Chỗ ở của Lạc Thanh
Linh là nơi tốt nhất khách điếm, có một khoảng sân ngăn cản tầm mắt
người ngoài, phòng hạ nhân, phòng khách, phòng ngủ đầy đủ cả, thậm chí
còn có riêng một phòng bếp nhỏ.
Năm người đi tới phòng khách, Lạc Thanh Linh ngồi ở ghế trên, Thương Hải Nguyệt Minh đứng hai bên, Mộ
Dung Thấu ngồi bên phải liếc mắt nhìn Quân Lâm Phong, con về Tiêu Bạch
Liên thì đứng trước mặt họ như một đóa hoa yếu ớt.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lạc Thanh Linh mới chỉ nghe Nguyệt Minh nói đại khái một chút, còn chưa biết tình huống cụ thể.
“Tiểu nữ là Tiêu Bạch Liên, người của thành Lâm An này, từ nhỏ đã mất mẹ, một tay cha nuôi tiểu nữ lớn lên, mặc dù không tính là giàu có phú quý
nhưng cũng vui vẻ hòa thuận. Ai ngờ mấy ngày trước, ác bá trong thành
Thành Tư Nguy không biết lấy từ đâu một tờ biên lai vay tiền, khăng
khăng cho rằng cha tiểu nữ vay của hắn năm trăm lượng bạc, nếu không trả sẽ phải gán tiểu nữ trừ nợ. Cha tiểu nữ bán tất cả đất đai cũng không
đủ bạc, giận quá mà bệnh không dậy nổi, cứ như vậy buông tay ra đi.”
Nàng ta vốn chỉ nức nở, nói tới đây đã khóc không thành tiếng, nước mắt đầy
mặt mà vẫn mềm mại như hoa, Quân Lâm Phong nhìn vậy cũng cảm thấy đau
lòng. Nhưng vẻ mặt Lạc Thanh Linh và Mộ Dung Thấu vẫn nhàn nhạt, không
nhìn ra cảm xúc gì.
“Bởi vì toàn bộ gia sản đã bị bán lấy tiền,
ngay cả một chiếc quan tài tử tế để chôn cất cha tiểu nữ cũng không mua
được, bất đắc dĩ đành phải bán mình chôn cha, vậy mà Thành Tư Nguy kia
lại tới quấy rối, định cướp tiểu nữ đi, may mà được vị Quân công tử này giúp đỡ mới khiến tiểu nữ chạy thoát khỏi bàn tay của hắn.”
Dứt
lời, nàng hơi thẹn thùng ngẩng đầu nhìn Quân Lâm Phong một cái nhìn
thấy hai người thế nhưng không nói gì. Quân Lâm Phong lại hỏi: “Bạch
cô nương, không biết tiếp theo cô định thế nào?”
“Công tử đã cứu nô tỳ, nô tỳ nguyện theo công tử, làm trâu làm ngựa để báo đáp đại ân đại đức của công tử.”
“Chuyện này,” Quân Lâm Phong hơi ngừng lại, nhìn Lạc Thanh Linh cười tựa như
không nhìn hắn, “Tại hạ hành tẩu giang hồ, mang theo cô nương chỉ sợ
không tiện lắm, chi bằng cô nương tìm cách khác được không?”
Tiêu Bạch Liên buông xuống một chuỗi lệ châu, giống như hoa tàn ngọc vỡ. Nàng nghẹn ngào nói: “Nô từ biết mình bạc mệnh, không xứng để theo công tử, nhưng nô tỳ đơn độc không nơi nương tựa, lại có ác bá Thành Tư Nguy như hổ rình mồi. Nếu công tử bỏ mặc nô tỳ, không biết lại phát sinh
biến cố gì, mong công tử đã giúp thì giúp cho trót.”
Những lời
than thở này hợp tình hợp lý, Quân Lâm Phong nghĩ thấy cũng có lý, hơi
suy nghĩ một chút rồi nói: “Như vậy đi, Tiêu cô nương cứ theo chúng tôi
đã, tôi làm xong một số chuyện rồi sẽ dàn xếp cho cô nương.”
Tiêu Bạch Liên khẽ cúi người, “Nô tỳ xin nghe theo sự sắp xếp của công tử.”
Chuyện này cứ như mà kết thúc. Viêc mai táng cha của Tiêu Bạch Liên tốn những hai ngày.
Trong hai ngày này, nhóm người Lạc Thanh Linh biết được một tin tức lớn, án diệt môn của phủ Lâm An.
