Ngày hôm sau Hoàng Tố Yên cùng Mị thức dậy trễ một chút, nhưng ba người Lãnh Nhan cũng chỉ dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn các nàng một cái, cũng
không nói gì. Chỉ là vẫn khiến cho Mị lại quẫn bách đỏ mặt, mà Hoàng Tố
Yên thì lại vui mừng vì Hạ Vân bị ‘Đuổi đi’, bằng không khẳng định sẽ bị nàng ta ái muội nhìn một trận.
Dùng qua bữa sáng, nhận lời chúc phúc bất đắc dĩ của Tiếu Ngọc bước lên
con đường đến Phùng trang, dọc theo đường đi người càng ngày càng ít, dù có người cũng đều là một vài người già yếu, đều dùng ánh mắt kỳ quái
nhìn đoàn Hoàng Tố Yên, nhưng không có người tiến lên cùng các nàng nói
chuyện, chỉ nhìn rồi cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình, mơ hồ còn có
thể nghe thấy một tiếng thở dài rất nhỏ.
Hoàng Tố Yên cũng không để ý, dọc theo đường đi không có khách điếm liền ở xe ngựa, dù sao không gian trong xe ngựa cũng rộng lớn, mặc dù không
có gian phòng riêng thoải mái, nhưng cũng có thể tạm chấp nhận.
“Tiểu thư, người xem này…” Uyển Tùy không biết từ nơi nào tìm được một con dơi hút máu, đối Hoàng Tố Yên cách đó không xa quơ quơ tay.
Mấy người đều đi tới. Nhìn chằm chằm con dơi hút máu trên tay Uyển Tùy,
tựa hồ cùng con dơi kiếp trước cũng không có gì khác nhau a! Vì sao lại
làm ra chuyện như vậy? Hoàng Tố Yên vươn tay từ trong tay Uyển Tùy tiếp
nhận xác con dơi kia, tỉ mỉ quan sát, đột nhiên mâu quang chợt lóe, nhìn chằm chằm hoa văn dưới cánh dơi trầm mặc không nói, Hoàng Tố Yên trên
tay hơi ra sức, trong nháy mắt xác con dơi liền biến thành bột phấn
phiêu tán trên không trung.
“Tiểu thư?” Kinh ngạc nhìn gương mặt Hoàng Tố Yên ám trầm xuống, Uyển Tùy cùng Lãnh Nhan trao đổi ánh mắt, Lãnh Nhan mở miệng hỏi, “Đã phát hiện cái gì sao?”
“Ân, ta đã biết người khống chế sau lưng là ai! Nga không, đúng hơn là ta đã biết thân phận người nọ.” Hoàng Tố Yên nhìn phương hướng Phùng trang, trong lòng phức tạp ngay cả chính nàng đều phân không rõ tâm tình lúc này. Là hắn, không, với hắn
là cùng một người, thế nhưng hắn rõ ràng nói qua trên thế giới này chỉ
một người là hắn! Hồi tưởng lại lúc trước cùng hắn nói chuyện, mặc dù
rất vội vội vàng vàng, nhưng vẫn nghe ra một ít tin tức cần thiết. Chờ
một chút, hình như hắn nói là hắn không tìm được ‘Đồng loại’, cũng không có nói nhất định không tồn tại… Tay phải khẽ vuốt nguyên giới, trong
lòng Hoàng Tố Yên không biết là nên tức giận hay nên cười, chẳng lẽ đều
do mình hiểu lầm?
“… Tiểu thư, tiểu thư!” Uyển Tùy có chút lo lắng hô, “Tiểu thư người đang suy nghĩ gì?”
“Không có…” Theo thói quen lắc lắc đầu, Hoàng Tố Yên ngẩng đầu liền thấy ánh mắt không tin của bọn họ, khóe miệng kéo kéo, “Chỉ là người lần này các ngươi không có khả năng đối phó được.”
“Thì tính sao?” Bất mãn nhìn Hoàng Tố Yên một cái, Lãnh Nhan
xoay người đi hướng xe ngựa. Uyển Tùy cũng liếc nhìn Hoàng Tố Yên, không nói một lời, đi ra. Thuộc hạ Tác Hồn kia thì cung kính hành lễ mới về
chỗ bên cạnh xe thu dọn đồ đạc.
Mị im lặng đi tới, chủ động dựa vào lòng Hoàng Tố Yên, “Yên, ngươi còn đang bận tâm cái gì?”
