Người ta thường nói " Có loạn thế tức có anh hùng" câu nói rất đúng khi hình nói về Mộ Dung
thái tổ tục danh là Mộ Dung Anh, người đã có công chấm dứt chiến tranh
liên miên suốt 20 năm mở ra thời kì hòa bình cho Ngạo Thiên quốc này
đồng thời đánh tan đạo quân tứ quốc để trở thành quốc gia đứng đầu.
Hiện tại đã là đời thứ 3 của vương triều Mộ Dung thị, so với ông của mình
thì tài năng của Mộ Dung Thái Tông không phải là xuất sắc thế nhưng ông
cũng là vị vua được người dân ca ngợi bởi vì trong quãng thời gian ông
chấp chính đại nghiệp vẫn có những bước hưng thịnh chậm mà chắc hơn nữa
trong những người con của ông không ít người có tài hòa, song nổi bật
nhất thì có ba vị đã phong thành vương bao gồm Dực Vương, Húc Vương và
Duệ Vương dù sao này ai lên ngôi cũng đảm bảo sự hưng thịnh sau này.
Ở bên giới của Ngạo Thiên quốc và Tuyết Lăng quốc có một ngọn núi tên là
Vân Sương Ẩn, núi đúng như tên, quanh năm mây mù và sương che phủ cộng
thêm địa hình vô cùng hiểm trở cho nên không hề thấy dấu vết của con
người. Ngọn núi này được chia làm hai đỉnh, một Dương một Âm.
Đỉnh Âm quanh năm chảy thấy ánh sáng mặt trời cho nên nơi này rất lạnh lẽo
ẩm ướt, cũng bởi thế mà tạo điều kiện cho nhiều loại độc vật, đọc thảo
hiếm thấy trên thế gian, những loai độc khó giảng mà trên giang hồ một
khi dính phải thì coi như số đã tận; còn đỉnh Dương kỳ hoa dị thảo mọc
ngút nàng trải khắp sơn cốc, nhiều loài là thánh phẩm trị bệnh mà thế
gian khó cầu được, chính vì thế nó cùng những loại độc ở đỉnh Âm sinh
sinh tương khắc.
Ở nơi giao nhau của hai đỉnh chính là khe núi
chướng khí dày đặc che phủ, phàm là những loài chim thú, rắn rết chuột
bọ...chẳng loài nào sống được. Vì thế, người ta gọi là "Vô vật cốc".
Năm mươi năm trước, có hai tên quái nhân đến Vô vật Cốc nhìn thấy chướng
khi, độc vật dày đặc họ chẳng những kiên kỵ mà ngược lại vội quỳ xuống
vái trời, vui mừng không xiết, phân chia ranh giới mà dựng hai căn nhà
cỏ đối diện nhau mà định cư.
Hôm nay vừa tròn mười năm hai gã quái nhân đó đến cốc.
"Độc lão, kỳ hạn mười năm đã mãn, ngươi chuẩn bị cho trận chiến này thế nào rồi?"
Người nói là một lão nhân áo trắng, râu tóc bạc phơ, gương mặt vô cùng hồng
hào, hai hàng lông mày trắng vô cùng đặc biệt, cơ hồi dài đến tận thắt
lưng. Lúc này lão nhân đang đứng bên núi Dương phía sau lưng kỳ hoa dị
thảo tỏa hương nồng nàn, dáng vẻ tựa thần tiên hạ phàm mà đối diện núi
Âm một lão nhân cả người so với yêu nghiệp cũng chẳng mảy may kém.
Trường bào tím thẫm, áo trong đỏ sậm, phất phơ trong gió, lộ ra vẻ ma mị khác thường. Tóc và lông mày của lão cũng dài như thế nhưng lại có chút màu đỏ sẫm, dung nhan tựa hồ trẻ mãi không già tuy có chút xanh xao.
Lão nhân này cười lạnh: " Hừ, Dược lão, đừng tưởng lần trước ngươi thắng ta mà cho rằng từ nay về sau ngươi sẽ không thua. Ta nói cho ngươi biết,
hôm nay nhất định ta sẽ khiến cho ngươi mất mặt! Hừ hừ!"
Nói
đoạn lão quay đầu nhìn tiểu cô nương mặc áo xanh lục tuổi chừng 6-7
tuổi, gương mặt tuy non nớt nhưng dựa vào đường nét tương lai chắc chắn
là mỹ nhân hiếm có.
"Đồ nhi, trận này vi sư nhất định sẽ thắng con chuẩn bị gọi ta một tiếng đại sư phụ đi! Ha ha!"
Lão nhân áo trắng, phất tay áo một cái, trên tay xuất hiện rất nhiều viên dược hoàn màu nâu, mỗi một viên cỡ quả trứng chim.
" Độc lão, còn chưa đấu lại bắt đầu ảo tưởng. Chức đại sư phụ của đồ nhi nhất định thuộc về ta!"
Lão nhân áo tím cũng rút từ tay áo ra mấy viên dược đạn kẹp giữa các
ngón tay, chỉ khác là màu của chúng rất rực rỡ và có hình vuông: "Ngươi
mới là kẻ ảo tưởng!"
Mà trung tâm của cuộc đấu tranh giành ai sẽ
trở đại sư phụ này của tiểu cô nương, Huỳnh Nhã Như bây giờ nên gọi là
Lạc Thanh Linh đang ngơ ngáo nhìn trời thở dài chịu mệnh, sau lại ngước
mắt nhìn hai vị "lão' mĩ nam đang vung dược đạn về phía đối phương. Nhất thời, một đám bụi màu tím dân lên trong Vô Vật Cốc, rồi khói trắng cuồn cuộn bốc lên, âm thanh như sấm dậy, khắp nơi vang lên những tiếng đùng
đoàng, rất hỗn loạn hệt như cảnh đánh nhau của Tề Thiên đại thánh với lũ yêu quái muốn ăn thịt Đường Tăng trong phim Tây Du kí mà dịp hè năm
nào cũng chiếu a!
Lạc Thanh Linh cầm túi gấm chứa thuốc giải được vị sư phụ áo trắng đưa, nếu không có thứ này cô nhất định sẽ vĩnh biệt
cuộc đời thêm lần thứ hai mất.
Đợi khói bụi tan đi, cô nhìn thấy hai người trong cốc như vừa được hóa đổi ngoại hình cho nhau.
Người được gọi là "Dược lão", chiếc áo trắng giờ đã biến thành loang
lổ, nhuộm đủ sắc, mặt thì khỏi nói không muốn người ta nhìn thẳng, lấy
hai hàng lông mày làm ví dụ, ba phần đuôi biến thành màu đỏ, ba phần
giữa là màu xanh biếc, ba phần gốc lại là màu vàng chói trong chẳng khác là thảm họa của nhuộm nhiều màu song thất bại ấy, nếu cô bạn thân của
cô ở đây nhất định sẽ buống lời bình luận đây là thẩm họa nghệ thuật của ngành salon tóc.
Người bị gọi là " Độc lão" thì ngược lại. Cả
người cứ ý như mới từ trong lu nước nhuộm màu trắng, toàn thân trên
dưới, từ lưỡi cho đến lông màu đều trắng như tuyết.
Nhìn một màn
này, Lạc Thanh Linh ôm bụng cười chẳng kiên nể gì. Hai người vốn sửng sờ nhìn đối phương, bị tiếng cười của cô đánh thực cũng cười to.