hàn, nghiêm túc phê
bình anh. Anh như vậy rất không tốt. Làm vệ sĩ, đem cây viết bên người
để take notes, ok. Nhưng ai lại để viết dựng thằng đứng trong túi quần
thế kia. Người nào tới gần anh chắc bị đâm cho lòi họng quá.
Hoàng Bích Ngọc ca cẩm mà quên mất một chuyện vô cùng vô cùng quan trọng: Cây viết khi đâm cô... nó đang đứng ở đâu.
Và... nhất là... không ai may túi quần ở chỗ đó cả.
Quan Định Hàn cúi đầu, nhìn thứ đang đứng thẳng dâng trào trong đáy quần
mình, lửa dục không kiềm chế được, dường như muốn phá cả quần anh ra!
Tệ thật, căn bản là anh còn không khống chế nổi cơ thể mình, bị mất mặt trầm trọng trước cô chủ!
Mặt Quan Định Hàn chính thức biến thành Bao Công!
Trời không tuyệt đường người. Nhất là mấy người đẹp trai, Quan Định Hàn đang khó xử, thì một biến cố đã xảy ra, nhất thời khiến hai người trong cuộc quên lửng luôn chuyện xấu hổ này.
Một tốp gần 20 người mặc toàn
đồ đen - Hoàng Bích Ngọc thầm nghĩ: làm như tư thế khi mặc đồ đen bảnh
hơn vậy đó! đằng đằng sát khí lao vào cô và Quan Định Hàn, dùng các
chiêu tức tàn độc nhất quyết dồn cả hai vào chỗ chết mới thôi.
“Cẩn thận! ” Quan Định Hàn kéo Hoàng Bích Ngọc ra sau, anh xoay như chong
chóng, lúc né khi gạt, tay chân linh hoạt ngăn chặn những đòn sát thương của nhóm người áo đen.
Mãnh hổ nan địch quần hồ. Quan Định Hàn
cho dù có vô địch Vovinam đi chăng nữa, nhưng một mình anh hẳn nhiên
không phải đấu lại số đông, huống chi anh còn phải bảo vệ Hoàng Bích
Ngọc, từ từ bị dồn vào thế nguy hiểm.
“Các người làm gì vậy?
Không được! ” Hoàng Bích Ngọc la lên, cô vội vã giằng khỏi tay Quan Định Hàn, lao về phía thang máy. Nơi đó một nhóm gần chục người đàn ông đang ra sức cắt dây thang máy, cô cả kinh, bất chấp tất cả nhào tới cố gắng
giữ chặt dây thang máy.
Nếu dây thừng của thang máy bị gãy, thang máy trong đó có Bảo Châu sẽ rơi xuống.... Họ đang ở lầu 20, là lầu 20
đó, từ lầu 20 rơi xuống, không nát bét, cũng sẽ đi chào hỏi ông bà...
Quan Định Hàn vừa đánh đấm vừa chú ý nhất cử nhất động của Hoàng Bích Ngọc.
Không còn cách nào, anh đành cắn răng chịu một cú đá vào bụng, thừa dịp
đối phương lơ đễnh thoát khỏi vòng vây chạy về phía cô.
Máu chảy ròng ròng từ hai bàn tay Hoàng Bích Ngọc nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì chống đỡ, mồ hôi tuôn ướt khắp người cô.
Bảo Châu! Cậu ngàn vạn lần đừng có chuyện gì!
Sức phụ nữ làm sao chống chọi được lâu dưới trọng lượng kinh hồn tương
đương 450kg. Chưa đầy 2 phút sau, Hoàng Bích Ngọc lảo đảo rơi tay.
“Không! ” Cô hét lên một tiếng, vội vã chụp lại!
Quan Định Hàn giữ chặt dây thừng, chịu đựng sự đau đớn trên thân, nhìn Hoàng Bích Ngọc “Cô chủ, buông tay!”
“Không! Tôi không buông!”
“Cô chủ, tôi nói- buông tay! ” Quan Định Hàn dùng hết sức gằn từng chữ.
“Tôi không buông. Bất quá chúng ta đuối sức cùng chết thôi! ”
Quan Định Hàn còn muốn khuyên cô, chợt một tên dùng dao đâm lén sau lưng
Hoàng Bích Ngọc. Anh vội vã nhoài người qua một chút, dang chân ra hứng
trọn mũi dao.
