Nam Cung Mặc đang nói chuyện với mấy vị tiểu thư, nha hoàn hầu hạ Nam
Cung Hoài trong nội viện vội vàng chạy đến, dịu dàng cúi đầu nói: "Đại
tiểu thư."
Nam Cung Mặc ngưng lông mày, hỏi: "Phụ thân có gì cần phân phó?"
Nha hoàn kia cung kính nói: "Có khách quý đến tiền viện, công gia mời hai vị tiểu thư qua."
Đôi mi thanh tú của Nam Cung Mặc khẽ cau lại, có chút không vui. Hiện
tại Ký Sương Viện có khách, còn sai người bảo nàng ra ngoài gặp khách?
Nếu họ không đến Ký Sương Viện được, chắc hẳn không phải là khách nữ
rồi. Để một cô nương chưa lấy chồng như nàng ra ngoài tiếp đãi khách
nam, thật không biết Nam Cung Hoài nghĩ thế nào? Thấy Nam Cung Mặc nhíu
mày, mấy vị khuê tú ngược lại là thập phần thông tình đạt lý để Nam Cung Mặc rời đi. Nam Cung Mặc đành phải áy náy cáo tội với mọi người, theo
người ra khỏi Ký Sương Viện.
Lúc đi tới cửa vừa vặn đụng phải Nam Cung Thù, sau lưng còn có nha hoàn
của Trịnh thị. Từ khi Nam Cung Mặc sống trong Ký Sương Viện, mỗi lần
đụng phải Nam Cung Thù là nàng đều bị bắt bẻ, nhưng lúc này Nam Cung Thù lại tươi cười rạng rỡ, ánh mắt đắc ý nhìn Nam Cung Mặc, "Đại tỷ không
biết a, là hoàng trưởng tôn đến đấy."
Nam Cung Mặc hơi nhíu mày, "Nếu là hoàng trưởng tôn vậy sao lại cần ta đi nghênh đón?"
Nam Cung Thù hừ nhẹ một tiếng nói: "Ai biết phụ thân bảo ngươi cùng đi
làm gì?" Nàng không hề muốn hoàng trưởng tôn gặp Nam Cung Mặc dù chỉ một chút.
Nha hoàn đi sau lưng Nam Cung Mặc nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư,... Không chỉ có mình hoàng trưởng tôn, mà còn cả phủ Tĩnh Giang
quận vương... Tĩnh Giang quận vương cùng công chúa Trường Bình." Nghe
vậy, trong lòng Nam Cung Mặc lập tức nhảy dựng, có chút hiểu rõ, không
khỏi nhíu mày. Đến đại sảnh, quả nhiên thấy rất nhiều người đang ngồi
trong đó, trên gương mặt nghiêm túc của Nam Cung Hoài cũng đầy kinh hỉ.
Người ngồi trên chủ vị trong đại sảnh quả nhiên là Việt quận vương Tiêu
Thiên Dạ cùng công chúa Trường Bình. Nam Cung Hoài cùng Tĩnh Giang quận
vương thì ngồi ở bên cạnh. Bởi vì Nam Cung Mặc và Vệ Quân Mạch là do
hoàng thượng tự mình tứ hôn, cho nên lễ làm quen cùng ra mắt đều trực
tiếp bỏ qua, hôm nay phủ Tĩnh Giang quận vương hiển nhiên là đến hạ sính lễ. Chẳng qua là không biết Tiêu Thiên Dạ cùng đi theo là muốn làm gì?
"Còn không mau tới bái kiến Tĩnh Giang quận vương cùng công chúa Trường
Bình." Nam Cung Hoài thấy hai nữ nhi tiến vào, trầm giọng nói.
"Bái kiến công chúa, bái kiến hai vị quận vương." Hai người cùng tiến
lên hành lễ. Công chúa Trường Bình vừa nhìn thấy Nam Cung Mặc lập tức
tươi cười rạng rỡ, vươn tay ra cười nói: "Nhanh miễn lễ, ngươi nha đầu
kia... Về sau chính là người một nhà, khách khí cái gì? Hôm nay trông
thật xinh đẹp, cô nương trẻ tuổi mặc đồ như vậy thì mới lộ ra sinh khí.
Lúc bổn cung còn trẻ cũng không thích những bộ y phục nhạt nhẽo a." Nam
Cung Thù một thân áo trắng, vô cùng nhạt nhẽo, âm thầm cắn răng.
Tiêu Thiên Dạ ngồi bên cạnh nhìn Nam Cung Mặc, đáy mắt hiện lên một tia
kinh diễm, cười nói: "Xem ra cô cô rất hài lòng với nàng dâu này rồi, đã lâu rồi không thấy cô cô cười vui vẻ như thế." Tĩnh Giang quận vương
thấy nét mặt tươi cười của công chúa Trường Bình, cũng không khỏi ngẩn
người.
Công chúa Trường Bình kéo Nam Cung Mặc cười nói: "Đã có con dâu xinh đẹp như vậy, bổn cung sao có thể không hài lòng? Thiên Dạ ngươi cũng chớ
trêu ghẹo cô cô, Việt quận vương phi cũng rất tốt."
Tiêu Thiên Dạ nói: "Nếu vương phi biết cô cô khen nàng, nhất định sẽ cao hứng."
Công chúa Trường Bình cùng Tiêu Thiên Dạ nói chuyện vui vẻ, ngược lại
khiến Tĩnh Giang quận vương ngồi một mình có chút lúng túng. Ho nhẹ một
tiếng, Tĩnh Giang quận vương mới mở miệng nói: "Sở quốc công, vị này
chính là thiên kim?" Nam Cung Hoài cười nói: "Đúng vậy, đây chính là
tiểu nữ." Tĩnh Giang quận vương nhìn Nam Cung Mặc một lượt, lại nhìn Nam Cung Thù một chút, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng. Không phải là hắn
không hài lòng Nam Cung Mặc mà hoàn toàn ngược lại, thiếu nữ trước mắt
này, nụ cười dịu dàng như gió xuân nhìn qua vô cùng xuất sắc. Hắn cũng
không muốn để Vệ Quân Mạch lấy một thê tử quá mức lợi hại, không nghĩ
tới lại bị hoàng thượng đánh bậy đánh bạ chỉ hôn cho một nữ tử như vậy,
vừa nhìn liền biết mấy người trong phủ kia chỉ sợ là không chèn ép được
nàng.
