Phượng Hoàng Cầm

Chương 22


trướctiếp

Anh Khoa, có vẻ bạn gái cậu hơi quá đáng rồi đấy” Công Khôi nhìn Anh Khoa mà chất vấn, không phải Khoa vẫn còn yêu cô gái kia hay sao?hôm nay sao lại đi cùng cái phiền phức này vậy?đã thế còn dung túng cho cô ta?

“nơi này có chỗ cho hạng người như anh lên tiếng sao?” Lệ Nhân liếc mắt với Công Khôi, cô khinh thường kẻ bám đuôi.

“cô nói lại xem?”

“không mua nữa, về”

“không được, hôm nay em nhất định phải có chiếc lắc chân đó, phục vụ đâu?còn đứng đó à, không nghe tôi nói gì sao?gói lại cho tôi”

“này cô, từ nãy giờ chúng tôi đã nhân nhượng cô lắm rồi, cái lắc này là tôi chọn trước, phiền cô thôi ảo tưởng, phục vụ, mang chiếc lắc đó lại đây giúp em” Thảo Yên cô cũng không phải là kẻ dễ qua mặt khinh thường vậy chứ?

“xin lỗi quý khách, mẫu lắc chân Rose đã có người đặt mua rồi ạ, quý khách có thể chọn mẫu khác có trong cửa hàng ạ”

“mua rồi? nhưng chưa tới nhận đúng không?tôi mặc kệ, nếu phục vụ mà điếc rồi thì gọi quản lý của các cô ra đây, tôi muốn chiếc lắc chân đó.” Lệ Nhân cô không quan tâm ai đến trước đến sau, chỉ cần có tiền là có tất cả, mà tiền là thứ cô không thiếu.

“nếu không thì sao?rõ ràng chiếc lắc đã có chủ nhân của nó, vậy mà cô còn mặt dày đòi sao?thật không dám tin cô bước ra từ danh môn giàu có đấy” Chu Phụng cười mỉa mai nhìn Lệ Nhân.

“ồ không phải chỉ cần tiền là giải quyết được hay sao? Mà tiền thì tôi không thiếu, chứ không tính toán từng con số như ai kia. Hừ, tôi nói lại lần nữa, cái lắc đó tôi lấy, các người làm cái khác hay cách khác mà đưa cho người khác.”

“dạ thành thật xin lỗi quý khách, chiếc lắc này là sản phẩm duy nhất ạ, cửa hàng không có sản phẩm thứ hai, tuy vậy quý khách có thể chọn mẫu khác, tôi sẽ đem vài mẫu ra cho quý khách chọn.” tại sao xui xẻo lại ập đến lúc cô trực ca vậy? ai đó có thể cho cô biết mấy cô nàng có tiền đang đứng mà khoe của không đây?vậy thì cũng đừng làm khó người phục vụ như cô chứ?

“sản phẩm duy nhất? nếu đã có chủ thì thôi, tôi không lấy nữa” Thảo Yên nhìn với vẻ mặt tiếc nuối, quả thật bỏ lỡ vật tinh xảo.

“có thể gọi người đã mua chiếc lắc chân này không? Quả thật bạn tôi rất thích, nếu có thể hy vọng người đó nhường lại” Uy Hải nói với cô phục vụ, hắn cũng thấy chiếc lắc ấy rất đẹp, mà Thảo Yên cũng rất thích.

“anh, anh nói gì đi, em muốn chiếc lắc đó” Lệ Nhân lôi kéo tay Anh Khoa, mắt không rời chiếc lắc, cô căm tức mà nhìn 4 người kia.

“phiền chết đi được, lần này thôi đấy, mua xong thì đi về.” gỡ cái tay đang kéo mình ra, rút thẻ Vàng từ trong túi ra, đặt trước mặt bàn.

“tôi muốn mua cái lắc chân đó, bất cứ giá nào” câu nói vừa xong, không khí xung quanh như muốn hạ thêm vài độ, đây không phải là ỷ vào mình có tiền mà muốn làm gì cũng được sao?

“Anh Khoa, cậu làm vậy là có ý gì?” Uy Hải tức giận nhìn bạn mình.

“Lệ Nhân nói đúng, có tiền, làm gì cũng được”

“cậu..”

“xin lỗi ngài, quả thật chiếc lắc ấy đã có người mua rồi ạ” quả thật là không nên đắc tội với khách có thẻ Vàng nha, là Vàng đó, chỉ có 10 thẻ Vàng thôi.

