Đừng nhìn hai lão
nhân có tính cách hết sức trẻ con kia mà bị lừa, chỉ cần nhắm mắt lấy
đại thân phận của một trong hai cũng khiến cho rất nhiều người kinh hãi
cùng nể phục. " Y tiên", "Độc Thánh" chính là những nhân vạt Thái Sơn
Bắc Đẩu trong chốn võ lâm, thậm chí ngay cả người trong triều đình cũng
phải nhường nhịn bọn họ ba phần dù sao ai có thể biết chắc khi nào bản
thân bị mắc bệnh thiểm nghèo hay trúng độc nan giải đây?
Cũng bởi danh tiếng của hai người mà không ít người dùng kỳ trân dị bảo đến để
mong có thể bá họ làm sư, hai người này luôn vui vẻ nhận lấy hết thảy
không chừa một món, thậm chí còn đòi hỏi thêm. Nhiều người bị thái độ ậm ờ của cả hai mà cho rằng bản thân trở thành đồ đệ mà ra sức tìm về cho
bằng được thứ được họ yêu cầu, tìm được rồi lại bị hai người lật lộng.
Trước kia cô không biết, cứ cho rằng hai người tuy trẻ con một chút nhưng rất có danh khí song trong hai năm này chứng kiến không biết bao nhiêu
người bị hai người họ hố trong lòng không nói ra tư vị gì a!
Thì ra người bị hai lão gạt không chỉ có phụ thân và nương của nàng mà còn có ...n+1 người! (iii=_=)?
Để chỉ mức độ da mặt dày của hai người này, cô xin kể cho mọi người nghe
nhân vật quần chúng xấu số bị hai người bất lương này dùng lời lẽ đầu
độc như sau.
Nhân vật đáng thương: " Tiểu nhân ngưỡng mộ tài năng của hai, cho nên hôm nay dẫn khuyển tử đến đây để thăm viếng.Đứa trẻ
này rất có thiên phú về y thuật khổ nổi lại không tìm được sư phụ giỏi
để dạy cho, thân là phụ thân đương nhiên mong muốn cho con mình thứ tốt
nhất cho nên tiểu nha mặt dày mong hai vị có thể chỉ dạy một hai đều cho khuyển tử!"
Lạc Thanh Linh ngồi một bên tay cầm sách một tay
cầm dược mà so sánh nghe những lời của hắn tuy không biết có mấy phần
thật nhưng khi nhìn gương mặt của hai vị sư phụ tràn đầy cảm không khỏi
giật cả mình, hai người này từ lúc nào trở nên giàu lòng thương người
như vậy? Phúc diễm này cô còn chưa được nữa là
Có khi nào hai người nào đấu y quá hăng say mà dùng lộn thuốc cho nên mới
chập dây thần kinh? Có khả năng lắm à, suốt ngày nghịch thuốc suốt như
vậy cơ mà.
Độc Thánh không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của đồ
đệ yêu nhìn mình, vẻ mặt hết sức lưỡng lự nhìn đứa bé trai kháu khỉnh
trước mặt một hồi liền thởi dài mà nói: " Đứa bé này thật không tệ,
chẳng qua dạo gần đây ta hết sức bận rộn chỉ dạy cho đồ đệ ngốc nghếch
của ta phân biệt dược thảo còn phải lao đao khắp nơi tìm Thạch Long quả
để luyện chế đan dược....a!"
Bên cạnh Y Tiên cũng phụ họa thêm:
"Độc lão, ngươi còn quên Thanh băng thảo mà ngươi nhờ ta tìm khả cuối
cùng lại bị đồ đệ thân yêu của chúng ta cho là cỏ dại mà lặt nát bấy vào ngày hôm qua!"
Độc Thánh tỏ vẻ hết sức đau lòng: " Dược lão,
ngươi đừng nói nữa nếu không ta sẽ nhịn không được mất, hai chúng tài
năng như vậy không ngờ lại nhận một đồ đề như vậy, đúng là gia môn bất
hạnh a!"
Đứng nghe đoạn nói chuyện của hai người họ, Lạc Thanh
Linh nội tâm hộc máu! Hôm qua người nào chê cây thanh băng thảo kia kém
chất lượng nén đến xó nào chẳng ai hay kia chứ, giờ lại nói cứ như thật
ấy!