Nam Cung Mặc bị công chúa Trường Bình kéo vào hỏi chuyện, thỉnh thoảng
lại nhìn vị trí trống dưới tay bà, nhưng không nhìn thấy Vệ Quân Mạch.
Công chúa Trường Bình có chút áy náy mà nói: "Quân nhi không thể tự mình đến đây, mong rằng Sở quốc công thứ lỗi. Thật sự là mấy ngày nay thân
thể hắn không khỏe... Bổn cung lại gấp gáp muốn hạ sính lễ, nhanh chóng
rước Mặc nhi vào cửa..." Công chúa Trường Bình nói như thế, đã giải
thích lý do vì sao Vệ Quân Mạch không xuất hiện ở đây, đồng thời cũng ám chỉ nàng rất yêu thích Nam Cung Mặc ở trước mặt mọi người. Nam Cung Thù trầm mặc đứng ở một bên, ánh mắt u oán liếc trộm Tiêu Thiên Dạ phong độ nhẹ nhàng đang ngồi ở một bên.
Nghe công chúa Trường Bình nói thân thể Vệ Quân Mạch không khỏe, Nam
Cung Mặc có chút chột dạ cúi đầu. Người bên ngoài thấy thế đều nghĩ rằng Nam Cung đại tiểu thư đang thẹn thùng.
Công chúa Trường Bình tươi cười hòa ái, đưa một mảnh giấy cho Nam Cung
Mặc cười nói: "Hảo hài tử, ngươi nhìn xem có còn gì không hài lòng
không. Nếu là thiếu đi cái gì, bổn cung sẽ cho người bổ sung."
Nam Cung Mặc cúi đầu nhìn xuống, nguyên lai là danh sách sính lễ của phủ Tĩnh Giang quận vương. Nhìn kỹ, ngược lại là khiến Nam Cung Mặc hoảng
sợ, sính lễ của phủ Tĩnh Giang quận vương vô cùng phong phú. Các loại
vải vóc, đồ trang sức, ruộng đất, cửa hàng..., tràn ngập cả một tờ giấy, tính ra phải khoảng chừng một trăm hai mươi tám thành sính lễ. Hơn nữa
tất cả đều là thật, cũng không giống như mấy người kia chỉ vì muốn đẹp
mắt mà cứng rắn nhét thêm vài thứ không đáng giá để được một trăm hai
mươi tám thành. Nhưng mà nhìn kỹ lại có thể thấy được, trong này có
không ít thứ có lẽ đều là công chúa Trường Bình tự mình thêm vào, cũng
không phải là đồ của phủ Tĩnh Giang quận vương. Nói thí dụ như một miếng điền trang trong đó, theo nàng biết thì miếng điền trang kia chắc hẳn
là hoàng trang, chỉ sợ nó chính là của hồi môn của công chúa Trường Bình lúc xuất giá.
Thấy Nam Cung Mặc cúi đầu nhìn danh sách, Trịnh thị đứng bên cạnh Nam
Cung Hoài gấp đến độ thẳng dây cương khăn. Trưởng bối còn chưa có xem,
cô nương trong nhà liền tự mình cầm danh sách để xem sao? Thật sự là
không biết xấu hổ!
Nam Cung Mặc xem xong rất nhanh, cũng nhớ được đại khái, liền đưa cho
Nam Cung Hoài. Ngẩng đầu nhìn công chúa Trường Bình nói khẽ: "Làm phiền
công chúa rồi."
Đây là ám chỉ bản thân đã hài lòng? Công chúa Trường Bình cũng thật cao
hứng, "Làm phiền gì chứ, đây không phải là việc chúng ta nên làm sao?"
Nhìn bản danh sách, Nam Cung Hoài cũng không nhịn được nữa, liền hít vào một hơi khí lạnh. Vệ Quân Mạch ở phủ Tĩnh Giang quận vương căn bản
không được coi trọng, nhưng phủ Tĩnh Giang quận vương lại hạ sính lễ
phong phú như thế, đủ để thấy thành ý. Nhưng là bởi vì vậy, đồ cưới của
Thù nhi sẽ gặp phiền toái. Cũng không phải là Nam Cung Hoài không muốn
xuất ra một phần đồ cưới giống sính lễ, mà là đã định Nam Cung Thù gả
vào phủ Việt quận vương thì tuyệt đối không có khả năng mang theo nhiều
đồ cưới như vậy. Lúc trước Việt quận vương phi Nguyên thị gả cho Việt
quận vương cũng chỉ mang theo một trăm lẻ tám thành đồ cưới, Nam Cung
Thù vào cửa thì sẽ là một trắc phi, căn bản không có khả năng áp đảo
chánh phi. Nhớ tới Trịnh thị cùng Nam Cung Thù làm ầm ĩ, Nam Cung Hoài
đã cảm thấy đau đầu từng đợt.
"Sở quốc công, có gì không ổn sao?" Công chúa Trường Bình có chút mất
hứng, bà chuẩn bị sính lễ rất cẩn thận, nếu Mặc nhi cảm thấy thiếu cái
gì thì không sao, nhưng mà Nam Cung Hoài lại cảm thấy thiếu thì thật
không đúng. Bà đây là chuẩn bị sính lễ theo quy cách của hoàng gia.
Nam Cung Hoài phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói: "Không có gì không ổn, công chúa quan tâm Mặc nhi là phúc phần của nàng."
Công chúa Trường Bình lúc này mới yên lòng lại, hài lòng cười nói: "Vậy
là tốt rồi, nếu như phủ Sở quốc công đều đã hài lòng, bổn cung liền an
tâm. Sau khi trở về bổn cung sẽ mời Khâm Thiên Giám tính ra thời gian
phù hợp, chúng ta sớm cử hành hôn sự. Sở quốc công thấy thế nào?" Tuy
rằng không nên biểu hiện quá mức vội vàng, nhưng công chúa Trường Bình
đã nói bà coi trọng nàng dâu này, cũng là cho phủ Sở quốc công mặt mũi,
Nam Cung Hoài tự nhiên phải đáp ứng.
