Những tia sáng leo lét bên trong địa lao âm u tối tăm, bầu không khí tràn ngập mùi mốc meo, ẩm ướt.
Giang Thanh Lưu men theo con đường nhỏ hẹp, dừng lại trước cửa một căn
phòng giam chật chội. Người bị giam bên trong tóc dài rũ rượi, hai tay
bị trói ngược đằng sau bằng sợi xích to nặng, khuôn mặt cáu bẩn không
nhìn rõ diện mạo.
Giam cầm suốt ba mươi năm, gã ma đầu từng khiến các hào khách giang hồ
vừa nghe tên đã sợ mất mật dần dần hiện ra trước tầm mắt mọi người.
Trong ba mươi năm ấy, Giang gia canh giữ hắn chưa từng có chút lơi lỏng.
Cả ngày địa lao chìm trong bầu không khí im lặng chết chóc, nên dù chỉ
là một tiếng động nhỏ cũng đủ kinh động đến hắn. Hắn ngẩng đầu lên, bên
trong đống xiềng xích trên tay chân có lắp thêm đinh sắt, xuyên thủng
qua cổ tay hắn. Giang Thanh Lưu bước vào phòng giam, bên trong mùi hôi
thối ngập ngụa.
“Vẫn không chịu nói à?” Giọng nói của hắn lạnh như băng, thủ vệ đứng bên cạnh cúi đầu cung kính thưa: “Bẩm trang chủ, mồm miệng lão tặc này thật sự rất cứng.”
Giang Thanh Lưu gật gật đầu, đã ba mươi năm rồi, cho dù có là Giang gia cũng chẳng ôm ấp hi vọng gì nhiều.
Giang Thanh Lưu đứng trước mặt hắn, thân hình thẳng tắp, anh tuấn phong
độ: “Bạc Dã Cảnh Hành, theo lý mà nói Giang mỗ nên gọi ngươi một tiếng
tiền bối. Hôm nay ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi cất Ngũ Diệu Tâm Kinh ở
đâu?”.
Kẻ bị xiềng xích gắn chặt hừ lạnh một tiếng, Giang Thanh Lưu khẽ ra
hiệu, tên thủ vệ đứng cạnh hiểu ý lùi ra. Hắn nhìn chằm chằm vào kẻ tóc
tai rối tung, cuối cùng móc một chiếc bình ngọc, dốc ra hai viên thuốc
tròn đỏ như máu. Xiềng xích lại vang lên một tràng tiếng động, hắn bóp
lấy cằm kẻ bị trói, nhét hai viên thuốc vào miệng, sau đó ép hắn phải
nuốt xuống.
Cổ họng Bạc Dã Cảnh Hành khẽ chuyển động, hắn có thể giãy dụa nhưng
không được. Ba mươi năm nay, mỗi ngày hắn đều sống dựa vào hai viên
thuốc này. Sau khi thuốc trôi xuống bụng, cả người hắn đều thả lỏng, đôi mắt vốn dĩ trầm tĩnh cũng dần dần mất đi thần thái, tầm nhìn bắt đầu
trở nên mê man.
Giang Thanh Lưu chậm rãi tới gần hắn: “Ngũ Diệu Tâm Kinh ở đâu?”.
Cánh môi hắn run rẩy, không tài nào tập trung chú ý được, cả người rơi
vào trạng thái mơ màng. Giang Thanh Lưu lại dứt khoát lấy ra thêm một
viên nữa, cạy miệng hắn ra nhét vào. Lần này hắn thậm chí còn không thể
cắn chặt răng.
Viên thuốc này được gọi là Trường sinh hoàn, cái tên nghe vô cùng mĩ
miều, sau khi ăn vào sẽ khiến người ta lâng lâng như lạc vào cõi tiên.
Nhưng tác dụng phụ cũng rất rõ ràng, mấy năm nay thần trí hắn trở nên mơ hồ.
Tộc trưởng, và các vị trưởng lão từng trải của Giang gia sau khi thương
nghị xong, đều cho rằng Trầm Bích sơn trang cũng không nhất thiết phải
giữ lại một kẻ điên nguy hiểm như vậy.
Ăn đến viên thuốc thứ ba, ánh mắt ma đầu từng quát nạ khắp chốn giang hồ trở nên mờ mịt. Giang Thanh Lưu ngồi xổm xuống trước mặt hắn, đột nhiên ánh mắt liền khựng lại, dừng ngay trước ngực hắn. Lúc này bộ y phục hắn mặc trên người đã rách nát tả tơi từ lâu, cả người trên dưới toàn là
bùn đất. Nhưng ngực của hắn…… ánh mắt Giang Thanh Lưu ngưng lại.
