Thương Gia Luật nhíu mày, hắn trước giờ không thích dùng hương thơm,
người bên cạnh hắn cũng biết rõ điều này cho nên một khi muốn cùng ngồi
một bàn với hắn thì sẽ thức thời không dùng, Thương Trường Hạo lớn lên
từ nhỏ với hắn, quá hiểu rõ thói quen này của hắn cho nên mỗi lần ra
ngoài với hắn đều không có dùng, như sợ hắn ghét bỏ. Thương Phiên Phiên
cùng Thương An Nhã vốn là nữ nhân, thích làm đẹp là bình thường, nhưng
bởi vì hôm nay cùng đi dùng bữa với Thương Gia Luật nên bọn họ cũng hạn
chế sử dụng mùi hương, huống hồ mùi hương này cũng không phải loại ngày
thường mà bọn họ dùng, cũng không loại trừ khả năng mùi hương này của
những người khác ở đây, dù sao nơi này cũng là tửu lâu, loại người nào
cũng có, mùi hương là không thể tránh khỏi. Bất quá Thương Gia Luật để
ý, từ khi hắn bước vào cũng không ngửi thấy mùi hương này, chỉ khi Lạc
Dư vừa mới hất tay mới có mùi hương này, cho nên mùi hương này là từ nữ
nhân này mà đến, đối với thái độ lạnh nhạt của nàng ở trước mặt đám
người hắn có phần nghi ngại, cảm thấy nữ nhân này không đơn giản.
Thật ra Lạc Dư chỉ phóng bột phấn vào đám người hán tử vây quanh nàng, nàng
điều khiển lực đạo rất tốt, không có ảnh hưởng người vô tội ở đằng xa,
chỉ là Thương Gia Luật tâm phòng bị quá nặng mà thôi, bất quá trưởng
thành trong chốn thâm cung, có tâm phòng bị ngược lại là tốt.
Chỉ đáng thương cho Thanh Nhi, lúc này vẫn chưa biết mình đã bị nàng hạ
độc, bất quá nàng sẽ tìm một cơ hội để cho Thanh Nhi ăn giải dược, dù
sao có nàng bên cạnh, Thanh Nhi cũng không chết được.
“Đến lúc
này còn có thể trấn tỉnh như vậy, ta đúng là phải nhìn ngươi với đôi mắt khác.” Viên Minh Châu cắn răng nhìn Lạc Dư, đáy lòng một trận khuất
nhục, trong khi Lạc Dư vẫn bình tĩnh như thường, nhìn qua liền nhận thấy có sự khác biệt.
“Hôm nay nếu không dạy dỗ ngươi một bài học, ta đây không gọi Viên Minh Châu!”
“Vậy thì ngươi chuẩn bị đổi tên được rồi đó, đám người này... vốn không làm
khó được ta!” Đám người này chỉ được cái đông người với khí thế là lớn,
võ công chưa chắc đã cao hơn ai, mà cứ cho là đối phương có một thân thủ xuất quỷ nhập thần đi, Lạc Dư cũng không sợ, đừng quên nàng còn biết
dùng độc, đợi lát nữa liền biết kết quả để xem bọn họ còn hung hăng như
vậy nữa không?!
Thanh Nhi bên cạnh chỉ hận không thể lập tức kéo
Lạc Dư rời khỏi nơi này, giờ phút này hai người bọn họ bị bao vây tứ
phía mà Lạc Dư vẫn còn có tâm trạng khiêu khích Viên Minh Châu, nàng
cũng phục Lạc Dư luôn rồi!
“Người đâu, bắt nữ nhân này lại cho ta!”
Thương Trường Hạo nhíu mày, muốn đi lên giải vây giúp Lạc Dư, bởi vì người gây sự trước là Viên Minh Châu, Thương Trường Hạo chỉ giúp lí không giúp
tình, ai biết còn chưa đợi hắn mở miệng Thương Phiên Phiên đứng bên cạnh đã kéo ống tay áo của hắn.
“Hoàng huynh huynh định làm gì?”