Quan Định Hàn đau đớn nhíu mày.
Hoàng Bích Ngọc rơi nước mắt. Vào thời khắc nguy hiểm, anh dùng thân thể của mình để bảo vệ cô.
Vì một pha nhoài người của Quan Định Hàn cộng thêm việc hai người căn bản
không thể giữ nổi nên dây thừng tuột khỏi tay, thang máy cũng theo đó
rơi xuống.
Đúng lúc này Hoàng Bích Ngọc ngã xuống, vắt cạn sức
rồi, không còn có thể cố gắng được nữa. Quan Định Hàn vội vã buông dây,
hai tay nhanh chóng vòng qua ôm chặt lấy Hoàng Bích Ngọc cùng nhau ngã
xuống, dùng thân thể mình làm đệm cho cô.
Quan Định Hàn nhắm mắt
lại, trước khi ngất đi trong đầu chì có suy nghĩ: bất luận thế nào cũng
không được để cô chủ gặp nguy hiểm.
Ừ thì, cứu người quan trọng, nhưng cô chủ càng quan trọng hơn bất cứ người nào trên đời.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, sáu bàn tay nhào tới túm chặt dây thừng. Mấy người khác nhanh nhẹn quăng móc câu cố định dây lại.
Số còn lại làm gì à? Dĩ nhiên xử đẹp tụi áo đen rồi.
= = = = = = = = Dải Phân Cách Qua Hồi Nguy Hiểm = = = = = = =
Lý Cương, đội trưởng đội vệ sĩ quay sang các đồng đội:
“Sao rồi? Tóm gọn bọn chúng chưa? ”
Đáp lời ông là giọng nói hùng hồn : “Đã chế ngự toàn bộ, thưa đội trưởng.”
Lý Cương gật đầu: “Ừ, đem nhốt vào, chờ lão gia và tiểu thư xử lý.”
Môt người vệ sĩ nhìn ông, bất lực “Đội trưởng, làm sao đây? Tiểu thư và lão Quan...”
Ông thở dài: “Đưa tiểu thư và lão Quan* vào bệnh viện!”
*: Cách gọi đồng đội nam
Lý Cương nhìn hai người ôm nhau nằm dưới đất, cho dù ai lôi kéo thế nào cũng không tách ra.
Có lẽ, trong tiềm thức của lão Quan không tin bất cứ người nào, nói đúng
hơn là anh ta không dám đem tính mạng tiểu thư ra đùa giỡn. Thằng nhóc
cứ ôm chặt tiểu thư, còn tiểu thư ngoan ngoãn nép mình trong vòng tay
thằng nhóc đó.
Haizz, muốn tách họ ra chỉ có thể đợi lão gia tới
mà thôi. Lão gia là cha tiểu thư , chắc anh ta không đến nỗi hoài nghi
lão gia làm hại tiểu thư đâu ha...
Đoàn người bất đắc dĩ phải
loay hoay tìm cáng đặc chế dành cho hai người, đưa Hoàng Bích Ngọc và
Quan Định Hàn cấp cứu bệnh viện gần nhất.
Lý Cương chắp tay sau
đít, thong thả đi phía sau cáng. Ngồi trên xe cấp cứu, rãnh rỗi sinh
nông nỗi chém gió tư tưởng lung tung, ông phát hiện ra, trong mọi tình
huống tiểu thư gặp nguy hiểm, lão Quan luôn là người đầu tiên xả thân
cứu, cứu tiểu thư như là một cái gì đó ăn sâu vào tiềm thức của cậu ta,
nó nhanh như là một phản xạ không điều kiện vậy.
Còn tiểu thư,
ngoài lão gia ra, tiểu tử thối đó là tên đàn ông duy nhất được phép đụng vào mà còn mạng ăn cơm, tăm rửa, ngủ nghỉ. Nghe đâu em họ và anh họ của tiểu thư có lần không biết trời cao đất dày, lỡ dại nắm tay cô, hôm sau liền đi gặp nha sĩ.
Tuổi trẻ... yêu đương thật tốt!
**********
Chấn động mạnh xảy ra trong thang máy, cả Lương Nhược Tuấn và Vạn Bảo Châu đều đứng không vững.
Một lát sau cảm giác thang máy đứng lại, Vạn Bảo Châu khó nhọc ngồi xuống.
