Trong phủ Tĩnh Giang quận vương, Vệ Quân Mạch ngồi cạnh công chúa Trường Bình cung kính nghe bà nói chuyện. Ngày thường công chúa Trường Bình
luôn mang theo ba phần ưu thương nhàn nhạt nhưng hôm nay con mắt lại
xuất hiện vài phần vui vẻ, mỉm cười nhìn nhi tử nói: "Mặc nhi là một tốt cô nương, ta cũng rất thích nàng, ngươi phải đối tốt với người ta, chớ
có hồ đồ làm nữ nhi người ta sợ."
Công chúa Trường Bình thân là mẫu thân, nên bà cũng hiểu rõ nhi tử của
mình. Vệ Quân Mạch không vô hại giống như những gì hắn biểu hiện ra
trước mặt người ngoài, nếu không nhiều năm sống trong phủ Tĩnh Giang
quận vương như vậy chỉ sợ sớm đã bị bọn họ khi dễ đến chết rồi. Bà tuy
rằng là công chúa, nhưng cũng không thể từng giây từng phút bao bọc nhi
tử bên người, phải để hắn ra ngoài phát triển, vậy nên không thể nào
tránh được bản thân sẽ bị thương tổn. Đã qua nhiều năm như vậy, nhi tử
càng ngày càng trầm mặc, nhưng mà trong phủ Tĩnh Giang quận vương này
cũng không có người nào dám vô lễ với hắn. Đối với chuyện này, công chúa Trường Bình vừa thấy vui mừng lại vừa thấy day dứt.
Vệ Quân Mạch gật đầu, nói: "Mẫu thân yên tâm là được. Mặc nhi nàng...
Không phải người nhát gan." Đâu chỉ không nhát gan, căn bản chính là gan lớn trùm trời. Cẩn thận sờ lên chỗ đau phía sau mình, trên dung nhan
lạnh lùng của Vệ Quân Mạch xuất hiện vài phần ấm áp. Nụ cười trên mặt
công chúa Trường Bình cũng sâu hơn vài phần, rất hiển nhiên, nhi tử cực
kì ưa thích vị cô nương của Nam Cung gia này. Đưa tay vỗ lưng nhi tử,
nói khẽ: "Nếu như nhìn trúng, là tốt rồi. Đợi Mặc nhi vào cửa, mẫu thân
cũng có thể yên lòng."
"Mẫu thân..."
Công chúa Trường Bình khoát tay một cái nói: "Mẫu thân biết ngươi muốn
nói gì, mẫu thân đây không phải là đang lo lắng thay ngươi sao. Ngươi
nhìn xem, toàn bộ thành Kim Lăng này, có bao nhiêu nam nhi đến tuổi
ngươi còn chưa lập gia đình?"
Vệ Quân Mạch nhíu mày, giống như có chút bất mãn, "Lận Trường Phong còn
chưa lập gia đình." Tuổi của Lận Trường Phong cũng không nhỏ hơn so với
hắn là bao. Công chúa Trường Bình thở dài, nói: "Trường Phong cũng là
hài tử đáng thương. Thân phận này của mẫu thân cũng không giúp đỡ được
gì. Đợi Mặc nhi vào cửa rồi, để nàng giúp Trường Phong tìm một thê tử
tốt a." Lận Trường Phong cùng Quân nhi hơn kém nhau hai tuổi, tuy nhiên
số phận đều đau khổ giống nhau. Quân nhi là người mà toàn bộ các cô
nương trong thành Kim Lăng cũng không muốn gả, Lận Trường Phong lại là
do kế mẫu trong nhà quấy phá, phụ thân lại mặc kệ không hỏi, cứng rắn để hôn sự bị chậm trễ.
Vệ Quân Mạch gật đầu, "Nhi tử nhớ rõ." Tìm thê tử cho Lận Trường Phong, để hắn cả ngày sẽ không xen vào việc của người khác nữa.
"Khởi bẩm công chúa, Vương gia đến." Ngoài cửa, nha hoàn vội vàng bẩm
báo nói. Ánh mắt của công chúa Trường Bình hơi trầm xuống, trên dung
nhan xinh đẹp xẹt qua một tia giễu cợt, thản nhiên nói: "Hắn tới làm
gì?" Vệ Quân Mạch suy nghĩ một chút, nói: "Ta vừa cho người đánh Vệ Quân Dịch một trận."
Công chúa Trường Bình khẽ giật mình, không khỏi bật cười, "Ngươi đứa nhỏ này thực là..." Rất nhanh, sắc mặt lại là biến đổi, đôi mi thanh tú
chau lên cười lạnh một tiếng nói: "Đánh thì liền đánh, vậy thì sao?!"
"Công chúa đây là ý gì?!" Những lời này của công chúa Trường Bình hiển
nhiên vừa lúc bị Tĩnh Giang quận vương đi từ ngoài vào nghe được, lập
tức biến sắc nghiêm nghị hỏi.
Vệ Quân Mạch đứng dậy, bình tĩnh kêu một tiếng phụ vương. Tĩnh Giang
quận vương lạnh lùng liếc Vệ Quân Mạch, trong mắt ngoại trừ chán ghét
thì không hề có một chút cảm tình nào. Đối mặtvới vẻ lạnh lùng của phụ
thân, Vệ Quân Mạch cũng không muốn để ý, đứng ở một bên không hề nói
chuyện. Công chúa Trường Bình giương mắt, thần sắc đạm mạc mà nhìn nam
tử trung niên trước mắt, hỏi: "Vương gia, có chuyện gì sao?" Từ khi Vệ
Quân Mạch sinh ra, Tĩnh Giang quận vương rất ít khi bước vào căn phòng
này.
Tĩnh Giang quận vương lạnh lùng liếc Vệ Quân Mạch, cười lạnh một tiếng
nói: "Bổn vương cũng muốn hỏi công chúa một chút, Dịch nhi phạm vào tội
gì mà lại đánh hắn đến cả giường cũng không dời được?"
