Nói thật thân là người hiện đại thơ từ trong kho tàng văn học Việt Nam biết không ít, cộng thêm ảnh hưởng người thầy chủ nhiệm ôn luyện học sinh
giỏi môn lịch sử cuồng thơ Đường dẫn đến 300 bài thơ bất hũ nàng thuộc
lào lào chỉ cần dùng chỗ kiến thức đó, nhất định một phen nở mày nở
mặt, thế nhưng nàng cảm thấy như vậy thật không hay hơn nữa biết rõ kết
quả cuối cùng Mộ Khuynh Tuyết sẽ giành phần thắng nàng tội gì mà phải
động não, không hay ho đắc tội nữ chính.
Lạc Thanh Linh xem như
chuyện không liên quan đến mình mà trò chuyện cùng Triều Nhan, thân là
người tập võ giác quan hết sức nhạy cho nên nàng sớm nhận ra có người
đang nhìn mình.
Phớt lờ một hồi vẫn vô ích, đành ngước mắt lên
thì chạm phải vào một đôi mắt phượng cười như không cười, chủ nhân của
cặp mắt ấy chính là Mộ Dung Tuyên.
Nhưng khi nhìn tới, hắn đã dời đi ánh mắt, giống như chỉ là trong lúc lơ đãng lướt qua.
Trong lòng hơi nghi hoặc song Lạc Thanh Linh lựa chọn làm như không có gì.
Cuối cùng, vào lúc Hoàng Hậu cố ý mời Mộ Dung Tuyên lấy một bài ‘uống trà’ để kết thúc đề tài này.
Giữa lúc buổi tiệc trà xã giao bắt đầu kết thúc thì Húc Vương Mộ Dung Tuyệt, còn có Tiêu Dao công tử được xưng là đệ nhân mỹ nam của Đông Phương
Quốc nằm trong ngũ cường quốc đang chầm chậm bước đến. . . . .
"Húc Vương Gia đến, Tiêu Dao công tử đến, Trường Hạc quận chúa đến ——" Là âm thanh lanh lảnh bẩm báo của thái giám.
Trong nháy mắt mọi người đều quay đầu lại nhìn về hướng nơi lối vào Ngự Hoa Viên.
Đập vào mắt đó là một thân áo trắng, nét mặt tựa như trăng lạnh, thiếu niên chậm rãi đi tới, nhịp bước ung dung ổn định.
Giống như giữa thời kỳ hỗn độn, chỉ có một tia sáng rực rỡ chiếu sáng lên
vùng đất khiến người ta không dám đến sát để nhìn, trên người hắn có
lạnh của rét lạnh, nóng của nóng rực, hai loại khí chất hòa hợp với nhau nhưng lại không ảnh hưởng đến tướng mạo cùng khí thế của hắn!
Dáng người thiếu niên như ngọc, vẻ mặt trầm tĩnh giống như vũ trụ thâm sâu
không thấy đáy. Khóe miệng hắn hàm chứa nụ cười nhàn nhạt yếu ớt, dáng
vẻ đầy uể oải ngước mắt lên, trong con ngươi màu tro lạnh lẽo thế nhưng
hiện lên vô số hơi thở quyến rũ. Còn có một thứ vô cùng hấp dẫn nói
không nên lời đó là nốt Chu Sa đỏ như máu nằm giữa trán, so với hoa anh
túc thì đúng là diễm tuyệt hơn bội phần!
Mỗi một cử chỉ hành động của hắn đều tỏa ra hào quang tuyệt thế, làm cho cả vườn cảnh xuân này đều mất đi hương sắc.
Có điều, không thể kháng cự nổi chính là dung nhan, không thể tiếp cận được chính là khí chất.
Dung mạo của người này tuy rằng khó gặp thế nhưng vẫn kém hơn một chút so với người đi bên cạnh, Húc Vương Mộ Dung Tuyệt.
Tuy rằng hắn vẫn luôn mỉm cười, thậm chí mặc kệ đối với ai, nơi khóe miệng
đều gợi lên ý cười nhè nhẹ nhìn vô cùng dễ gần, nhưng Lạc Thanh Linh
biết rõ hắn không có để bất kỳ người nào vào trong mắt, lại càng không
hề cười với bất kỳ kẻ nào, sau này xem Mộ Khuynh Tuyết vừa là người hợp
tác vừa là tri kỷ.