“Aiz!” Thở dài một hơi, Hoàng Tố Yên bất đắc dĩ ôm chặt Mị, “Ta cũng không phải lại muốn tự mình gánh chịu, chỉ là xác thực người lần
này không phải các ngươi có thể đối phó được, thủ pháp của hắn có khả
năng ngay cả ta cũng không thể khẳng định có thể ứng phó a!” Đúng
vậy, công lực người tu ma ngay cả nàng cũng chỉ biết một ít, còn thủ
pháp những người khác nàng thật đúng là không thể bảo đảm. Lần trước ở
ma động lấy được ngọc giản nhưng trên đấy cũng chỉ giới thiệu công pháp
người tu ma kia, về phần ma công khác cũng chỉ đề cập sơ qua mà thôi.
“Rốt cuộc là ai?” Từ trong lòng Hoàng Tố Yên ngẩng đầu lên, Mị
nghi hoặc nhìn Hoàng Tố Yên. Ngay cả sự tình Âm giáo lần trước cũng
không khiến Yên hao tổn tâm trí như vậy. Thế nhưng từ khi bắt đầu tiếp
nhận chuyện này, hắn lại có thể nhìn thấy sự không xác định trong mắt
Yên.
“Người tu ma!” Yên lặng nhìn Mị, Hoàng Tố Yên duy chỉ nói cho
Mị biết chuyện kiếp trước của mình, vì thế nói như vậy Mị nhất định rất
nhanh liền có thể hiểu được tâm tình phức tạp của nàng.
“Người tu ma?” Kinh ngạc dời thân thể, Mị nhìn thẳng mắt Hoàng Tố Yên, “Sao có thể? Ngươi không phải nói…” Dần dần mở to hai mắt nhìn, Mị cũng phát hiện kết luận ban đầu kỳ thực
chỉ là suy đoán cá nhân của Hoàng Tố Yên, nên chưa hoàn toàn xác định. “Như vậy…nói cách khác, lần này dơi hút máu là do người tu ma gây ra?”
“Ta sớm nên nghĩ đến, chỉ là không dám khẳng định mà thôi, nói thật, xác suất là người tu ma kỳ thực rất nhỏ.” Hoàng Tố Yên cười khổ một tiếng, “Ta thậm chí hoài nghi trên thế giới này có còn người tu chân cùng thời
khắc kia mà xuyên việt đến hay không, mặc dù ta không có cảm giác được
một điểm khí tức người tu chân.”
“Kia người tu ma đâu? Yên không cảm giác được hơi thở của hắn sao?”
“Không thể, có lẽ là hắn dùng loại khí nào đó che khí tức, có lẽ là công pháp bản thân hắn tu luyện làm cho ta không cảm giác được! Nếu
không ta cũng sẽ không đến bây giờ mới xác định là do người tu ma giở
trò quỷ khi nhìn thất ma văn trên con dơi kia.”
“Mặc dù là người tu ma, nhưng chúng ta không phải có nhẫn bảo hộ mà
ngươi cho sao? Dù không thể giúp ngươi, nhưng cũng không đến mức cản trở đi?” Mị có chút không cam lòng nói, khi nghe đến đây, hắn đã biết
mình không có biện pháp nào để giúp nàng, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh Yên, chỉ nhìn thôi cũng được…
Lắc lắc đầu, Hoàng Tố Yên kéo Mị qua, nghiêm túc nhìn đôi mắt đẹp của hắn, “Mị nhi, kỳ thực trong lòng ngươi rất rõ làm như thế nào mới là tốt nhất. Ta không muốn các ngươi bị thương.”
Cúi đầu không nói thêm gì nữa, hắn đương nhiên hiểu rõ, thế nhưng lý trí chung quy yếu hơn so với tình cảm! (Aqua: người ta hay nói sự mách bảo
của trái tim đấy).
“Tiểu thư…chúng ta…” Do dự có nên nói cái gì đó hay không, Lãnh Nhan nhìn nhìn Uyển Tùy, thấy nàng ta cũng cau mày, rồi lại trầm mặc.