Vệ Quân Mạch tiến lên một bước, chắn ở giữa công chúa Trường Bình cùng
Tĩnh Giang quận vương, thản nhiên nói: "Phụ thân, là ta cho người đánh."
"Ngươi cái đồ... Nghịch tử! Quân Dịch là đệ đệ của ngươi, vậy mà ngươi
lại có thể ra tay ác độc như thế! Thật sự là lòng dạ lang sói!" Tĩnh
Giang quận vương nói giống như là từ trong kẽ răng nặn ra. Dường như
mắng một tiếng nghịch tử đều là sỉ nhục. Thần sắc Vệ Quân Mạch vẫn bình
thường như cũ, không tức giận cũng không khó chịu, chẳng qua là nói: "Vệ Quân Dịch ỷ mình là công tử của phủ Tĩnh Giang quận vương, trên đường
lớn xông ra hù dọa xe ngựa của người khác thì không nói, lại còn muốn
lừa bịp tống tiền, nhục nhã nữ quyến người ta. Theo ý phụ thân, chẳng lẽ không nên giáo huấn hắn sao?"
Thần sắc trên mặt Tĩnh Giang quận vương cứng đờ, hiển nhiên là lời đó
không giống lời hắn nghe được. Những năm qua Tĩnh Giang quận vương sớm
đã thành thói quen, vô luận là chuyện gì thì đều đổ toàn bộ sai lầm lên
người Vệ Quân Mạch, coi như là cuối cùng phát hiện mình sai cũng không
hề thấy áy náy. Nhưng mà lúc này hắn lại không thể nói rằng Vệ Quân Dịch không đáng bị giáo huấn được. Những năm gần đây này hắn luôn vắng vẻ
công chúa Trường Bình, nạp thiếp vô số, hoàng gia cũng không có ý kiến
gì. Nhưng mà điều đó cũng không có nghĩa là hoàng thượng liền cao hứng
khi thấy nữ nhi của mình bị người ta vắng vẻ, cao hứng chứng kiến ngoại
tôn của mình bị một thứ tử áp đầu. Chỉ là sự tình liên quan đếnVệ Quân
Mạch đúng là hoàng gia đuối lý, không biết nên làm thế nào mà thôi. Một
khi hắn bị hoàng gia nắm chặt khuyết điểm, hoàng thượng chăc chắn sẽ
không lưu lại mặt mũi cho hắn.
Khẽ hừ một tiếng, Tĩnh Giang quận vương quay đầu đi, tỏ vẻ chuyện này xem như bỏ qua rồi.
Vệ Quân Mạch đứng sau lưng, bên môi công chúa Trường Bình nổi lên một
tia giễu cợt cùng thất vọng, lạnh nhạt nói: "Nếu như Vương gia đã tới,
bổn cung vừa vặn cũng có chuyện muốn thương lượng cùng Vương gia. Quân
nhi, ngươi ngồi sang một bên đi."
"Ân, mẫu thân." Vệ Quân Mạch gật đầu, ngồi xuống cạnh công chúa Trường
Bình. Nhìn vẻ mặt nộ khí của Tĩnh Giang quận vương, trong mắt Vệ Quân
Mạch vẫn bình thường không có gợn sóng. Lúc hắn còn còn rất nhỏ, hắn đã
hiểu bản thân mình tuyệt đối không thể trông mong một tia cảm tình xa
vời từ người phụ thân này. Bởi vì mỗi một lần hy vọng như vậy chắc chắn
sẽ khiến hắn đau xót đầy người. Ngẫm lại đôi mắt cùng dung mạo của mình
khác hẳn mọi người trong phủ Tĩnh Giang quận vương, có lẽ hắn thật không phải là người Vệ gia. Tuy rằng mẫu thân không nói gì cả, nhưng Vệ Quân
Mạch cũng không oán hận mẫu thân, nhiều năm trôi qua, hắn biết rõ mẫu
thân vô luận làm gì cũng là vì hắn, vốn chỉ cần vứt bỏ hắn bà sẽ có hết
thảy nhưng bà đã không làm. Hắn vẫn luôn nhớ rõ, khi hắn còn rất nhỏ,
phụ thân đã từng nói với mẫu thân rằng chỉ cần đưa hắn đi, hết thảy có
thể trở lại như lúc trước. Mẫu thân lại lạnh lùng liếc nhìn phụ thân,
sau đó cho người đưa hắn ra ngoài, thẳng thừng từ chối yêu cầu quá đáng
của ông.
"Công chúa có chuyện gì muốn nói?" Tĩnh Giang quận vương không kiên nhẫn hỏi thăm.
Công chúa Trường Bình nhíu mày, nói: "Phụ hoàng đã ban hôn cho Quân nhi
cùng đại tiểu thư phủ Sở quốc công, cũng nên tìm thời gian phù hợp để hạ sính lễ."
Tĩnh Giang quận vương sững sờ, dường như lúc này mới nhớ tới chuyện này, không kiên nhẫn mà nói: "Loại chuyện này, công chúa thương lượng cùng
biểu muội là được. Nói với bổn vương làm gì?"
Sắc mặt công chúa Trường Bình trầm xuống, chén trà trong tay liền lên
bàn bàn, phát ra thanh âm thanh thúy, "Thương lượng?! Kết quả thương
lượng chính là nàng ta chỉ chuẩn bị sính lễ có sáu mươi tư thành? Những
năm qua bổn cung mặc kệ sự tình, có phải nàng cũng đã quên đi thân phận
của mình rồi hay không?"
Nghe lời nói của công chúa Trường Bình, sắc mặt Tĩnh Giang quận vương
lập tức khó nhìn, một hồi lâu mới cắn răng nói: "Sáu mươi tư thành sính
lễ cũng không tính là ít, lúc trước Trạch nhi Bác nhi cùng Dịch nhi
thành thân cũng là sáu mươi tư thành sính lễ?" Thiếp thứ nhất của Tĩnh
Giang quận vương đúng là biểu muội của hắn.
