Phượng Hoàng Cầm
Chợt cảm giác được ai đó nắm tay mình,
quay đầu nhìn lại, bắt gặp đôi mắt trong lành mà ngấn nước của Thảo Yên, tâm lại rung lên một hồi, hắn nhẹ nhàng cười với cô, bình tâm lại cảm
xúc của mình.
Mà trong phòng chờ không khí có chút khẩn trương,
có chút u ám. Bởi mỗi người đều mang một chút lòng riêng. Chu Phụng và
Công Khôi cứ nhìn cặp đôi trước mắt của mình, luôn ao ước vị trí đó,
nhưng lại không biết rằng mình cứ mãi đuổi theo, nhưng vẫn không kịp
bước chân của họ. một góc nào đó lại có tâm hồn lần đầu có cảm giác lạc
lõng đến vậy, cái cảm giác như chính mình không tồn tại dù bên cạnh có
rất nhiều người, chỉ là cảm giác rất khó chịu mà không nói lên lời được, tay nắm chặt chiếc quạt, cứng rắn bình tâm , nhưng vẫn không thể, khi
nhìn về phía cửa ra vào, nơi đó rất chói mắt. chàng trai với sự ôn nhu,
không kiêng dè mọi người thì thầm, vẫn đứng bên cạnh cuối đầu cười nhẹ
sủng nịnh với cô gái trước mặt, như thể tất cả trong mắt của chàng trai
chỉ có mỗi cô ấy. còn cô gái thì tựa vào cửa ngẩn đầu chu cánh môi
nhỏ,gió nhẹ thổi qua làm tóc cô nhẹ tung bay tựa 2 người như một bức
tranh duy mỹ.
Mà bên này Triệu Thiên cùng Khả Nghi không hề biết mình đang rơi vào tầm ngắm của mọi người, có si mê, có ghen ghét có tò
mò về hai người.
Đưa tay chỉnh lại cây trâm cỏ lau màu bạc phía
sau tiểu Khả, hôm nay Khả nhi chỉ dùng một ít tóc hai bên vấn nhẹ ra sau rồi cài cây trâm cỏ lau mà tiểu Khả thích, kết hợp với chiếc váy màu
trắng bạc có họa tiết ở cổ kéo dài xuống chiếc eo nhỏ,tuy nói trang phục ở Thảo nguyên luôn khô cứng bởi họa tiết đều là các con vật, nhưng mà
không biết tại sao, Khả nhi rất hợp với những bộ trang phục này, váy chỉ dài quá đầu gối, viền có đính những chiếc chuông bạc tinh sảo,đơn giản, nhẹ nhàng mà không mất đi tính hồn nhiên của cô bé.
“còn mệt không?” Triệu Thiên có chút lo lắng cho sức khỏe của Khả nhi.
“không có việc gì, hì, hôm nay em không dùng Phượng Cầm, có lẽ sẽ cầm cự được
tới môn cuối” quả thật cô cũng không muốn dùng Phượng cầm, bởi cô vẫn
chưa thể luyện tới đỉnh điểm của Phượng cầm, mà mấy hôm trước cô đã dùng máu để kéo vỹ, mất rất nhiều sức, hôm nay lết đến đây là đủ mệt rồi, cô hối hận vì lúc nhỏ không chịu luyện vài bài quyền để tăng thể lực.
“bài vũ em vẫn muốn múa bài đó sao?bài đó tốn rất nhiều sức, theo danh sách
thì sau khi em thi xong cầm sẽ tới 1 tiết mục vũ, rồi mới tới lượt em,
kịp nghỉ ngơi hay không?”
“không sao, em trụ được” Khả Nghi cụng
đầu vào ngực của Triệu Thiên, đây là thói quen từ nhỏ của cô, mỗi khi cô cảm thấy mệt cô luôn tìm tiểu Thiên ca để tựa vào, cô không thích nằm
hay ngồi mà chỉ thích đứng, bởi tính cô rất bướng, hơn nữa, như thế này, cô mới nghe được nhịp tim và mùi hương trên người của Thiên ca, nó giúp cô an thần.
Triệu Thiên cũng tùy ý để cô tựa vào, mặc kệ những
đôi mắt to mắt nhỏ nhìn về bọn họ, anh chỉ biết, hiện giờ Khả nhi của
anh cần anh, anh không quan tâm mọi thứ xung quanh chỉ chỏ, anh nhất mực chỉ quan tâm Khả Nhi mà thôi. Vậy nên mọi sủng nịnh yêu thương anh đều
dành cho cô nhóc này.
“Châu nhi” giọng nói mang theo sự tức giận mà cao lên, gần như hét lên.
Khả Nghi bất giác run lên, đôi mắt chớp nháy hiện lên màu đỏ lửa.
