Ánh tịch dương đã lặn sau núi, màn đêm bao phủ vạn vật ở Vô vật Cốc.
Lạc Thanh Linh nhìn vị trí hai căn nhà cỏ ở hai đỉnh núi sừng sững trước
mặt không giống như mọi khi có ánh đèn sáng lấp lóe như bao ngày trước
trong lòng cảm thấy vô cùng quái lạ, nhị vị sư phụ lại định làm cái trò
gì nữa đây?
Vừa bước vào nhà của đại sư phụ Lạc Thanh Linh nhìn
căn nhà cỏ bám đầy bụi bẩn, Phiến Đình cầm nến đi trước nhìn thấy trên
bàn có một phong thư liền đưa cho cô xem.
Lạc Thanh Linh nhìn nội dung trong thư .
Đồ nhi đáng yêu thân mến!
Đồ nhi đi về thăm gia đình bỏ lại hai lão già chúng ta ở Vô vật cốc, ta và nhị sư phụ cảm thấy quá buồn chán cho nên quyết định đi chơi vài tháng
rồi về. Con yên tâm, Vân Sương Ẩn rất náo nhiệt!
Sư phụ: Y Tiên
Đừng nghĩ làm biếng, nhớ chăm chỉ luyện công nếu khi ta về kiểm tra mà kết quả không đạt yêu cầu hậu quả con tự hiểu.
Sư phụ: Độc Thánh
Lạc Thanh Linh đọc xong những dòng nhắn nhủ của nhị sư phụ trong bức thư
này không khỏi nuốt nước bọt. Quả nhiên là tác phong của nhị sư phụ, có
điều câu nói 'núi Vân Sương Ẩrn rất náo nhiệt' là sao? Ở chốn hẻo lánh
không lấy một bóng người như vậy làm sao có thể náo nhiệt được?
Thôi, bỏ nó sang một bên đi ngủ mới là điều ưu tiên hàng đầu. Dưới sự chăm
sóc của Phiến Đình cuộc sống Lạc Thanh Linh bao gồm ngủ, ăn, luyện võ,
nghiên cứu y thuật vô cùng hài hòa.
Hôm nay sau khi nghiên cứu những quyển y thuật, bài tập nhị vị sư phụ giao cho Lạc Thanh Linh liền lên giường đi ngủ.
Trong khi Lạc Thanh Linh an giấc ngủ say như chết, nửa đêm trời đột nhiên đổ
mưa sầm sập, cánh rừng dãy núi gần xa, sông suối khe sâu lớn nhỏ, thảy
đều trở nên nhạt nhòa trong cơn mưa bất chợt, rồi dần dần trở nên vô
hình.
Con đường mòn duy nhất dẫn lên núi Vân Sương Ẩn phía trước
đã mờ hẳn đi. những bụi bạc hà mà Lạc Thanh Linh trồng đầy hai bên đường núi cũng tàn tạ vì bị cơn mưa giày xéo, từng chùm lá vốn um xuê như gấm thêu gãy gập trong mưa, rơi xuống con đường ngập bùn, nếu Lạc Thanh
Linh mà nhìn cảnh này nhất định sẽ khóc ròng, những thứ này dùng để bào
chế hương liệu cho đại sư phụ dùng. Trong thời tiết như vậy xuất hiện
một tốp người vội vãi chạy giữa đêm khuya thanh vắng hướng tới Vô Vật
Cốc.
Và cũng vì sự xuất hiện của đám người này, tâm tình của Lạc Thanh Linh trở nên không hề tốt chút nào!
Dưới những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu rọi lên những tán lá còn đọng lại nước, cảnh sắc ban mai sau một trận mưa khiến cho cảnh vật ở đây trở
nên xinh đẹp thanh thiết lòng người, Lạc Thanh Linh vươn người định
luyện tập kinh công trong khi chờ Phiến Đình xuống núi lấy lương thực
cho hai ngày kế tiếp, chân trước còn chưa kịp bước ra khỏi cánh cửa thì
cô nhìn thấy dưới chân một đống bê bết máu không ra người cũng chẳng ra
ngợm trên đất, Lạc Thanh Linh thấy khó mà tin được lại có người có thể
vượt qua Kì môn thập bát trận của đại sư phụ cùng với độc chướng mà nhị
sư phụ bố trí.