"Vệ Hồng Phi!" Công chúa Trường Bình lạnh lùng nói.
Tĩnh Giang quận vương không nói thêm gì nữa, chẳng qua là trầm mặc nhìn
công chúa Trường Bình. Công chúa Trường Bình nhắm mắt lại, trầm giọng
nói: "Quân nhi của bổn cung có thể so sánh với mấy thứ tử do thiếp thất
sinh sao? Phủ Sở quốc công là nơi nào, đưa sính lễ như vậy, vương gia
định làm xấu mặt hắn ở trước mặt Nam Cung Hoài sao?"
Kỳ thật Tĩnh Giang quận vương cũng thấy không ổn, mặc kệ Vệ Quân Mạch là nhi tử của ai đi chăng nữa, nhưng mà bây giờ hắn là thế tử của phủ Tĩnh Giang quận vương, người hắn lấy chính là nữ nhi của Nam Cung Hoài. Nam Cung Hoài cũng không phải là nhân vật có thể tùy tiện trêu chọc. Đồng
thời lại là võ tướng trợ giúp hoàng thượng khai quốc, công lao của Nam
Cung Hoài là tự hắn làm ra, mà công lao của Tĩnh Giang quận vương chỉ là phụ giúp. Sở dĩ Nam Cung Hoài chỉ là quốc công mà hắn lại là quận
vương, lý do cũng bởi vì mẫu thân của hắn là đường muội của hoàng
thượng, mà hắn lại là phò mã của công chúa Trường Bình. Nếu không chỉ sợ địa vị hôm nay của hắn vẫn còn ở dưới Nam Cung Hoài. Nhưng mà, hắn làm
sao có thể thừa nhận những điều này ở trước mặt công chúa Trường Bình?
Chỉ cần vừa nhìn thấy dung nhan tương tự nhau của công chúa Trường Bình
cùng Vệ Quân Mạch và cả đôi mắt quỷ dị của Vệ Quân Mạch, hắn giống như
thấy được toàn bộ người trong thiên hạ đang cười nhạo hắn rằng đường
đường Tĩnh Giang quận vương lại bị thê tử của mình cắm sừng.
Thật lâu, mới nghe Tĩnh Giang quận vương khẽ hừ một tiếng, nói: "Đã như vậy, công chúa liền tự mình xử lý đi."
Công chúa Trường Bình cũng không thèm để ý đến thái độ phẫn nộ của hắn,
chẳng qua là bình tĩnh gật đầu nói: "Bổn cung đã biết, những thứ này bổn cung sẽ xử lý tốt, đợi Khâm Thiên Giám tính ra thời gian tốt nhất liền
đến Nam Cung gia hạ sính. Cũng không còn chuyện gì rồi, vương gia liền
trở về đi."
Tĩnh Giang quận vương nhìn dung nhan bình tĩnh của công chúa Trường Bình chằm chằm, rốt cục vẫn phải đứng dậy phẩy tay áo bỏ đi.
Trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, hồi lâu, công chúa Trường Bình mới mở to mắt nhìn Vệ Quân Mạch nói khẽ: "Quân nhi, mẫu thân thực xin lỗi
ngươi..."
"Mẫu thân, đây không phải lỗi của ngươi." Vệ Quân Mạch nói khẽ. Công
chúa Trường Bình lắc đầu, nói: "Không, ngươi không biết... Ngươi..." Lắc đầu, công chúa Trường Bình vẫn là không thể nói gì, đáy mắt Vệ Quân
Mạch xẹt qua một tia ảm đạm, duỗi tay nắm chặt tay công chúa Trường Bình trầm giọng nói: "Chỉ cần mẫu thân sống thật tốt, nhi tử cũng không để ý đến những thứ này. Đợi Mặc nhi vào cửa... Mẫu thân, chúng ta chuyển ra
ngoài ở a."
Vệ Quân Mạch nói: "Nhi tử không để ý đến vị trí thế tử này, mẫu thân
sống trong phủ cũng không tốt, ta không muốn tương lai Mặc nhi..."
Công chúa Trường Bình rung động hồi lâu, rốt cuộc vẫn lắc đầu một cái nói: "Phụ thân ngươi sẽ không đồng ý."
Công chúa Trường Bình sững sờ, "Quân nhi, ngươi sao lại nghĩ đến chuyện này?"
Vệ Quân Mạch không nói, trong đôi mắt tử sắc lại để lộ ra hào quang kiên định. Nếu như phụ thân không coi hắn là nhi tử, hắn cũng không cần giữ
vị trí Tĩnh Giang quận vương thế tử không tha.
Công chúa Trường Bình bỗng dưng cười xùy một tiếng, có chút trào phúng
mà nói: "Quân nhi, ngươi phải ngồi vị trí Tĩnh Giang Quận Vương thế tử
này thật ổn định. Ngươi là nhi tử của mẫu thân, mẫu thân sao có thể để
tương lai ngươi bị những người kia ủy khuất? Ngươi cho rằng, nếu lúc
trước Vệ Hồng Phi không phải phò mã, hắn vẫn sẽ được phong làm quận
vương sao?" Quân nhi của nàng từ nhỏ bị những người kia khi dễ, nàng sao có thể để tương lai của hắn chỉ vì không có thân phận cùng địa vị mà bị những người kia chà đạp? Vị trí Tĩnh Giang quận vương này, mặc kệ Vệ
Hồng Phi muốn cho ai, cuối cùng cũng chỉ có thể là của Quân nhi, trừ
phi... Hừ! Ai cũng đừng mơ tưởng! (Giải thích một chút: Chỗ này ý của công chúa Trường Bình là không ai có thể giành vị trí thế tử của Mạch
ca trừ phi Mạch ca chết á, nhưng công chúa sẽ không để chuyện đó xảy
ra.)