Nhận được đáp án mình muốn, lúc này công chúa Trường Bình mới cao hứng
đứng dậy, kéo Nam Cung Mặc nói: "Hảo hài tử, hôm nay tiểu tử Quân nhi
kia không tới, ngươi chớ để trong lòng. Hai ngày nữa bổn cung sẽ bắt hắn đến bồi tội với ngươi. Bổn cung nhớ ngươi hôm nay làm yến tiệc thưởng
hoa, sẽ không trì hoãn ngươi nữa. Nếu rảnh đừng quên đến quý phủ chơi."
Trong lòng Nam Cung Mặc ấm áp, vội vàng gật đầu nói: "Ta sẽ tiễn công
chúa ra ngoài."
Công chúa Trường Bình phải đi, Tĩnh Giang quận vương cùng Tiêu Thiên Dạ
cũng đứng lên, Tiêu Thiên Dạ vuốt vuốt quạt xếp trong tay cười nói:
"Chúc mừng cô cô đã có một nàng dâu xuất chúng như thế."
Công chúa Trường Bình cười nói: "Cảm ơn lời chúc của Việt quận vương."
Tiêu Thiên Dạ nhìn về phía Nam Cung Mặc cười nói: "Về sau đều là người
một nhà, Nam Cung tiểu thư nếu có thời gian rảnh, không ngại đến phủ
Việt quận vương. Vương phi cũng rất hiếu kỳ về Nam Cung tiểu thư, chỉ
tiếc hôm nay vương phi trở về phủ Ngạc quốc công, bằng không thì cũng
đến tham gia náo nhiệt." Nam Cung Mặc rủ mắt, cung kính nói: "Đa tạ Việt quận vương, nếu vương phi có thể đại giá quang lâm, tất nhiên là vinh
dự cho tiểu nữ." Tiêu Thiên Dạ cười cười, không có nói gì nữa liền đi
theo công chúa Trường Bình ra ngoài, từ đầu tới cuối không hề nhìn Nam
Cung Thù. Nam Cung Thù ngồi ở một bên, ủy khuất nhìn bóng lưng Tiêu
Thiên Dạ rời đi, tròng mắt đỏ hoe.
Tiễn đoàn người của công chúa Trường Bình ra cửa, mọi người quay trở về
đại sảnh. Trịnh thị có chút tò mò mà hỏi thăm: "Lão gia, sính lễ của phủ Tĩnh Giang quận vương..." Tuy rằng lúc trước nhìn thấy phủ Tĩnh Giang
quận vương hạ sính lễ không ít. Nhưng mà địa vị của Vệ Quân Mạch ở phủ
Tĩnh Giang quận vương là dạng gì thì toàn bộ người trong Kim Lăng đều
biết, bởi vậy Trịnh thị cũng không để trong lòng. Nhưng nhìn thấy thần
sắc kì lạ của Nam Cung Hoài, càng thêm xác định sính lễ phủ Tĩnh Giang
quận vương đưa tới chỉ sợ là bên ngoài đẹp mắt bên trong trống rỗng.
Liếc mắt nhìn Nam Cung Mặc, đáy mắt nhìn có chút có chút hả hê. Lại thấy thần sắc Nam Cung Mặc vẫn thong dong tự nhiên, dường như không bị ảnh
hưởng chút nào, Trịnh thị không khỏi bực mình.
"Ngươi xem một chút đi a." Nam Cung Hoài đem danh sách sính lễ ra. Trịnh thị vừa nhìn, lập tức biến sắc. Không phải nàng mất hứng vì thấy quá
nhiều sính lễ, mà là... Theo quy củ, phu gia* đưa bao nhiêu sính lễ, nhà mẹ đẻ phải chuẩn bị đồ cưới tương ứng với số lượng cùng giá trị của
sính lễ. Nếu là chênh lệch quá nhiều, như vậy cũng không phải là gả nữ
nhi, mà là bán nữ nhi. Trịnh thị đương nhiên hiểu rõ Nam Cung Hoài, Nam
Cung Hoài tuyệt đối sẽ không để thanh danh của mình bị như vậy.
(*Phu gia: Nhà chồng)
Phủ Tĩnh Giang quận vương lại vì nha đầu chết tiệt kia mà chuẩn bị sính lễ phong phú như vậy!
Trịnh thị rủ mắt, nghĩ xem mình nên làm thế nào để lấy được một ít chỗ tốt trong sính lễ này.
Do dự một chút, Trịnh thị ngẩng đầu lên hỏi: "Lão gia, đồ cưới của...
Đại tiểu thư ngươi định tính thế nào?" Trải qua mấy lần giao phong* với
Nam Cung Mặc, Trịnh thị đã trầm ổn hơn một chút, không có để tình cảm
bộc phát trước chuyện này. Dù sao nàng là chủ mẫu đương gia của phủ Sở
quốc công, những chuyện này cuối cùng cũng sẽ phải giao cho nàng quản
lý. Nàng không vội.
(*Giao phong: Có thể hiểu là tranh đấu, giao đấu)
Nam Cung Hoài nhìn hai huynh đệ Nam Cung Tự cùng với Nam Cung Mặc đi
theo sau, nói: "Cứ theo danh sách sính lễ mà chuẩn bị, đồ cưới của phủ
Sở quốc công chúng ta sẽ không ít hơn so với sính lễ phủ Tĩnh Giang quận vương! Liền chuẩn bị một trăm ba mươi hai thành đồ cưới a."