Cái gì…… Cái gì đây thế này?
Bạc Dã Cảnh Hành toàn thân bẩn thỉu gục cả người xuống, giống như linh
hồn đã rời khỏi thể xác, vô tri vô giác. Trong lòng Giang Thanh Lưu cảm
thấy kì quặc, cẩn thận kiểm tra, sự vật hiện ra ngay trước mắt khiến vị
minh chủ võ lâm thấy nhiều hiểu rộng phải trợn mắt há hốc mồm.
—— Bạc Dã Cảnh Hành, là con gái?
Giang Thanh Lưu giật mình đứng bật dậy, trong làn ánh sáng lờ mờ liền
nghiêng người đi, ngăn cản tầm mắt của thủ vệ đang làm việc đằng sau,
hồi lâu mới lên tiếng:
“Ngươi đi ra ngoài trước, ta có vài câu cần hỏi hắn.”
Thủ vệ chắp tay hành lễ, rồi lui ra ngoài. Bên trong phòng giam tối tăm, Bạc Dã Cảnh Hành bộ dáng bẩn thỉu không ra hình người, xảy ra chuyện
gì, hắn cũng không thể nhìn rõ.
Đợi cho người không liên quan đi rồi, Giang Thanh Lưu lúc ấy mới bước
đến hai bước, y phục của Bạc Dã Cảnh Hành rách rưới tả tơi, không thể
đối thoại một cách “trung thực thẳng thắn” được, hắn nghĩ vậy, liền cởi
áo khoác, miễn cưỡng che đậy giúp nàng ta.
“Ngươi……”
Hắn muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Sao Bạc Dã Cảnh Hành có thể là nữ được chứ? Đây thật sự là chuyện lố
bịch nhất trong thiên hạ.
Ba mươi năm trước, lúc ma đầu này còn hoành hành trên giang hồ, hắn vẫn
còn chưa sinh ra. Nghe đồn giang hồ đã sớm coi lão già này là hiện thân
của yêu ma, nhưng trên thực tế đối với cá nhân Giang Thanh Lưu mà nói,
hắn cũng chẳng oán hận con người này nhiều đến thế. Chỉ là trong cuộc
hỗn chiến khi tám đại môn phái bao vây tấn công lão tặc này, đã có vô số hiệp khách nhiệt huyết phải hy sinh, trong đó bao gồm cả ông nội hắn
Giang Thiếu Tang.
Kẻ thù truyền kiếp khiến hắn giả như không nhìn thấy người của Giang gia giam cầm dùng khổ hình tra tấn lão tặc này suốt ba mươi năm. Nhưng
không ngờ hắn ta lại là con gái, điều này thực sự quá bất ngờ. Nếu nói
ra, toàn bộ giang hồ cũng sẽ coi đây là một chuyện cười.
Ý thức của Bạc Dã Cảnh Hành trước mặt đã phiêu du nơi khác, Giang Thanh
Lưu thoáng do dự, mục đích tới lần này rất rõ ràng. Chỉ cần cho hắn ăn
thêm hai viên Trường sinh hoàn nữa, thì dù Bạc Dã Cảnh Hành có thể lên
trời xuống đất cũng không còn đường sống.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng nhìn thấy hắn, ánh mắt thỉnh thoảng có lúc tỉnh
táo có lúc lại mơ mơ màng màng. Thấy vậy Giang Thanh Lưu mới mở miệng
hỏi: “Ngũ Diệu Tâm Kinh đang ở đâu, mau nói đi. Ngươi sẽ được giải thoát sớm, cứ cố chống lại có ý nghĩa gì đâu?”.
Bạc Dã Cảnh Hành ngẩng lên, hai mắt lại khôi phục được sự tỉnh táo, khóe môi nàng khẽ cong lên, lộ ra nụ cười nhạt: “Cậu bé Giang gia à, đã là
Thần Công, lẽ nào ngươi lại có được dễ dàng đến thế?”.
