Phượng Hoàng Cầm
“tôi tự cao tự đại?” Khả Nghi chỉ vào mình với vẻ
nghi ngờ, ánh mắt có chút buồn cười nhìn nhóm người vừa đi vào.
“ hừ, cậu dù sao cũng chỉ là một học viên mới vào học
viện, cậu lại dám nói rằng học viện này không có ai đủ hợp tấu cùng cậu? ngay cả
hoa khôi Thảo Yên, một trong những người thiên tài của học viện cậu xem thường
cũng thôi đi, nhưng Uy Hải là người giỏi nhất, à không thiên tài trong thiên
tài của dương cầm mà cậu cũng dám kinh thường sao?” Chu Phụng mở miệng này kia,
ai lại không biết cô rất tốt cho nhóm bạn của họ, nhưng chỉ cần nghe xong cũng
đủ biết cô ta đang bêu xấu Thảo yên, làm trò khích tướng.
“ cậu cho rằng, học viện này không ai có khả năng diễn
với cậu?” Uy Hải tức giận nhìn Khả Nghi, cô gái này quả là rất ngạo mạng, hắn
không thích những kẻ luôn coi mình giỏi hơn người khác.
“ chuẩn luôn, học viện này không ai có khả năng theo
kịp tiếng Vĩ của tôi nha, trừ 1 người ra. Nhưng không phải các người” Khả Nghi
chạm nhẹ eo thon, nơi đó có các chuông nhỏ bị chạm vào vang lên tiếng đinh đinh
rất vui tai.
“Bạch tiểu thư, cậu chưa từng hợp tấu với tụi này,
thì làm sao biết được khả năng của nhóm? Cũng đừng trèo cao quá đi” Thảo Yên
ghen ghét nhìn khuôn mặt xinh đẹp thoát tục của Khả Nghi, khuôn mặt này lúc trước
đã từng lấy đi của cô thứ quan trọng, giờ lại quay về tính phá cô sao? Cô sẽ
không để yên đâu.
“ này nha, cầm, kỳ, thi, vũ, họa, tôi nghĩ trường
này tốt nhất nếu không ai qua tôi thì phế đi là vừa” Khả Nghi vui thích nhìn biểu
hiện xanh xanh tím tím của từng người, muốn đấu tài với cô sao? Đợi tới khi mọc
râu đi ha.
“Bạch Khả Nghi” giáo sư Khôi Bân lạnh nhạt ngắt lời,
lời này nói ra nếu muốn phiền phức thì có rất nhiều phiền phức đi, hắn còn muốn
an ổn ngồi đây.
“ thôi vậy, Uy Hải, vẫn chưa quên hứa hẹn của đôi ta
chứ?” Khả Nghi nháy mắt đưa tình với Uy Hải, mà bên cạnh Thảo Yên cùng Chu Phụng
muốn ứa máu, gì mà hẹn hò chứ. Thảo Yên lặng lẽ cuối đầu như không nghe gì, tuy
vậy trong lòng cô sớm có đề phòng, tuy không cam lòng nhưng lần đó là bất đắc
dĩ, cũng tại Chu Phụng đáng ghét, tại nạn đúng dịp.
Uy Hải nhìn Thảo Yên, trong lòng có chút tư vị, rồi
nhìn Khả Nghi
“ không phải hẹn hò mà là điều kiện, nói đi, cậu muốn
gì?”
“ mình muốn cậu hợp tấu với mình”
“cái gì” đồng loạt đều hô to, trừ mỗi vị giáo sư
đang ngồi xem bọn học trò hết xanh hết thất kinh nhìn tiểu cô nương này.
“ không được, Uy Hải và mình đã chọn cặp” Thảo Yên tức
giận hung hăng cảnh cáo Khả Nghi.
“ tôi đâu hỏi cậu, đừng quên, chính cậu đã đáp ứng
nha” Khả Nghi vô tội nhìn bọn họ.
“ điều kiện khác đi, mình và Thảo yên đã chọn bài rồi”
Uy Hải nghe xong mày nhăn lại. hắn cũng không muốn mạo hiểm chọn người mới, phải
biết, hợp tấu rất khó, hơn nữa lần này là vé đi Mỹ.
“ không có điều kiện khác” Khả Nghi lạnh lùng nhìn
Uy Hải, ánh mắt ấy tựa băng hàn bao phủ lấy Uy Hải, làm hắn có cảm giác điều
hòa đang giảm.
“ có ai làm chứng không? Hôm đó có ai làm chứng bạn
tôi đáp ứng cậu hay không” Chu Phụng cực kỳ chán ghét Khả Nghi, đã có 1 Thảo
Yên quấn lấy cậu ấy, giờ còn thêm 1 đứa nữa.
“a, giờ mấy người bác bỏ?” Khả Nghi buồn cười nhìn
Chu Phụng, nghĩ cô cần cái điều kiện đó sao? Còn không biết ai nắm thóp ai đâu
nha.
“ đúng vậy, ai có thể làm chứng lúc đó mình đáp ứng
và cậu đưa ra điều kiện?” Thảo Yên làm liều thốt ra lời này cũng không quá ngạc
nhiên với Khả Nghi, nắm chặt tay Uy Hải, đáp lại ánh mắt không tin của Uy Hải,
Thảo Yên khẩn cầu lắc đầu, tay nắm chặt hơn.