“A ?” Lòng tôi lại vui sướng không khống chế nổi, mặt đỏ lên, nửa ngày
mới có chút bối rối nói : “Lạc Thiệu Cung…… cám ơn ngươi……..”
“Bánh ngọt cũng đừng ăn, giờ lên giường nằm một lát, đem chăn phủ kín, chờ em đi mua thuốc về, ngoan.”
Thành thành thật thật thay quần áo chui vào trong chăn, nhìn nó trước sau
giúp tôi đem góc chăn áp thật chặt, sao đó mới xoa xoa mặt của tôi, xoay người đi ra ngoài.
Lạc Thiệu Cung thật ôn nhu….
Vui rạo rực nghĩ, nhắm mắt lại bắt đầu mộng tưởng hão huyền.
Một lát sau cửa lại nhẹ nhàng đẩy ra.
“Anh à, có thuốc pha nước uống anh muốn uống trước không…..”
Không cần, cái mùi kia thiệt khó ngửi.
Rõ ràng tiếp tục giả vờ ngủ, khỏi bị bức uống cái thứ kỳ quái đó.
“Nhanh ngủ như vậy à……..” Thấp giọng tự nói. Im lặng một chút, tiếng bước chân rất nhỏ chậm rãi tới gần.
Cảm giác nó hình như đang đứng trước giường chăm chú nhìn tôi.
Trên môi đột nhiên có một cỗ ấm áp quen thuộc, trước khi tôi kịp phản ứng
thì cảm xúc này liền biến mất, sau đó lại là một động tĩnh rất nhỏ bước
đi.
Cửa đóng tôi mới dám mở to mắt.
Hôn…… đó là hôn ?
Đúng vậy a, tôi còn không đến mức hoa mắt đến mức xuất hiện ảo giác.
Nhưng là, vì cái gì ? Nó không phải thích Tần Du sao ? Chẳng lẽ tôi cư nhiên
còn có hy vọng cướp em mình về, không phải ôm quyết tâm thất bại ?
Ôm lấy đầu lăn trên giường nửa ngày, nhịn không được đứng lên mang dép lê
vào đát đát đát lao xuống lầu. Tần Du đang tựa vào sô pha trong phòng
khách tiện tay mở cái điện thoại. Ngạo mạn đi tới.
Phải cùng cô
ta tuyên chiến sao ? Dường như có hơi vô đạo đức…. Tần du rất tốt, đối
với tôi cũng thực dịu dàng, bọn họ đã muốn hẹn hò, tôi lại tới đá một
đá, loại hành vi này là chia rẽ tình cảm của người khác, tôi chính là
bên thứ ba, có phải rất độc ác hay không ?
Việc khai chiến bị cảm giác tội lỗi đánh bại.
“……… Biết, ừm……. Anh cũng phải tự chăm sóc lấy mình nha, ừm……… Em cũng nhớ
anh, đương nhiên là nhớ rồi……. người em yêu nhất là anh mà, như thế nào ? Rất thẳng thắn phải không ? Làm sao, anh không cần thẹn thùng, ha ha….
Không sao, em không sợ, em đối với anh thực sự thực lòng mà……. ừm…….
không thấy được em thì xem ảnh chụp, đừng nghĩ đến em nhiều thế, ừm……”
Có lộn không, Thiệu Cung nó mới ra khỏi cửa mua thuốc, mới mấy chục phút
không gặp mặt, là xem ảnh chụp à ? Không đến mức thân thiết vậy chứ ?
“Ừm, ngày mai chúng ta là có thể gặp mặt, đúng vậy…… thật mong chờ nha…. Lạc Thiệu Cung cũng sẽ theo đến, câu ta à….. cậu ta không ngại, cũng đã
quen rồi, hả……… Em là nữ vương bệ hạ thôi, cậu ta làm sao dám nói nửa
lời, hả………. không sao, cậu ta đã sớm bị em huấn luyện, ừm……..”
Cái, cái gì ?
“Tần Du, bạn…… bạn đang nói cái gì ?” Khốn kiếp, ngươi đem Lạc Thiệu Cung biến thành cái gì vậy ?!
“A ?” Tần Du giật mình ngẩng đầu, “Tiểu Hữu à ? Làm sao vậy ? A…. chờ một
chút.” Vội nói vào di động, “Em bên này có người bạn phải nói chuyện một chút……….. ừm…. được.”
Vừa tắt điện thoại vừa cười mị mị nhìn tôi. “Làm sao vậy Tiểu Hữu ? Sao lại tức giận như vậy ?”
Tôi đã muốn đến mức vẻ mặt đỏ bừng : “Bạn………. bạn quá đáng, bạn như thế nào lại……. khiến Lạc Thiệu Cung thất vọng, khốn kiếp, bạn…….. Bạn là đang
cùng người yêu gọi điện thoại có phải không ? Rõ ràng là cùng Lạc Thiệu
Cung đi nghỉ phép, cư nhiên còn cùng người khác hẹn hò, không thể tưởng
tượng được bạn lại là người như thế !”
Tần Du một chút cũng không có ý áy náy, ngược lại mỉm cười : “A, vấn đề này….. chính là Lạc Thiệu Cung tuyệt không để ý.”
“Như thế nào có thể !”