Vài ngày sau yến hội của phủ Sở quốc công được tổ chức, tuy rằng đã là
cuối xuân, nhưng vườn hoa trong Ký Sương Viện lại vừa vặn nở rộ, Nam
Cung Mặc lợi dụng lí do ngắm hoa để tổ chức yến hội này. Người nhận được thiếp mời đều là đích nữ của quan viên ngũ phẩm trở lên hoặc là cáo
mệnh phu nhân trong thành Kim Lăng. Bởi vì tuổi Nam Cung Mặc còn nhỏ
quá, thiếp mời cũng phần lớn là gửi cho các khuê tú chưa gả hoặc là đám
thiếu phu nhân trẻ tuổi. Còn các trưởng bối tự nhiên là phải đợi đến lúc có cơ hội tự nàng đến thăm hoặc là bái kiến tại nơi khác.
Sáng sớm, toàn bộ phủ Sở quốc công liền náo nhiệt. Kể cả Ký Sương Viện
ngày thường u tĩnh yên bình nhưng hôm nay người đến người đi nối liền
không dứt. Thủ đoạn dạy dỗ hạ nhân của Lan ma ma thật không tệ, bất quá
mới mấy ngày, không chỉ là nha hoàn trong Ký Sương Viện, cả nha hoàn bên ngoài gọi tới giúp cũng dạy dỗ rất quy củ. Hành động lanh lợi nhanh
nhẹn, lại không hề táo bạo, toàn bộ bọn hạ nhân cùng nha hoàn trong viện bận rộn nhưng không tạo ra tiếng động ầm ĩ lớn náo.
Đại phu nhân Tạ gia quả nhiên vừa sáng sớm đã dẫn Tạ thiếu phu nhân cùng Tạ Bội Hoàn tới phủ Sở quốc công. Đối với những người này, cho dù là
thân là Sở quốc công nhưng Nam Cung Hoài cũng rất thận trọng, tự mình
đến nghênh đón Tạ đại phu nhân.
"Mặc nhi trẻ tuổi không hiểu chuyện, yến hội hôm nay lại phải làm phiền Tạ Hầu phu nhân." Nam Cung Hoài cười nói.
Tạ phu nhân ngồi xuống vị trí của khách quý, giữa lông mày tuy rằng mang theo dáng tươi cười nhưng lại có một cỗ uy nghi, khẽ gật đầu nói: "Tạ
gia cùng Mạnh gia có giao tình, trước lúc ra ngoài lão phu nhân cũng đã
phân phó, Sở quốc công xin yên tâm."
Trịnh thị ngồi bên cạnh Nam Cung Hoài, cười nói: "Có Tạ phu nhân tương trợ, chúng ta tự nhiên là thập phần yên tâm."
Tạ phu nhân cúi đầu uống trà, dường như không có nghe thấy lời nói của
Trịnh thị. Hành động như vậy thật là vô lễ, nếu như Trịnh thị là quốc
công phu nhân, Tạ phu nhân lại chỉ là Hầu phu nhân thì tuyệt sẽ không vô lễ với nàng như vậy, nhưng mà rất đáng tiếc Trịnh thị chỉ là một quốc
công phu nhân hữu danh vô thực, căn bản không được hoàng thượng sắc
phong, nếu thật đem ra nói đến cả cáo mệnh ngũ phẩm cũng không bằng. Tạ
phu nhân coi nàng không tồn tại nàng cũng chỉ có thể nhịn. Dáng tươi
cười Trịnh thị lập tức có chút cứng ngắc lại, Tạ thiếu phu nhân cười mỉm mà nói: "Mẫu thân nói đúng, huống chi Mặc nhi rất thông minh, đâu có
cần làm phiền gì. Chúng ta tới đây cũng chỉ là ra tay giúp đỡ một chút mà thôi." Nam Cung Mặc thản nhiên cười yếu ớt, "Tô tỷ tỷ quá khen rồi."
Tạ phu nhân đặt chén trà xuống, lúc này mới nhìn mọi người ở đây, cuối
cùng đem ánh mắt rơi vào Lâm thị đang ngồi ở một bên, nhíu mày hỏi: "Vị
này chính là đại thiếu phu nhân?"
Lâm thị khẽ giật mình, có chút thụ sủng nhược kinh* đứng dậy, "Bái kiến Tạ phu nhân."
(*Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ)
Bởi vì quan hệ của Trịnh thị cùng tất cả các cáo mệnh phu nhân trong
kinh thành không được tốt, hôm nay Nam Cung Tự cũng vừa mới nhập sĩ,
phần lớn yến hội của các thế gia cũng quên gửi thiếp mời cho nữ quyến
Nam Cung gia. Lâm thị vào cửa đã hai, ba năm nhưng cũng không được tham
gia yến hội nhiều lần, cũng không có nhiều người trong kinh thành có thể nhận thức nàng, Tạ phu nhân thì càng thêm không nhận ra. Thấy bộ dáng
câu thúc* của Lâm thị , Tạ phu nhân nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Nam
Cung Hoài có chút quái dị.
(*Câu thúc: Bó buộc, gượng ép, lấy lệ)
Thê tử của trưởng tử trong gia tộc là trọng yếu đến cỡ nào? Rất có thể
tương lai sẽ là tông phụ, người như vậy dù là thân phận có hơi thấp một
chút cũng quyết không thể không có thủ đoạn cùng tính cách. Hết lần này
tới lần khác, gia thế, thủ đoạn, và cả tính cách của vị thiếu phu nhân
này đều không có. Coi như là tương lai đại công tử Nam Cung gia thật sự
kế thừa tước vị của Sở quốc công, đại thiếu phu nhân có thể chống đỡ hậu trạch Nam Cung gia sao? Hay vẫn là nói... Tạ phu nhân đưa mắt nhìn
Trịnh thị đang ngồi ở một bên, trong mắt càng nhiều hơn vài phần chán
ghét.
Nam Cung Hoài đương nhiên cũng biết tính tình của người con dâu này có
chút mềm yếu, chẳng qua hắn vốn là xuất thân bần hàn, làm sao có thể chú ý nhiều như vậy được? Huống chi Trịnh thị một mực trông coi Nam Cung
gia không tệ, hắn cũng không cảm thấy tính cách Lâm thị có vấn đề gì.
