Bất cứ người con gái
nào đều thích làm đẹp, Lạc Thanh Linh cũng chẳng phải ngoại lệ. Sau khi
cùng Phiến Đình đi thăm hơn chục căn tiệm khác, Lạc Thanh Linh cuối cùng cũng lựa chọn được vài món vừa ý, giá cả phải chăng hớn hở đến nổi nhảy nhẹ chân sáo vài cái.
Phiến Đình cùng những người được Thừa
Tướng đại nhân phái đi âm thầm bảo vệ Lạc Thanh Linh đồng loạt đổ mồ hôi lạnh khi hồi tưởng lại cuộc tranh luận giá cả mấy món trang sức của chủ tiệm lẫn Lạc Thanh Linh.
Đối với Lạc Thanh Linh đây là chiến tích vẻ vang mũi cô không khỏi hếch cao lên, hừ ngay cả ở thời hiện đại dù người bán hàng khóe mồn khóe miệng cỡ nào cũng phải chịu thua cô dù
thời không thay đổi thế cũng chẳng thể ngăn cản bản lĩnh của bổn cô
nương, mặc dù có chút quanh co song có người thay cô xử lý ổn thỏa cả
việc của cô chỉ là mua hàng thôi.
Chỉ là Lạc Thanh Linh không ngờ rằng chuyện này lại trở thành đề tài được bàn luận sôi nổi nhất kinh
thành trong suốt một quãng thời gian dài, trở thành tấm gương cho các
vị phu nhân quyền quý rèn dạy cho các tiểu thư học hỏi: " Mua sắm là
một thú vui của nữ nhân, nhưng có thể dùng giá thấp để mua thứ tốt nhất
càng khác cho người ta khoái chí!"
Chuyện này lan rộng ra đến nữa đến đấng mày râu cũng lấy ra mà buông: " Nói lại chuyện đêm Thất Tịch
không ít chuyện vui song nổi bật nhất có là chuyện xảy ở phố Trang
Tước."
"Là chuyện gi vậy?"
Vị nam nhân trong có phần nho
nhả, vỗ nhẹ cây quạt giấy trong tay mà bắt đầu: " Chuyện là thế này, đêm Thất Tịch đó tại hạ có dẫn phu nhân đi đến cửa tiệm nữ trang ở phố
Trang Tước chứng kiến ..."
“Chưởng quỹ, chưởng quỹ, cứu mạng!”, đột nhiên, một tiếng khóc nức nở vang lên.
Hả?
Chúng nhân sửng sốt, nhìn chằm chằm sang nam tử bận trang phục tiểu nhị,
loạng choạng vạch đám đông chạy ra, nửa chạy nửa bò nhanh đến trước một
nam tử trung niên đang chọn tranh tết cách đó không xa.
Chỉ thấy nam tử trung niên kia đầu đội mũ vải, râu dài đến ngực, mặc áo bằng gấm, nhìn qua là biết dân buôn bán.
Còn tiểu nhị kia, mặt mũi tang thương, tóc tai rối bù, hô hấp tán loạn, tựa như vừa trải qua một trận đại chiến.
“Đó không phải là Từ chưởng quỹ của tiệm bán trang sức ở phía nam thành
sao?”, có người nhận ra thân phận của nam tử trung niên nọ.
“Hốt hoảng cái gì?”, Từ chưởng quỹ cả giận mắng.
Chỉ thấy tiểu nhị kia nước mắt giàn giụa, nức nở nói: “Có một vị tiểu thư đến mua trang sức…”.
“Chuyện này cũng rất bình thường mà, bộ vị tiểu thư này mua rất nhiều trâm vàng hay vòng vàng?”, Từ chưởng quỹ hứng phấn hỏi.
“Quả thật là mua rất nhiều, có điều... Chưởng quầy người tự đi xem đi. …”, tiểu nhị òa khóc.
