Ánh trăng quanh quẩn, bóng cây bị ánh sáng bạc xuyên qua, giống như khe suối trong suốt lẳng
lặng chảy xuôi. Gió mát thổi qua làm lá cây trông như đang nhảy múa, tản mát ra hương thơm hoa cỏ, khắp rừng cây tràn ngập vẻ đẹp thần bí u
tĩnh. Sưu sưu sưu, mấy bóng đen đột nhiên xuất hiện ở trong rừng, mà sự
xuất hiện của bọn họ thành công phá hư sự thanh u trong rừng cây.
"Chủ tử, người đã bắt được." Bốn gã áo đen che mặt quỳ một chân trên đất, âm thanh vang dội nói.
" Người của ngũ đệ cũng chỉ có bản lĩnh như vậy!" Thanh âm âm lãnh và
giễu cợt vang lên, một nam tử áo trắng che mặt đứng trong rừng cây chậm
rãi xoay người.
"Chủ tử, ngài dự định xử trí nàng như thế nào?"
Bốn gã áo đen đồng thời đứng lên, một tên trong đó đem người trong tay
ném đi, nặng nề ném người đang hôn mê xuống đất, ngưng mắt kính sợ nhìn
về phía người áo xanh nói. Ánh trăng lạnh lùng bao phủ xuống, đột nhiên
thấy rõ ràng người bị ném trên mặt đất là một tiểu nha đầu mười bốn mười năm tuổi, hơn nữa còn có một làn da ngăm đen, mặt rất nhiều tàn nhang,
ngũ quan có chút vặn vẹo là một nha đầu xấu xí.
" Đem nàng ta
nhốt vào tầng thứ ba của Luyện ngục!"Nam tử áo trắng nhìn tiểu nha đầu
hôn mê trên đất, thanh âm khát máu lan tràn trong gió lạnh.
"Dạ!" Một người áo đen cung kính đáp, sau đó bước nhanh về phía trước vác người đi.
Gió đêm thổi mạnh, ánh trăng chiếu trên mặt đất tạo nên những vầng sáng
bạc. Nam tử áo trắng đeo mặt nạ bạch ngân vân kinh công hướng về phía
thừa tướng phủ.
Trong hoa viên ở hậu viện Bích Trì, một thanh
kiếm sắt đang không ngừng bị ăn, sau khi bị một loại chất trong suốt đổ
lên thân kiếm lưỡi kiếm bị phân thành mảnh nhỏ rơi xuống đất.
Đứng cách đó không xa là thủ hạ của Lạc Thanh Linh, đệ lục đường chủ của
Lăng Thiên cung, Xảo Nhi, khoé miệng không ngừng co rúm, mặc dù biết độc thuật của cung chủ còn mạnh hơn của lão cung chủ Độc Thánh nhưng có
cần biến thái như vậy không?
Thứ đó ngay cả sắt cũng ăn mòn nếu
đổ lên người thì, thật không muốn nghĩ a! Xảo Nhi trong mắt tràn ngập
khiếp đảm, nhưng đồng thời trong đó còn có cuồng nhiệt sùng bái.
Hai vị lão cung chủ không đáng tin cuối cùng cũng làm được một chuyện đó
chính là tìm được một người thừa kế xuất sắc tới mức này.
" Hắc xì!"
"Dược lão, ngươi bị cảm?" Độc Thánh quan tâm nhìn lão già ngồi đối diện mình.
"Không có a, chắc có ai đang nhắc đến ta." Y Tiên phẩy tay một cái, liền vội gắp thức ăn cho vào miệng.
" Hừ! Ta đó có ai đang nói xấu ngươi đấy! Hắc xì!" Độc Thánh nhanh mồn nói.
" Ha ha! Ta xem cũng có người thương nhớ đến ngươi đấy!" Y Tiên kinh bỉ nói.
"..." Độc lão.
Trong hoa viên, Lạc Thanh Linh nhìn bình nhỏ trong tay khoé miệng đắc ý cười. Cuối cùng cũng chế tạo thành công thứ này a!
Đặt bình nhỏ lên bàn, Lạc Thanh Linh quay đầu nhìn Xảo Nhi nói: “Vật ta cần, đã chuẩn bị xong chưa?”
Xảo Nhi vừa nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Lạc Thanh Linh đảo qua, cung
kính nói: “Sau khi tiểu thư ra lệnh, đã chuẩn bị xong, đang để ở trong
phòng người.”
Lạc Thanh Linh nghe xong gật đầu, xoay người hướng
phòng ngủ đi vào, đây là món đồ chơi mà cô hứa tặng cho con trai của đại ca Hạo Nhi.
Đi phía sau Xảo Nhi không khỏi nhớ lại dáng vẻ quẩn
bách của Thi Sách khi mang món đồ này đến cho cô, Thi Sách không khỏi
che mặt đường đường là người đứng thứ 3 trong bát đường chủ lại phải đi
một món đồ chơi cho con nít, nếu để các vị mĩ nữ nhìn thấy thì còn đâu
là hình tượng hào hoa phong nhã của hắn nữa chứ!