Sắc mặt Trịnh thị biến đổi, có chút khó xử mà nói: "Lão gia... Hơn phân
nửa sản nghiệp trong phủ chúng ta cũng đã giao lại cho đại tiểu thư, hôm nay lại chuẩn bị một trăm ba mươi hai thành đồ cưới, thật sự là làm
thiếp thân khó xử." Việc này nói thật, Trịnh thị cũng biết Nam Cung Mặc
không phải đèn đã cạn dầu, nếu nàng dám chuẩn bị một trăm ba mươi hai
thành đồ cưới qua loa, Nam Cung Mặc tuyệt đối dám náo đến trước mặt Nam Cung Hoài đấy. Mà hắn lại là người mang thể diện, Nam Cung Hoài tuyệt
đối sẽ không đứng về bên nàng.
Nam Cung Hoài cũng không thèm để ý, thản nhiên nói: "Ngươi xem rồi chuẩn bị đồ dùng trong nhà, vải vóc cùng y phục là được, còn lại ta sẽ chuẩn
bị."
Lời này của Nam Cung Hoài tương đương thừa nhận hắn còn có tài sản độc
lập với phủ Sở quốc công công. Hoặc là nói, bản thân Nam Cung Hoài mới
thật sự nắm giữ lấy tất cả kim khố của phủ Sở quốc công, những thứ trong tay Trịnh thị, giúp phủ Sở quốc công duy trì hằng ngày bất quá là Nam
Cung Hoài nguyện ý cho nàng mà thôi. Trịnh thị âm thầm cắn răng, cúi đầu nói: "Thiếp thân đã biết. Chẳng qua là lão gia, trong tay đại tiểu thư
còn có đồ cưới tỷ tỷ lưu lại, nếu trong phủ lại chuẩn bị thêm một trăm
ba mươi hai thành, chỉ sợ là..." Bây giờ dù là hoàng tử phi hay vương
phi cũng chỉ có một trăm sáu mươi thành đồ cưới, nếu như vượt qua con số này, không phải là phủ Sở quốc công khó coi, mà là tất cả đám hoàng tử, vương gia, vương phi sẽ không dễ coi.
Nam Cung Hoài ngưng lông mày, suy nghĩ một chút nói: "Vậy đem đồ cưới
đổi thành ngân quang, Nam Cung Hoài ta không chiếm tiện nghi của phủ
Tĩnh Giang quận vương!"
Trịnh thị tức giận muốn thét lên, nhưng nhìn mọi người ở đây cũng biết
bây giờ không phải là lúc nói chuyện. Đành phải tươi cười cứng ngắc nói: "Không phải đại tiểu thư còn có chuyện cần xử lý ở Ký Sương Viện sao,
mau đi trước đi, những chuyện này giao cho thiếp thân xử trí là được."
Nam Cung Mặc nhàn nhạt nhìn Trịnh thị, hành lễ với Nam Cung Hoài rồi
quay người rời đi.
Ở một nơi u tĩnh trong Ký Sương Viện, Chu Sơ Dụ ngồi dưới bóng cây, trên dung nhan xinh đẹp là một mảnh bình tĩnh. Không hề vui vẻ giống như đám khuê tú đang vui đùa cách đó không xa. Nàng không nghĩ tới một nữ tử
lớn lên ở hương dã như Nam Cung Mặc vậy mà lại khó tiếp cận như thế, hai lần liên tiếp đều đụng phải cái đinh mềm, làm cho nàng bắt đầu phải cân nhắc cải biến kế hoạch. Giương mắt nhìn hoa viên Ký Sương Viện u nhã
lịch sự như rừng núi Giang Nam, còn có đám khuê tú xa xa dường như vô ưu vô lự, Chu Sơ Dụ chậm rãi thở ra một hơi.
"Tiểu thư bớt giận, là vị Nam Cung tiểu thư kia không biết điều, không
đáng tức giận vì nàng." Nha hoàn bên người thấp giọng khuyên nhủ.
Chu Sơ Dụ lắc đầu nói: "Ta không có tức giận, chẳng qua là không nghĩ
tới... Nam Cung Mặc thoạt nhìn không hề dễ dãi như trong tưởng tượng của chúng ta. Nhất là... Lòng cảnh giác vô cùng mãnh liệt." Nha hoàn thanh
tú kia suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Nam Cung tiểu thư từ nhỏ bị
phụ thân và huynh trưởng vứt bỏ, trong lòng chỉ sợ cũng có chút bất
bình, vì vậy nên sẽ không dễ tín nhiệm người như những khuê tú được
nuông chiều bình thường."
Chu Sơ Dụ gật đầu, nói: "Nói cũng phải, lúc trước là ta nghĩ đơn giản."
"Tiểu thư." Một nha hoàn mỹ mạo khác bưng một bàn điểm tâm tới, vội vàng đi đến bên người Chu Sơ Dụ cúi đầu nói khẽ: "Vừa rồi phủ Tĩnh Giang
quận vương đến hạ sính lễ rồi."
"Cái gì?!" Đôi mắt của Chu Sơ Dụ trầm xuống, nắm chặt ống tay áo, "Tại
sao lại nhanh như vậy?" Nam Cung Mặc vừa mới về được bao lâu?
Nha hoàn kia thấp giọng nói: "Nghe nói công chúa Trường Bình vô cùng hài lòng Nam Cung đại tiểu thư, tự mình cùng Tĩnh Giang quận vương đến Nam
Cung gia hạ sính lễ đấy. Sính lễ khoảng chừng một trăm hai mươi tám
thành. Công chúa còn nói, muốn sớm cưới Nam Cung đại tiểu thư vào cửa."
Chu Sơ Dụ nhắm mắt lại, rất nhanh đã bình tĩnh hơn, thản nhiên nói: "Hôm nay là cuối tháng tư, thành thân vào tháng năm khẳng định không kịp,
tháng sáu tháng bảy lại không phải là thời gian phù hợp để thành thân,
như vậy... Hôn kỳ nhanh nhất cũng chỉ có thể là ở tháng tám thôi. Không
sao, còn kịp."