“Thật sự mà, không tin cậu có thể chính mình hỏi cậu ấy. Tìm cậu ấy để hỏi là hiểu được, không phải rõ ràng sao ? Ai… bộ dạng tức giận thật đáng yêu, cho tỷ tỷ sờ chút nào……”
Tôi phẫn nộ liều mạng trốn tránh, còn bị cô ấy chặt chẽ bắt lấy, làm nhiều việc cùng lúc, nhéo vài cái.
“Ô………..”
“Được rồi được rồi, đừng giận nào, đôi mắt đều đỏ cả rồi ~~”
“Bạn như thế nào có thể đối xử Lạc Thiệu Cung như vậy.” Tôi nghẹn ngào, “Nó
sẽ thực thương tâm……… nó đối với bạn tốt như vậy, tôi không phải đã xin
bạn chăm sóc nó tốt sao, bạn còn làm ra chuyện quá phận như vậy……..
chẳng lẽ bạn tuyệt không thích nó sao ?”
Nếu không thích, rõ ràng cũng đừng trêu chọc nó, đem nó trả lại cho tôi, tôi thích nó như vậy……
“Ai, này nha……. Tôi đối với Thiệu Cung, đích thật là chỉ có tình cảm bạn bè
bình thường thôi.” Cô tuy rằng cười đến tà ác, cơ mà tuyệt không giống
nói dối, “Nếu có người so với tôi càng thích cậu áy, tôi là thực nguyện ý chắp tay đưa tiễn ~~”
Lạc Thiệu Cung bị bạn gái biến thành như vật phẩm tùy tiện bỏ ra, thật sự là rất đáng thương.
Tôi lại đỏ đôi mắt.
“Bạn quá đáng……..”
“Tôi ? A, Tiểu Hữu, đừng hiểu lầm tỷ tỷ nha ~~ tôi làm cái gì, Thiệu Cung
đều là nhất thanh nhi sở, tôi tuyệt đối tuyệt đối không có giúp cậu ta
làm cái gì làm bất lợi cho cậu ấy nha ~~”
Trước mặt nó làm như vậy, không phải càng ác độc sao ?
“Ai, kỳ thât là…. tôi đã có người hẹn hò rồi, Thiệu Cung cũng biết. Nhưng là Thiệu Cung một người cô đơn, cũng chưa có ai yêu cậu ấy, không phải
thực đáng thương sao ? Cho nên tỷ tỷ không phải kẻ xấu đẹp mặt nhau, chỉ là dịu dàng với cậu ta một chút……….”
Cô cười đến thiện lương vô tôi, nhưng biểu tình thế nào ngày càng giống tên bs.
“Lạc Thiệu Cung…. mới……. mới không phải không ai yêu, nó là người con trai tốt như vậy ……….” tôi khóc thút thít một chút.
“A, phải không phải không ? Là ai yêu cậu ấy vậy ? Nói cho tôi biết được không ?” Đôi mắt mở to bộ dáng khờ dại.
Đối với việc trải qua lễ rửa tội với tên bs, đã có thể hiểu được, người không thể chỉ nhìn mặt ngoài.
“Tôi nhu thế nào biết,” tôi cũng đâu hơn cô ấy, thấp giọng lầu bầu, “Dù sao, dù sao, nó chính là có người thích, rất nhiều người thích……..”
“Ai…….” Tần Du lớn tiếng than thở, “Nhưng đều không có ai thổ lộ với cậu ta.
Nếu thật sự có người thích Thiệu Cung như vậy tôi nhất định đem Thiệu
Cung trao cho cô ấy. Thực đán tiếc, vẫn là không có. Thiệu Cung cho tới
bây giờ đều chỉ có thể dựa vào tôi cho cậu ấy dịu dàng tới ấm áp, thật
đáng thương….. thật cô đơn………. ai……….”
“Nói bậy……. Lạc Thiệu Cung rõ ràng được hoan nghênh như vậy !” Vô lực cãi lại, trong lòng vẫn là
nhịn không được đáu tranh kịch liệt, muốn cùng cô thẳng thắn nói mình
thích Lạc Thiệu Cung, sau đó mong cô đem nó tặng lại cho mình ?”
Không đúng, Lạc Thiệu Cung cũng không phải món đồ chơi, như thế nào có thể tùy tiện cho qua cho lại…………
Đương nhiên là muốn chính mình giành lấy mới đúng !
Trở lại trong phòng, bò lại lên giường trái lo phải nghĩ, cố gắng cân nhắc
lời thông báo. Lúc này có cơ hội cạnh tranh công bằng, phải làm sẽ không làm cho nó hiểu được tình cảm của tôi đơn giản như vậy, còn muốn cho nó thấy tôi so với Tần Du tốt hơn, làm cho nó cuối cùng chọn tôi……………….
Tính, coi như hết, ngay cả chữ “Thích ngươi” cũng nói không được, cái loại thao thao bát tuyệt có thể phát huy công dụng sao ?
Hay là cùng Tần Du thẳng thắn ? Có lẽ có thể cho cô hỗ trợ mở miệng với Lạc Thiệu Cung.
Ôm lấy những ý niệm không tiền đồ trong đầu, do do dự dự ra khỏi phòng,
vừa mới đi đến cầu thang liền nghe đến thân ảnh của Lạc Thiệu Cung, Tần
Du dường như ở sát nó nói cái gì, khoảng cách có hơi xa, nghe được không rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ qua được một câu hai cái.