Triệu Thiên nhăn mày, vỗ vỗ lưng của Khả Nghi, hắn cảm nhận được sự tức giận
của cô bé. Nhìn Anh Khoa đang đi tới, ánh mắt gắt gao như muốn ăn thịt
con mồi, Triệu Thiên tự hỏi có phải hắn quá nhẹ tay với thằng oát này
rồi không? Hắn âm lãnh mà nhìn Anh Khoa, chỉ cần hắn bước tới thêm một
bước, Triệu Thiên sẽ không từ mà tặng một cú đá.
Nói thì lâu
nhưng làm thì nhanh, khi kết thúc phần thi xong, vừa bước xuống hắn nhìn thấy Châu nhi tựa đầu vào Triệu Thiên một cách thân mật, không để ý mọi người trong phòng đều đang thì thầm, lòng vừa ngứa, vừa tức giận cao
giọng gọi tên Châu nhi, chỉ muốn đi lại lôi châu nhi ra khỏi người tên
giáo sư kia. Cơn tức giận thổi bay luôn lý trí của hắn, mặc kệ Triệu
Thiên âm lãnh nhìn hắn, hắn cứ bước tới, chỉ là chưa kịp đưa tay chạm
Châu nhi, ngực bỗng đau nhói và mọi thứ tối sầm, hắn chật vật nằm xuống
sàn.
Mọi người trong phòng không khỏi hít một ngụm, giáo sư cư
nhiên cứ thế mà nhấc chân một cước đá ngay ngực Anh Khoa, một chút cũng
không thương tiếc. ai cũng không dám thở, phải biết Anh Khoa có bối cảnh không hề đơn giản nha,nhưng mà nhìn lại thì ai cũng không dám hé mồm
ra, bởi sát khi xung quanh vị giáo sư tự hồ như tu la địa ngục, nồng
nặc.
“cút” âm thanh lạnh lùng cất lên, làm cho không khí càng ngày càng ngưng trệ.
Anh Khoa hít thở vài lần mới thông được, hắn trừng mắt nhìn hai người, hắn
thật không dám tin Triệu Thiên sẽ ra tay, còn Châu Nghi cứ như không tựa vào Triệu Thiên. Tim hắn đau, nhưng cái tôi của hắn còn cao hơn, vất vả đứng lên, đối diện với sát khí tỏa ra từ người Triệu Thiên, lòng hắn có chút run, nhưng hắn bất chấp.
“thả Châu Nghi ra, tôi sẽ không tính toán việc thầy đánh tôi”
“cút, tôi không nói thêm lần nữa” hắn tưởng Triệu Thiên này là ai mà dám nói
ra câu đó?nhưng giờ không phải lúc Triệu Thiên dằng co với tên này, bởi
hắn cảm nhận được sát khí từ Khả nhi, hẳn là sự tức giận đang lan ra,
cũng may là Khả nhi cúi mặt xuống, nếu không, nhưng cứ như vậy thì không ổn. nghĩ làm liền, hắn lôi điện thoại ra, ấn số.
“đến phòng chờ
sau hội trường gấp” nói xong tắt máy, cuối người bế Khả nhi đi về phía
ghế salong. Cuối mặt xuống thì thầm bên tai Khả nhi, mặc cho Khả Nghi
tay nắm chặt vạt áo của hắn, vùi mặt vào lồng ngực vững chãi.
“nghỉ ngơi đi, có tiểu Thiên ca ở đây”
Mọi người há mồm,kinh ngạc nhìn hành động của giáo sư, lúc này tiếng động
lớn, nên nhóm người Thảo Yên chú ý, chạy lại bên Anh Khoa, cũng há mồm
không biết nói gì, cái này, cái này..
Mà Anh Khoa thì càng đen mặt, bước lên ngăn trước mặt Triệu Thiên.
“buông ..”
Lời còn chưa nói hết đã bị đá văng ra xa 5 bước, lần này thì Anh Khoa thật
sự không ngồi dậy nổi, chỉ trơ mắt đỏ ngầu mà nhìn Triệu Thiên. Mọi
người cũng không dám đi lại đỡ, chỉ có nhóm của Thảo Yên là chạy lại vội đỡ Anh Khoa lên, ánh mắt bất mãn nhìn về Triệu Thiên.
“anh kia,
sao anh lại đánh Anh Khoa?có biết đánh người trong học viện này là bị
phạt tù không hả?” Chu Phụng bất mãn lên tiếng, cô không biết Triệu
Thiên là giáo sư lớp Vũ nha, lúc đầu nhìn thấy Triệu Thiên, trái tim cô
đột nhiên nhảy dựng lên, trời ạ, còn đẹp hơn cả giáo sư Khôi Bân nữa,
nhưng là khi thấy Triệu Thiên ôm Khả Nghi, cô lại thấy chướng mắt.
“không được vô lễ với giáo sư” Nhược Thủy nãy giờ nhìn hết thảy, giờ mới lên
tiếng, giọng nói ôn nhu, làm dịu đi phần nào cái không khí ngạt thở này.
Chu Phụng há miệng muốn nói thêm, nhìn thấy ánh mắt của Nhược Thủy thì lại thôi.