Vốn dĩ không ít võ lâm nhân sĩ tới thành Lâm An tham gia lễ rửa tay chậu
vàng của Lâm đại hiệp, ai ngờ lại gặp phải chuyện thảm sát cả nhà như
vậy.
Nhất thời gây xôn xao chốn giang hồ.
"Quân Lâm Phong
quyết định điều tra vụ thảm sát này sao?" Lạc Thanh Linh đối với việc
này đã sớm đoán được, Quân Lâm Phong thích xen vào chuyện thiên hạ, hay
ra tay can thiệp vào công việc bất công, nên lúc nào cũng được bạn bè và mỹ nữ kính nể.
"Ngươi có thể ra ngoài được rồi!" Lạc Thanh Linh phất tay ra hiệu cho Minh Nguyệt ra ngoài.
Minh Nguyệt thấy vậy lập tức lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngồi trong phòng, Lạc Thanh Linh cầm bút viết mấy chữ lên một tờ giấy, cuộn
lại cho vào một ống trúc rất nhỏ, lại lấy từ trong ống tay áo ra một ống trúc to bằng bàn tay liền nén ra ngoài cửa sổ, lập tức một bóng đen nhỏ lao tới bắt lấy ông trúc bay vụt lên trời xanh như một mũi tên, trong
nháy mắt đã biến mất không còn tăm hơi.
"Không hổ là Dực Ưng, tốc độ nhanh thật!" Âm thanh vừa vang lên nàng liền biết đó là ai, ngước
đầu lên liền nhìn thấy tóc đen như mực cùng tử y khẽ buông xuống từ trên chạc cây cành lá xum xê bên cửa sổ phòng nàng, đang nhẹ nàng lay động
trong gió, phong thái vô cùng mị hoặc.
"Người trèo lên đó làm gì vậy hả?" Lạc Thanh Linh nhíu mày.
Mộ Dung Thấu dựa vào một nhánh cây, tròng mắt dưới ánh trăng lại hiện ra vài phần tà khí.
Một tiếng này khiến cho cả người Lạc Thanh Linh nổi cả da gà, nhịn không được mở miệng:" Nói chuyện đàng hoàng một điểm!"
" Vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên ta phải trở về gấp!"
"Thế à!" Lạc Thanh Linh khoanh tay nhìn hắn.
" Thế à!?" Đối với thái độ lạnh nhạt của Lạc Thanh Linh khiến Mộ Dung
Thấu cảm thấy bất mãn, nhịn không được lên án:" Người ta đến nói cho
nàng một tiếng, theo lẽ thường nàng nên nói vài lời tỏ vẻ luyến tiếc cơ
chứ! Không thì tặng cho ta một nụ hôn tạm biệt"
Nghe những lời
này Lạc Thanh Linh xén tý là đứng không vững, trên trái xuất hiện vài
dấu thập:" Nụ hôn tạm biệt cái đầu ngươi!" Cái tên hồ ly này lại lên cơn nữa rồi!
" Linh nhi...Nếu nàng không muốn thì thôi vậy, chẳng
qua." Mộ Dung Thấu cười tà ác, sau đó đột nhiên phóng tới trước mặt
nàng, Lạc Thanh Linh chưa kịp hỏi hắn muốn làm gì thì đã bị Mộ Dung Thấu nắm lấy cổ tay, kéo thân mình lại sát người hắn. Mộ Dung Thấu cúi thấp
đầu xuống, hôn trộm môi đỏ mọng của Lạc Thanh Linh.
Mọi chuyện
diễn ra quá nhanh, khi Lạc Thanh Linh kịp phản ứng lại thì Mộ Dung Thấu
đã dùng kinh công rời đi, bỏ lại một câu: " Chẳng qua ta vẫn muốn!"
" Mộ Dung Thấu! Ngươi chờ đó cho ta!" Lạc Thanh Linh nghiến răng căm tức
nhìn bóng người rời đi, tên khốn này luôn lợi dụng lúc nàng không để
phòng mà cưỡng hôn nàng, lão hổ không phát uy ngươi cho là mèo bệnh
sao!?
Lạc Thanh Linh âm thầm suy nghĩ nên dùng cách nào để chỉnh Mộ Dung Thấu đồng thời không ngừng lau đôi môi bị hắn thân.
Ẩn trong bóng tối chứng kiến một màn này, Lôi Minh không khỏi bát quát.
"Lôi Minh! Chúng ta trở về thôi!"
" Vâng!" Bị Mộ Dung Thấu hố, đám người Lôi Minh đã lập tức đuổi theo cho
nên đã sớm đuổi kịp bọn họ, chẳng qua bị nàng ra lệnh ẩn mình trong bóng tối mà thôi.