Thấy Tạ phu nhân như thế, chẳng qua là cười nói: "Nàng xuất thân từ thế
gia nhỏ, phu nhân chớ trách."
Tạ phu nhân âm thầm lắc đầu trong lòng, đại thiếu phu nhân Tạ gia cũng
không xuất thân từ thế gia danh môn gì, lúc trước vì để tránh cho hoàng
thượng kiêng kị Tạ gia nên Tạ thiếu phu nhân cũng chỉ là xuất thân từ
thư hương môn đệ bình thường, nhưng mà tính cách nàng không đến nỗi tệ, ở trước mặt bà bà học được hai năm, hôm nay Tạ thiếu phu nhân ra ngoài ai dám chướng mắt nàng?
Tạ phu nhân thở dài nói: "Mà thôi, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi chuẩn bị."
Nam Cung Hoài còn chưa kịp mở miệng, Trịnh thị vội vàng nói: "Phu nhân
nói phải, Thù nhi, mau đi giúp đỡ đại tỷ cùng đại tẩu một chút." Nam
Cung Thù có chút bất mãn mà nhíu mày, cuối cùng vẫn không thể nói thêm
gì. Tạ phu nhân nhíu mày cũng không nói gì nữa, đứng dậy kéo Nam Cung
Mặc rời đi.
Đoàn người đi vào Ký Sương Viện, Tạ phu nhân ung dung thở dài nói: "Lần
cuối cùng tới đây, cũng là của mười năm trước. Cảnh trí trong Ký Sương
Viện này nhưng là vẫn không thay đổi."
Nam Cung Mặc đi bên cạnhTạ phu nhân, cười nói: "Hôm nay làm phiền Tạ bá mẫu rồi."
Tạ phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay của Nam Cung Mặc, nói khẽ: "Ngươi đứa nhỏ
này, khách khí với ta làm gì? Lần trước ở Đan Dương không thể nói chuyện với ngươi, vài ngày trước ngươi tới Tạ phủ, ta lại vừa vặn ra ngoài
cùng lão gia. Hôm nay mới gặp, so với tam nha đầu nhà chúng ta còn
trưởng thành hơn nhiều."
"Mẫu thân!" Tạ Bội Hoàn không thuận theo, "Mẫu thân ngươi thật giống tổ mẫu, vừa thấy Mặc nhi là lại ghét bỏ nữ nhi."
"Ngươi nha đầu kia. Chính mình không tốt còn không cho người khác nói
sao?" Tạ phu nhân búng nhẹ vào trán nữ nhi cười nói. Đối với ý mời Tạ
Bội Hoàn tới tham gia yến hội của Nam Cung Mặc, Tạ phu nhân thật là là
cảm kích đấy. Hôn sự với thập cửu hoàng tử không thể xóa bỏ, quân muốn
thần chết thần không thể không chết, bọn hắn thật sự không biết làm thế
nào. Nhưng lại không hy vọng nữ nhi của mình từ nay về sau liền trốn
tránh, sống lẻ loi trơ trọi. Tuy rằng nữ nhi cũng không có giam chính
mình lại, không chịu gặp người khác, nhưng lại không tham gia bất kì yến hội náo nhiệt nào, nhưng thật không ngờ Nam Cung cô nương có thể động
được nàng.
Tạ Bội Hoàn khanh khách một tiếng, nhìn đám đi tới đi lui trong sân,
nói: "Mặc nhi, ngươi chuẩn bị rất tốt a, thoạt nhìn ngược lại là không
có việc cho chúng ta rồi."
Nam Cung Mặc có chút bất đắc dĩ, "Ta cũng không có kinh nghiệm, nếu là
có chỗ gì không ổn vẫn là phải nhờ Tạ bá mẫu chỉ điểm mới được."
Tạ phu nhân nói: "Ta biết ngươi là một hài tử thông minh, nói cho bá mẫu nghe ngươi định tính thế nào?"
Nam Cung Mặc đem kế hoạch của mình nói một lần, ánh mắt Tạ phu nhân lộ
ra hào quang tán thưởng, chỉ ra mấy chỗ không ảnh hưởng. Tạ thiếu phu
nhân cũng đi theo cười thở dài: "Mặc nhi quả thực chu đáo hơn nhiều so
với thời điểm lần đầu ta chuẩn bị yến hội." Tạ phu nhân cười nói: "Mặc
nhi từ nhỏ lớn lên bên người Mạnh gia, nghe thấy nhìn thấy thường xuyên
thì sao có thể kém, ngươi cũng rất tốt."
Mặc dù tán thưởng Nam Cung Mặc, nhưng Tạ phu nhân cũng không làm mất mặt của con dâu mình trước mặt người khác. Quả nhiên, nụ cười trên mặt của
Tạ thiếu phu nhân lại càng thêm ngọt ngào. Ngược lại là Lâm thị cùng Nam Cung Thù một mực ngồi ở bên cạnh không nói nên lời. Tạ phu nhân từ đầu
tới cuối không có nhìn Nam Cung Thù một cái, Lâm thị lại do quá mức chất phác, mặc dù Tạ phu nhân cũng có nói chuyện với nàng, hỏi một câu đáp
một câu, thỉnh thoảng lại không để ý nữa, Tạ phu nhân liền chẳng muốn
chỉ bào nàng. Chẳng qua là kéo Nam Cung Mặc thương lượng chuyện mở tiệc
chiêu đãi khách, khiến hai người có chút lúng túng không thôi.
Nhìn Lâm thị không thể giấu được u oán bất bình, Nam Cung Mặc âm thầm
lắc đầu. Trịnh thị chọn thê tử cho Nam Cung Tự chỉ sợ cũng hao phí không ít công sức. Lâm thị vô luận là dung mạo, nữ công hay là tài tình đều
coi như không tệ, nhưng mà cách đối nhân xử thế thật sự là làm cho người ta không vừa mắt. Thiếu phu nhân không đảm đương nổi việc nhà, Trịnh
thị dĩ nhiên là thuận lý thành chương* một mực trông coi rồi.