Thương Phiên Phiên nhìn màn kịch hấp dẫn sắp diễn ra, ngoài mặt tuy
không bộc lộ cảm xúc gì nhưng trong lòng lại hớn hở vô cùng, hôm nay mặc kệ là Viên Minh Châu dùng thế ép người chiến thắng, vẫn là Lạc Dư gan
lớn đột phá vòng vây thì đối với nàng mà nói đều không bất lợi, một màn
kịch hay như vậy mà Thương Trường Hạo lại muốn phá hủy, Thương Phiên
Phiên tất nhiên phải ngăn cản!
Hắn định làm gì?
Đương nhiên là...
“Huynh muốn giúp nữ nhân đó? Có biết nữ nhân đó đang đắc tội với ai không?” Sở dĩ nàng cùng Viên Minh Châu đối đầu nhiều năm như vậy mà không bị người của Viên gia đối phó là bởi vì nàng là nữ nhi của Thành Thiên đế, dù mẹ ruột của nàng sớm đã qua đời khiến nàng không có chỗ dựa nhưng suy cho
cùng nàng cũng mang huyết mạch của Thành Thiên đế, Viên gia dùng có lộng quyền thế nào cũng chỉ là thần, thần không thể đối đầu cùng quân, nếu
không hậu quả chính là tru di cửu tộc!
Thương Phiên Phiên nhờ có
thân phận cao quý nên Viên gia mới không dám đắc tội với nàng, nhưng Lạc Dư thì khác, cũng không biết là kẻ vô danh tiểu tốt nào ở đâu xuất
hiện, không những huênh hoang hơn người mà còn dám ra tay đánh Viên Minh Châu, Viên Minh Châu là viên ngọc quý của Viên gia, người Viên gia biết nữ nhi của mình bị đánh thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Lúc này Viên
Minh Châu đang tức giận, hơn nữa nàng ta còn mang theo nhiều người như
vậy, Thương Trường Hạo nếu xen vào không những không ngăn được Viên Minh Châu ngược lại còn làm mình bị thương, Thục phi bên kia trách tội là
chuyện nhẹ, chọc giận Viên gia ra tay với Thương Trường Hạo mới là
chuyện lớn!
Nàng không thích tính tình của Viên Minh Châu nhưng cũng không quen nhìn thái độ đó của Lạc Dư.
Nữ nhân này cũng không biết từ đâu xuất hiện đã thể hiện thái độ huênh
hoang hơn ngươi như vậy, ngay cả Thương Phiên Phiên nàng còn nhìn không
vừa mắt, huống hồ là một người kiêu ngạo như Viên Minh Châu?
“Viên gia chúng ta không thể đắc tội, huynh quên mẫu phi đã nói gì sao?!” Lúc này đến lượt Thương Phiên Phiên lấy Thục phi ra áp chế Thương Trường
Hạo, mặc kệ là đối với nàng vẫn là hắn, chỉ cần mang Thục phi ra đều sẽ
thành công.
Thương Trường Hạo nghe vậy có chút chần chừ, hắn vốn
là một nhi tử ngoan ngoãn hiểu chuyện, bình thường lời nói của Thương
Phiên Phiên mặc dù có chút không hay nhưng hắn vẫn cố gắng lắng nghe,
chứ đừng nói hôm nay Thương Phiên Phiên vậy mà lại mang Thục phi ra áp
chế hắn. Thương Trường Hạo vốn mang một nửa huyết mạch Phượng Tề, ở
Thành Thiên hắn tuy là hoàng tử, có thân phận cao quý nhưng có một số
người ở nơi này vẫn để ý đến xuất thân của hắn, trước mặt bọn họ không
dám nói gì nhưng sau lưng chắc chắn là nói không ít lời khó nghe, miệng
mọc ở trên người bọn họ hắn cũng không thể cấm đoán người ta, cho nên từ nhỏ Thương Trường Hạo liền biết bản thân so với các hoàng tử khác
trưởng thành còn khắc khổ hơn rất nhiều, đặc biệt là khi Thục phi ôm
mộng muốn đưa hắn lên đế vị, áp lực trên người Thương Trường Hạo lại
càng lớn. Thương Gia Luật cùng hắn giống nhau đều là người Phượng Tề,
bởi vì Nhu phi không có tham vọng lớn, mà Thương Gia Luật lại bất cận
nhân tình, cho nên Thành Thiên đế đối với Thương Gia Luật mặc dù không
mấy thân cận nhưng cũng không đến mức chán ghét, trong khi đối với hắn
bề ngoài nói tốt nhưng thái độ lại xa cách, thậm chí còn giữ Thương Tiêu Minh ở lại kinh thành áp chế hắn!