Núi Vân Sương Ẩn nguy hiểm trùm trùm song lại là
nơi hội tụ thiên hạ kỳ dược cùng độc dược, cho nên không phải không có
kẻ dám liều mạng muốn tiến vào song từ khi hai vị sư phụ chiếm lĩnh nó
khi đã chẳng kẻ nào có khả năng bước nữa bước chân núi chứ đừng nói là
đỉnh núi. Hơn nữa người của Thiên Lăng Cung cũng không phải ngồi chơi
nha!
Chắc cô còn ngủ mơ! Nhất định là như vậy.
Nhưng thật không may, đó lại là sự thật.
Trước ánh mắt cầu xin tha thiết của đám nam tử vận đồ đen phía sau lưng, Lạc
Thanh Linh cuối cùng cũng rõ tại sao đám người này không bị người của
Thiên Lăng cung ngăn trở, bởi người ta có Mộc Lan lệnh của đại sư phụ.
Lạc Thanh Linh rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa của câu nói núi Vân Sương Ẩn rất
náo nhiệt là gì, đằng hắng một tiếng:“Đừng nghĩ có Mộc Lan Lệnh thì ta
sẽ ngoan ngoãn cứu chữa cho Chủ tử nhà các ngươi, ta không biết các
ngươi đã dùng gì để hối lộ nhị vị sư phụ ta những người ra tay giờ chính là ta cho nên ta muốn có phí chữa trị nếu các ngươi không chịu thì đi
tìm sư ...”.
Lạc Thanh Linh còn chưa nói xong đã nghe “soạt” một tiếng.
Đám người vận áo đen dạt sang hai bên để lộ một hàng mấy chiếc hòm gỗ đỏ
xếp thẳng tắp, một nam tử vận áo xanh bước ra tay vừa giơ cao, đám người áo đen liền hiểu ý mà mở nắp mấy chiếc hòm liền đồng loạt nâng lên, bên trong chất đầy vàng phát sáng lấp lánh, chói lòa cả mắt, xem ra tỷ lệ
nguyên chất rất cao.
Gương mặt Lạc Thanh Linh bỗng cương cứng, cô nói như thế vốn định đá đám người này cho nhị vị sư phụ để cho mình
được an ổn thế mà, chuẩn bị đển như vậy xem ra nhị sư phụ đã lườm trước
cô sẽ dùng kế này.
Lạc Thanh Linh thở dài một hơi chịu mệnh,
ngân lượng bày ra trước mắt không nhận chính là kẻ ngốc hơn nữa vốn cô
định mở thêm vài chi nhánh Túy Hương lâu cho nên sẽ tốn không ít tiền.
Chịu ảnh hưởng của nhị vị sư phụ keo kiệt nổi danh, cộng thêm khi tiếp nhận
Thiên Lăng cung nhìn thấy khoản tài chính mà Phiến Đình đưa cho cô
xem chỉ tiêu yêu thích của Lạc Thanh Linh có sự thay đổi tiền tài đứng
thứ hai, mĩ nam rớt xuống hàng thứ ba. Cũng vì thế mà Lạc Thanh Linh
thậm chí còn vượt xa cả nhị vị sư phụ của mình trong cái khoản vơ vét
của cải này.
Mặc dù đưa ra yêu cầu thu phí lần thứ hai song số
bệnh nhân mà Lạc Thanh Linh phải tiếp không ít, do không chịu nổi Lạc
Thanh Linh liền ra quy định, đã vào cửa tìm đến cô cầu y thì dù có chữa
trị hay không, phí chẩn bệnh một phân cũng không thể thiếu, sau đó là
các khoản phí khác cứ nối đuôi nhau mọc ra: phí chữa tận gốc, phí thuốc
men, phí thuê trọ ở cốc… Về cơ bản, trừ phi là thời khắc thập tử nhất
sinh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, không thì trong giang hồ hiếm có
người nào muốn đến chẩn trị ở Vô vật cốc lần thứ hai.
Cũng chính nhờ vậy Lạc Thanh Linh cảm thấy hết sức vui vẻ, số người dám đền tìm cô giảm mạnh.
Nhưng càng như thế, độ thần kỳ của y thuật Vô Vật Côc càng được lan truyền
rộng khắp giang hồ, Lạc Thanh Linh dom luôn vận y phục nam màu lục để
dễ cho việc đi lại cũng như tìm kiếm dược liệu cho nên ai cũng nghĩ đồ
đệ của Y tiên, Độc thánh là nam.