(*Thuận lý thành chương: Thuận theo lý thuyết, lời nói mang tính gần như, đương nhiên, mà suông sẻ.)
Gần trưa, khách mời mới bắt đầu tới cửa. Nam Cung Mặc thay một thân y
phục màu lam nhạt làm bằng gấm Tứ Xuyên, có thêu một cành phù dung giản
dị, bởi vì vẫn chưa thành thân nên nàng chỉ búi tóc đơn giản, một vào
sợi tóc khẽ rơi xuống vai nàng. Dùng trâm hình hoa mẫu đơn khảm bảo
thạch hồng cố định lại, tơ vàng xuyết ngũ tùy ý rơi phía sau, mi tâm
điểm một đóa phù dung màu hồng nhàn nhạt, chân mày lá liễu sáng ngời, mỉm cười nhẹ nhàng, xinh đẹp động lòng người.
Tạ phu nhân cùng Tạ thiếu phu nhân tự mình đưa Nam Cung Mặc tới cửa
nghênh đón, cũng thuận tiện giới thiệu tất cả nữ quyến trong kinh thành
cho nàng. Các nữ quyến được quản sự dẫn tới cửa Ký Sương Viện vừa nhìn
thấy Tạ phu nhân cùng Tạ thiếu phu nhân đứng ở cửa ra vào thì khẽ giật
mình, lại nhìn vị thiếu nữ áo lam xinh đẹp tuyệt diễm đứng bên cạnh Tạ
phu nhân, lập tức liền biết người này chính là vị đại tiểu thư mới trở
về của Nam Cung gia. Đã sớm nghe nói quan hệ của Tạ gia cùng phủ Sở quốc công không tốt, không nghĩ tới vẫn có thể mời được Tạ phu nhân tới dạy
bảo đại tiểu thư Nam Cung gia. Xem ra Nam Cung Hoài khá quan tâm đến nữ
nhi này. Cũng không ít người nghe nói Yến vương phi tự mình mang theo vị Nam Cung tiểu thư này tham gia yến hội của hoàng trưởng tôn ở Đan
Dương, lúc này thấy Nam Cung Mặc hào phóng đứng ở cửa đón chào, cũng
liền nhiều thêm hai phần hảo cảm với vị Nam Cung đại tiểu thư này.
"Không nghĩ tới, yến hội của Nam Cung gia lại có thể mời Tạ phu nhân đại giá." Một phu nhân trung niên mỉm cười nhìn Nam Cung Mặc, rồi khẽ
nghiêng đầu cười nói với Tạ phu nhân. Tạ phu nhân cười: "Đều là giao
tình nặng, làm sao lại nói là đại giá đây? Mặc nhi, vị này chính là
thiếu phu nhân cùng tiểu thư phủ Ngạc quốc công, nhanh tới bái kiến."
Nam Cung Mặc tiến lên một bước, cười yếu ớt nói: "Nguyên thiếu phu nhân, Nguyên tiểu thư, hạnh ngộ."
Thiếu phu nhân Ngạc quốc công đánh giá Nam Cung Mặc một chút, cười nói:
"Nam Cung tiểu thư khách khí, hôm nay chúng ta đã quấy rầy rồi."
"Thiếu phu nhân quang lâm, phủ Sở quốc công thật vinh hạnh, hai vị, mời vào trong." Nam Cung Mặc cười nói.
Nguyên tiểu thư im lặng đứng cạnh Nguyên thiếu phu nhân có chút tò mò
nhìn Nam Cung Mặc, ngược lại là mỉm cười với Nam Cung Thù đang đứng ở
phía sau. Nam Cung Mặc cũng không thèm để ý, mặc dù là tiểu thư phủ Ngạc quốc công, nhưng chỉ là thứ nữ, cũng không có quan hệ gì với nàng,
huống chi vị này thoạt nhìn có quan hệ không tệ với Nam Cung Thù. Nam
Cung Mặc cười yếu ớt nói: "Đại tẩu, mời Nguyên thiếu phu nhân vào thôi.
Nhị muội, ngươi mang Nguyên tiểu thư đi nghỉ ngơi."
Nguyên thiếu phu nhân có chút kinh ngạc nhìn Nam Cung Mặc, cười nói:
"Đáng tiếc không thể quen biết Nam Cung tiểu thư sớm hơn, hôm nay thật
là có chút buồn phiền vì gặp nhau muộn a."
Nam Cung Mặc cười nhạt một tiếng cũng không nghĩ thật.
Đợi đến khi toàn bộ khách nhân đến hết, Nam Cung Mặc liền cảm thấy mệt
mỏi. Bởi vì bản thân là chủ nhân của yến hội này, Nam Cung Mặc tự nhiên
phải chiêu đãi khách nhân, mà đại đa số khách nhân đều là đích nữ chưa
lấy chồng, cùng với một số thiếu phu nhân, còn lại chính là những thứ nữ như Nguyên tiểu thư. Thứ nữ thì giao cho Nam Cung Thù tiếp đãi, phu
nhân đã kết hôn thì giao cho Lâm thị, nhưng Nam Cung Mặc lại có chút
không yên lòng nên liền mời Tạ thiếu phu nhân hiệp trợ. Mà những thiếu
nữ chưa lấy chồng kia nàng sẽ phải tự mình chiêu đãi.
Đám thiếu nữ thấy Nam Cung Mặc chỉ là một tiểu thư mới trở về phủ Sở
quốc công mà lại không cần kế mẫu, có thể tự mình xử lý yến hội, thậm
chí còn mời được hai vị phu nhân Tạ gia tới giúp đỡ thì rất là hiếu kỳ.
