“Lúc nãy ngươi đã đồng ý làm thuộc hạ của ta, hiện tại muốn nuốt lời?”
Bạch Tử Linh chán ghét nhất loại người hứa mà không làm, nàng trước giờ
rất ít hứa hẹn với người khác, một khi đã hứa thì chắc chắn sẽ hoàn
thành, cho dù là có lên núi đao xuống biển lửa đi chăng nữa nàng cũng
không ngại.
“Ta... ta không...” Tử Thất há miệng, đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Bạch Tử Linh có chút khó nói thành lời.
“Lạc Dư cũng là vì suy nghĩ cho ta cho nên mới nói những lời này, ngươi
thân là nam tử hán đại trượng phu cũng đừng tính toán với nàng.”
“Ta... ta mới không có tính toán với nàng!” Vế trước của Bạch Tử Linh
khiến sắc mặt Tử Thất hơi hòa hoãn vài phần, thế nhưng nghe thấy vế sau
của nàng thì hắn hoàn toàn bị chọc tức, hắn là loại nam nhân nhỏ nhen
chỉ vì vài lời nói không lọt tai của nữ nhân này mà tính toán với nàng
hay sao chứ?
“Không có thì tốt!” Lạc Dư đột nhiên mở miệng xen vào, thái độ rất là
ngang ngạnh: “Cho dù ngươi muốn tính toán chưa chắc đã được, cho nên tốt nhất ngươi vẫn nên thu hồi tâm tư của mình đi.” Lạc Dư nàng không chỉ
giỏi y thuật mà còn cả độc thuật, Tử Thất nói hắn không sợ độc là bởi vì trong người hắn đã có độc, cho nên loại độc bình thường vốn không làm
gì được hắn, nhưng nàng là ai chứ, đồ đệ của Y Tiên cũng không chỉ có
cái danh, nàng muốn độc chết ai liền sẽ độc chết người đó, nàng cũng
muốn nhìn xem rốt cuộc là độc trong người hắn lợi hại vẫn là độc dược
nàng luyện chế lợi hại hơn!
Cảm nhận được hàn ý từ phía Lạc Dư, Tử Thất không tự giác lùi về sau một bước, rõ ràng bộ dạng của Lạc Dư không lớn lắm, cũng không biết nàng so với hắn nhỏ tuổi hơn không biết bao nhiêu, vậy mà hắn lại cảm thấy nữ
nhân này có chút đáng sợ, đúng là trúng tà rồi!
“Tử Thất, lời nói của ta cũng không phải đang đùa, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, dù sao ta tin tưởng năng lực của ta có thể bảo hộ ngươi trong
tương lai.”
Thấy Tử Thất ngập ngừng không nói, Lạc Dư bắt đầu buồn bực, thầm nghĩ
nam nhân này chính là xuất hiện để khiêu chiến giới hạn kiên nhẫn của
nàng.
“Ngươi a, rốt cuộc có đồng ý hay không cũng nên nói một tiếng đi chứ? Im lặng là có ý gì?” Thân là nam tử hán đại trượng phu, đã làm chuyện gì
cũng nên đưa ra quyết định dứt khoát một chút, cứ ngập ngừng rồi do dự
thì có ích gì?!
“A... ân, hảo.” Tử Thất bị giọng nói tức giận của Lạc Dư làm cho bừng
tĩnh, không kịp suy nghĩ liền mở miệng đáp ứng, một giây sau đó hắn mới
phục hồi tinh thần, nhưng lần này hắn cũng không có hối hận, bởi vì Bạch Tử Linh thật sự đã thuyết phục được hắn, cho nên hắn nguyên ý đặt cược
mạng sống của nàng.
“Hừ!” Nhận được đáp án Lạc Dư cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng đối
với Tử Thất gia nhập cũng chẳng mấy hoan nghênh, nhưng quyết định là ở
Bạch Tử Linh, nàng cũng chỉ có thể tùy ý Bạch Tử Linh, nếu hắn thật sự
có tâm địa bất chính nàng cũng không ngại hạ độc hắn!