Hoàng Tố Yên không sao cả cười cười, lúc nàng và Mị nói chuyện cũng
không hạ giọng, trước sự việc người tu ma kia, Lãnh Nhan cùng Uyển Tùy
mặc dù không tìm được lai lịch chân thật của hắn, nhưng cũng biết một
việc, nói thí dụ như mười võ lâm cao thủ có thực lực nhất… Vì thế hiện
tại bọn họ suy nghĩ không thể kiên trì đi theo nàng, nàng cũng rất vui
vẻ khi họ nghĩ thông.
“Địch nhân lần này các ngươi cũng đã biết cơ bản.” Thấy ba người vẫn là bộ dáng do dự, Hoàng Tố Yên mở miệng trước, “Người này sợ rằng so với người lần trước không biết mạnh hơn bao nhiêu, vì thế…”
“Tiểu thư, chúng ta biết!” Xoay người trở về xe ngựa, thần tình trên mặt Lãnh Nhan tuy không cam lòng, nhưng cũng không thể tránh được.
Uyển Tùy nhìn Hoàng Tố Yên, cũng trầm mặc, về xe ngựa thu dọn đồ đạc.
Mị không muốn mà nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên, dường như muốn cứ như vậy mà khắc hình ảnh nàng thật sâu trong lòng.
“Được rồi, sao ta lại cảm giác như đang đi chịu chết vậy a?” Hoàng Tố Yên buồn cười gõ đầu Mị, “Mặc dù thực lực của hắn xác thực so với người trước đó mạnh hơn, thế nhưng vẫn không phải đối thủ của ta a!”
“Mặc dù là như vậy, thế nhưng hắn cùng với người tu ma trước kia
đồng thời tới thế giới này, vì sao hiện tại hắn mới ra mặt? Chắc hẳn là
vì để dành lực lượng, cho rằng có thể đối phó ngươi, mới xuất hiện đi!” Mị cau chặt mày nhìn Hoàng Tố Yên.
Bất đắc dĩ cười cười, Hoàng Tố Yên không muốn Mị nhạy cảm quá như vậy,
kỳ thực nàng cũng đã nghĩ đến, bên trong chuyện này có thể có gì đó mà
nàng không thể đối phó, thế nhưng tựa hồ đối phương đã tỏ ra địch ý đối
với nàng, ngẫm lại sự việc của nữ hoàng Lăng Hi, khi ở Nguyên thành nàng cảm nhận được một ánh mắt địch ý, Hoàng Tố Yên xác định người kia hẳn
sẽ rất khó khăn trong việc thực hiện kế hoạch, mà trở ngại đầu tiên
chính là nàng, cho nên mới muốn trăm phương ngàn kế diệt trừ nàng!
“Cho dù là vậy, ta cũng cần bảo đảm an toàn của các ngươi, ta mới thấy yên lòng.”
“Ân.” Rốt cuộc gật đầu, trong lòng Mị cho dù có muôn vàn không muốn, nhưng cũng chỉ có thể tiếp thu sự thực.
Sau nửa canh giờ, cường ngạnh bắt bọn Uyển Tùy ngồi lên xe ngựa trở về,
Hoàng Tố Yên một mình một người lưu lại. Lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn
phương hướng bọn họ rời đi, mạch suy nghĩ của Hoàng Tố Yên lại đảo lộn.
Nếu như đã bố trí xong cạm bẫy, vì sao trước hết lại để cho nữ hoàng
Lăng Hi làm ra chuyện tình như vậy, đây không phải để cho nàng có chuẩn
bị trước sao? Đánh đối phương trở tay không kịp mới là thượng sách a?
Chẳng lẽ…
Đột nhiên có cảnh giác, Hoàng Tố Yên bỗng nhiên quay đầu lại, người nàng nhìn thấy lại không phải là ‘địch nhân’ như nàng nghĩ, mà là…
“Nhiên nhi, tại sao ngươi lại ở chỗ này?” Cực kỳ kinh ngạc,
Hoàng Tố Yên đi về phía trước mấy bước, nhưng ngừng lại. Bởi vì trên
người Nam Cung Hạo Nhiên trước mắt, nàng đã nhận ra khí tức giống như nữ hoàng Lăng Hi. “Nhiên nhi ngươi…” Cau chặt mày, Hoàng Tố Yên chăm chú nhìn phía sau Nam Cung Hạo Nhiên.
“Ha ha ha! Thế nào? Không ngờ ta sẽ dẫn hắn đến đây đi?” Thanh
âm khàn khàn truyền ra từ phía sau Nam Cung Hạo Nhiên. Một người áo đen
dần dần xuất hiện trong tầm mắt Hoàng Tố Yên, đi tới chỗ sáng, đôi mắt
bị hận ý nhiễm huyết hồng dường như muốn xuất huyết.