Khách nhân được mời tới đều đã chọn lựa cẩn thận, Nam Cung Mặc lại là
người đã bị chỉ hôn nên cơ bản không có xung đột lợi ích gì cả, cho nên
khi ở chung với nhau thì đều vui vẻ. Mọi người cũng coi như đã quen biết Nam Cung Mặc, dù bản thân lớn lên ở nông thôn, nhưng mà bộ dáng Nam
Cung đại tiểu thư tựa hồ không hề tự ti khiếp nhược chút nào, hơn nữa
nhìn biểu hiện của Nam Cung Mặc cũng đủ biết Sở quốc công sủng ái vị
đích nữ này như thế nào. Những chuyện xảy ra trong mấy năm qua của Nam
Cung gia tuy rằng không tính là việc gì đáng cười, nhưng tuyệt đối không thể êm tai. Nam Cung Mặc vừa về đến mà có thể khiến Trịnh thị độc bá
hậu trạch Nam Cung gia vài chục năm phải chịu thiệt, tuyệt đối không
phải nhân vật đơn giản.
Trong hoa viên, các thiếu nữ ngắm hoa, ngâm thơ, vẽ tranh, cười đùa thập phần tận hứng. Nhiều năm qua, đại đa số khuôn viên của các khuê tú
trong kinh thành đều đã được thấy qua, ngược lại là thanh danh Ký Sương
Viện Nam Cung gia vang dội nhưng lại vô duyên nhìn thấy, hôm nay có thể
đi vào tìm hiểu một phen thật sự thỏa mãn.
"Nam Cung tiểu thư." Nam Cung Mặc cùng Tạ Bội Hoàn đang ngồi trong lương đình, mỉm cười quan sát mấy khuê tú vui đùa trong hoa viên, một thiếu
nữ thanh tú mặc y phục thêu hoa đinh hương tới gần chỗ Nam Cung Mặc,
thần sắc còn có mấy phần ngại ngùng cùng do dự. Nam Cung Mặc lại cười
nói: "Tôn tiểu thư, có gì không hài lòng sao?"
Đôi mắt thiếu nữ kia sáng lên, nói: "Nam Cung tiểu thư nhớ ta?"
Nam Cung Mặc cười nói: "Đây là tự nhiên. Tôn tiểu thư mời ngồi, có
chuyện gì vậy?" Thiếu nữ này là tôn nữ của Khâm Thiên Giám, khuê tự là
Tôn Nghiên. Trước kia Nam Cung Mặc đã từng xem qua tất cả tư liệu về các khuê tú trong kinh thành, mà lúc đón khách ở cửa cũng đã được Tạ phu
nhân giới thiệu qua một lần nữa, tự nhiên nhớ kỹ bộ dáng cùng danh tính
của mọi người. Có thể coi là đã gặp qua là không quên được.
Tôn tiểu thư do dự một chút, vẫn là mở miệng nói: "Đã sớm nghe nói...
Bên trong Tàng Thư Lâu của Ký Sương Viện có để rất nhiều sách cổ, không
biết ta có thể..." Nói phân nửa liền ngừng lại, sách cổ trân quý không
cần nói cũng biết, mà hôm nay lại là lần đầu tiên hai người gặp mặt, tùy tiện mượn sách của người ta thật sự là có chút thất lễ. Chẳng qua là từ nhỏ Tôn Nghiên đi theo tổ phụ đọc sách, cũng không yêu thích thứ gì
khác, duy chỉ coi sách như mạng, đã sớm nghe nói tất cả bút tích thực
của Mạnh gia năm đó đều đem đến Nam Cung gia, hôm nay có thể được nhìn
thấy liền không nhịn được.
Nam Cung Mặc cười cười, nói: "Ta còn tường là chuyện gì lớn lao, ta sẽ
dẫn Tôn tiểu thư qua đó. Tôn tiểu thư nếu là ưa thích cũng có thể chọn
hai quyển mang về, đọc xong rồi trả lại cũng được." Nàng sẽ không trực
tiếp tặng sách cổ cho Tôn Nghiên, đống sách đó đều thập phần trân quý
đấy, giao tình giữa nàng và Tôn Nghiên vẫn là xa cách, chưa thể đến mức
đó. Giao tình không sâu lại tặng lễ lớn ngược lại sẽ khiến người kia bất an.
Tôn Nghiên vui sướng, "Cảm ơn Nam Cung tiểu thư. Ngươi cứ kêu ta là Nghiên nhi là được."
Nam Cung Mặc gật đầu nói: "Nghiên Nhi, ta đây sẽ mang ngươi qua."
Nghiêng đầu nhìn mấy nha hoàn đang bề bộn, định tự mình mang Tôn Nghiên
đi, Tạ Bội Hoàn đột nhiên cười nói: "Mặc nhi, nếu là Tôn tiểu thư không
chê, để ta mang nàng đi cũng được, ngươi còn phải phụng bồi khách nhân
a." Tôn Nghiên cũng biết Tạ Bội Hoàn, vội vàng nói: "Không sao, làm
phiền Tạ tiểu thư rồi."
Tạ Bội Hoàn cười yếu ớt nói: "Chúng ta đi thôi."
Nam Cung Mặc cũng không ngăn trở, phất tay cười nói: "Vậy làm phiền ngươi, Bội Hoàn."
Tạ Bội Hoàn vẫy tay, tâm tình rất tốt. Nàng phát hiện kỳ thật ra ngoài
kết giao cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Tuy rằng đúng là có
không ít người bởi vì thân phận của nàng mà bài xích nàng, nhưng vẫn có
người không thèm để ý. Giống như lời của Mặc nhi, hà tất để những người
muốn tổn thương ngươi ở trong lòng?
Nhìn hai người cùng nhau rời đi, Nam Cung Mặc khẽ cười một tiếng. Bên
ngoài lương đình, Phong Hà đã đi tới, cung kính hỏi: "Đại tiểu thư,
người có gì cần phân phó không?" Nam Cung Mặc lắc đầu nói: "Không có gì, bên phía nhị tiểu thư cùng thiếu phu nhân thế nào?" Phong Hà nói: "Nhị
tiểu thư đang phụng bồi đám người Nguyên tiểu thư vẽ tranh, bên thiếu
phu nhân có Tạ thiếu phu nhân nên xem như cũng không có chuyện gì."
