Nhất Phẩm Cuồng Phi
Diệp Lâm tức giận bất bình, hiện tại trước mắt có một đối tượng phát tiết, nàng mặc kệ thiếu
niên có bao nhiêu tuyệt thế, khí chất có bao nhiêu cao quý. Nếu đắc tội
nàng, nhất định phải làm cái thùng phát tiết cho nàng.
Không làm như vậy hắn cho là mình dễ bị khi dễ.
Dật Phong nhìn cái Sửu Nữ phách lối này, mấy ngày trước nhìn thấy chủ nhân ở trong quán rượu bộ dáng run lẩy bẩy, sợ hãi rụt rè hoàn toàn tưởng như
hai người. Nhất thời trong lòng kinh ngạc không thôi.
Xem ra, nàng chẳng những là mất trí nhớ, còn ngu.
Chủ nhân là người ra sao. Làm sao có thể tùy tiện để người nhục mạ đây?
Lăng gia nhị tiểu thư này, sau một khắc sẽ bị chủ nhân đốt cho chết cháy thôi.
Vậy mà sau chốc lát, làm Dật Phong cảm thấy kinh ngạc hơn, là chủ nhân nhìn qua cũng không có tức giận. Hơn nữa còn không nhúc nhích mặc cho cái
thiếu nữ xấu xí này lôi ống tay áo của mình.
Chủ nhân không phải
luôn luôn thích sạch sẽ sao? Trừ Lam Y Tuyết Quận chúa, hắn luôn luôn
chán ghét tiếp xúc thân thể với người khác.
Dù là nam tử cũng không được.
Nhưng một màn quỷ dị này là sao a? Có người nào có thê giải thích cho hắn một chút được không?
Gió lạnh gào thét, Dật Phong ngổn ngang.
Diệp Lâm giật giật môi khô khốc, lời mắng người trong lòng kế tiếp lại khiến nàng mở miệng không được.
Bởi vì thiếu niên tuyệt sắc tà mị trước mắt này đang híp mắt nhìn mình chằm chằm, như muốn xuyên qua hai mắt mình nhìn thấu đến đáy lòng của nàng.
Cùng với ý coi thường hoàn toàn bất đồng, có bao nhiêu cổ quái liền có
bấy nhiêu cổ quái.
Trong khoảng thời gian ngắn, nàng đứng nguyên tại chỗ, không biết nên làm gì.
Trên người Sửu Nữ không có danh tiếng gì này làm sao lại cùng một dạng với
chính mình chứ, không giống với năm loại thuộc tính vốn có. Chẳng lẽ đạo lam quang từ trên trời giáng xuống lại rơi vào thân thể của Lăng Tịch
Nhan.
Khi tay thiếu nữ đụng phải cổ tay chính mình, hắn cảm nhận được một loại cộng minh, thuộc tính đó cùng loại thuộc tính với hắn.
Hắn có thể cảm thấy thuộc tính trong thân thể thiếu nữ ẩn chứa một cỗ lực
lượng cường đại, nhưng bởi vì không có phóng thích ra ngoài được nên
chạy tán loạn trong thân thể, cho nên thiếu nữ mới có năng lực bình
thường. Bởi vì nàng không tìm được phương pháp có thể kích thích sức
mạnh chính mình.
Khi biết điều này, trong lòng Minh Huyễn Phong rất hưng phấn, xem ra nữ tử hắn cứu cũng không phải là vật dư thừa.
Bởi vì, nữ tử này đối với mình mà nói có giá trị lợi dụng cực kỳ quan trọng.
Lúc này sắc trời dần tối lại, mây trắng dần tan biến, bầu trời chuyển thành một màu đỏ tía trải dài một mảnh màu sắc kỳ lạ khắp đại lục. Nhưng vẫn
không cách nào xua tan cái vẻ lạnh lẽo tiêu điều tại đây.
Áo
khoác Diệp Lâm lúc trước bị quái vật đuổi theo không biết rơi ở nơi nào, mà quần sam của nàng cũng bị nhánh cây quẹt rách. Tóc nàng rồi tung,
hợp với dung nhan xấu xí tuyệt thế, nói nàng thành tên ăn xin tuyệt đối
sẽ không có người nào hoài nghi.
Vậy mà Minh Huyễn Phong lại đem
trường bào tuyết trắng trên người chính mình xuống, khoác ở trên người
Diệp Lâm. Diệp Lâm nhất thời cảm nhận được một hồi ấm áp, khiến tứ chi
bách hài của nàng đông lạnh gần mất đi tri giác nhất thời ấm áp không
ít.
"Cảm tạ, coi như ngươi còn có chút nhân tính."
Diệp
Lâm thản nhiên nhìn thiếu niên một cái, mặc dù không biết thái độ của
hắn làm sao đột nhiên lại chuyển biến lớn như vậy, nhưng mà nếu đã giúp
mình, vẫn là không nên theo đuổi chuyện không cần thiết.