Hận ý? Hoàng Tố Yên kinh ngạc nhìn thấy cảm xúc hận ý trong đôi mắt đó,
cau mày, nhìn Nam Cung Hạo Nhiên bên cạnh, nàng dường như không có bất
luận tức giận gì, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn làm gì? Chuyện này đều là ngươi tạo thành.” Thanh âm đột nhiên trở nên bén nhọn, hắc y nhân một phen vén áo bào trên người, để cho Hoàng Tố Yên nhìn thấy dáng vẻ của hắn.
“Ngươi…” Khiếp sợ lui về sau một bước, sắc mặt Hoàng Tố Yên đột nhiên trở nên tái nhợt. Người trước mắt này là… Là người mười tháng
trước nàng đã giết chết…người tu ma?
“Có phải rất giật mình hay không? Không nghĩ đến ta còn sống đi? Càng không nghĩ đến ta sẽ tìm tới ngươi báo thù đi?” Người tu ma thanh âm trầm thấp khàn giọng, tựa như ẩn tàng vô tận cừu hận.
Nhìn đôi mắt huyết hận của Người tu ma kia, Hoàng Tố Yên trái lại dần dần bình tĩnh, “Không, ngươi không phải người kia, ta rất rõ ràng công lực của mình, người tu
ma tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi tam muội chân hỏa, dù cho…dù
cho linh hồn cũng không có khả năng.”
“Đúng, dù cho linh hồn cũng không có khả năng…” Thanh âm đột
nhiên trở nên có chút bi thương, đôi mắt huyết hồng của ‘Người tu ma’
như có máu loãng cuồn cuộn. Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hoàng Tố Yên, “Đây cũng là bởi vì ngươi!”
“Ta? Vậy ngươi nghĩ xem huynh đệ song sinh của ngươi đã làm gì gia đình ta? ” Hoàng Tố Yên lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Tại sao mình phải sợ hắn, trong lòng cảm thấy làm như vậy không hề sai lầm, lại tới một lần, nàng vẫn sẽ giết hắn!
“Hừ! Ngươi muốn nói công bằng với người trong ma đạo chúng ta sao?” Không kinh ngạc vì sao Hoàng Tố Yên biết người kia là huynh đệ song
sinh của hắn, cười nhạo một tiếng, Người tu ma đột nhiên thân thủ chụp
trên người Nam Cung Hạo Nhiên không nhúc nhích bên cạnh.
“Nga! Vậy ngươi cũng đừng nói với người tu chân chuyện người tu ma có nên chết hay không!” Hoàng Tố Yên nói chuyện đồng thời hành động, bay nhanh ném linh kiếm qua,
nàng đã sớm cùng nguyên giới tâm ý tương thông, mấy ngày nay cũng đang
luyện phối hợp cùng nguyên giới, hiện tại cũng nên xuất thủ.
Linh kiếm là thượng phẩm, tốc độ cực nhanh, nhưng trước tiên tách tay hắn ra khỏi.
Hoàng Tố Yên một kích thành công, linh kiếm theo sát tiếp tục xuất thủ,
lần này là công kích thẳng về phía Người tu ma, kiếm khí kêu lên một
tiếng, vừa mới tách người Người tu ma ra liền lập tức triển khai linh
kiếm khí, đem Nam Cung Hạo Nhiên bao quanh trong đó, hình thành một trận pháp phòng hộ sơ cấp, mặc dù là sơ cấp, nhưng bởi vì mắt trận là thượng phẩm linh kiếm, vì thế vòng phòng hộ trước mắt cũng không phải đẳng cấp như Người tu ma có thể đột phá.
“Ngươi không có khả năng thắng được ta, ngươi chỉ có Kim Đan kỳ.” Lớn tiếng nói một câu, Hoàng Tố Yên nghiêng người chợt lóe, tránh thoát một kích của Người tu ma.
Nhìn thấy hắn cuối cùng đã ra toàn lực, Hoàng Tố Yên quần chiến một chỗ
với hắn, nhưng vẫn bộ dáng dễ dàng, huyết sắc trong mắt “Người tu ma”
càng đậm, toàn thân hắn dần toát ra hắc vụ…
Kinh ngạc một bên tránh công kích, một bên theo dõi hắn, “Ngươi muốn thiêu đốt công lực sao?”
