Lạc Thanh Linh, Lạc Triều Nhan tới miếu Nguyệt Lão, Mộ Dung Thấu trở thành người hộ tống bất đắc dĩ.
Chưa bước vào bên trong mà nàng đã thấy rất đông người tụ tập ở đó. Không
biết miếu có linh nghiệm hay không nhưng nàng biết được nơi này kiếm
được khá nhiều ngân lượng.
Hai người rảo bước vào bên trong. Bốn
bề đều là các cô nương ở đủ mọi độ tuổi, có những người chỉ khoảng mười
ba, mười bốn cũng đến đây cầu nguyện thậm chí có những nữ tử đã ngoài tứ tuần cũng đến.
Xung quanh cũng có rất nhiều nam tử, bọn họ đảo mắt nhìn xung quanh, quan sát và đánh giá từng nữ tử bước vào.
Đây mà là miếu sao? Nói nơi này là địa điểm xem mắt còn dễ tin hơn!
Nàng cảm thán trong lòng, đang định bỏ ra ngoài thì thấy một số nữ tử cầm
một dải lụa màu đỏ dài ném lên một cái cây lớn giữa miếu.
Trên
thân cây xen kẽ những tán lá màu vàng là hàng trăm dải lụa màu đỏ rực
rỡ, nhìn kỹ từng dải lụa hơn một chút sẽ thấy những ước nguyện cầu duyên được ghi trên đó.
Sống ở thế giới này được nhiều năm, tập tục ở
đây nàng cũng rõ. Cái cây này là cây Nguyệt Lão cầu duyên, chỉ cần lấy
một dải lụa màu đỏ rồi ghi ước nguyện của mình lên đó, nếu có thể thảy
lên cây thành công trong một lần thì ước nguyện của tỷ sẽ được thực
hiện.
Khi giảng Công Tôn đại nương từng cười nói với Lạc Thanh
Linh, nếu sau này có dịp thì hãy thử xem liệu bản thân mình có cầu được
một lương duyên tốt.
Lạc Thanh Linh mỉm cười rồi tiến gần về phía cây Nguyện Lão.
Đứng dưới thân cây to lớn, nàng ngẩng đầu lên nhìn, những mảnh lụa đỏ phủ
xuống khiến cái cây trở nên bắt mắt. Nàng cũng muốn ném thử một dải lụa
lên thân cây nhưng nàng lại không có dải lụa đỏ bên người.
Nàng có hơi thất vọng nhưng bỗng một dải lụa đỏ xuất hiện trước mặt nàng.
"Nàng cầm lấy đi!"
Lạc Thanh Linh ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Không may môi nàng sượt nhẹ qua
môi của Mộ Dung Thấu vì lúc này hắn đang cúi thấp đầu xuống. Nàng xấu
hổ, vội lui về phía sau nên sơ suất giẫm phải chân váy của mình, cũng
may một vòng tay rắn chắc giữ lấy eo nàng.
" Cẩn thận!"
Nàng mở mắt ra nhìn hắn, hai người mắt đối mắt, không khí ngượng ngùng.
" Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!"
Triều Nhan bước đến khiến hai người giật mình buông ra, cô bé ngây thơ không nhận ra sự ái muội giữa hai người.
Nàng cầm lấy cây bút lông Triều Nhan đưa cho rồi ghi lên dải lụa. Mộ Dung
Thấu nhìn nàng cố tỏ ra bình thường, vị ngọt còn đọng lại trên môi hắn,
ánh mắt thâm thúy nhìn nàng.
Cảm thấy đây chẳng qua là sự cố
ngoài ý muốn, Lạc Thanh Linh rất nhanh vứt nó sang một bên. Nàng cầm dải lụa thảy lên cây, đột nhiên một cơn gió to xuất hiện thổi dải lụa đi,
nàng có chút vui mừng nhìn nó lại vướng lại trên ngọn cây.
"May quá! Muội cứ nghĩ nó sẽ bị thổi bay đi mất. Mà tỷ đã ghi gì trên đó vậy?"
Lạc Thanh Linh nhìn Triều Nhan đang háo hức muốn nghe thì cười gian, ngón tay nàng chỉ chỉ vào trán con bé.
"Đó là...bí mật! Chúng ta nên quay lại thôi."
Nàng kéo dài ra rồi kết thúc bằng hai từ 'bí mật' khiến Triều Nhan giận dỗi, chu môi chạy đi trước. Nàng che miệng lại cười. Có một muội muội như
vậy thật tốt!
Mộ Dung Thấu không đi theo các nàng, ánh mắt hắn
nhìn chằm vào dải lụa đỏ trên ngọn khẽ phất phơ trong gió mang theo ước
nguyện của Lạc Thanh Linh một hồi lâu.