Từ chưởng quỹ ánh mắt khó kìm chế bất mãn trước bộ dạng của tiểu nhị, mua
nhiều như thế đáng lẽ lả phải vui vẻ đằng này lại bày ra bộ mặt như vậy
định đuổi khách hay sao? Hừ, xong vụ này hắn nhất định phải tính sổ với
tên này.
Vừa bước đến nơi Từ chưởng quỹ nhìn thấy có rất nhiều
người kéo đến trong lòng thầm mừng doanh thu đến này nhất định sẽ bộn,
cho nên vui vẻ cười chào tất cả.
Mọi nhìn bộ dạng còn có thể cười của Từ chưởng quỹ ánh mắt nhìn Từ chưởng quỹ tràn ngập vẻ thương hại.
Điều này làm cho thấy cảm thấy kì lạ, song khi nhìn thấy Lạc Thanh chọn
một đống vàng bạc châu báo liền quăng đi mất.
“Chưởng quỹ đợi
tiểu nhân với!!!”, tiểu nhị cũng vội vội vàng vàng chạy theo sau, nhìn
thấy Lạc Thanh Linh gop sạch số trang sức chỗ này liền câm, nuốt nước
miếng: Toi rồi!
Một vị nam hài anh tuấn mặc y phục màu xanh nhạt khoảng chừng 11-12 tuổi vốn có hẹn đến tửu lâu lại thấy đám người đông
nghịt thế kia không khỏi tò mò, sai bảo thư đồng mình đi kéo một vị nam
nhân gần đó thăm.
Sau khi hỏi được, vị thư động liền chạy về nói cho công tử nhà mình hay.
" Một vị tiểu thư? Trang sức?”, Vị tiểu nam tử sửng sốt hồi lâu, mặt đầy
vẻ khó hiểu, “Một vị tiểu thư đi mua trang sức, cũng không đến mức như
vậy…”.
Chúng bách tính nhìn hai người cuốn gió rời đi đám đông liền xôn xao một trận.
“Này này, đó không phải là ‘Từ hàng giả’ ở phố Trang Tước sao?”
“Chính là lão! Không ngờ lão cũng có ngày hôm nay, thật là hả hê quá đi mất!”
“Chính thế chính thế, ai bảo lão ‘Từ hàng giả’ này chuyên dùng hàng giả để đi
lừa gạt người khác, gặp phải vị tiểu thư này thì tuổi còn nhỏ nên định
lừa gạt một phiên a ngờ ...Đáng đời, xem như gieo gió gặt bão, chẳng
trách được người khác!”
Xì xà xì xào, xì xà xì xào… cứ thế cứ thế…
Những tiếng rì rầm bàn tán rất tự nhiên một chữ cũng không sót, toàn bộ đều lọt vào tai Triển Chiêu.
Tuần tự rõ ràng, nhưng một hồi sau lại không hiểu gì.
Vị thư đồng nhìn vẻ mặt nghi hoặc của chủ tử bèn không không kìm miieengj mà bát quáti: “ Công tử chức đang nghi hoặc vì sao lại gọi vị Từ chưởng quỹ kia là ‘Từ hàng giả’?”.
Thấy chủ tử nhìn mình nhìn bản thân
liền biết mình đoán trúng liền vội giải thích: “Thưa công tử, cái lão Từ chưởng quỹ này bình thường toàn bán đồ trang sức giả chất lượng không
đảm bảo cho những người từ nơi khác đến mua, lừa gạt những người không
biết cách xem hàng, cho, cho nên bách tính trong thành đều gọi lão là
‘Từ hàng giả’…”.
"Vậy vị tiểu thư này…”
Nam tử kia vừa
nghe vị công tử nhắc tới Lạc Thanh Linh là hai mắt lập tức phát sáng,
chen vào nói: " Tiểu nhị nhìn thấy vị tiểu thư này là người từ phương
khác đến cộng thêm tuổi nhỏ cho nên định lừa một phen, ai ngờ chẳng
những lừa người ta không được còn mất cả chì lẫn chày."