Hơn nữa hai người bọn mang danh nghĩa là chữa bệnh cho cô
song lại bịa lý do độc tố còn tồn trong cơ thể cô mà lừa gạt phụ thân,
mẫu thân thậm chí là người anh hết sức thông minh của cô để mang cô về
đây, thừa dịp cô cùng bất tỉnh nhân sự quyết định cô là đồ đề của họ,
một chút quyền từ chối cũng không cho, giờ lại bày ra vẻ mặc là cô bám
riết họ không tha, hạ thấp nhân phẩm của cô nâng cao bản thân mình, hai
vị sư phụ các người không sợ trời phạt sao?
Càng nghe hai người
phụ họa, cô không khỏi trợn mắt nhìn hai người thao thao bất tuyệt thêu
dệt chuyện của cô, nhân vật đáng thương kia khi thỏang nhìn cô vài cái
sau lại phụ họa đồng tình và an ủi hai người, đứa bé trai kia liền tục
dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn cô, mặc dù không nói ra thành lời nhưng cô vẫn hết sức rõ ý của hắn: Ngốc hết thuốc chữa.
Nhân phẩm của cô thật sự tệ đến mức như vậy sao? Sư phụ người ta không từ ái thì cũng dùng
bề ngoài lạnh lùng khắc khe song rất yêu thương đệ tử của mình, có ai
giống hai người này không cơ chứ?
Đoạn đối thoại trên có thể coi
là đứng đầu những lời bình luận mà Lạc Thanh Linh hận nhất trong cuộc
đời này, làm cho cô sau này thân mang tài năng y dược xuất chúng nhưng
chẳng dám vác khuôn mặt thật của mình đi hành nghề đại phu vì nhờ nó mà
mỗi khi chữa bệnh thì câu đầu tiên mà không ít người si mê y dược hỏi
có: "Bí quyết nào để kiếm cho thần y từ một người dốt y dược trở nên tài giỏi như vậy, năm xưa hai vị sư phụ của người chắc vất vả lắm nhỉ?"
Nhân vật đáng thương đó vội vả tìm dược mà hai người cần, đứa con trai thì
bị hai lão nhân chỉnh suốt một tháng đến khi gặp phụ thân của mình hắn
liền khóc nói không muốn học nữa, trong lúc phụ thân đứa trẻ nghi vấn
thì người vội nói một cách chính trực rằng đứa bé rất sợ độc vật cho nên không học xong độc y được.
Nghe vậy phụ thân đứa bé cũng không
làm khó, dù sao hắn cũng mong con mình có thể bái Y Tiên làm thầy song
lại nghe con mình không những chẳng học được thứ gì mà còn phá hết một
đám dược liệu quý: " Ta biết đứa trẻ này rất thông tuệ, đến mức ngay cả
đồ đề ngốc của ta cũng phải báo chào về mức đồ tàn phá những dược liệu
quý này.Ta cũng rất yêu thích đứa trẻ này, phá một dược liệu cũng chẳng
sao thêm một người hay kém một người cũng không có gì to tát cho dược
liệu ta bị lãng phí, nếu là của ta thì không sao khổ nổi những dược liệu kia một người nhờ ta luyện chế, người này rất có thân phận nếu bị phát e là ngài và đứa bé....ai, thật muốn nghĩ tiếp!"
Vị phụ thân kia
bị dọa một phe khi nghe chiến tích tàn khốc của vị chủ nhân các dược
liệu kia liền nuốt nước bọt, tốn nước bọt một hồi mới tìm ra cách chính
là trong vòng thời gian một tháng hoàn lại số dược liệu đó.
Nghe
nói vì tìm chúng mà người tán mất hơn phân nữa tài sản của mình, chịu
không nổi còn thề không bao giờ cho con cháu học y nữa.
Mà biết
chân tướng số thảo dược bị phá kia toàn là hàng giá rẽ tiền, Lạc Thanh
Linh cảm thấy cũng may mà nhà mình không bị vét ra một xu nào thật sự là may mắn hiếm có a!