Phiến Đình nhìn thấy
Lạc Thanh Linh chống má không biết biết đang suy nghĩ gì lại nhìn thấy
đoàn người của bọn sắp đến nơi, vội gọi: "Tiểu thư, chúng ta gần đến phủ Thừa Tướng rồi ạ!"
Xe ngựa vừa dừng lại, phía trước truyền tới một giọng nói: “Linh nha đầu, cuối cùng muội cũng vác cái mặt về nhà!”.
Lạc Thanh Linh hồi hồn lấy tay vén rèm cửa ngước nhìn cảnh vật bên ngoài.
Mặc dù biết rõ phụ thân cô trên vạn người dưới một người chỗ ở nhiên là
phải nguy nga thế nhưng khi nhìn cũng không tránh nổi giật mình.
Lạc Thanh Linh vén rèm kiệu lên, liền nhìn thấy một gương mặt tươi cười
tiến đến trước mặt: “A ha! Linh nha đầu càng lúc càng xinh đẹp suýt chút nữa ca cac liền nhận không ra muội…”
Lạc Thanh Linh nhìn mĩ
thiếu niên trước mặt trong lòng cảm thấy rất thân thiết, huyết mạch
tương liên cỡ nào mĩ dịu: " Ca ca, huynh càng ngày càng anh tuấn. Đúng
rồi phụ thân cùng mẫu thân đâu rồi?"
Lạc Chính Quân quan sát cẩn
thật thấy muội muội không sinh khí vì phụ không đón mình trong lòng
không khỏi cảm thán, xem ra việc cho Linh nha đầu đi theo vị kia thật
không sai đã hiểu chuyện hơn trước rất nhiều: "Phụ thân có chuyện khẩn
nên vào hoàng cung rồi, mẫu thân vốn chờ muội chẳng qua uống chén thuốc
dưỡng thai cộng thêm khí trời hôm nay tốt như vậy nên ngủ thiếp rồi, ta
không đánh thức người dậy. Tiểu muội đừng có buồn phụ mẫu!"
"
Đương nhiên!" Lạc Thanh Linh đọc xong cuốn " Khuynh thế vương phi của Tà Vương" đương nhiên biết rõ tình thương của đôi vợ chồng này đối với Lạc Thanh Linh nặng đến mức nào hơn nữa cô sống mấy chục năm lại sinh khí
vì chuyện này chứ.
Lạc Chính Quân xoa đầu Lạc Thanh Linh mà cười
đáp: " Kia chúng ta vào nhà đi! Chắc giờ này nương cũng đã tỉnh, chúng
ta đến Túy Cúc các đi."
"Vâng!" Lạc Thanh Linh cười đáp.
Từ xa Lạc Thanh Linh đã nhìn thấy trên hành lang, từ xa nhìn lại giống như một dải màu đỏ liên miên uốn lượn, dường như không có điểm cuối.
Hai bên là những tòa nhà tường đỏ, móng đá màu xanh trắng, ngói lưu ly màu
vàng, được trang trí bằng những bức tranh màu rực rỡ, tuy rằng hoành
tráng, nhưng lại thiếu vẻ tinh tế.
" Ca ca, sao ở đâu cũng treo đèn lồng vậy?" Lạc Thanh Linh nhịn không được hiếu kì hỏi.
"À, tối nay là lễ ngu lang chúc nữ!" Lạc Chính Quân ôn tồn giải thích cho Lạc Thanh Linh.
" Tối nay có lễ hội?" Lạc Thanh Linh ánh mắt lấp lánh nhìn Lạc Chính Quân: "Muội muốn đi."
" Cái đó...để phụ thân về ta hỏi thử xem!" Lạc Chính Quân nhìn bộ dạng
của Lạc Thanh Linh cười thần, xem ra Linh nha đầu vẫn còn trẻ con lắm.
" Ca ca, ngươi là nhất!" Lạc Thanh Linh trong lòng không ngừng tung hô
muôn năm, vừa về nhà gặp đúng dịp sắp tổ chức lễ hội lại lễ ngu lang
chúc nữ nữa, không biết nó có giống ở thế giới của cô hay không? Mong
trời mau tối đế cô còn đi chơi nữa chứ!
Lại đi xuyên qua một hành lang dài hun hút, Bích trì hiện ra trước mắt, bên mặt nước có bậc
thang, bậc thang uốn hình vòng cung cong cong, hoa sen nở rộ tỏa hương
dưới ánh nắng mặt trời quả là tuyệt mĩ.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc
của Lạc Thanh Linh khi nhìn Bích Trì, Lạc Chính Quân khẽ búng trán cô
một cái mà nói: " Mới có vài năm, ngay cả viện mình ở còn kinh ngạc như
vậy sao?"
Khẽ xoa trán Lạc Thanh Linh chu môi nói: " Ca ca, nếu
huynh ngốc trên núi Vân Sương Ẩn ba năm như muội đảm bảo huynh sẽ hiểu
tâm tình muội ngay!" Núi Vân Sương Ẩn tuy không thiếu kì hoa dị thảo
xinh đẹp cũng chẳng ít hoa độc sực rỡ thế nhưng đó là hai thái cực khác
nhau, một mọc mạc một thanh nhã vô song.
Lạc Chính Quân không nói gì thêm dẫn Lạc Thanh Linh đi qua thêm hai dãy hành lang, qua những khu vườn hoa lá tốt tươi, vừa đi vừa giới thiệu, những loài cây, giống hoa
này được chuyển từ đâu tới. Vòng qua một hồ sen rộng, bước lên ngôi thủy tạ trên hồ sen đó, bốn bề có rèm chắn gió. Người phụ nữ nằm trên chiếc
giường mây đọc sách ngẩng đầu nhìn cô, ánh hiền từ chứa chan yêu thương.
Lạc Thanh Linh không cần động não cũng biết người trước mặt chính mẫu thân
Hạ Tâm Lan, quả nhiên tao nhã vô song đúng như những gì trong tiểu
thuyết miêu tả.
" Tiểu Linh,gầy đi không ít sắc mặt hồng hào
xem ra mấy năm nay con sống rất tốt, nỗi lo lắng sợ con chịu khổ mấy năm nay của ta có chút dư thừa rồi."
Nắm lấy bàn tay ấm áp của mẫu
thân trong lòng Lạc Thanh Linh khóc ròng, người lo lắng không dư thừa
chút nào con của người quả thật chịu khổ không ít a! Sắc mặt hồng hào
như vậy cũng nhờ đống đồ bổ máu của đại sư phụ căn dặn Phiến Đình mỗi
ngày đều nấu cho uống.
Ngày hôm đó Lạc Thanh Linh trò chuyện hăng say với mẫu thân từ chuyện sinh sống ở núi Vân Sương Ẩn ba năm đương
nhiên chỉ kể chuyện vui, sau lại bắt chuyển tới chuyện đặt tên cho đứa
bé trong bụng người.
Mãi đến khi trời gần tối phụ thân cô, trở về thì mới kết thúc