Mộ Khuynh Tuyết nhìn một chút liền biết rõ
Tiêu Dao công tử này e là không giống lời đồn ôn hòa dễ gần, thực chất
là một kẻ lạnh lùng đến tận xương tủy dùng vẻ bề ngoài để che giấu bản
chất thực sự của mình mà thôi.
Liếc mắt nhìn vẻ si mê của Mộ Nhã
Liên khi nhìn Húc Vương, Mộ Khuynh Tuyết cười khảy một cái, ái mộ băng
mỹ nam tử thật không sợ bị đông cứng sao?
Khi hai người này đến, mọi người không có nghị luận ầm ĩ giống Mộ Dung Tuyên khi nãy, nhưng
ánh mắt thì lại lấp lánh của sự si mê và nhiệt liệt sùng bái.
" Tỷ tỷ, người thấy Tiêu Dao công tử thế nào?" Triều Nhan kéo lấy ống tay áo của Lạc Thanh Linh, nói khẽ.
"..." Lạc Thanh Linh thở dài nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Triêu Nhan mà nói:"Tha cho tỷ đi, tỷ còn yêu đời lắm!"
" ???" Triều Nhan tỏ vẻ không hiểu tỷ tỷ nhà mình nói gì nữa chỉ ' nga'
một tiếng liền thôi, chẳng lẽ do người này không đủ đẹp, yêu cầu có cần
cao như vậy không?
Lạc Thanh Linh mà biết Triều Nhan mà nghĩ như vậy nhất định sẽ cảm thấy bản thân rất oan.
Trường Hạc quận chúa khuôn mặt tinh xảo lộng lẫy xinh đẹp cùng một đôi mắt
hạnh nho nhỏ hàm chứa khí chất cao quý không thể đến gần tuy có khí thế
phong nhã tài hoa, nhưng đi ở bên cạnh Mộ Dung Tuyệt và Tiêu Dao công
tử thì vẫn tránh không được sự thất vọng: "Nghe nói trong nhóm các vị tỷ muội không có ai là không học rộng tài cao, hôm nay Bổn quận chúa sẽ
cùng các vị bàn luận một chút, không biết chư vị có dị nghị gì không?"
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng đều đồng thanh đáp: "Có
thể thảo luận cùng Trường Hạc quận chúa, đó là may mắn của mọi người."
Lạc Thanh Linh sớm biết rõ chuyện này sẽ xảy ra cho nên chẳng có chút kinh
ngạc gì, vị Trường Hạc quận chúa này do một tay Thái hậu nuôi nấng tính
khí kiêu căng lại ỷ là bản thân đầu óc có chút thông minh nên không coi
ai ra gì, lần này mượn danh nghĩa thảo luận tuy mọi người biết có ẩn ý
thế nhưng không ai dám cự tuyệt trước mặt mọi người, mà người có quyền
cự tuyệt thì sẽ không cự tuyệt.
Vì vậy, sau khi kết thúc tiệc trà xã giao, lại bắt đầu so đấu hàng loạt cầm kỳ thư họa.
Vì tránh mọi người chú ý vào bản thân, Lạc Thanh Linh ngoài mục vẻ tranh
có chút thành tựu ra các mục khác đều bình thường, thậm chí thể nói là
chưa từng có thành tích chứ đừng nói chi là tài giỏi.
Nhờ vậy mà
sự tò mò của của mọi người dành cho Lạc Thanh Linh sớm không còn, trong
lòng chỉ đánh giá nàng ngoài diện mạo xuất chúng ra các mặt khác bình
thường không thể bình thường hơn.
Dịp thể hiện này Trần Bích La
và Mộ Nhã Liên sao có thể bỏ lỡ, Trấn Nam Tướng quân và Trấn Bắc tướng
quân không hợp nhau không ai là không biết cho nên thân là con gái của
họ càng ra sức phân thắng bại.
Mọi người nhìn Mộ Nhã Liên thể
hiện tài năng đấu ngang tay với Trần Bích La, lại nhìn Mộ Khuynh Tuyết
trong lòng cảm thấy tiếc hận thay cho Mộ Nhã Liên vì có một cô muội muội nổi danh là bao.
Hai tỷ muội bất kể là dung mạo hay khí chất hoặc là tài hoa, đều có thể nói là khác nhau một trời một vực.