Đúng vậy, sở dĩ Thành Thiên đế coi trọng Minh vương, giữ hắn lại Yến Kinh mà không cho hắn đi Tây
Lĩnh, không phải yêu thương hắn mà là giữ hắn lại để áp chế Thương
Trường Hạo, thậm chí không tiếc cho Thương Tiêu Minh quyền lực trong
tay, chỉ để Thương Trường Hạo không có khả năng phản kháng!
Thành Thiên đế đối với huyết mạch của mình là bận tâm, bất quá... điều tiên quyết đối phương phải là người Thành Thiên!
Mẹ đẻ của Thương Phiên Phiên tuy xuất thân không cao, chỉ là một phi tần
chỉ được sủng ái một vài lần rồi giống như đồ vật bị vứt bỏ, nhưng sau
khi Thương Phiên Phiên sinh ra lại được đưa đến chỗ Hoàng hậu nuôi
dưỡng, cho dù Hoàng hậu không muốn, Thành Thiên đế cũng đưa nàng đến chỗ các sủng phi khác chứ không hề vứt bỏ nàng ở Lãnh cung, bởi vì nàng
mang trong người huyết mạch của hắn.
Thương Trường Hạo, lớn lên
tuổi tú, tuổi còn trẻ đã có tài, ôn nhuận như ngọc, tính tình hòa ái dễ
gần, lại xuất thân cao quý, rất được lòng dân, thế nhưng lại không mấy
được Thành Thiên đế xem trọng, cho dù là chuyện đơn giản nhất Thành
Thiên đế cũng không giao cho hắn làm, cũng không cho hắn bất kì cơ hội
lập công nào, trên triều đình luôn bị Thương Tiêu Minh đè đầu cưỡi cổ.
Thế nhưng Thành Thiên đế cũng không thật sự xa lánh nhi tử này, bất kể
là đãi ngộ hay thái độ đều tốt nhất, duy chỉ quyền lực là không giao cho đối phương, nếu có người hỏi rằng vì sao Thành Thiên đế lại làm như vậy thì chỉ có một đáp án duy nhất mà trong lòng Thương Trường Hạo cũng rõ
ràng, đó là do Thương Trường Hạo mang một nửa huyết mạch của Phượng Tề!
Thành Thiên đế có thể bao dung với huyết mạch của mình nhưng tuyệt đối sẽ
không dung thứ cho người có huyết thống dị tộc như hắn ngồi lên ngôi vị
Hoàng đế!
Thiên hạ này, Thành Thiên này chỉ có thể là của Thương gia, của Thành Thiên quốc!
Trong lúc Thương Trường Hạo chần chừ thì Viên Minh Châu đã cho người ra tay
với Lạc Dư, Thanh Nhi sớm đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch nhưng bởi vì
có khăn che mặt che nên người khác không nhìn thấy được sắc mặt của
nàng. Lần trước nàng can đảm đứng trước mặt nam tử yêu nghiệt gọi Dạ kia đã bị Bạch Tử Linh mắng một trận khiến nàng hiểu rõ mọi chuyện, bản
thân nàng không có năng lực thì không nên dùng sự dũng cảm của mình để
bù đắp, bởi vì không những không giúp được gì mà còn liên lụy đối
phương. Lạc Dư bên cạnh đối với việc bản thân mình bị bao vây từ đầu chí cuối đều duy trì nụ cười nhàn nhạt, giống như thật sự không hề sợ hãi
cảnh tượng trước mắt, bất quá nàng đưa kéo tay Thanh Nhi ra phía sau
mình, một bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con.
Thấy một tên hán tử đi lên muốn ra tay, Lạc Dư kéo tay Thanh Nhi nghiêng người tránh sang một bên, một chân dùng sức đạp đối phương một cái, tên hán tử kia không kịp phản ứng đã văng ra xa, té ngã lên một cái bàn, bàn gỗ không thể chống chội
lại sức nặng của hắn nên bị sụp đổ, thức ăn trên bàn theo đó văng tứ
phía, bộ dạng hán tử chật vật không còn gì để nói.