" Đây đã là tiệm thứ tám rồi nhỉ mọi người?"
"Ừm! Công nhân vị tiểu thư này miệng mồn thật lợi hại, tôi xem tiểu thư này
trả giá hết 7 tiệm trong lòng hưng phấn không thôi! Phu nhân nàng cần
học hỏi người ta một phen nha, muốn sắm tướng công có ý kiến nhưng cần
phải học trả giá để tránh bị thiệt!"
Vị phu nhân kia người phu tướng công mình nói vậy, hai mắt sáng lấp lánh: "Thiếp rõ, phu quân!"
Đúng, đúng! Ta cũng phải quan sát một phen để mà học tập, làm thương nhân
nhiều năm ta cũng không có bản lĩnh ép giá đến mức như vị tiểu thư
này!”, Một đại thúc thân hình béo núc mặc quần áo khá sang trọng chen
lên, gạt nam tử kia sang một bên, mặt đầy vẻ sung sướng nói: “Từ khi
chứng kiến vị tiểu thư này đến tiệm của Lý chưởng quỹ bán đồ cổ giả ở
đầu phố Trang Tước, Lý chưởng quỹ đem toàn bộ đồ cổ giả đập nát trên
đường, còn chỉ tay lên trời mà thề rằng nếu sau này lại bán dù chỉ một
nửa món đồ giả nữa thì sẽ bị thiên lôi đánh chết! Thì ta đã thâm phục vị tiểu thư tiểu trẻ tài cao này ”.
Vị công tử áo xanh nhạt kia
nghe vậy cảm thấy đây là một chuyện rất thú vị bèn ra sức hỏi thăm định chút nữa kể cho tên kia nghe.
Cuối cùng cũng rõ chuyện ở tiệm
của Lý chưởng quỹ, vị tiểu thư kia chỉ dùng 100 lượng bạc liền bảo vật
trấn tiệm bình hoa Tước Kiều của Thẩm Tư Bình, nghệ nhân nổi tiếng nhất
thời xuân thu, cái bình này hắn có nghe cậu nói mặc kẻ cả ngày cuối cùng cũng chẳng kiến chủ tiệm chịu bán cho hắn, báo hại đến tận bây giờ vẫn
chưa tìm được quà mừng thọ hợp mới cho gia gia.
“Còn có một tiệm
bán rượu giả ở cách đây một con phố nữa, vị tiểu thư kia vừa đi vào đó
chỉ nửa canh giờ liền cười tươi tắn ôm bình rược thuốc quý 600 năm đi
ra, sau đó ông chủ liền ném hết rượu giả đi…”
“Còn có một tiệm ở phố Đông…”
“Một tiệm ở ngoại thành…”
Bô bô ba la, bô bô ba la… cứ thế cứ thế…
Vị công tử áo lam nhạt càng nghe càng cảm thấy vị tiểu thư này thật sự có
bản lãnh, do đám người vây xem quá đông cho nên hắn không cách nào thấy
mặt được của vị tiểu thư kia song một chút cũng không cản trở sự hứng
thú của hắn dành cho Lạc Thanh Linh.
Mà vị công tử áo lam nhạt
này chính là Mộ Thiên Tân, anh trai cùng cha khác mẹ với nữ chính Mộ
Khuynh Tuyết cũng là kẻ được định là phải trở thành vật hy sinh.
Cũng nhờ vụ càn quét của Lạc Thanh Linh mà người dân của thành Kính An được
lợi không ích, tình trạng bán hàng giả giảm mạnh đến đáng kể.
Sau khi về cha của cô, Lạc Tuấn nhìn thấy con gái mình mang một đống hàng
có giá trị mà chỉ chi một số tiền cực nhỏ cực kì hưng phấn đến tận ba
ngày mới bình phục, nhìn đi con gái hắn có khác mưu trí không thua gì
hắn.