“Chỉ cần có thể…giết chết ngươi…” Tựa hồ dùng hết toàn lực,
“Người tu ma” thống khổ giãy giụa trong hắc vụ, mà hắc vụ kia dường như
vật còn sống, ở trên người hắn chậm rãi uốn lượn, tham lam hấp thụ công
lực quan trọng như tính mạng của “Người tu ma”.
Hoàng Tố Yên dần dần ngừng lại, đem Nam Cung Hạo Nhiên kéo về phía sau,
chăm chú nhìn chằm chằm đoàn hắc vụ trước mắt, lúc này đã nhìn không
thấy thân ảnh “Người tu ma”. Trên tay dần dần ngưng tụ thành một quang
cầu lam sắc, đồng thời màu sắc quang cầu đang không ngừng đậm hơn, nàng
cũng đang chuẩn bị một kích mạnh nhất, là người tu chân nàng đã cảm nhận được ma khí cực lớn phát ra từ trong hắc vụ kia, vật như vậy tuyệt đối
không thể để nó tồn tại trên đời. Quang cầu dần dần tăng thêm chút sắc
đỏ rực, tam muội chân hỏa, mới là thứ diệt ma tốt nhất.
“A ——” một tiếng gào thống khổ từ trong hắc vụ vang lên, xem ra “Người tu ma” đã bị hắc vụ hút khô nội lực, không chỉ tiếng kêu yếu đi
rất nhiều, hơn nữa lúc này hắc vụ đã đình chỉ chuyển động, dần dần hiện
ra nguyên hình —— một đoàn huyết sắc thật dài.
Nhìn thấy tình hình trước mắt, trong mắt Hoàng Tố Yên cũng dần dần hiện ra một tia huyết sắc, “Đây là thứ mà ngươi giết rất nhiều mạng người mới luyện ra được?!”
“Đúng vậy…huyết liên… Nhất định sẽ lấy mạng của ngươi. Ha hả…phốc!” Vừa định cười to, liền nhịn không được phun ra một ngụm máu đen, “Người tu ma” suy yếu ngã trên mặt đất, xem ra cũng đã cách cái chết không xa.
Thuận tay đẩy Nam Cung Hạo Nhiên ra phía sau, Hoàng Tố Yên chăm chú nhìn “Huyết liên” kia, hoàn toàn không có chú ý đến động tĩnh của Nam Cung
Hạo Nhiên ở phía sau, cũng bỏ lỡ trong nháy mắt khi Nam Cung Hạo Nhiên
thấy “Huyết liên” đôi mắt biến thành huyết sắc…
Cùng “Huyết liên” chiến đấu kịch liệt là không thể tránh được, mặc dù
không phải là thứ chân chính có sinh mệnh, nhưng bởi vì bao hàm sinh cơ
ngàn vạn người, vì thế “Huyết liên” đã hóa ma, nó rất nhanh mở rộng ra
vây Hoàng Tố Yên vào giữa, cũng tính toán đột phá linh lực phòng hộ…
Hoàng Tố Yên đã phóng ra bảy thanh linh kiếm, hợp thành kiếm trận, đem
chính mình vây quanh, khống chế bảy thanh kiếm đồng thời công kích
“Huyết liên” theo các hướng bất đồng…
Khoảng chừng qua nửa canh giờ, mạo hiểm trúng một ít công kích của
“huyết liên”, Hoàng Tố Yên rốt cuộc đem tam muội chân hỏa rải đều lên
bảy thanh linh kiếm, đem “Huyết liên” thiêu hủy!
Dừng lại, dùng kiếm chống đỡ thân thể, đứng tại chỗ không ngừng thở phì
phò, đây là trận chiến tu chân kịch liệt đầu tiên mà Hoàng Tố Yên trải
qua, cũng có thể là cuối cùng. Khóe miệng dần dần cong lên, mặc dù bị
chút ít thương, thế nhưng có thể đánh một hồi thống khoái như thế, cũng
rất đáng.
Quay đầu nhìn về phía “Người tu ma” đã hấp hối, Hoàng Tố Yên nhăn mày lại: “Ta nói rồi ngươi đánh không thắng ta.”
Không trả lời Hoàng Tố Yên, “Người tu ma” chỉ nhắm hai mắt lại, khóe miệng lại gợi lên một độ cong quỷ dị…