Nếu để Lạc Thanh Linh biết nhất định kinh bỉ đi mua một món đồ chơi thôi mà cũng ảnh
hưởng đến hình tượng nam nhân của hắn, cô không sai hắn đi đến tiệm mua
áo lót của phụ nữ đã là nhân từ rồi.
Cũng may Thi Sách của chúng ta là một người thức thời nếu không nhất định sẽ khóc không ra nước mắt.
Về phòng xem món đồ chơi mà Thi Sách mang về Lạc Thanh Linh không khỏi hài lòng, giao cho tên đó quả nhiên là quyết định sáng suốt.
Thấy
sắc trời cũng không còn sớm nữa, Xảo Nhi giúp cô thay quần áo ngủ, vốn
việc này là do Phiến Đình làm nhưng cô đã sai Phiến Đình trở về Thiên
Lăng cũng giải quyết một số chuyện mất rồi.
Lạc Thanh Linh ngủ không bao lâu thì dưới màn đêm một bóng trắng liền xuất hiện trong viện Bích Trì.
"Người nào, lại dám xông vào phủ tướng quân, cút xuống dưới ngay!" Sáu gã ám
vệ bỗng chốc rút kiếm treo ở bên hông, ánh mắt tập trung đến một chỗ
cành lá rậm rạp trên cây to, đồng thời quát lớn. Bọn họ vẫn thủ hộ ở
trong sân, chưa từng rời đi nửa bước, người này lại dưới mí mắt bọn họ
lặng yên không một tiếng động ẩn nấp trên cây, như vậy thì chỉ có một
khả năng, võ công của người này cao hơn bọn họ rất nhiều!
"Buổi
tối tươi đẹp như thế, mà tính khí các vị cũng quá nóng nảy rồi. Như vậy
không được, không được!" Thanh âm tà mị mang theo tiếng cười hài hước
tràn ngập trong không khí, cây lá rậm rạp bị người dùng ngón tay nhẹ
nhàng vén ra, đột nhiên thấy rõ ràng một tử y nam tử cổ áo và ống tay áo được thêu bằng màu vàng kim đang lười biếng nằm ở thân cây.
Chưa kịp để 6 người hành động thì vị nam tử kia đã nhanh tay điểm huyệt ngủ của bọn họ.
Nghe thấy tiếng động Lạc Thanh Linh liền mở mắt ngồi dậy liền nhìn thấy một
nam tử áo trắng ung dung bước vào, chân mày Lạc Thanh Linh không khỏi
nhíu mày phủ thừa tướng canh gác nghiêm mật cộng thêm xung quanh viện
Bích Trì này có người của Thiên Lăng cung vẫn thủ hộ ở trong sân, chưa
từng rời đi nửa bước, người này lại dưới mí mắt bọn họ lặng yên không
một tiếng động có mặt tại đây, như vậy thì chỉ có một khả năng, võ công
của người này cao hơn bọn họ rất nhiều!
" Ngươi là ai?" Lạc Thanh Linh lạnh giọng nói.
" Ba năm không gặp Linh Nhi không còn nhận ra ta sao?" Nam tử liền cở bảo mặt nạ để lại dung mạo khiến cho nử tử thiên hạ không thể không mê đắm.
Người ta nói:Trời đánh còn tránh bữa ngủ*, tên hồ ly họ Mộ Dung này nữa đêm liền chạy đến tìm cô làm gì không biết?
* Lạc Thanh Linh sửa lại từ câu nào chắc mọi người điều rõ
Khuôn mặt tuấn mỹ tột cùng, đường nét như được gọt dũa, phượng mâu hẹp dài
híp lại, ở trong bóng tối chớp động sáng lấp lánh, chiếc mũi cao thẳng,
đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, toàn bộ khuôn mặt như tràn ngập băng tuyết,
khí chất âm trầm lạnh lẽo, lại quỷ dị mà mang theo một chút xinh đẹp tà
mị.
Ba năm không thấy hắn ngày càng yêu nghiệt,mĩ như vậy làm sao cô sống nổi?
Lạc Thanh Linh cô không muốn trở thành bằng chứng sống cho câu nói
'chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu đâu', mĩ nam trong thiên
hạ cô còn chưa ngắm hết, cuộc sống con sâu lười của cô chỉ mới được một
tháng không muốn nhanh kết thúc như vậy đâu.
"Mộ Dung Thấu,
nửa đêm ngươi mặc bộ đồ trắng phau thế kinh định làm ma dọa hài tiểu
sao?" Lạc Thanh Linh ngồi xuống uống tách trà hoa cúc, liếc xéo nhìn mỗ
nào đó nằm trên giường quý phi tự nhiên hệt như đây là phòng ngủ nhà
hắn. Nếu không phải võ công cô thua hắn một chút thì cô sớm đã nhắc chân đạp hắn xuống đất nén ra ngoài cửa sổ rồi.