Hai nha hoàn liếc nhau một cái, trong mắt đều mang thêm vài phần sầu lo. Các nàng cũng không hiểu vì sao đại tiểu thư lại cố chấp với Tĩnh Giang quận vương thế tử như vậy, tuy rằng Tĩnh Giang quận vương thế tử lấy vợ rất khó khăn, nhưng mà công chúa Trường Bình chỉ sợ sẽ thấy chướng mắt
Chu gia các nàng. Lúc trước công chúa Trường Bình cũng đã từng cầu thân
thay Vệ thế tử, chẳng qua là đều bị từ chối nhã nhặn a. Nếu là công chúa Trường Bình thật có lòng kết thân cùng Chu gia, hai năm qua cũng đã sớm đến thăm rồi, nhưng mà mắt thấy Vệ thế tử đã qua hai mươi tuổi, phủ
Tĩnh Giang quận vương cũng chưa từng đến cửa Chu gia. Hôm nay thấy ý tứ
của tiểu thư, đúng là muốn...
"Đại tiểu thư, cái này chỉ sợ là. . ."
Đôi mắt của Chu Sơ Dụ lạnh lẽo, nhàn nhạt liếc nhìn, lập tức khiến lời
nha hoàn kia định nói mắc ở trong cổ họng. Chu Sơ Dụ kiên định mà nói:
"Chu gia muốn đi lên, chỉ có thể dựa vào Vệ thế tử. Nếu không vô luận
đầu phục người nào thì đều dẫm vào vết xe đổ của tổ phụ mà thôi." Nàng
quyết không thể gả vào hoàng gia làm trắc phi, một khi làm thiếp, coi
như là tương lai Chu gia ủng hộ thành công, kẻ thắng lợi cuối cùng cũng
sẽ không thuộc về Chu gia. Chu gia đầu sẽ trở thành túi tiền bị lợi dụng bị ném bỏ mà thôi. Thế đạo này đã là như thế, sĩ nông công thương,
thương nhân chót nhất. Ai đều mơ tưởng tiền, nhưng mà ai cũng xem thường bọn hắn.
"Ân, tiểu thư." Khích lệ tiểu thư không được, hai nha hoàn đành phải nhẹ giọng đáp.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Nam Cung Mặc đang đi về phía đám khuê tú, Chu Sơ Dụ cũng đứng dậy cười nhạt nhạt nói: "Đi thôi, chúng ta đi chúc mừng Nam
Cung tiểu thư."
Tin tức truyền đi có phần nhanh, lúc Nam Cung Mặc trở lại vườn, đám khuê tú đều đã biết tin tức, nhao nhao chúc mừng Nam Cung Mặc. Tuy rằng Vệ
Quân Mạch không phải là một người lý tưởng để chọn lựa thành thân, nhưng mà phủ Tĩnh Giang quận vương vẫn biểu hiện như cũ khiến người ta cảm
thấy bọn họ vô cùng coi trọng Nam Cung Mặc. Chính là phần coi trọng này, cũng đủ làm cho người ta hâm mộ. Đều là thiên kim tiểu thư, trong lòng
ít nhiều đã từng suy đoán cùng tưởng tượng về phu gia tương lai. Phu
gia rất khác so với nhà mẹ đẻ, có thể được phu gia coi trọng cùng yêu
thích, đối với các cô nương mà nói chính là một chuyện vô cùng quan
trọng.
Nam Cung Mặc mỉm cười đáp lại, cám ơn lời chúc của bọn họ. Đám thiếu nữ
thấy nàng tuy rằng hai gò má đỏ ửng nhưng lại không ra vẻ ngượng ngùng,
nhao nhao nở nụ cười, hảo cảm đối với nàng cũng nhiều hơn hai phần.
Đợi đến xế chiều tiễn khách nhân về hết, Nam Cung Mặc cũng đã để lại ấn
tượng thật tốt trong lòng mọi người. Lúc cáo từ, trên mặt các tân khách
đều là dáng tươi cười, hiển nhiên là cảm thấy rất thoả mãn đối với buổi
ngắm hoa hôm nay. Loại yến hội này, kỳ thật phần thưởng tiệc không phải
là trọng yếu, quan trọng nhất vẫn là cho mọi người một không gian trao
đổi du ngoạn, cũng khiến cho những khách nhân cảm thấy thư thái như ở
nhà. Về điều này thì hiển nhiên Ký Sương Viện làm không tồi.
"Hôm nay thật sự là vất vả Tạ bá mẫu cùng Tô tỷ tỷ rồi." Tiễn khách nhân về, Nam Cung Mặc mỉm cười tạ ơn Tạ phu nhân cùng Tạ thiếu phu nhân. Tạ
Bội Hoàn đứng ở một bên tâm tình cũng không tệ, hôm nay nàng không thể
giúp đỡ được gì, ngược lại là ở một chỗ hàn huyên với Tôn Nghiên đến
trưa, coi như là đã kết giao được một bằng hữu mới. Khi còn bé nàng cũng có không ít bằng hữu, đáng tiếc từ khi thập cửu hoàng tử qua đời, bằng
hữu của nàng cũng không hề lui tới nữa. Hôm nay lại có thêm một bằng hữu tốt, trong nội tâm nàng rất là cao hứng.
Tạ phu nhân cười nói: "Sao lại khổ cực, ngươi làm rất tốt. Lão phu nhân
cũng thấy yên tâm." Cũng không phải bà đang an ủi Nam Cung Mặc, yến hội
hôm nay đúng là đã được an bài rất chu đáo, bọn họ cũng chỉ giúp nàng
giới thiệu khách mời cùng tiếp đãi khách mời mà thôi. So sánh ra, thật
sự là vị đại thiếu phu nhân Nam Cung gia kia liền kém xa. Nghĩ đến đây,
Tạ phu nhân cũng không khỏi phải nhíu mày. Nam Cung Mặc thấy thế liền
vội vàng hỏi: "Tạ bá mẫu còn có gì cần chỉ giáo?"
Tạ phu nhân lắc đầu, khẽ thở dài nói: "Ta cũng không phải lo lắng ngươi, chẳng qua là vị... Đại tẩu kia của ngươi, nếu ngươi có tâm liền tìm
thời gian nói chuyện với đại công tử, đại thiếu phu nhân cũng nên hảo
hảo học một vài việc bếp núc."