Giang Thanh Lưu biết lão già này quỷ kế đa đoan, thái gia gia Giang Ẩn Thiên đã đấu với nàng ta rất nhiều năm nhưng cũng không moi
được chút thông tin nào, bản thân hắn hỏi những lời này cũng đoán rằng
không có tác dụng gì. Nhưng nghĩ đến kẻ bị Giang gia giam cầm suốt bao
nhiêu năm hóa ra lại là một cô gái, khiến hắn không thể không nảy sinh
đôi chút từ bi: “Nếu ngươi chết rồi, thì dù là tuyệt thế Thần Công cũng
sẽ bị thất truyền trên thế gian. Vậy thì còn ý nghĩa gì nữa?”.
(Thái gia gia nghĩa là ông của bố.)
Bạc Dã Cảnh Hành lại cúi đầu xuống, trong miệng không biết đang lẩm bẩm
những gì. Nhưng nhìn dáng vẻ, thì lại không quá linh hoạt. Trong lòng
Giang Thanh Lưu ít nhiều cũng có chút nghi ngờ, cá tính của con người
này, nghe đồn là cuồng vọng tàn bạo, khát máu không ai bằng. Hiện giờ
trông như thế này, kiêu hùng lúc xế chiều, lại khiến người ta thấy
thương xót vô cùng.
Hơn thế còn là một cô gái, trong giang hồ nhiều người bản lĩnh có nhãn
lực chuẩn xác như thế, sao không một ai phát hiện ra nhỉ? Lẽ nào nàng ta không phải Bạc Dã Cảnh Hành? Hắn suy đi nghĩ lại, cảm thấy tạm thời nên giữ lại tính mạng cho nàng ta. Vừa quay người định đi, thì Bạc Dã Cảnh
Hành ở sau lưng đột nhiên lên tiếng: “Tiểu tử, nếu lão phu nhìn không
nhầm, thì thứ ngươi luyện có lẽ là Cửu Phân Kiếm Pháp của Giang gia,
dùng Tàn Tượng Thần Công để bổ trợ.”
Giọng nói của nàng ta khàn sạn, thật sự khó phân biệt được là nam hay
nữ, bước chân Giang Thanh Lưu vẫn chưa dừng lại: “Vậy thì sao?”.
Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Ngươi tư chất bất phàm, nhưng lại nóng lòng
cầu tiến quá mức, đã có dấu hiệu của việc tẩu hỏa nhập ma rồi. Chỉ vì
hôm nay ngươi xông vào đây khoác cái áo này cho lão phu, lão phu nhắc
nhở ngươi một câu. Nếu sau này có một ngày nào đó những lời ấy ứng
nghiệm mà ta vẫn còn trên nhân thế, thì có thể tới tìm ta.”
Giang Thanh Lưu sao có thể để tâm đến những lời nói của hắn được: “Ngươi nên lo cho bản thân mình trước đi.”
Giang Thanh Lưu âm thầm điều tra suốt nửa tháng, trong tất cả những tư
liệu đã được ghi chép lại, Bạc Dã Cảnh Hành quả thực là nam không có gì
phải nghi ngờ. Hơn thế nghe đồn còn cùng Phạm Tố Tố của Hàn Âm cốc sinh
một đứa con trai. Giang Thanh Lưu không tài nào hiểu nổi, cũng đã từng
đến hỏi thăm những hiệp sĩ võ lâm may mắn còn sống sót sau trận hỗn
chiến ấy, nhưng không có chút manh mối nào.
Nhưng nửa tháng sau, hắn dẫn người bao vây tiêu diệt Âm Dương đạo, trong lúc giao đấu lưỡng bại câu thương cùng môn chủ khác. Giang Thanh Lưu
nổi danh từ thuở niên thiếu, ít có đối thủ. Bình thường vẫn chưa nhận
ra, nhưng khi thật sự gặp phải cao thủ, lại phát hiện mình không thể
khống chế được nội lực của bản thân. Hắn gắng cầm cự quay trở về Trầm
Bích sơn trang, Giang gia vội vàng mời thần y Thiên Hương cốc Thương Tâm tới chữa trị. Sau khi Thương Tâm bắt mạch xong, xác thực khí huyết tắc
nghẽn, nội khí chấn động, đã bị tẩu hỏa nhập ma.
Điều người luyện võ sợ nhất chính là lúc vận công thì đau hai bên sườn,
tẩu hỏa nhập ma, trên dưới Giang gia nhất thời rơi vào bầu không khí
nặng nề u ám.