“Chúng ta tốn không ít thời gian ở nơi này rồi, mau đến Phong Nguyệt Lâu đi, Thanh Nhi đang chờ.” Giải quyết xong mọi chuyện Bạch Tử Linh cũng
muốn tìm thứ gì đó nhét vào bụng, dù sao thời gian cũng sắp trưa rồi, mà khắp kinh thành chỉ có điểm tâm của Phong Nguyệt Lâu là hợp ý nàng
nhất.
“Ta không thể.”
Lạc Dư lạnh mặt: “Ngươi lại có chuyện gì?” Nam nhân này sao lại lắm
chuyện như thế? Mở miệng ra không được, khép miệng lại không thể, thân
là nam nhân sao có thể mở miệng nói “không” được?!
“Ta vẫn đang bị người Tử gia truy sát, xuất hiện trên đường lớn không
tiện lắm.” Tử Thất ngập ngừng, dưới ánh mắt muốn ăn thịt người của Lạc
Dư rốt cuộc cũng chịu nói ra lý do.
Bạch Tử Linh nghĩ nghĩ, cảm thấy lời nói của Tử Thất không sai, hắn lúc
này vẫn đang bị Tử gia truy sát, nếu cùng hắn xuất hiện trên đường lớn
người Tử gia sẽ phát hiện. Tác phong làm việc của người Tử gia, Bạch Tử
Linh đã được chứng kiến qua, mặc dù không biết Tử Sở là người thế nào
nhưng nhi tử, nữ nhi của hắn không phải người tốt, hắn thân là phụ thân
của hai người họ cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu, cho nàng có lý do tin
tưởng bọn họ chắc chắn sẽ chặn giết Tử Thất trên đường lớn. Nếu nàng và
Tử Thất cùng nhau xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ cho rằng nàng cùng Tử
Thất là một giuộc với nhau, chắc chắn sẽ ra tay với nàng, mặc dù hiện
tại Tử Thất là người của nàng, nàng có trách nhiệm bảo vệ tính mạng của
hắn nhưng Bạch Tử Linh trước giờ luôn ngại rước phiền toái vào người,
nàng đột nhiên có chút hối hận, bản thân tựa hồ đã ôm một tảng đá nặng
vào người, hiện tại đem người trả lại có muộn không?
Nếu Tử Thất biết được suy nghĩ của Bạch Tử Linh nhất định sẽ tức đến hộc máu, hắn chưa bao giờ thấy loại người nào vô trách nhiệm như nàng,
trước đó muốn thu nhận hắn còn tự tin sẽ bảo vệ tính mạng của hắn trong
tương lai, hiện tại gặp một chút phiền phức liền muốn vứt bỏ hắn, nàng
còn có lương tâm không đây?!
“Như vậy, Lạc Dư ngươi đi tìm Thanh Nhi đến đây, chúng ta trước đi Lạc
phủ an trí cho hắn.” Dắt theo Tử Thất chính là phiền phức, bỏ lại cũng
không được, cho nên chỉ có thể phiền Lạc Dư đi một chuyến đến Phong
Nguyệt Lâu tìm Thanh Nhi.
Lạc Dư trừng mắt nhìn Tử Thất một cái rồi mới chịu quay người rời đi, trong lòng hầm hực nhưng không thể phát tát.
Dựa vào đâu chứ?
Nam nhân này vừa xuất hiện đã được Bạch Tử Linh coi trọng, ngoại trừ có
chút tài năng vặt không đáng nhắc đến thì thân phận “tử sĩ bị truy sát”
kia của hắn cũng vô cùng phiền phức, trong khi bản thân nàng hữu dụng
Bạch Tử Linh lại không cần, bỏ gần tìm xa, cũng chẳng hiểu Bạch Tử Linh
đang nghĩ gì.
Lạc Dư cảm thấy, sở dĩ Bạch Tử Linh muốn thu nhận cái tên phiền phức này là bởi vì xem trọng dung mạo của hắn, Tử Thất rõ ràng là tử sĩ nhưng
lớn lên lại chẳng khác nào một tên tiểu bạch kiểm, môi hồng răng trắng,
vừa nhìn đã biết vô dụng!
