Tấm gương trên tủ quần áo phản chiếu một cảnh tượng kiều diễm, hai chân Ân
Ân bị ép dạng ra thành hình chữ M, các ngón chân cuộn lại, nơi tư mật
bại lộ trong không khí lạnh giá, một bóng dáng cao lớn đang cúi đầu phủ
giữa hai chân cô tuỳ ý chơi đùa thân thể non nớt.
Đầu lưỡi Dung
Dật Thần cường thế tiến vào trong hoa huyệt căng mịn, tựa như dã thú đói khát lâu ngày không ngừng lùng sục, mỗi lần đều trêu chọc tận sâu bên
trong u cốc, dùng lưỡi tách hai cánh hoa ướt át, đem bối thịt mút liên
tục đến sưng đỏ, kích thích mạnh khiến Ân Ân đạt tới cao trào. Dung Dật
Thần dần dần cảm thấy vẫn không đủ, hạ thể ngày càng nóng, căng cứng khó chịu không ngừng thiêu đốt cơ thể anh, chỉ có thân thể nho nhỏ trước
mắt mới có thể dập tắt lửa nóng đang bành trướng.
Dáng người cao lớn của Dung Dật Thần áp lên thân thể nhỏ nhắn của cô, giống như bắt
được con mồi, nhe răng nhẹ nhàng cắn lên cái miệng nhỏ hồng phấn đang hé mở của Ân Ân, một tay bắt lấy hai luồng vú trắng nõn xoa nắn, tay còn
lại đưa xuống hoa huyệt day nhẹ viên chân châu sưng đỏ.
Càng đùa
bỡn em gái lại càng cảm thấy không đủ, phía dưới cây gậy thịt vẫn trướng đến đau đớn. Dung Dật Thần tách hai chân em gái ra, cách lớp vải quần
dùng côn thịt ma sát nơi tư mật của cô. Cây gậy thịt vừa cứng vừa nóng
đè lên tiểu huyệt ẩm ướt, tách nhẹ hai cánh hoa chà sát làm mật dịch
chảy ra không ngừng, Ân Ân cảm giác linh hồn cũng sắp bay đi. Vốn đang
nhỏ giọng khóc nức nở, lại liên lục chịu đựng những cảm giác xa lạ xâm
chiếm, Ân Ân bộc phát ra tiếng khóc tâm tê liệt phế, lúc này cây gậy
đang đùa bỡn hạ thể cô chợt ngừng lại, cái lưỡi mềm mại ấm áp khẽ liếm
những giọt nước mắt đang chảy ra của cô.
Dung Ân Ân mê man mở
mắt, thấy anh trai đang hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ của cô, tay anh
không ngừng vuốt ve cơ thể đang run rẩy, tựa như an ủi cô.
Thời
khắc ôn nhu đó cô cho rằng anh trai đã tỉnh lại, nhưng khi nhìn đến đôi
mắt tím yêu mị kia, cùng cảm giác vuốt ve khác biệt với anh trai, không
khỏi khiến cô tràn đầy thất vọng.
Cũng không biết duyên cớ gì,
khi nhìn thấy nước mắt của Ân Ân, cảm giác muốn ăn của Dung Dật Thần
không còn, từ trên thân thể mềm mại của Ân Ân xoay người xuống. Dung Ân
Ân nhanh chóng chui vào chăn, ở trong góc đáng thương cuộn mình lại, như con thỏ nhỏ uỷ khuất khi bị khi dễ.
Hai người im lặng hồi lâu,
Dung Ân Ân bị hành hạ thật mệt mỏi, mơ mơ màng màng tựa vào đầu giường
nhắm mắt ngủ, vẫn cảnh giác nắm chặt góc chăn, trong lúc vô thức miệng
cô lẩm bẩm.
" Anh hai, thật đói ... "
Thì ra " thức ăn"
cũng sẽ cảm thấy đói sao, Dung Dật Thần nhìn cô, mặt nhỏ, tay chân cũng
không có bao nhiêu thịt, nếu có thể nuôi mập mạp chút nữa khi cắn sẽ
càng ngon hơn.
Dung Dật Thần từ tầng bốn mươi tám nhảy xuống,
oanh một tiếng đạp trên mặt đất tạo ra một hố sâu. Dung Dật Thần không
biết cô có thể ăn cái gì, chỉ có thể đi lung tung tìm kiếm, bay qua các
nóc nhà trên khu thương nghiệp quảng trường, đôi mắt như chim ưng không
ngừng đánh giá những thứ có thể ăn được, khoé mắt anh vô ý liếc thấy bốn bóng dáng đàn ông khác hẳn lũ zombie, nhìn những người này anh lại
không có biểu tình muốn ăn giống như đối với Dung Ân Ân, nhưng Dung Dật
Thần hết sức tò mò với hành động của bọn họ, lặng yên theo bốn người xâm nhập một toà cao ốc.
Bốn người đàn ông đều cầm súng lục hoặc súng trường, bắn chết lũ zombie chung quanh, chạy thẳng vào khu mua sắm vật tư.
Một cái vóc người cường tráng, giữ lại tên đầu trọc chỉ vào khu đồ dùng trẻ em, nói với tên đeo kính.
" Động tác phải nhanh lên, bụng vợ cậu không phải là lớn nhất, bên ngoài
đám zombie muốn xông vào, chết đến nơi rồi còn chậm rãi chọn sữa bột
được."
Tên thiếu niên mang mũ lưỡi trai nói. " Chị dâu cách ngày dự sinh còn không tới một tuần lễ, anh Phong Vũ cũng không có cách nào"
Tên cao lớn nghe xong thiếu niên nói cũng không tiện phát tác, hướng về phía khu bán sách báo nổ một phát súng
" Tao chửi mẹ mày, thức ăn không lấy, con lợn béo mày lại chạy đi đọc sách, ông đây hiện tại bỏ mày lại cho đám zombie"
Tên mập vội vàng đem một quyển sách có bìa màu sắc rực rỡ nhét vào trong
túi , chấp tay cầu xin tha thứ. " Đừng nha anh Lỗi, em chỉ nhìn một
chút, bây giờ lập tức đi tìm thức ăn"
Bốn người cãi nhau xong
tranh thủ cướp đoạt đủ vật tư, cấp tốc theo đường cũ trở về, chẳng biết
ai nổ súng bắn trúng còi báo cháy, dù trong siêu thị hiện tại không có
điện nhưng luôn dự trữ nguồn điện để phát ra cảnh báo, đúng lúc đó đưa
đến tiếp một làn sóng zombie.