“tai cô có điếc không hả? anh tôi bảo là bằng bất cứ giá nào đấy, mau mau gói lại cho tôi”

“chuyện này..” cô thật muốn băm vằm mấy người này, chỉ một chiếc lắc thôi mà, có cần làm vậy không? Lúc sang quản lý có dặn, chiếc lắc này không thể bán, nhưng sao lại đem ra trưng bày kia chứ? Cô quay sang nhìn chiếc lắc chân trên kệ thì hốt hoảng muốn vấp ngã, ở đâu ra cánh tay cầm chiếc lắc đó vậy?

“không được, cái này đã có chủ rồi, anh có thể xem các cái khác được không ạ?” trời ạ, đẹp trai quá, 3 người kia đã khôi ngô mà người này thật sự như tranh bước ra vậy?

“à tôi quên, đây, hẳn là quản lý đã nói cho cô biết.” Triệu Thiên đưa ra chiếc thẻ trong veo cho cô phục vụ.

“A.. là ngài, may quá, may mà ngài đến kịp không thì mấy người kia …vậy ngài cứ tự nhiên, tôi đi thanh toán giúp ngài”

“được” đang chuẩn bị bước đi thì phía trước bị một người chặn lại

“ Anh là chủ nhân của chiếc lắc này?” lúc thấy người thanh niên này tự nhiên cầm chiếc lắc, cô đã muốn xông ra giật lấy, nhưng chưa kịp thì thấy anh ta đưa ra chiếc thẻ trong veo kia, mắt cô càng tỏa sáng hơn, đó là Kim Cương, toàn quốc gia chỉ có 2 thẻ thôi, đây không phải là trình độ giàu có cỡ nào sao? Hơn nữa anh ta còn rất đẹp trai, đẹp trai mang chút mùi phong trần nữa, thật hấp dẫn ánh mắt mà.

“tránh đường”

“có thể nhường lại cho em chiếc lắc đó không?em thật sự nhìn trúng nó, và nó cũng rất hợp với em” bộ dáng nhỏ nhẹ điềm đạm của Lệ Nhân khiến đám người phía sau muốn lột một tầng da, có cần trơ trẽn đến vậy không?

Triệu Thiên cũng lười trả lời, nhưng mà hắn cũng chưa từng gặp cô gái nào mà mặt trắng còn dày như cô gái này, nhìn chiếc lắc trong tay, rồi nhìn cô gái đứng trước mình đang liếc mắt đưa mày. Chậc!

“ cô đeo nó, sẽ hạ thấp giá trị của chiếc lắc này” nói xong lướt ngang qua Lệ Nhân, đi về phía sopha, trên môi thoáng nụ cười vui vẻ.

“anh nói cái gì?” phải mất 5 giây để cô nhận ra ý nghĩa của câu nói, quay lại muốn chạy theo thì thấy đám người kia lướt ngang qua cô với vẻ mặt đầy khinh khi.

“giáo sư”

“ừ, thành phố này thật hẹp”

“ cậu sao ở đây?” Anh Khoa nhìn sát sao Khả Nghi, hôm nay cô rất đẹp, đẹp theo kiểu nhẹ nhàng mà thoải mái, có lẽ cô mặc gì cũng sẽ rất đẹp, muốn bước tới thêm gần.

“đừng bất nhã mà nhìn người của tôi như vậy, cẩn thận đôi mắt của cậu, cách chúng tôi vài mét” Triệu Thiên lạnh lùng nhìn Anh Khoa cùng đám người kia.

“giáo sư, thật mạo phạm, chiếc lắc đó, thầy có thể nhượng lại cho bạn em được không?”

“không thể, nếu muốn các cô cậu tự thiết kế rồi tự bỏ tiền ra yêu cầu họ làm cho mình một chiếc. còn cái này, là duy nhất.” nói xong, anh ngồi xuống bên cạnh Khả Nghi ngồi, tháo đôi bốt của Khả Nghi ra.

“ cái này tặng em, chính tay anh vẽ và làm ra, cấm có chê bai, và không được tháo ra biết chưa?” nhẹ nhàng xoa gót sen của Khả Nghi, rất mềm, đeo chiếc lắc nhỏ vào chân trái giúp cô, không quên chọc chọc vào lòng bàn chân cô.

“dạ, á nhột” Khả Nghi cười mà rút chân về, cô cũng không cần quan sát ai, bởi ở đây có Thiên ca, cho nên xung quanh cô không cần đeo mặt nạ.


trướctiếp