Kết quả chẩn đoán của Thương Tâm không ai có thể nghi ngờ, nhưng cho dù
Giang gia hứa trả một số tiền lớn, nàng ta cũng chỉ nói là nên tĩnh
dưỡng, sẽ làm hết mọi khả năng để bảo vệ tính mạng của Giang Thanh Lưu.
Kết quả này không phải điều Giang gia mong muốn, một gia tộc như một
ngọn núi sừng sừng suốt trăm năm trong võ lâm, bồi dưỡng được một người
thừa kế chẳng dễ dàng gì. Nếu như võ công của Gianh Thanh Lưu hoàn toàn
mất hết, giữ lại tính mạng thì có tác dụng gì chứ?
Tộc trưởng Giang Ẩn Thiên triệu tập tất cả mọi người mở một cuộc họp ở
từ đường, thảo luận khẩn cấp việc tìm người thừa kế tiếp theo. Lúc Giang Thanh Lưu tỉnh dậy bên cạnh không có một ai. Hắn chỉ cảm thấy thất kinh bát mạch đều nóng rực như bị lửa đốt, ngay cả hô hấp cũng vô cùng khó
khăn.
“Thôi Tuyết, Thôi Tuyết.” Hắn gọi hai tiếng, tên kiếm đồng của hắn từ bên ngoài chạy vào: “Minh chủ, người tỉnh rồi!”.
Thằng bé hốt hoảng vội vàng muốn đi tìm Thương Tâm, nhưng Giang Thanh Lưu lại ngăn thắng bé lại: “Những người khác đâu?”.
Thôi Tuyết lúc này chưa quá mười hai mười ba, đang ở cái độ tuổi ngây
thơ trong sáng nhất, cũng không biết cái gì nên nói, cái gì không nên
nói: “Minh chủ người hôn mê suốt mấy ngày nay, tộc trưởng rất lo lắng,
đang cùng các trưởng lão, tông trưởng bàn bạc chuyện người thừa kế.”
Giang Thanh Lưu bật ho một trận dữ dội: “Phu nhân đâu?”.
Thôi Tuyết lúc này mới nhớ đến việc rót nước cho hắn: “Thái nãi nãi dẫn
theo các vị phu nhân đang đọc kinh ở Phật đường, cầu phúc cho minh chủ.”
Giang Thanh Lưu âm thầm tụ lực, huyệt Khí Hải truyền đến một cơn đau nhói tim. Trong lòng hắn lạnh toát, cố gắng hết
sức nhịn cơn đau trên người xuống: “Đại phu là mời Thương Tâm cô nương
của Thiên Hương cốc phải không?”.
(Huyệt Khí Hải là một trong 36 đại huyệt
trên cơ thể con người. Khí Hải nằm trên mạch Nhâm. Đôi khi người ta
thường lấy tên là Đan Điền vì nó là một phần của vùng hạ Đan Điền. Đo từ rốn xuồng phía dưới 1,5 thốn đồng thân, điểm đó chính là huyệt Khí
Hải.)
Thôi Tuyết gật đầu: “Thương cốc chủ tới đã được mấy ngày rồi, chỉ là
nàng ta nói năng rất nghiêm trọng, dọa khiến phu nhân bật khóc.”
Giang Thanh Lưu hỏi: “Nghiêm trọng thế nào?”.
Thôi Tuyết: “Nàng ta nói võ công của minh chủ không thể khôi phục lại
được nữa, nếu như cẩn thận điều dưỡng, thì vẫn có thể bảo toàn được tính mạng của minh chủ.”
Hắn nằm trở lại giường, Thôi Tuyết giúp hắn uống nước xong nói: “Minh chủ người nghỉ ngơi trước đi, con đi mời Thương cốc chủ.”
Giang Thanh Lưu khoát tay ngăn thằng bé lại: “Thương cốc chủ y thuật cao minh, nàng ta đã đưa ra kết luận như vậy, thì chắc chắn là sự thực rồi. Đừng làm khó nàng ta nữa.”
Thôi Tuyết lúc này mới thấy cuống: “Nhưng mà minh chủ người……”
Giang Thanh Lưu giơ tay tỏ ý bảo thằng bé không cần phải nói nhiều: “Ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn yên tĩnh một lát.”
