Để Gió Lau Khô Nước Mắt

Chương 7


trướctiếp



Ngồi bên khung cửa sổ của quán coffee náo nhiệt nhưng Đình Nhi thì hoàn toàn tĩnh lặng. Cô mặc chiếc áo hoodie hồng dài, cùng chiếc quần jeans ngắs lỡn cợn để hợp với style " giấu quần ". Tóc buộc cao, tai đeo headphone.

Mãi mê nhìn thành phố đang tấp nập người mà không màn đến xung quanh. Bỗng cô nhận đựơc dòng tin nhắn:

- " Sao hôm nay không đi học "

Người gửi mang tên Phan Thiên Bảo.

Cô nhấc điện thoại lên, lướt nhìn dòng tin nhắn đang hiện trên màn hình. Cô nhấn trả lời:

- " Không có tâm trạng "

Vừa nhấn nút nhắn đã có hồi âm:

- " Cô đang ở đâu ? "

Đắng đo suy nghĩ, cô nhấc điện thoại lên và trả lời:

- " Quán Royal Coffee "

- " Tôi đến ngay đây " — Thiên Bảo

- " Anh không đi học à ? "

- " Không có cô tôi đi học làm nghĩa gì nữa " — Thiên Bảo

Vì câu nói của Thiên Bảo mà khiến cho Đình Nhi mặt đỏ như trái gất

Đúng 5 phút sau, Thiên Bảo xuất hiện.

Quán coffee đang rất đông nhưng anh vẫn thấy đựơc hình dáng nhỏ nhắn của ngừơi con gái mà anh luôn múôn che chở.

Anh tiến lại gần Đình Nhi, nhẹ nhàng đặt bàn tay ấm của anh lên mắt cô. Cô theo phản xạ lấy bàn tay lạnh của mình đặt lên bàn tay ấm đó. Cô quát:

- Anh đang làm trò đó hả Thiên Bảo?

- Xem thú dữ xổng chuồng kìa! Tôi chỉ đùa thôi mà — Thiên Bảo ngồi xúông chiếc ghế đối diện Đình Nhi.

- Cũng tại anh thôi — Đình Nhi bĩu môi

Thiên Bảo cừơi nhẹ 1 cái rồi gọi phục vụ đến và gọi cho mình ly coffee đen.

- Cô ngồi đây làm gì thế? — Thiên Bảo hỏi

- Chẳng làm gì cả — Đình Nhi lạnh nhạt trả lời

- Cô lạnh lùng, vui vẻ thất thường thế? — Thiên Bảo hỏi

- Tùy vào tâm trạng thôi. — Đình Nhi lại lạnh nhạt trả lời

- Tâm trạng cô làm sao à? — Thiên Bảo hỏi

- Anh đang quan tâm tôi đấy à? — Đình Nhi hỏi 1 câu ngớ ngẩn

Vì trứơc gìơ cô chưa trải qua sự gọi là quan tâm.

- Ừ. Tôi đang quan tâm cô đấy, trứơc đây tôi chả bao gìơ làm vịêc này với cô gái nào cả.

- Gì chứ? — Đình Nhi lần nữa lại đỏ mặt vì cái tên đáng ghét này

" Xem con thỏ ngốc trứơc mặt tôi kìa, đáng yêu thế kia " — Suy nghĩ của Thiên Bảo.

Sài Gòn bây giờ đã se lạnh, bàn tay của cô gái tóc vàng nhạt đã lạnh nay còn lạnh hơn. Đã 18 tuổi đầu, vẫn chưa có ai nắm lấy bàn tay lạnh này.

Bỗng Thiên Bảo nhận được cuộc địên thoại, anh tắt màn hình rồi hỏi Đình Nhi:

- Cô định ngồi ở đây đến bao giờ ?

- Khi nào chán — Đình Nhi đáp

- Biết đến khi nào ? Đi thôi — Thiên Bảo nắm tay Đình Nhi dắt đi rồi bỏ tờ 500k lên bàn

- Anh đưa tôi đi đâu? — Đình Nhi hét to

- Cô im lặng xem! — Thiên Bảo

Đình Nhi bị Thiên Bảo lôi vào xe ngồi. Sau đó Thiên Bảo lái xe đi đến khu biệt thự với tông màu trắng tinh khôi, kiến trúc tỉ mỉ.