Đối với ánh mắt của những người tỏ ra khinh bỉ hoặc thương hại, Mộ Khuynh
Tuyết vẫn cứ hồn nhiên chưa phát hiện, khóe môi gợi lên ý cười như không hề để tâm. Đã vậy ánh mắt còn giống như viên bi tròn xoe, thỉnh thoảng
lại thoáng qua vài tia mơ màng y hệt như một đứa trẻ đơn thuần chưa trải qua sự đời.
Nhìn thấy vậy, hai tỷ muội Lạc Thanh Linh đồng thời
kinh bỉ bản chất thực của nàng ta, các nàng đều nhìn rõ giả trang ngây
thơ như vậy nổi hết cả da gà.
Ngay lúc này, ánh mắt Mộ Dung Tuyên xoay quanh những thiếu nữ khắp nơi trong sân, cuối cùng dừng lại ở trên người Mộ Khuynh Tuyết, khóe miệng từ từ rộ lên ý cười, ngoái đầu nhìn
lại chạm phải một đôi con ngươi màu tro lạnh lẽo, đồng thời cũng ý vị
sâu xa mà cười một tiếng.
Tiêu Dao công tử thuận theo ánh mắt của Mộ Dung Tuyên đảo qua Mộ Khuynh Tuyết, khóe miệng hơi nhếch lên cười,
nhưng ánh mắt quyến rũ thì chưa từng gợn lên chút sóng: "Kia là vị hôn
thê Mộ Khuynh Tuyết của Dục Vương sao, diện mạo đẹp như vậy mà huynh còn ra ngoài trộm hoa dại a!"
Khóe miệng nhẹ nhàng vẽ ra ý cười sáng lạn, con ngươi đen như mực hơi nheo lại, ánh mắt Mộ Dung Tuyên hời hợt
dừng lại ở một nơi nào đó, nhưng lời nói thì hướng về phía Tiêu Dao công tử: " Tam ca vẫn chưa đến, các vị mỹ nhân ở đây chờ huynh ấy dài cả cổ
rồi."
Biết Mộ Dung Tuyên không có ý định trả lời, Tiêu Dao
công tử nghe vậy cười yếu ớt một tiếng, một đôi con ngươi lành lạnh màu tro xinh đẹp quyến rũ đảo một vòng ở giữa, nói: "Thế gian mỹ nữ nhiều
như sao dày đặc, nhưng đối với Duệ vương mà nói, hồng nhan bất quá cũng
chỉ là bộ xương khô. Hắn lề mề chưa tới cũng là chuyện dễ hiểu."
Húc Vương ngồi bên cạnh vẫn lạnh nhạt như cũng không có ý định chen vào cuộc trò chuyện của hai người này.
" Hazzz! Ta cứ tưởng hôm nay ngũ tuyệt tập hợp đầy đủ ai ngờ tên Trúc Cơ
kia lại rời kinh thành. Dục vương là người duy nhất trong chúng ta đã
gặp mặt Trúc Cơ công tử có thể nói cho tại hạ biết một hai về người này
không?" Tiêu Dao công tử nói.
Cách đây vài hôm biết chuyện ông
chủ đứng sau lưng Túy Hương Lâu là Trúc Cơ công tử khiến cho người ta
giật mình, càng kinh người hơn chính là người này một ván thắng ba vị
hoàng tử bốn trăm năm mươi vạn lượng hoàng kim, kinh thành của Ngạo
Thiên quốc, tin tức như gió truyền đi khắp nơi. Đối với người này, Tiêu
Dao công tử cảm thấy vô cùng tò mò tiếc là tiệc Thiên Kim lần này Trúc
Cơ công tử lại không tham dự.
Đối với bữa tiệc Thiên Kim này, Lạc Thanh chỉ có thể dùng một chữ 'chán' đến hình dung, bữa tiệc này kèo
dài từ sáng cho đến chiều tà mặc dù cho nghĩ ngơi hai lược nhưng với
người thường hay dùng hai canh giờ để ngủ thực sợ là cực hình, cho nên
Lạc Thanh Linh trụ không nổi mà ngủ ngục trên bàn.
Triều Nhan lấy tay che mặt, phân phó cho Xảo Nhi đi lấy áo chàng phủ lên người Lạc
Thanh Linh, lại nhìn Phiến Đình đứng sau lứng bằng ánh mắt bất đắc dĩ.
Cũng may chỗ họ ngồi là ở một góc khuất cộng thêm mọi người tập trung
tinh thần nhìn cuộc thi đấu đằng kia.