Thôi Tuyết thấp tha thấp thỏm đi ra ngoài, Giang Thanh Lưu nằm trên
giường. Hắn đã luyện Tàn Tượng Thần Công đến tầng thứ chín, đây là cảnh
giới mà cả đời ông hắn Giang Thiếu Tang và cha hắn Giang Lăng Hà chưa
bao giờ đạt tới được. Nhưng cũng đúng như những gì Bạc Dã Cảnh Hành đã
nói, kinh mạch của hắn vốn dĩ không chịu được nội lực xung kích nhanh
mạnh như vậy.
Nếu như hắn thật sự mất hết võ công, thì sẽ ra sao đây?
Suốt hai mươi bảy năm nay, đây lần đầu tiên hắn nghĩ về vấn đề này.
Giang gia của Trầm Bích sơn trang, cho dù có không phải là người trong
võ lâm, nghe đến gia tộc này cũng như sấm nổ bên tai. Suốt hai trăm năm
qua, Giang gia có một vị trí không thể lay chuyển được trong giới giang
hồ. Những năm gần đây, sáu vị võ lâm minh chủ đức cao vọng trọng đều
xuất thân từ Giang gia. Giang Thanh Lưu cũng giống như những người thừa
kế các đời của Giang gia, trước năm mười lăm tuổi chuyên tâm luyện công, tuyệt không giao thiệp với người trong giang hồ.
Trong cuộc đại hội võ lâm sau năm mười lăm tuổi, Giang Thanh Lưu đánh
bại đồ đệ đứng đầu của ba phái Hoa Sơn, Nga Mi, Võ Đang, xông liền qua
bảy cửa, một trận mà thành danh.
Cuối cùng hắn đứng trước mặt Giang Lăng Hà, minh chủ võ lâm lúc đó, cả
người mặc bộ quần áo võ hiệp màu trắng bay phần phật trong gió. Rõ ràng
chỉ mới mười lăm tuổi, vậy mà ánh mắt của hắn lại cứng cỏi đến vậy, lúc
nhìn Giang Lăng Hà hoàn toàn không phải như đang như phụ thân của mình.
Mà lại giống như nhìn một bức tượng, một đỉnh núi sắp nhảy vượt qua.
Sau đó một năm, hắn chính thức hành tẩu trên giang hồ, chỉ vẻn vẹn trong một năm, thanh danh đã lên cao. Năm thứ hai, được đại sư đúc kiếm
Thương Cầm Tử đặc biệt đúc kiếm cho, danh kiếm trảm ác nghiệp. Năm thứ
ba, hắn đã trở thành thượng khách của khắp các danh môn chính phái, tấm
gương chính nghĩa khiến đám tà môn ngoại đạo nghe đến tên là sợ mất mật.
Sau này, Giang Thanh Lưu giống như tất cả những người thừa kế khác của
Giang gia danh tiếng hiệp nghĩa vang khắp thiên hạ. Năm hắn hai mươi
tuổi cùng với phụ thân là Giang Lăng Hà xử lý công việc trong liên minh, hai mươi ba tuổi giải quyết mọi việc một cách độc lập. Cho đến đại hội
anh hùng năm hai mươi lăm tuổi, lúc hắn kế nhiệm chức võ lâm minh chủ
gần như là chuyện thuận theo lẽ tự nhiên.
Năm hai mươi bảy tuổi, đã có được thành tựu bằng cả đời của rất nhiều
người khác. Nhưng hiện giờ, hắn nằm trên giường, bên cạnh chỉ có một
kiếm đồng mười hai mười ba tuổi.
Hắn giơ tay nhấc chiếc khăn mỏng lên —— Lão tặc đó quả thực có nhãn lực
nhìn thấy trước mọi việc, có lẽ thực sự có cách chữa nội thương cho hắn. Thôi Tuyết ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động, vội vàng đi vào, nhìn thấy hắn ở dưới đất, vội vàng đỡ hắn lên cuống quýt nói: “Minh chủ, Thương
đại phu nói người không được cử động lung tung……”
Giang Thanh Lưu phất tay ngăn thằng bé lại, hồi đầu thích thằng bé này
giữ nó lại bên cạnh, cũng chính là vì tuổi của nó còn nhỏ, không hiểu
tình hình của Giang gia.
“Đừng nói nữa, đi.” Hắn để Thôi Tuyết đỡ, đi thẳng tới địa lao. Suy cho
cùng hiện giờ hắn vẫn là trang chủ, tuy thủ vệ nhìn thấy hắn có hơi giật mình, nhưng cũng không dám ngăn cản. Cho đến lúc đến được ngoài phòng
giam, hắn liền cho mọi người lui hết ra, một mình bước vào.