- Đây là đâu ? — Đình Nhi hỏi

- Vào trong đi — Thiên Bảo nắm tay Đình Nhi bước vào cổng

- Chào cậu chủ. Ông chủ đang chờ cậu chủ trong nhà ạ — Quản gia lễ phép

- Được rồi. Cho người lái xe vào đi — Thiên Bảo đáp

" Cạch "

Cánh cửa phòng khác mở ra, rất đông đủ mọi người đang ngồi trên bộ ghế của trung tâm phòng khách.

Thiên Bảo tiếp tục nắm tay Đình Nhi bước vào trong.

- Con về rồi đó ư? Ai đây — Bố Thiên Bảo hỏi

- Bạn gái con — Thiên Bảo đáp

Nghe câu đó xong, Đình Nhi lấy chân đạp thẳng vào bắp chân Thiên Bảo. Anh lấy tay mình vòng sang eo cô, kéo cô lại gần anh.

- Bạn gái sao? — Phương Linh đứng dậy

Đình Nhi rất bất ngờ khi có sự có mặt của Phương Linh

- Anh không còn xem em ra gì hả Thiên Bảo — Phương Linh hỏi

- Cô là gì chứ? — Thiên Bảo nhếch mép

- Em và anh sắp đính hôn rồi mà, sao anh lại dắt Đình Nhi về đây thế này? — Phương Linh liếc Đình Nhi rồi nhếch mép

- Chuyện chưa thành thì cô đừng nói bừa — Thiên Bảo đáp

- Nó không còn xa nữa đâu — Phương Linh cười kêu ngạo

- Cô im ngay — Thiên Bảo mắng

- Đình Nhi à, cô buông tha cho Thiên Bảo được không ? Cô thấy đấy, tôi và Thiên Bảo sắp đính hôn rồi mà, cô còn đeo bám anh ấy làm gì nữa ? — Phương Linh cười

- Cô nghĩ mình là ai thế ? Nếu đủ trình thì cũng phải tự giữ " chồng " của mình đi chứ, chứ để anh ấy bên tôi thì cô cũng coi như là tự bản thân cô trao anh ấy cho tôi — Đình Nhi cười theo

- Cô đừng ăn nói ngang ngược như thế Phương Linh ạ, cô đừng tưởng tôi không biết việc cô đổ nước lạnh lên người Đình Nhi vào ngày hôm trước, cô cẩn thận cô đấy ,tôi chưa bỏ qua cho cô đâu — Thiên Bảo đáp

- Này! Tôi muốn về — Đình Nhi nói

- Được rồi — Thiên Bảo

Ngày hôm sau

Ngồi trước bàn trang điểm, Phương Linh vẫn mang cục tức từ ngày hôm qua đến giờ.

- Con Đình Nhi khốn kiếp ! Nếu như mày không xuất hiện thì cuộc sống của tao không như bây giờ rồi . Mày đã cướp hết tất cả của tao . Tao hận mày lắm ! — Phương Linh bỗng bật khóc, nói trước gương

- Mày đợi đấy, tao sẽ lấy lại những gì tao đã mất ! — Phương Linh nói tiếp, lấy khăn giấy lau đi hàng nước mắt, rồi lấy phấn phủ lại gương mặt và vách túi lên vai bước ra khỏi phòng.

•••

Gặp Phương Linh từ bãi đậu xe, Đình Nhi vẫn bình thường, Phương Linh cũng vậy nhưng bên trong cô đã nhảy điên cuồng lên.

Phương Linh lên tiếng chào:

- Hello

Nhưng đáp trả chỉ là cái lướt qua lạnh lùng của Đình Nhi. Cô ngậm ngùi ngậm cục tức.

Bước theo chân của Đình Nhi, Phương Linh không thể ngưng lẩm nhẩm những câu khó nghe về Đình Nhi.

Bỗng Đình Nhi dừng lại, quay ra sau mà nhìn thẳng vào Phương Linh, hỏi:

- Cô có thể dừng lại được không ?

- Gì chứ ? Đường tôi đang đi là đường này, ai đi theo cô mà bắt tôi dừng ?

- Ý tôi là ngừng lại cái việc cô đang chửi rủa tôi trong mồm của cô đấy ! — Đình Nhi

- Ơ... — Phương Linh lại ngậm thêm cục quê mà đi lướt qua Đình Nhi nhưng bị Đình Nhi nắm vai lại

- Này, tôi chưa nói xong mà ?