Mọi người xung quanh nhìn một màn này không khỏi sửng sốt, không ai ngờ ra thiếu nữ có thân hình thanh mảnh này lại có sức lực lớn như vậy, dùng một cước liền đá văng hán tử cao lớn ra xa.
Một đám hán tử được Viên Minh Châu gọi đến, tên nào tên nấy đều hai mặt nhìn nhau, lúc đầu bọn họ thấy đối thủ là một nữ tử chân yếu tay mềm nên cũng chẳng muốn dùng bạo lực để
giải quyết vấn đề nên chỉ cử một tên đi lên bắt đối phương về để mặc cho Viên Minh Châu muốn làm gì thì làm, ai biết được bọn họ đúng là xem
thường tiểu cô nương này, một nam nhân cao lớn cũng không thể làm gì
được nàng, lúc này đám hán tử cũng không có khinh thường đối phương nữa
mà cả đám người cùng nhau xông lên.
Thanh Nhi thấy một đám người
muốn xông lên, bàn tay siết chặt mép váy, thân hình nhỏ nhắn hơi run
rẩy, Lạc Dư nghĩ rằng nàng bị dọa sợ cho nên đưa tay vỗ vai Thanh Nhi để trấn an, trong lúc mọi người không chú ý đã cho Thanh Nhi nuốt một viên thuốc, một bên thì thầm tính toán thời gian dược liệu phát tát.
Thanh Nhi bị Lạc Dư nhét một viên thuốc vào miệng, theo phản xạ liền nuốt
xuống bụng, nuốt xong mới kịp phản ứng, nàng ngây ngẩn cả người, bất quá đều là người học y, Thanh Nhi mặc dù học nghệ không tinh nhưng nhìn
hành động này của Lạc Dư thì nàng cũng biết Lạc Dư đã hạ độc bọn họ,
trong đó bao gồm cả nàng!
Thảo nào lúc nãy nàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng trong không khí, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, sau
đó mùi hương theo gió biến mất, ngửi một lúc không ngửi được gì nữa
khiến nàng nghĩ rằng là do nàng ngửi nhầm, hay đó chỉ là mùi hương từ
nhà bếp của Phong Nguyệt Lâu truyền đến, không ngờ... Lạc Dư thật sự hạ
độc bọn họ!
Hiện tại nghĩ lại Thanh Nhi mới cảm thấy mùi hương
này quen thuộc thế nào, trước đó nàng thường xuyên vào phòng của Lạc
Hàm, nhìn thấy đủ loại chai lọ bày trí khắp phòng, trong đó có không ít
độc dược, Thanh Nhi vì tò mò nên muốn thỉnh giáo một chút Lạc Hàm về
phương diện này, mà Lạc Hàm cũng rất thoải mái dạy dỗ Thanh Nhi. Về
phương diện học y Thanh Nhi có vẻ như không có thiên phú như Bạch Tử
Linh, cho nên đối với một số thứ Lạc Hàm dạy nàng vẫn còn mơ hồ, nhưng
đối với độc dược thì ngược lại có chút hứng thú, khi bắt đầu học một thứ gì đó thì thứ đầu tiên phải có chính là hứng thú, Bạch Tử Linh thấy
Thanh Nhi tựa hồ tìm thấy cảm giác trong việc điều chế độc dược nên cũng cổ vũ Thanh Nhi đi theo Lạc Hàm học. Bạch Tử Linh cũng muốn học nhưng
thứ gì cũng đi theo trình tự của nó, vì vậy trước khi học điều chế độc
dược, Bạch Tử Linh muốn học một số thứ cần thiết để có thể cứu bản thân
trước, ít nhất thì vào lúc nguy cấp có thể tự mình cứu mình.