“dù là giáo sư đi chăng nữa, thì cũng không nên đánh học viên, học viện này từ xưa tới giờ nào có giáo sư đánh học viên?” Uy Hải mắt vẫn nhìn chằm
chằm vào Triệu Thiên, lòng tràn đầy sự căm ghét, khi thấy Triệu Thiên
vẫn cứ lạnh lùng mà ôm Khả Nghi trong lòng , ngang nhiên ngồi xuống ghế, ôn nhu chăm sóc.
“cậu ta là đáng bị đánh” Triệu Thiên cũng lười
chú ý mặt mũi mấy tên này. Hắn chỉ muốn làm dịu cơn giận của Khả nhi, có hắn mới biết, hiện lại Khả Nhi đang run lên vì giận, hắn biết Khả nhi
là đang nén cơn giận vì mục đích của cô bé, nhưng như thế thì hắn đau
lòng, hắn muốn cô cứ thoải mái chính cô, không nên nén giận cùng ngượng
ép chính mình, hắn có khả năng để che chở cho cô mà, bất giác giờ hắn
thấy ghét cái người đang nằm viện kia.
“có vô lý quá không?bạn tôi làm gì mà đáng bị đánh?” Uy Hải thật sự tức giận, ở đâu ra cái vị giáo sư không phép tắc này?
“cản đường” lạnh hạt phun ra hai từ, suýt chút nữa làm mọi người nghẹn họng.
“yêu cầu giáo sư xin lỗi bạn tôi, nếu không thì giáo sư đừng mong ở lại học
viện này” Thảo Yên thật sự không nhìn được nữa, Anh Khoa gần như muốn
ngất đi vì lồng ngực đau đớn.
Câu vừa nói ra, cả phòng gần như
thở dài, ai cuối cùng thì Thảo Yên cũng đã nói, ai bảo Thảo Yên có bối
cảnh này, có thể hô mưa gọi gió trong học viện này, e là lần này giáo sư cũng là cuối đầu đi ra rồi. mọi người nhất loạt nhìn về Triệu Thiên.
“giáo sư, vẫn là nên để em xem thử bạn ấy, học viện có phòng y tế” Nhược Thủy tiến lại muốn xem Khả Nghi, nhưng chưa đi được bước nào đã nghe Triệu
Thiên nói.
“không cần. ai tới lượt thi thì tiếp tục thi, còn không thì giải tán”
“nếu giáo sư không xin lỗi Anh Khoa thì bạn kia cũng đừng hòng được phép thi” Thảo Yên lạnh lùng phán quyết.
“nếu vậy thì cô cũng đừng mong kéo vỹ nữa đi” Triệu Thiên thờ ơ nói ra câu
đó, khiến ai cũng kinh ngạc. Thảo Yên đen mặt, muốn nói thêm thì thấy
chủ tịch học viện trán lấm tấm mồ hôi chạy vào, nhìn xung quanh rồi chạy về phía Triệu Thiên cuối người chào. Cảnh tượng này thật sự, thật sự
không dám tin, ai cũng không dám tin, rằng đường đường là chủ tịch học
viện lại cuối người với một giáo sư trẻ tuổi..mà sự việc vừa rồi…ai,
nhức đầu rồi đây. Nhóm Thảo Yên thì cứng mặt nhìn chủ tịch, bọn họ chỉ
có thể với tới hiệu trưởng chứ chưa thể với chủ tịch nha, vậy mà…
“Hạ thiếu gia, cậu gọi tôi có gì không ?” cố gắng tươi cười lấy lòng, mặc
dù trán ông mồ hôi rơi như mưa, đang ở sân bay, chuẩn bị cho chuyến công tác thì bị gọi dựt về đây, dù cấp bách có quan trọng đến đâu thì ông
đều phải bỏ xuống mà đi theo cuộc điện thoại này.
Triệu Thiên cũng lười quan tâm, tay vẫn ôn nhu vỗ đều đều trên lưng Khả Nhi.
“ở đây có kẻ cản đường, nhận bậy người, tôi mới nhấc 2 bước chân, hẳn là
gãy 3 cái xương sườn,và một cô gái uy hiếp không cho bạn gái của tôi
thi, bảo tôi phải xin lỗi cậu kia thì mới cho bạn gái tôi lên thi. Ông
tự giải quyết đi.”
“vâng vâng, ”chủ tịch lạnh sống lưng mà khom
người, liếc nhanh xung quanh đã nhận định được 2 kẻ gây rối, đang định
đi lại mắng bọn họ thì nghe.
“ mang ra chỗ khác mà giải quyết, ở
đây ồn ào quá, còn nữa, tôi muốn cô kia vẫn tiếp tục phần thi của mình.” Triệu Thiên không quay mặt nhìn nhóm người bọn họ, nhưng ngón tay đưa
lên chỉ chính xác mặt Thảo Yên, lúc này đang xanh xanh đỏ đỏ.