- Gì nữa ? Cô có biết là tôi bận lắm hay không ?

- Bận chửi rủa tôi ư ?

- Cô ... — Phương Linh

- Thôi, ngày mới vui vẻ nhé ! — Đình Nhi cười rồi đi

- Tôi phải nhìn cô bằng khía cạnh nào đây hả Đình Nhi ?

•••

- Chào buổi sáng Đình Nhi ! — Dương Minh đứng dựa vào cửa lớp, cười nói

- Chào — Đình Nhi đập tay vào vai Dương Minh rồi bước vào lớp

- Mày ơi, xuống căn tin mua tập với tao với, tao hết tập rồi ! — Nhã Phương nói

- Được rồi — Đình Nhi đáp

Ở căn tin

Sau khi mua tập xong, Nhã Phương trở ra với trai Sting trên tay, đưa cho Đình Nhi

- Gì vậy ? — Đình Nhi chau mày khi nhìn thấy thứ nước có gas ấy.

- Mày đang cần nó đấy ! — Nhã Phương cười

- Làm gì cơ chứ — Đình Nhi nhăn nhó, những vẫn nhận lấy

Đám học sinh nữ váy ngắn, bỏ 2 cúc áo đầu, đầu tóc tím đỏ, trang điểm lòe loẹt bước ra, trong số đó có Phương Linh.

- Đấy, cái đứa con gái suốt ngày đeo bám Thiên Bảo của tao đấy ! Anh ấy lúc nào cũng than thở với tao vì việc đó, tao thấy thương ảnh ghê ! — Phương Linh nhếch mép

Đình Nhi nhìn Nhã Phương, Nhã Phương gật đầu, bỗng...

" Ào "

Chai Sting đã bay lên không trung và những hạt nước đã trọn vẹn nằm trên cơ thể Phương Linh

Nhã Phương hài lòng vỗ tay nhìn Đình Nhi, Đình Nhi quay sang Nhã Phương cười rồi quay lại với Phương Linh

Đình Nhi tiến lên phía trước, lấy tay năn vào hai bên má của Phương Linh, hỏi:

- Đẹp mặt chưa ? — Đình Nhi nhếch mép

- Mày... Con khốn ! — Phương Linh bực tức, kéo cả bọn đi, lướt qua những ánh mắt của các học sinh ở đó

- Làm tốt lắm ! — Nhã Phương đặt tay lên vai Đình Nhi cười

- Đương nhiên rồi — Đình Nhi cười rồi cả hai cùng về lớp

Vào đến lớp đã thấy Thiên Bảo ngồi đó

Thấy Đình Nhi cười đùa vui vẻ cùng Nhã Phương, anh hỏi:

- Chuyện gì mà cô cười tươi thế ?

- Vui lắm, tiếc là anh không chứng kiến được thôi

- Chuyện gì cơ ?

- Liên quan đến " Vợ " của anh đấy — Đình Nhi cười lớn

•••

Ra về

Phương Linh đứng kế bên xe của mình, chờ một thứ gì đó

Đình Nhi bước vào , Phương Linh nhếch mép

- Sao rồi ? Áo sạch rồi chứ ? — Đình Nhi cười

- Đừng có ngông, có ngày cô phải trả giá ! — Phương Linh bước vào xe rồi lái đi

Đình Nhi nhìn xuống lốp xe bánh trước đã bị xẹp đi. Cô nhếch mép cười rồi vách cặp đi ra ngoài bãi xe.

Đến cửa thì gặp Thiên Bảo, anh hỏi:

- Không lái xe về à ?

- " Vợ " anh làm bể bánh xe tôi rồi — Đình Nhi đáp

- Tôi chở cô về , nhé ?

Đình Nhi suy nghĩ một lát rồi đồng ý

Lái xe đến cổng, cô cho hạ cánh cửa kính xuống, cô lấy tay đặt lên nó, nhìn Phương Linh cười, vẫy tay chào.

Phương Linh nhìn theo Đình Nhi, thốt:

- Mày được lắm Đình Nhi ! Cứ chờ đi, rồi có ngày tao sẽ cho mày đáp trả những gì mày đã gây ra cho tao.

#KN

#Degiolaukhonuocmat


trướctiếp