Thanh Nhi bị Lạc Hàm coi như là chuột bạch thí nghiệm, không ngừng dùng cơ
thể nàng để thử qua vô số độc dược, tất nhiên những loại độc dược đó
không có nguy hiểm đến tính mạng, dù sao cũng là tỷ muội với nhau, cho
dù nhiều năm không gặp, không có bao nhiêu giao tình nhưng trong lòng
hai người bọn họ đều rõ ràng phải nương tựa lẫn nhau mà sống, cho dù Lạc Hàm có tàn nhẫn thế nào cũng sẽ không ra tay với Thanh Nhi. Thanh Nhi
nhờ trở thành chuột bạch của Lạc Hàm mà đối với mỗi loại độc dược đều có phần nhận thức, giống như mùi hương lúc nãy, nàng cảm thấy vừa quen
thuộc nhưng trong lúc nhất thời không thể nào nhớ ra, vì vậy khi thấy
hành động nhét viên thuốc vào miệng nàng của Lạc Dư, Thanh Nhi mới biết
Lạc Dư hạ độc, mà độc đó đã phân tán vào trong không khí. Sau khi suy đi nghĩ lại rốt cuộc cũng đưa ra được kết luận là độc dược này quá ba ngày không giải mới nguy hiểm đến tính mạng, mà nàng đã uống giải dược nên
cũng yên tâm thở ra, dù sao nàng cũng có chút may mắn khi Lạc Dư lại đút cho nàng giải dược, đồng thời đáy lòng cũng dâng lên một trận ác hàn.
Lạc Dư vì muốn chỉnh đám người Viên Minh Châu mà đã hạ độc vào trong không
khí, ai hít thở đều bị trúng độc, trong đó có cả nàng, nàng cũng biết
Lạc Dư không cố tình hạ độc nàng, đơn giản là vì đám người này bao vây
xung quanh hai người các nàng, tránh không khỏi độc dược sẽ lan đến, hơn nữa Lạc Dư cũng không muốn kinh động với mọi người biết nên mới bí mật
không nói cho nàng biết.
Hạ độc người khác chẳng lẽ còn rêu rao khắp nơi để đối phương biết?
Thanh Nhi mặc dù giận Lạc Dư hạ độc không nói cho nàng biết nhưng nhiều hơn
là may mắn khi Lạc Dư còn suy nghĩ đến nàng, còn có tình người cho nàng
thuốc giải, nếu không... nghĩ đến đây Thanh Nhi chỉ muốn khóc, đồng thời trong lòng càng nhớ thương Lạc Hàm.
Lạc Hàm lạnh lùng, cao ngạo, thường xuyên chê nàng nói nhiều nhưng so ra vẫn tốt hơn một với Lạc Dư
mặt lúc nào cũng treo nụ cười tươi tắn trên môi nhưng tâm thì lại đen
tối vô cùng.
Đám hán tử từ bốn phương tám hướng xông lên, Lạc Dư
kéo tay Thanh Nhi né tránh, còn mình thì dùng chưởng đánh bay những
người còn lại, một chiêu không thể dùng hai lần, vừa nãy bọn họ thấy tên hán tử kia bị nàng đạp bay thì khi thấy nàng nhấc chân cũng đã đề
phòng, cho nên Lạc Dư linh hoạt thay đổi những chiêu thức khác nhau,
từng bước đánh bay những hán tử còn lại. Võ công của Lạc Dư không phải
là rất cao siêu, chỉ vừa đủ để bảo vệ mình, nếu so sánh với Lạc Hàm thì
miễn cưỡng mới có thể xem như ngang tài ngang sức, đối thủ của nàng là
một đám hán tử cao to lực lưỡng lại có võ công trong người, vốn dĩ người chiếm thế thượng phong phải là bọn họ, chỉ là không ai ngờ người được
người bị đá bay lại là bọn họ.
“Chủ tử?” Lãnh Nhất trên lầu nhìn một màn này cũng thấy vô cùng khó hiểu nhưng lại không thể cho đáp án chính xác.
Võ công của lam y nữ tử nói dễ nghe là đủ để phòng thân, khó nghe là công
phu mèo cào, không quá cao siêu cũng không có lực công kích mạnh, hoàn
toàn không thể lấy đi tính mạng của người khác, ngược lại đám hán tử mà
Viên Minh Châu gọi đến người nào người nấy đều là bộ dạng hung ác, vừa
nhìn liền biết giết người không chê nhiều, ấy vậy mà cuối cùng lại thua
trong tay lam y nữ tử.