Thang máy rơi xuống nhanh hơn.
"Bên ngoài có chuyện gì? Sao lại lúc rơi lúc ngừng? " Vạn Bảo Châu mờ mịt
nhìn Lương Nhược Tuấn, nghi ngờ anh ta lại bày ra trò quỷ.
Lương Nhược Tuấn cố gắng bò đến bên Vạn Bảo Châu,
“Bảo Châu”, anh thấp giọng gọi dịu dàng nhín cô Dựa vào tôi, tôi sẽ bảo vệ em!”
“Cám ơn! Tôi không cần ! Làm ơn cách xa tôi đúng chuẩn mười gang tay” Vạn
Bảo Châu khoát tay, thang máy lại lắc lư, cô cố giữ vững thân thể mình,
lạnh lùng “Anh tự lo cho mình thì tốt hơn. Thân tôi tôi tự biết cách.”
Lương Nhược Tuấn đã bước đến bên Vạn Bảo Châu. Anh cúi đầu ánh mắt chuyên chú hút hồn người, trong sóng mắt đa tình tưởng như chỉ chứa một mình cô,
cúi xuống định hôn môi cô...
Vạn Bảo Châu giơ chân lên, dùng sức đạp vào giữa hai chân của anh một cái.
“Ui cha cha! Đau quá! ” Lương Nhược Tuấn bị đau, vội vàng buông cô ra.
“Đồ biến thái! Anh đừng có trêu đùa tôi... tôi đã nói rồi, tôi không phải
các ngôi sao khác, tôi là Sao Mộc ” Đồ nhây còn hơn tường thành. Vạn Bảo Châu rất tức giận khi bị quấy rối, nhất định anh ta đánh đồng cô với
những người con gái theo đuôi anh ta rồi.
“Anh nhìn cho kỹ tôi là ai!” Cô vặn vặn nắm tay.
Nhìn kỹ đi. Tôi, Vạn Bảo Châu, không phải hạng anh có thể đùa bỡn.
“Chết tiệt! ” Hai tay Lương Nhược Tuấn che hạ thân đau đớn dựa vào tường.
Không ngờ cô ta ra tay mạnh như vậy, hoàn toàn không lưu tình.
Con đàn bà độc ác, anh ta còn chưa hết hứng chơi gái đâu.
Đây là cố ý muốn anh ta tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?
Lúc này, cửa thang máy mở ra, hàng chục phóng viên cầm máy ảnh lăm le trước cửa, những tiếng xì xào bàn tán quan cảnh bên trong.
Trong thang máy, Lương Nhược Tuấn ôm hạ bộ, khoé miệng cười sung sướng, đầy thụ hưởng- đó là do họ thấy thế.
Vạn tiểu thư tóc tai rũ rượi, áo quần xốc xếch, thở hổn hển.
Bộ dạng hai người... thật khiến người khác nghi ngờ.
Nhóm 100 vệ sĩ do Hoàng Bích Ngọc phái tới tốp đưa Hoàng Bích Ngọc và Quan
Định Hàn đi cấp cứu hơn 70 người, khoảng 30 người còn lại nhận nhiệm vụ
bảo vệ Thiên phu nhân.
Họ người đông thế mạnh, che chắn cho Vạn
Bảo Châu cẩn thận, không bất kỳ một phóng viên nào có thể chen vào lọt
chụp hình. Nhưng như vậy không có nghĩa là họ buông tha cô.
Nhóm
phóng viên tò tò đi theo Vạn Bảo Châu và nhóm vệ sĩ, mồm năm miệng mười, nhất quyết khai thác thông tin nóng hổi cho bằng được.
Phu nhân
hào môn, mới về nhà chồng vài ngày đã ngang nhiên quan hệ với trai nơi
công cộng, tin này có biết bao chấn động à nha!!!
“ Vạn tiểu thư, xin hỏi hai người đã qua lại với nhau từ lúc nào?” Gọi cô Vạn tiểu thư, ý chửi thẳng vào mặt cô đồ con gái hư, không giữ tròn đạo vợ, ra ngoài
vụng trộm với trai, thế nào cũng bị đuổi về nhà mẹ đẻ.
Còn “hai người đã qua lại với nhau từ lúc nào?” Vạn Bảo Châu cô thật muốn giết người.