Đối với chuyện Lạc Thanh Linh
chẳng những không bận tâm còn quyết giả nam trang lấy tên là Cơ Anh, bộ
dạng tựa như tiên hạ phàm của cô liền bị mọi người xưng là Trúc Cơ công
tử.
Thời gian lại trôi qua thêm một, Lạc Thanh Linh do không có
sự quản thúc của nhị vị sư phụ mà cứ cách ba tháng cô liền về kinh thành thăm gia đình khoảng một tuần rồi lại trở về núi.
Cứ thấy nhi nữ lâu lâu mới về nhà, mẫu thân cô nhịn không được đề nghi Lạc Thanh Linh
lên Vô vật cốc chữa trị cho nhanh, tốn bao nhiêu tiền cũng không tiếc.
Lạc Thanh nghe vậy không khỏi ứa mồ hôi từ chối khéo léo, Trúc cơ công tử chính là cô mà.
Lúc hồi Vô Vật Cố thì Lạc Thanh Lình liền nghe Phiến Đình nói hai vị sư phụ bất lương của cô vừa mới trở về, đối với việc hai người tân bóc tài
năng của mình Lạc Thanh Linh nghiến răng cười đáp: "Điều là nhờ phúc của nhị vị sư phụ!"
Hai lão già này mặt dày này không thèm để ý thâm ý của cô mà còn cười sảng khoái: "Đó là đương nhiên!"
"..." Hai vị sư phụ, hai người quá mặt dày rồi.
Ba ngày kế tiếp chính là Lạc Thanh Linh liền bị hai người thay phiên nhau
kiểm tra, cuối cùng liền lên tiếng nói: "Đồ nhi, con nên xuất sư được
rồi!"
Lạc thanh Linh vui mừng không khỏi, cuối cùng cũng có thể
thoát khỏi sự bóc lột của hai người, phải mau cho Phiến Đình thu thập
quần áo để trở về nhà mới được.
Sáng sớm nay, Lạc Thanh Linh đến
phòng các sư phụ chuẩn bị thỉnh an trước khi chia tay, nhưng không thấy
bóng dáng hai sư phụ đâu. Tìm khắp nơi cũng không thấy, rồi nàng phát
hiện trên bàn có một phong thư.
Mở ra đọc, quả đúng là lời khen tặng của nhị vị sư phụ lúc chia ly.
Đồ nhi đọc thư vui vẻ, bình an:
Hai kẻ làm thầy chúng ta thấy đồ nhi đã thành tài, vui mừng khôn xiết.
Nhưng duyên phận sư đồ đã tận, chia ly chớ buồn bã nhớ nhung.
Sư phụ: Y Tiên
Ngoài ra: Do chúng ta thiếu nợ một người rất nhiều tiền, cho nên khi con trở
về kinh thành một khi nhận được Long Ưu Lệnh mong đồ nhi hãy giúp chúng
ta tận lực thực hiện yêu cầu của người này. Đồ nhi bảo trọng.
Sư phụ: Độc Thánh
Đối với hai lão đầu này trở về chưa đầy ba ngày lại chuồn đi Lạc Thanh Linh hận quá hóa cười: "Canh giờ chuẩn lắm! Phiến Đinh, họ đã lấy những gì?"
" Cái đó...Cung chủ....Hai lão cung chủ...người tự đi xem đi!"
Lạc Thanh Linh nhìn bộ dạng không nói lên lời của Phiến Đình trong lòng vô
cùng bất an nhớ đến hai lão ấy hôm qua lượn lờ gần Yên Các liền tức tốc
chạy đến nơi.
Nhìn thấy cả gian phòng vốn chất không ít kim ngân
châu báo, dược liệu quý hiếm không cánh mà bay lệ rơi hai hàng, nước mắt đầm đìa, chảy mãi không thôi, bất giác hét lên đầy thê lương:
“Hai lão già các người, nếu để ta tóm được thì đường có trách ta khi sư diệt tổ…”
"Hắc xi!"
"Độc lão, ngươi không sao chứ?"
" Không sao, dược lão ngươi nghĩ đống đồ này của đồ đệ đủ cho chúng ta dùng bao lâu?"
" Cũng được vài năm, hết thì chúng về tìm đồ đệ tiếp!"