Lãnh Vô Quân cũng là vì thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài nên mới đi ra xem, không nghĩ lại thấy một màn thế này, hắn
nhàn nhạt liếc mắt, sau đó mới lên tiếng: “Nàng dùng độc.” Nếu không dựa vào một tay trói gà không chặt đó của nàng làm sao đánh bại được một
đám người kia?
Lãnh Nhất sửng sốt: “Độc?” Nàng hạ độc khi nào? Sao hắn lại không biết?
Đúng vậy, độc dược lúc nãy Lạc Dư phóng ra ngoài lúc này đã phát huy tác
dụng, Lạc Dư cũng biết hai tay khó địch bốn tay, bản thân nàng lại không phải cao thủ võ lâm gì, muốn giải quyết một đám người này cũng có chút
khó khăn, nhưng nàng lại biết lợi dụng ưu thế của bản thân, chính là
dùng độc. Lạc Dư cái gì cũng không giỏi nhưng giỏi nhất chính là dùng
độc, ở phương diện chữa bệnh cứu người nàng có thể không tự tin nhưng
giết người bằng độc thì nàng lại vô cùng thành thạo, trong lúc đám người này chỉ lo chú ý việc nàng cùng Viên Minh Châu cãi nhau mà không ai chú ý đến việc nàng hạ độc trong không khí.
Lúc đầu Lạc Dư cũng
không có ý định dùng độc với Viên Minh Châu, cho dù nàng ta ngang ngược
không nói lí đi chăng nữa cũng không cần đến lượt nàng phải ra tay, loại người như nàng ta sớm muộn gì cũng bị người khác dạy dỗ, nàng ra tay
chỉ làm bẩn tay nàng, thế nhưng nàng ta lại muốn gọi người đến, không
chỉ gọi một người mà gọi đến gần mười người, mười nam tử đấu với hai nữ
nhi chân yếu tay mềm, hành động xem thường người khác đến như vậy quả
thật khiến nàng nhìn không thuận mắt, cho nên mới hạ độc. Nàng còn nhớ
đến Thanh Nhi đang ở bên cạnh nên không có dùng độc dược có độc tính
mãnh liệt mà chỉ hạ độc áp chế nội lực trong người đối phương, khiến
người có võ công không thể vận chuyển được nội lực trong người, mỗi lần
vận công sẽ cảm thấy đau đơn như có ngàn con kiến thi nhau cắn, đây là
loại độc dược dựa trên cổ trùng của Nam Cương mà điều chế, bất quá nó
không hung bạo như cổ trùng, thứ độc dược này chỉ cần trong vòng ba ngày uống giải dược thì sẽ bảo toàn tính mạng, bằng không thì sẽ tự bạo mà
chết.
Giọng nói hai người Lãnh Vô Quân không lớn nhưng cũng đủ để truyền vào tai của những người có nội lực ở đây, trong đó có cả Lạc Dư
cùng đám người mà Viên Minh Châu gọi đến, đôi mắt lạnh lẽo cỉa Lạc Dư
thoáng nhìn hai người Lãnh Vô Quân đứng trên lầu hai, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt mà tập trung đối phó với đám người Viên Minh Châu gọi
đến. Còn đám hán tử bị dính chưởng của Lạc Dư phần lớn mọi người đều lăn lê bò lết trên mặt đất, người nào người nấy đều chật vật không thôi,
nhưng bọn họ vẫn lồm cồm bò dậy. Lần nữa muốn đi lên dạy dỗ Lạc Dư,
chính là phát hiện lại không thể vận chuyển nội lực, mỗi lần vận chuyển
đều đau đớn vô cùng khiến sắc mặt của người nào người nấy đều vặn vẹo
không thôi, lúc này lời nói của Lãnh Vô Quân truyền vào tai bọn họ khiến bọn họ nhận ra bản thân bị người ta hạ độc thủ cho nên không có lại ra
tay, sợ bản thân càng vận chuyển nội lực thì độc tính càng phát tát
nhanh nên trước hết chất vấn Lạc Dư.
“Ngươi hạ độc bọn ta?!” Một
tên hán tử trong số đó hỏi Lạc Dư, nhìn thái độ của những kẻ đi cùng với hắn thì tựa hồ đã tôn hắn làm thủ lĩnh.