“Dâm phụ ”không chịu trả lời? Được, vậy thì hỏi “gian phu”,
“Lương thiếu, chúng tôi bên tạp chí Góc Khuất Hào Môn, lời đồn anh và Vạn tiểu thư đã từng có quan hệ từ mấy năm trước, nhưng hai người vì nảy sinh
mâu thuẫn đã chia tay, sau đó Vạn tiểu thư cướp người yêu của em gái
anh, chính là nữ diễn viên Băng Tuyền, tin tức này là thật hay giả?”
“Đã từng có quan hệ ” ? Vạn Bảo Châu trong vòng che chắn nghiến răng. Chơi chữ hay lắm.
Vì yêu sinh hận mà báo thù? Khốn kiếp, kịch bản máu chó này rốt cục ai đã dựng lên?!
Nhưng nói vậy còn nhẹ, có người còn ác miệng hơn: “Vạn tiểu thư, nghe nói
trên hai người từng học chung trường, ban đầu cô không để ý đến Thiên
giám đốc, sau đó vì ghen ghét Băng Tuyền xinh đẹp, thông minh, tài năng
hơn cô nên cô sinh lòng ghen tỵ. Vạn tiểu thư, cô có thấy xấu hổ không
khi dùng quyền thế cướp chồng người?”
“Theo thông tin tạp chí Sự Thật Trần Trụi chúng tôi điều tra được, hai người đã có con phải không? Cô cưới chạy, mục đích gài Thiên giám đốc đổ vỏ dùm Lương thiếu đúng
không? Cô siêu âm chưa? Mấy tháng rồi? Là trai hay gái? Cho hỏi, thai
nhi vẫn khoẻ chứ ạ? Chồng cô có biết chuyện này không? Anh ta biết cô có con với người đàn ông khác mà vẫn cưới cô. Anh ta là bị cô ép hay vì
tài sản nhà cô? Vạn tiểu thư, xin cho chúng tôi biết”
“Các
người…Các người… thật quá đáng... Tôi... Tôi... Anh ta... ” Bị làn sóng
dư luận ác ý nhấn chìm, Vạn Bảo Châu gần như sụp đổ, nhất thời không tìm được cách đối phó. Cô chỉ muốn về nhà, thoát khỏi nơi chốn thị phi này.
Cô không nhìn thấy nụ cười nhếch mép đầy giả tạo của Lương Nhược Tuấn để lúc này.
Hừ. Vạn Bảo Châu, đáng đời cô, là do cô tự chuốc lấy!
**********
Trong phòng họp cấp cao tập đoàn Thiên thị,
Thiên Tống tức giận đập tay xuống bàn, ánh mắt lạnh lùng đảo một lượt những
người xung quanh, “Các ông! Các ông như vậy là sao?!”
Sau đó một
màn tranh cãi toé lửa nổ ra. Nhìn vào căn phòng đóng kín mơ hồ có thể
thấy những người đàn ông không hề cố kị mặt mũi, thân phận, sẵng giọng
đối chọi với nhau, không ngừng khiến cho cả căn phòng dấy lên một màn
khói lửa, lan ra cả bên ngoài, khiến nhân viên bên ngoài không hẹn mà
rét run.
Thiên Tống hừ lạnh. Những lão già này quá mức ngạo mạn, chẳng qua chỗ dựa của bọn họ anh không hề e sợ.
Tiếng điện thoại rung trong túi quần. Thiên Tống mở máy, là một tin nhắn thu sẵn.
Nghe chưa hết tin nhắn, anh đứng dậy, đè nén lo lắng trong lòng, vừa vội
vàng mặc áo khoác, vừa lạnh lùng nhìn những người trong phòng “Xin lỗi
ông! Tôi có việc. ”
Cứ thế bước ra khỏi phòng họp.
“Cậu đứng lại, cậu dám vô phép vậy à? Chúng tôi dù gì cũng đáng tuổi cha chú cậu. ” Tiếng khiển trách vang lên.
Thằng ôn con hỉ mũi chưa sạch này quá không biết trời cao đất dày rồi.
Thiên Tống chân bước, đầu không ngoảnh lại, trước khi đi anh bỏ lại một câu:
“Nhớ những lời tôi đã nói, các ông đừng nghĩ có thể dựa vào. Cái cây ấy, mục rồi!”
Người đó, bắt đầu hành động rồi!