Lời vừa dứt Xảo Nhi
liền xong vào phòng ngủ của Lạc Thanh Linh:"Tiểu thư...Duệ vương gia!"
Xảo Nhi vốn phát hiện có người đột nhập phòng của cung chủ cô vội chạy
đến không ngờ lại là người vốn dĩ hai ngày nữa mới về kinh nay lại xuất
hiện tại đây không khỏi kinh ngạc.
" Xảo Nhi, em mau ra ngoài xem bọn họ ra sao rồi!" Lạc Thanh Linh phất tay ra hiệu cho cô lui.
Xảo Nhi biết rõ Duệ vương sẽ không làm gì cung chủ liền đóng cửa lui ra.
" Giao kèo của chúng ta đã chấm dứt, ngươi lại mò đến đây làm gì?" Lạc
Thanh Linh đó với việc Mộ Dung Thấu bí mật về trước cũng chẳng có gì
kinh ngạc, chỉ là không hiểu hắn tại sao lại đến đây.
" Linh Nhi
thật lạnh lùng, khiến người ta thật đau lòng!" Ánh mắt Mộ Dung Thấu chăm chú nhìn Lạc Thanh Linh, ba năm không gặp mèo con cũng trưởng thành
khiến cho người ta không khỏi kinh diễm.
Nghe được lời oán trách
của Mộ dung Thấu cả người Lạc Thanh Linh nổi cả da gà, tên này phát bệnh gì nữa, bắt gặp ánh mắt soi mó như vậy Lạc Thanh Linh nhịn không được
lên tiếng: " Nhìn cái gì mà nhìn, bộ không thấy qua mỹ nhân sao?"
Nếu là người khác nói câu này, Lạc Thanh Linh còn có mấy phần tin tưởng
nhưng đối với tên này tuyệt đối là không.Thuộc hạ của Mộ Dung Thấu không thiếu người là nữ giới trong đó có không ít là mĩ nhân hơn nữa thân là
hoàng tử hậu cung 3000 mỹ nhân kia chẳng lẽ chưa nhìn thấy ai, hắn nói
câu này không khác gì đùa giỡn mình sao?
" Ngươi cút khỏi phòng cho ta!" Quả chi ngươi là nam chính, ba năm cô chịu đủ rồi.
Lạc Thanh Linh quyết định thành thật với bản thân mình xong đến đánh tên hồ ly gian xảo bóc lột mình ba năm.
Mộ Dung Thấu võ công cao hơn Lạc Thanh Linh một chút, hai người đã đấu hơn 30 chiêu Lạc Thanh Linh biết nếu tiếp tục như thế sẽ gây sự chú ý của
thị vệ trong phủ.Võ công cao hơn thì sao đừng quên cô còn món nghề khác
a!
Nhìn thấy nụ cười nham hiểm của Lạc Thanh Linh, Mộ Dung Thấu
kinh ngạc không biết mèo con định giở trò gì nhưng nhìn thấy Lạc Thanh
Linh đột nhiên lùi ra sau giữ khoảng cách với hắn trong tay cầm ngân
châm cười đắc ý, hắn không khỏi mắng: Không tốt!
Mộ Dung Thấu cảm thấy cánh tay bắt đầu không có sức lực thế nhưng trên mặt vẫn nở nụ
cười: " Linh Nhi, càng ngày càng đáng yêu a!"
Vốn đang đắc ý trên đỉnh đầu Lạc Thanh Linh một đoàn quạ đen bay qua, đừng nói tên này có
sở thích bị ngược nha! Mà hồi tưởng lại nội dung tiểu thuyết nữ chính
không ít lần cho Mộ Dung Thấu ăn thiệt thế nhưng hắn vẫn cứ bám theo
người ta.
Cảm thấy mình phát hiện ra chân tướng Lạc Thanh Linh
ánh mắt nhìn Mộ Dung Thấu không khỏi tiếc hận, bộ da đẹp như vậy thật sự uổng phí mà.
Bắt gặp ánh mắt của Lạc Thanh Linh nhìn minh khóe
miệng Mộ Dung Thấu run rẩy vài cái: " Lần sau gặp mặt!" Tay trái hắn
hiện tại đã tê cứng nếu còn ở lại cô nàng này nhất định sẽ không bỏ qua
cơ hội này.
Nhìn bóng dáng mất dạng trong màn đêm của Mộ Dung Thấu, Lạc Thanh Linh chớp mắt vài cái chợt nhớ đến bản thân mình chưa
đạp hắn một phát cho hả giận không khỏi tiếc đứt ruột ( TT_TT).
Mà khoan đã, ý câu cuối cùng của hắn là gì?
Mà thôi quả chi hắn nói gì, ngủ mới là quan trọng nhất.