"Thế nhưng... Đã xảy ra chuyện gì?" Nam Cung Mặc hỏi.
Tạ phu nhân cùng Tạ thiếu phu nhân liếc nhau một cái, Tạ thiếu phu nhân
cười yếu ớt nói: "Ngược lại là không có xảy ra chuyện gì, Chỉ là... Đại
thiếu phu nhân không khỏi quá ít nói đi."
Đâu chỉ là ít nói? Vị đại thiếu phu nhân của Nam Cung gia này trước mặt
người khác quả thực tựa như một mảnh gỗ. Vô luận là chào hỏi khách khứa
hay là nói chuyện với mọi người đều là vẻ mặt cứng ngắc, biểu lộ qua
loa, ngẫu nhiên nói vài lời lời nói còn khiến người ta cảm thấy lúng
túng, nhạt nhẽo. Hôm nay nếu không phải Tạ thiếu phu nhân ở đây giúp
đỡ, chỉ sợ những vị thiếu phu nhân kia đều sẽ cảm thấy Nam Cung gia
lạnh nhạt. Lâm thị quả thực so với khách nhân còn giống khách nhân hơn,
quả thực là khiến Tạ thiếu phu nhân mệt mỏi không nhẹ.
Nhớ tới bộ dáng ngày thường của Lâm thị, Nam Cung Mặc cũng có thể tưởng
tượng được tình hình lúc đó. Áy náy nhìn Tạ thiếu phu nhân nói: "Tô tỷ
tỷ, làm phiền ngươi rồi."
Tạ thiếu phu nhân phất tay cười nói: "Cô nương ngốc, ngươi đã kêu ta một tiếng tỷ tỷ, gì mà làm phiền chứ. Bất quá mẫu thân nói đúng, nếu vị tẩu tử kia của ngươi không hảo hảo học một ít, về sau chỉ sợ không chống đỡ nổi môn hộ Nam Cung gia."
Nam Cung Mặc khẽ cười khổ, nói: "Nam Cung gia hôm nay cũng không cần nàng chèo chống."
Đối ngoại xã giao hiện giờ đều là do Trịnh thị nắm giữ tất cả, dù cho
thân phận nàng không được nhiều người tiếp nhận nhưng vẫn không chịu
buông tay. Một vị đại thiếu phu nhân của Nam Cung gia như Lâm thị ngoại
trừ quản lý sự tình trong nội viện của mình, đại đa số thời gian còn lại thật sự là trang trí.
Nhớ tới sự tình của Nam Cung gia, Tạ phu nhân cùng Tạ thiếu phu nhân
cũng chỉ có thể cùng thở dài một hơi. Các nàng rút cuộc vẫn chỉ là ngoại nhân, coi như là lo lắng cũng chỉ có thể nhắc một, hai câu thôi. Huống
chi, ngay cả một vị đại công tử phủ Sở quốc công như Nam Cung Tự, làm
sao có thể nhờ một đại cô nương vừa về nhà như Nam Cung Mặc tới quản? Tạ phu nhân cười nói: "Mà thôi, mặc kệ những chuyện này, nghe nói hôm nay
công chúa Trường Bình cùng Tĩnh Giang quận vương tự mình đến thạ sính lễ rồi?"
Trên dung nhan xinh đẹp của Nam Cung Mặc hiện lên một vòng màu đỏ, hơi hơi cúi đầu.
Tạ phu nhân cười nói: "Sao lại xấu hổ a? Đây là chuyện tốt, chứng tỏ
công chúa Trường Bình thích ngươi a. Đã là một cô nương trưởng thành, ở
nhà mẹ đẻ còn dễ nói, một khi lấy chồng rồi, cả đời chuyện gấp gáp nhất
chính là muốn có một bà bà tốt." Đời này của nàng may mắn nhất chính là
đã gặp được một bà bà tốt, coi như là quyền thế Tạ phủ không được như
quốc công hay vương gia, nhưng mà cuộc sống lại thoải mái hơn đám vương
phi tôn quý kia gấp trăm lần. Bởi vậy chính nàng cũng không muốn làm một bà bà ác độc, thích gây khó dễ cho con dâu, cũng có chút rộng lượng với bọn vãn bối.
Nam Cung Mặc cười yếu ớt nói: "Bá mẫu nói phải."
Tạ phu nhân vỗ vỗ tay của nàng nói: "Rất tốt, mẫu thân của ngươi dưới suối vàng nếu biết cũng có thể yên tâm."
Tự mình tiễn đoàn người Tạ phu nhân ra về, lại đến dọn dẹp Ký Sương Viện một lần nữa thì đã đến khuya. Một ngày mệt mỏi kết thúc, Nam Cung Mặc
cũng chưa kịp đi quản sính lễ, trực tiếp nghỉ ngơi.
Cho đám người Tri Thư lui xuống, Nam Cung Mặc xõa mái tóc ngồi trên
giường, đọc sách được một chút liền chuẩn bị đi ngủ. Vừa mới đứng dậy,
một bóng đen xẹt qua ngoài cửa, "Ai?!" Không chút lưu tình, dưới ánh nến yếu ớt, mấy cái ngân châm bắn tới phía cửa. Đồng thời, cảm nhận được
một luồng gió nhẹ lướt qua sau lưng, Nam Cung Mặc quay người xuất chưởng cực nhanh, một thanh đoản kiếm từ tay áo trượt xuống lòng bàn tay, chuẩn bị đâm người kia một kiếm.
"Mặc nhi, thật giỏi." Thanh âm trầm thấp vang lên, một tay cầm lấy cổ
tay của nàng, Nam Cung Mặc khẽ giật mình muốn thu tay trở về. Nhưng vừa
nhìn thấy người trước mắt không khỏi lại phải giật mình lần nữa, không
nhịn được “phốc” một tiếng.