"Vậy là tốt rồi." Nam Cung Mặc gật đầu, nói: "Các ngươi đã vất vả, đừng để xảy ra chuyện gì."
Phong Hà cười nói: "Tiểu thư cứ việc yên tâm a, vừa rồi nô tài còn nghe
thấy các vị tiểu thư khen phong cảnh ở Ký Sương Viện chúng ta rất đẹp,
cũng rất thú vị. Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Nam Cung Mặc hỏi. Phong Hà nhíu mày nói: "Vừa rồi Trịnh phu nhân muốn tiến vào, nhưng bị Lan ma ma chắn bên ngoài."
Nam Cung Mặc nhíu mày, có chút khó hiểu, "Nàng tới làm gì?"
Phong Hà nói: "Tuy rằng hôm nay không có nhiều vị cáo mệnh phu nhân,
nhưng ở đây đều là thiếu phu nhân của các thế gia có quyền lực trong
thành Kim Lăng nhất, Trịnh phu nhân ước chừng là muốn đi qua kết giao
một phen a?" Nam Cung Mặc cười xùy một tiếng, thản nhiên nói: "Phái
người đi nói cho phụ thân một tiếng, để Trịnh phu nhân hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm khách nhân mất hào hứng."
"Ân, đại tiểu thư."
"Nam Cung tiểu thư, quấy rầy." Bên ngoài lương đình, một thiếu nữ áo
trắng mang người chậm rãi bước vào. Nam Cung Mặc hơi nhíu mày, nhìn nữ
tử cười dịu dàng trước mắt, khẽ gật đầu nói: "Chu tiểu thư."
Chu Sơ Dụ lại cười nói: "Ta có quấy rầy Nam Cung tiểu thư hay không?"
Nam Cung Mặc lắc đầu nói: "Chu tiểu thư mời ngồi. Phong Hà, dâng trà cho Chu tiểu thư."
"Ân, đại tiểu thư." Phong Hà khẽ nói, quay người đi.
Chu Sơ Dụ đi vào lương đình ngồi xuống phía sau Nam Cung Mặc, cười nói:
"Không hổ là phủ Sở quốc công, cả nha hoàn đều dạy dỗ xuất sắc như thế." Nam Cung Mặc lơ đễnh, cười nhạt nói: "Chu tiểu thư quá khen, nha hoàn
bên cạnh Chu tiểu thư cũng là bất phàm." Nam Cung Mặc không phải đang
lấy lòng, hai nha hoàn đi theo Chu Sơ Dụ quả thật nổi trội, một người
dung mạo xinh đẹp không khác gì danh môn khuê tú, người còn lại tuy rằng tướng mạo bình thường, nhưng thần sắc, cử chỉ lại không phải là một nha hoàn bình thường có thể có. Quan trọng hơn là, trên người nha hoàn mỹ
mạo kia hiển nhiên lại có mấy phần công phu, tuy rằng che giấu khá kỹ,
nhưng vẫn không thể thoát khỏi con mắt của Nam Cung Mặc.
Chu Sơ Dụ cười nói: "Các nàng làm sao có thể so sánh với nha hoàn bên cạnh Nam Cung tiểu thư."
Nam Cung Mặc từ chối cho ý kiến, thật muốn nói dù có thêm bao nhiêu
Phong Hà đi nữa chỉ vẫn không thể hơn được hai nha hoàn bên người Chu Sơ Dụ. Chẳng qua là nàng thật sự là có chút tò mò, Chu Sơ Dụ này muốn tiếp cận nàng là muốn làm cái gì?
"Nam Cung Mặc lần đầu trở về Kim Lăng, nếu có chỗ nào không tốt, kính xin Chu tiểu thư chớ trách." Nam Cung Mặc thản nhiên nói.
Chu Sơ Dụ cười yếu ớt nói: "Nam Cung tiểu thư khách khí, lần trước gia
huynh mạo phạm Nam Cung tiểu thư, Sơ Dụ thay hắn kính lỗi một lần nữa,
mong tiểu thư thứ lỗi."
Nam Cung Mặc rủ mắt, ánh mắt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Việc nhỏ, Chu tiểu thư không cần để ở trong lòng."
Chu Sơ Dụ nói: "Nam Cung tiểu thư khoan hồng độ lượng, ta liền yên tâm.
Lần trước cảm thấy Nam Cung tiểu thư thập phần hợp ý, nếu Nam Cung tiểu
thư không chê, Sơ Dụ nguyện được làm bằng hữu với tiểu thư, không biết ý tiểu thư như thế nào?" Nam Cung Mặc giương mắt nhìn thiếu nữ áo trắng
xinh đẹp trước mắt. Chu Sơ Dụ thật sự là một mỹ nhân, dung mạo uyển
chuyển, hàm xúc, dường như không hề nguy hiểm chút nào. Nhưng mà Nam
Cung Mặc lại biết rõ Chu Sơ Dụ cũng không phải là một nữ tử nhu nhược vô hại. Ít nhất Chu Sơ Dụ chắc chắn không thể nào vô tư kết giao với nàng
giống như Tạ Bội Hoàn cùng Tôn Nghiên. Mỉm cười, Nam Cung Mặc nói: "Hôm
nay gặp nhau chính là hữu duyên, không phải mọi người đều là bằng hữu
sao?"
Ánh mắt Chu Sơ Dụ lóe lên, cười nói: "Nam Cung tiểu thư nói phải, tất cả mọi người đều là bằng hữu."
Hai người lại tán hươu tán vượn một chút, Chu Sơ Dụ liền thức thời đứng
dậy cáo từ. Nhìn bóng lưng nàng rời đi, Nam Cung Mặc hiếm khi chống cằm
lên tự hỏi. Thật là một nữ tử... Thú vị.