“Hạ độc cái gì? Ta
không biết!” Lạc Dư thần sắc vô tội nhướng mày, tỏ vẻ bản thân mình
không rõ lời đối phương nói, hoàn toàn khác hẳn bộ dạng “dám làm dám
thừa nhận” như ban nãy.
“Đừng có mà ngụy biện! Nhất định là ngươi đã hạ độc thủ với bọn ta, nếu không làm sao bọn ta lại có thể đánh thua ngươi được?” Chưa đợi thủ lĩnh lên tiếng, một hán tử khác thần sắc hung tợn hơn đã lên tiếng buộc tội Lạc Dư, dứt lời còn trừng mắt nhìn Lạc Dư chằm chằm, bộ dáng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, có thể thấy được
tính tình người này không được tốt lắm.
“Bản thân tài không bằng
người, hiện tại còn quay lại trách ta?” Lạc Dư cười lạnh: “Rốt cuộc ai
mới là người gây sự trước?!” Cho dù là nàng hạ độc thủ bọn họ thì đã làm sao? Rõ ràng là do Viên Minh Châu gây sự trước, đối phương kêu người
muốn bắt nàng chẳng lẽ còn muốn nàng đứng yên để đối phương bắt lại sao?
“Ngươi!!!”
“Các ngươi còn đứng trơ ra cùng nàng nói chuyện phiếm làm gì?” Viên Minh
Châu vốn muốn để người của nàng đi lên dạy dỗ Lạc Dư một bài học khiến
nàng ta nhớ rõ thân phận của mình, đồng thời cũng không nên chọc vào
người không nên chọc, ai biết được cả đám nam nhân người nào người đều
to gấp đôi hai người bình thường vậy mà lại không làm gì được nữ nhân
như Lạc Dư, không những vứt sạch mặt mũi nam nhân của bản thân mà còn
khiến nàng tự cảm thấy xấu hổ.
“Ngay cả một nữ nhân các người
cũng không giải quyết được, đúng là đồ vô dụng!” Nàng còn nghĩ phụ thân
đang cho nàng người tài giỏi cỡ nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy, thật là đáng giận mà!
“Cái gì chứ...” Tên hán tử lúc nãy còn đang tức
giận với Lạc Dư hiện tại nghe Viên Minh Châu mắng bọn họ vô dụng, lập
tức lửa giận liền chuyển sang người Viên Minh Châu, hắn là người tập võ, thân thủ cao nhưng đầu óc thì không nhanh nhạy, sở dĩ đi theo bảo vệ
Viên Minh Châu là bởi vì Viên gia bỏ ra một số bạc lớn thuê bọn họ đi
theo bảo vệ Viên Minh Châu, nói là bảo vệ nhưng thực chất là làm nô tài
cho nàng sai bảo, mấy ngày nay bọn họ phải sống trong phủ để mặc nàng
sai bảo, hôm nay được ra phủ còn tưởng rằng sẽ được thoải mái một chút,
không ngờ rằng vẫn bị mắng.
Nữ nhân này chỉ cần mở miệng một
tiếng là sẽ mắng bọn họ vô dụng, mặc kệ là chuyện lớn chuyện nhỏ bọn họ
đều giải quyết phiền toái dùm nàng, vậy mà nàng còn không khách mắng
chửi bọn họ, nếu không phải vì số bạc mà Viên gia trả cho bọn họ cao gấp ba người bình thương, bọn họ lại là người giữ chữ tín thì hắn sớm đã
bóp cổ nữ nhân chết từ lâu rồi!
Thủ lĩnh giơ tay ngăn lại thuộc
hạ của mình, không để đối phương nói tiếp, hắn biết người này tính tình
nóng nảy, vừa bị Viên Minh Châu mắng liền sẽ nhịn không được mà đi lên
phản bác, thậm chí nhiều lúc còn kích động đến mức động thủ. Nói thật,
đối với loại người như Viên Minh Châu, thủ lĩnh cũng muốn đi lên bóp cổ
cho nàng chết để nàng khỏi làm phiền bọn họ, nhưng thân là người nhận
tiền làm việc, trong mắt hắn không gì có thể so được với tiền, huống hồ
Viên gia lại hào phóng, mỗi lần chi trả đều gấp hai, gấp ba lần gia đình bình thường, miếng mồi ngon như vậy không nhận lời đúng là thua lỗ lớn, cho nên tính khí tiểu thư kia của Viên Minh Châu, hắn chỉ có thể nhẫn
nhịn.