Trong phòng, Vệ Quân Mạch một thân thanh y tuấn mỹ bất phàm đứng dưới
ánh đèn. Chẳng qua là trên dung nhan tuấn mỹ kia lúc này lấm tấm điểm
đỏ, thậm chí còn lan xuống cả cổ, bị y phục che kín. Nếu là khuôn mặt
người bình thường xuất hiện chấm đỏ kia có lẽ sẽ không khiến nàng buồn
cười như vậy, nhưng mà một khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết của Vệ Quân
Mạch lại tràn ngập chấm đỏ thực sự là vô cùng thú vị. Khó trách hôm nay
Vệ Quân Mạch không đến hạ sính lễ, bộ dạng này mà ra ngoài chỉ sợ sẽ dọa không ít người a?
"Ha ha... Vệ thế tử đây là thế nào?" Nam Cung Mặc che miệng cười nói.
Vệ Quân Mạch có chút bất đắc dĩ nhìn đôi mắt xinh đẹp của thiếu nữ sáng
rực dưới ánh đèn. Tóc dài xõa trên vai, chỉ mặc một thân áo trắng, càng
khiến cho người ta cảm thấy non nớt cùng thanh lệ. Nếu là một cô nương
bình thường bị nam tử khác nhìn thấy bộ dạng này chỉ sợ đã xấu hổ không
biết trốn vào đâu, nhưng mà đối với Nam Cung Mặc mà nói lại hoàn toàn
không có bất kỳ cảm giác xấu hổ nào. Coi như... Nàng chỉ mặc một mình áo trắng nhưng cũng đã che kín toàn thân rồi, nữ tử cổ đại có phải là quá
bảo thủ rồi không?
"Cười đã?" Vệ Quân Mạch hỏi.
"Không có... Không có." Nam Cung Mặc liền vội vàng lắc đầu, vô tội mở to hai mắt, đáng tiếc đáy mắt vui vẻ lại hoàn toàn bán rẻ nàng.
"Giải dược." Vệ Quân Mạch vươn tay, Nam Cung Mặc vội vàng tránh né, ra vẻ không biết, "Ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Vệ Quân Mạch thản nhiên nói: "Mấy ngày nay trừ ngươi ra, ta chưa hề tiếp xúc qua bất kì một ai hiểu độc thuật cả, cũng không có cơ hội nào để
người khác hạ độc trên người ta." Nếu hắn thật sự bị người hạ độc dễ
dàng như vậy, chỉ sợ sớm đã đã chết đã không biết bao nhiêu lần.
Nam Cung Mặc trong nháy mắt, vô tội nói: "Ta là đại phu."
"Y độc không phân biệt." Vệ Quân Mạch nói, hiển nhiên cho rằng nàng chính là đầu sỏ.
"Tiểu thư." Ngoài cửa, Phong Hà nhẹ giọng kêu. Hiển nhiên là động tĩnh
vừa rồi đã kinh sợ đến nha hoàn gác đêm. Nam Cung Mặc bình tĩnh nói:
"Chuyện gì?"
Phong Hà có chút chần chờ: "Vừa rồi nô tài nghe được thanh âm gì đó,
người có chuyện gì không?" Nam Cung Mặc nói: "Không có việc gì, ta không cẩn thận đánh rơi quyển sách."
"Không có việc gì là tốt rồi, vậy nô tài lui xuống trước."
"Đi đi."
Nghe thanh âm Phong Hà rời đi, Nam Cung Mặc mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng
thực sự không thích có người hầu hạ quá cận thân, cho nên buổi tối cũng
không có nha hoàn gác đêm trong phòng. Phong Hà cùng mấy nha hoàn khác
đều thay phiên canh chừng ở bên ngoài phòng ngủ của nàng, tuy rằng đứng
hơi xa, nhưng mà động tĩnh quá lớn thì các nàng vẫn có thể nghe thấy.
Kiểm tra cửa xong, vừa quay người lại Vệ Quân Mạch đã đứng ngay trước
mặt, "Mặc nhi..."
"Ách. . . Ngươi có thể... Đừng dựa vào gần như vậy hay không?" Nam Cung
Mặc có chút khó khăn mà nói, tuy rằng nàng thấy buồn cười trước khuôn
mặt tuấn tú tràn đầy chấm đỏ, nhưng mà trong tình cảnh này thì nàng thực sự không cười được nữa, hơi thở của Vệ Quân Mạch đều phun hết lên cổ
của nàng. Đặc biệt là cặp mắt tử sắc kia, không hề chớp mắt lấy một cái
mà cứ nhìn nàng chằm chằm, cảm giác vô cùng khó chịu.
"Tại sao phải hạ độc ta?" Vệ Quân Mạch thấp giọng hỏi.
"Cái này... Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Nam Cung Mặc gượng
cười, nàng cũng không thể nói bởi vì miệng lưỡi nàng không nhanh được
như hắn nên mới hạ độc hắn cho hả giận a?
Vệ Quân Mạch hơi nhíu mày, lại càng sát vào một ít, "Thật sự không nói sao?"
Mắt thấy hai người áp gần nhau hơn, toàn thân Nam Cung Mặc lập tức căng
thẳng. Cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào Vệ Quân Mạch nói: "Ngươi... Ngươi đừng đi tới nữa a. Nam nữ thụ thụ bất thân!" Rốt cuộc là ai đã nói
người cổ đại luôn luôn chú ý khuê phòng nam nữ? Tên hỗn đản trước mắt
này đêm hôm khuya khoắt không những lẻn vào trong phòng của một cô nương mà lại còn làm ra động tác mập mờ như thế là tại sao?
Vệ Quân Mạch hiếm khi cười một phát, "Bây giờ ngươi nhắc nhở ta nam nữ
thụ thụ bất thân, chẳng lẽ Mặc nhi muốn ta làm chuyện thụ thụ bất thân
gì đó sao?"
"Vậy thì như thế nào?" Vệ Quân Mạch thấp giọng hỏi.
Một nam tử tuấn mỹ phi phàm dựa vào gần mình, lời nói lại mập mờ như
vậy, dù cho khuôn mặt mỹ nam tử lúc này tràn đầy điểm đỏ nhưng vẫn khiến cho trong lòng khuê nữ cô nương nổi lên một ý niệm. Nam Cung Mặc si
ngốc nhìn lên đôi mắt tử sắc trước mặt, nói khẽ: "Nếu như vậy, Ta đây... liền không khách khí."