Về phần
tính tình cổ quái của hắn, Diệp Lâm quy kết người lớn lên trong hoàng
gia dạng chuyện gì chưa từng thấy qua, dạng chuyện gì không có trải qua. Tính tình không vặn vẹo, không biến thái mới gọi kỳ quái. Cũng khó
trách hắn có tính tình cổ quái biến thái như vậy.
Mà Dật Phong
trống rỗng nhìn chủ nhân hôm nay quá mức không bình thường, lòng dạ sắt
đá của hắn ngỗng ngang không dứt, ngay cả thân mình của hắn cũng muốn
hóa đá.
"Gió hiện tại rất lạnh, trên người Tịch Nhan tiểu thư ăn
mặc đạm bạc như vậy, đúng như Tịch Nhan tiểu thư mới vừa đã nói, nếu ta
làm như không thấy, chẳng phải lại thật sự không có phong độ quân tử
sao."
Không thể không thừa nhận, âm thanh của thiếu niên cực kỳ
dễ nghe. Giống như là có ma lực, khiến cô gái khi nghe được âm thanh
này, không kìm được bị lưu luyến si mê điên cuồng. Huống chi gặp được
hình dáng tuyệt sắc chân thực của hắn.
Nhưng Diệp Lâm ngược lại chỉ chú ý tới lời nói của hắn, hắn gọi mình là Tịch Nhan tiểu thư.
Mặc dù tạm thời không biết danh tính của mình, nhưng ít nhất cũng biết tên tuổi của thân thể này.
Tịch Nhan Tịch Nhan, bình minh nở rộ, hoàng hôn héo tàn. (*chỗ này mình ko rõ nữa)
Thật không phải một cái tên cát lợi.
Mặc dù cái thế giới này không phải cùng một dạng với thế giới cổ đại mình
nhận thức, nhưng nếu là danh môn quý tộc, không phải nên lấy cho đứa bé
của mình một cái tên may mắn trường thọ sao?
Mà không phải cái loại tùy thời bỏ ở ven đường, hoa dại có thể chết bất cứ lúc nào mới đúng.
Chẳng lẽ, mình xuyên qua trên người cha không thương mẹ không yêu?
Diệp Lâm xiết chặt hai cánh tay, vừa đi theo phía sau Cửu vương gia cùng thủ hạ của hắn, vừa suy tư kế tiếp rốt cuộc mình nên làm sao?
Mặc dù nàng dùng chiêu mất trí nhớ để lừa dối trước mắt hai người, khiến bọn
họ tin tưởng mình chính là chủ nhân của thân thể này. Nhưng là người nhà của cổ thân thể này chưa hẳn tin tưởng lời của nàng.
Nếu như bọn họ hoài nghi mình, đến lúc đó không phải mình lại chết một lần nữa sao.
Nàng đã trải qua tử vong, cho nên vẫn thích cảm giác còn sống hơn. Tự nhiên
sẽ không muốn chết đi. Cho nên vô luận như thế nào, nàng đều muốn tìm
tất cả biện pháp để sinh tồn trên cái thế giới này.
Cố thân thể
Diệp Lâm nhập vào này nhìn qua rất suy yếu, cộng thêm trước kia bị kinh
sợ lớn như vậy, hơn nữa lúc trước cùng quái vật trải qua một phen ngươi
truy ta đuổi nguy hiểm tính mạng, thân thể nàng đã đạt tới cực hạn.
Loại cảm giác mệt mỏi rất nhanh liền truyền đến đại não Diệp Lâm, nàng cảm
thấy dưới chân như nhũn ra, càng ngày càng không có hơi sức. Hai người
đi trước mặt nàng cũng đuổi theo không được.
Âm thanh yếu đuối mới hô một tiếng ‘uy’, Diệp Lâm lại một lần nữa té xỉu ở trong tuyết lạnh lẽo.
Minh Huyễn Phong cùng Dật Phong xoay người, thấy Diệp Lâm té ở trong tuyết.
"Dật Phong, đem nàng mang vào trong xe."
Âm thanh của Minh Huyễn Phong như bình thường không có chút nhiệt độ nào,
đại não Dật Phong nhất thời trở nên hỗn loạn không dứt.
"Chủ
nhân, thứ cho thủ hạ mạo muội hỏi, nếu ngài đối với sống chết của Lăng
Tịch Nhan không thèm để ý, tại sao lại đại phát thiện tâm đưa nàng trở
về phủ Quốc công chứ?"
"Ai nói ta đối với sống chết của nàng
không thèm để ý. Phải biết, cổ thân thể này đối với ta mà nói có giá trị lợi dụng rất lớn."
Khóe môi Minh Huyễn Phong hiện lên đường cong tà mị, Dật Phong nhìn thấy một tia âm u trong mắt hắn loét lên giống
như tìm được con mồi.
Thân là tâm phúc của hắn, giờ khắc này, Dật Phong cũng rốt cuộc hiểu rõ chút ít.