“Đại tiểu thư, nữ nhân này rất kỳ quái, nàng ta tựa hồ...” Đã hạ độc chúng ta.
Thủ lĩnh còn chưa dứt lời Viên Minh Châu đã mang theo giọng điệu buồn bực
chen miệng vào: “Kỳ quái? Nàng còn có thể có cái gì kỳ quái? Chẳng lẽ
nàng không phải là người?!”
Lạc • không phải người • Dư: “...” Mắng nàng không phải người?
Thanh Nhi: “...”
“Không phải, nàng ta...” Đã hạ độc chúng ta, nếu không dựa vào thân hình nhỏ
nhắn đó nàng ta còn có thể thắng chúng ta hay sao chứ?
Chính là
không đợi tên thủ lĩnh nói xong, Viên Minh Châu lại lần nữa lên tiếng
cướp lời, hơn bộ dạng còn hùng hổ hơn ban nãy, tựa hồ như nếu nàng ta có khả năng đánh lại Lạc Dư thì không cần đám hán tử ra tay, nàng ta đã đi trước đánh người.
“Ta mặc kệ nàng ta là người hay quỷ, hôm nay
ta nhất định sẽ dạy dỗ nàng một bài học!” Nhục nhã hôm nay, dù thế nào
đi chăng nữa nàng cũng phải lấy về!
Ánh mắt Viên Minh Châu không
khỏi rơi vào người Thương Trường Hạo, thấy sắc mặt hắn mặc dù hơi nhăn
lại nhưng cũng không có ra tay ngăn cản hành động của nàng thì có chút
thở phào nhẹ nhõm.
“Dựa vào ngươi mà muốn dạy dỗ ta? Buồn cười!”
Không quen nhìn thái độ dương dương đắc ý đó của Lạc Dư, Viên Minh Châu tức
giận: “Chờ đó, bộ dạng đắc ý này của ngươi không duy trì được bao lâu
đâu!”
Lạc Dư cũng không chút thua kém, tựa hồ như muốn kích thích Viên Minh Châu, trào phúng mở miệng: “Duy trì bao lâu ta không biết,
nhưng chắc chắn là duy trì lâu hơn người của ngươi rồi!”
“Ngươi...!” Viên Minh Châu tức giận không nói được lời nào, bởi vì bản thân nàng
cũng phát hiện, đám hán tử mà phụ thân nàng cho đi theo bảo vệ nàng đối
mặt với một nữ nhân như Lạc Dư đối lại rơi vào thế hạ phong!
Thủ
lĩnh nhìn hai nữ nhân tranh cãi gây gắt khiến hắn không có cơ hội xen
vào: “...” Lúc này hắn cũng không quan tâm Lạc Dư hạ độc gì với bọn họ,
hiện tại hắn chỉ muốn rời khỏi nơi ồn ào như cái chợ này mà thôi, tại
sao lại để một nam nhân như hắn rơi vào cuộc chiến giữa hai nữ nhân này
chứ?!
Thiên gia, nếu ngài có linh thiêng thì làm ơn... hãy xuống
đây diệt trừ hai nữ nhân này để trả lại cho thiên hạ sự thái bình đi chứ để vậy hoài sao mà người khác sống nổi?!
Tựa hồ Thiên gia nghe
được lời cầu nguyện của tên thủ lĩnh, lúc này đột nhiên có một nam tử
trung niên đi đến, bên cạnh còn có tiểu nhị Giáp cẩn thận theo sau, nhìn đại sảnh bị phá tan tành, sắc mặt nam nhân trung niên không nhìn ra hỉ
nộ nhưng tiểu nhị Giáp bên cạnh đã xanh mét cả mặt, mồ hôi trên trán thi nhau rơi xuống khiến hắn không khỏi giơ ống tay áo lên lau mồ hôi.