Vệ Quân Mạch nhíu mày.
Bốp! Một cú đấm đánh lên khuôn mặt tuấn tú của Vệ Quân Mạch không chút
do dự. Vệ Quân Mạch bị đánh liền ngửa người ra sau, chỉ cảm thấy nửa bên mặt bây giờ thực không còn là của mình. Nam Cung Mặc cũng thừa cơ thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, thối lui sang một bên vẻ, mặt thỏa mãn mà
nhìn qua hắn, "Đã sớm nghĩ ngờ vẻ mặt của ngươi, nói cho ngươi biết đừng ép ta."
Vệ Quân Mạch đưa tay, sờ lên đôi má nóng rát đau đớn, bất đắc dĩ nói:
"Mặc nhi, ta chưa bao giờ biết ngươi lại không văn minh như vậy." Không
chút lưu tình đánh hắn, có phải nàng đã sớm đoán được mấy ngày sắp tới
hắn sẽ không ra khỏi cửa hay không. Nam Cung Mặc không hề áy náy, lắc
lắc tay nói: "Thật có lỗi a, ta thực không nhịn được khi có người thân
cận ta quá mức nên mới động thủ."
"Thói quen này thật không tốt." Vệ Quân Mạch chân thành mà nói, "Đợi đến khi chúng ta thành thân phải sống chung một chỗ, ngươi định mỗi ngày
đánh ta sao?"
"Đề nghị này không tồi." Nam Cung Mặc mắt sáng rực lên. Vệ Quân Mạch
đành phải nhận thua lắc đầu, "Ngươi cũng đã đánh rồi, cũng nên cho ta
giải dược a?"
Không tức giận sao? Kiềm chế cũng không tệ a. Nam Cung Mặc nhún nhún
vai, nói: "Ta thấy chắc do ngươi ăn phải thứ gì bị hư, trở về đi, hai
ngày nữa sẽ khỏi."
"Ngươi xác định sao?" Vệ Quân Mạch hỏi.
Nam Cung Mặc liên tục gật đầu, "Xác định, nếu là hai ngày sau chưa khỏi, ngươi có thể tới tìm ta." Nhịn không được liếc mắt, nàng thoạt nhìn
thích gạt người như vậy sao?
Vệ Quân Mạch ôn hòa mà nói: "Ta tin tưởng Mặc nhi sẽ không gạt ta đấy. Bất quá..."
Bất quá gì? Cảnh giác mà theo dõi hắn, "Ngươi còn muốn làm gì?"
Vệ Quân Mạch nói: "Ta hảo tâm tới thăm Mặc nhi, ngươi lại đánh ta một quyền. Mặc nhi không thấy day dứt một chút nào sao?"
Dê* cùng gián giống nhau, đều là sinh vật cần phải dùng toàn lực tiêu diệt, tại sao ta phải áy náy?
(*Khụ, ý Mặc tỷ là Mạch ca “dê” =))
"Ta biết ngay Mặc nhi nhất định là thấy áy náy đấy, như vậy..."
Như vậy...
Thân ảnh Vệ Quân Mạch lóe lên, Nam Cung Mặc phục hồi tinh thần lại, vội
vươn tay chống đỡ, nhưng vẫn không chiếm được tiện nghi, bất quá qua mấy hiệp giao thủ, Nam Cung Mặc đã nằm trong một lồng ngực vững chắc. Trước mắt tối sầm lại, đôi môi như bị một thứ gì đó ấm áp nhẹ nhàng chạm vào, Nam Cung Mặc chỉ cảm thấy một tiếng nổ tung oanh địa đang vang lên từng đợt trong đầu.
Đầu ngón tay lóe lên, không chút do dự đâm một châm về phía Vệ Quân
Mạch. Vệ Quân Mạch hiển nhiên cảm thấy nguy hiểm, lập tức thả Nam Cung
Mặc ra rồi rút về phía cửa sổ. Nhưng ngân châm lại vẫn bắn qua như cũ,
Vệ Quân Mạch vội vàng nghiêng đầu, đưa tay muốn bắt ngân châm. Đột nhiên giật mình một cái, Vệ Quân Mạch nhanh chóng thu tay về, giơ tay áo lên, ba cái ngân châm đều nằm trong ống tay áo, hào quang u lam ở dưới ánh
đèn làm cho người ta cảm thấy sởn hết gai ốc.
"Vệ Quân Mạch!" Khuôn mặt Nam Cung Mặc ửng đỏ, trong mắt đầy lửa giận.
Tuy rằng hai đời đã trải qua nhiều thư, nhưng mà tại phương diện tình
cảm thì Nam Cung đại tiểu thư còn là một chú chim non hàng thật giá
thật, đừng nói là hôn, ngay cả nắm tay nam nhân cũng chưa từng thử qua.
Vệ Quân Mạch cười nhạt một tiếng, nói: "Mặc nhi, ngươi thật là ác độc a. Trời tối rồi, ta trở về trước, ngươi nghỉ ngơi sớm đi a." Nói xong trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ, biến mất trong bóng đêm rất nhanh, chỉ để
lại một mình Nam Cung Mặc oán hận nhìn trời.
Hơn nửa ngày, mới giơ tay sờ lên đôi môi của mình, dường như cảm thấy độ ấm ban nãy vẫn còn tồn tại. Tức giận nhìn ra bên ngoài, nghiến răng
nghiến lợi, "Vệ Quân Mạch, đừng để cho bổn cô nương gặp được ngươi, nếu
không ngươi nhất định phải sống không bằng chết!" Nặng nề đóng cửa sổ
lại, Nam Cung Mặc quay về nằm ở trên giường. Nhắm mắt lại vẫn còn vang
lên lời nói của người nào đó, không khỏi tức giận: Tên đần nào không có
mắt nói cái tên hỗn đản kia nói chuyện lạnh lùng, vô tình?! Bất quá võ
công của tên hỗn đản này cũng coi như không tệ, có cơ hội nhất định phải đánh thử một trận!