Ngẫm lại Lạc Dư không cảm thấy Bạch Tử Linh là loại người nông cạn chỉ
biết nhìn người qua bề ngoài, chẳng lẽ Tử Thất thật sự có chỗ nào đó hơn người vẫn là có chỗ dùng đến hắn?
“Ngươi... không cần vì ta mà làm như vậy.” Tử Thất mím môi: “Lời nàng
nói không sai, ta là kẻ phản bội, có một lần thì sẽ có lần thứ hai,
ngươi thu lưu ta cũng có ngày ta phản bội ngươi mà thôi.”
“Cho nên ngươi sẽ phản bội ta sao?”
Đây đúng là một vấn đề trí mạng.
Đổi lại là người thông minh nghe thấy có người hỏi câu hỏi này phản ứng
đầu tiên chính là phải phủ nhận, mặc kệ là lời thật hay giả nhưng chỉ
cần phủ nhận vẫn có thể giữ được tính mạng, Tử Thất cũng biết bản thân
lúc này nên thể hiện lòng trung thành đối với Bạch Tử Linh để đối phương tin tưởng hắn, giữ lại cái mạng quèn này của hắn, nhưng hắn lại có chút chần chừ. Hắn phản bội Tử Sở, lại phản bội Thương Tiêu Minh, tương lai
rất có khả năng hắn cũng sẽ phản bội lại nàng, có câu “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, Tử Thất người này có thể vì giữ lại mạng sống của
bản thân mà không tiếc bán rẻ chủ tử của mình, cho nên hắn không thể cho Bạch Tử Linh một câu trả lời chắc chắn được, dù sao chuyện của tương
lai không ai có thể biết trước được.
“Ta...” Tử Thất ngập ngừng một lúc, lời đã đến miệng nhưng không thể nào thốt ra được, Bạch Tử Linh nhìn bộ dạng này của hắn chỉ thở dài: “Được
rồi.” Bản thân nàng vốn dĩ chẳng phải người lương thiện gì, trước giờ
chưa từng dễ dàng tin tưởng bất kì ai cả, ngay cả Thanh Nhi... bởi vì
đối phương có quân hệ với nguyên chủ mới khiến nàng buông lỏng cảnh
giác. Lần đó Thanh Nhi cùng Lạc Hàm cấu kết với nhau thật sự khiến nàng
thất vọng, cho nên nàng quyết định sẽ không tin tưởng bất kì ai thêm
nữa, chính là nguyên chủ từng khuyên qua nàng, làm người nên mở rộng
lòng mình một chút, nếu có thể tin tưởng thì nên lựa chọn tin tưởng,
không thể tin thì ít nhất hãy cho đối phương một cơ hội, không phải cho
đối phương một cơ hội khiến nàng tin tưởng mà là để chứng minh ánh mắt
nhìn người của nàng không sai.
“Chuyện ngươi có phản bội ta hay không, ta không biết, dù sao đó cũng là chuyện của tương lai, chính là ta cho ngươi một cơ hội.”
Tử Thất nghe vậy không có đáp lời, hắn đang đợi câu nói tiếp theo của nàng.
“Không phải cơ hội để chứng minh lòng trung thành của ngươi, mà là cơ
hội để ngươi chứng minh ánh mắt nhìn người của ta không sai!” Nàng sẽ
cho hắn cơ hội để chứng minh, dù sao thứ nàng có là thời gian, kiên nhẫn nàng có thừa, chỉ là không biết hắn có xứng đáng với thời gian và kiên
nhẫn của nàng bỏ ra hay không mà thôi.
Nói thật, nghe thấy câu nói này từ miệng nàng thốt ra, Tử Thất thật sự
rất kinh ngạc, đồng thời cũng có chút không thể tin được, bởi vì lời này của nàng chứng tỏ nàng quyết định sẽ thu nhận hắn. Tử Thất khó lòng
hình dung cảm xúc hiện tại của mình, cho dù hắn có nói thế nào, mặc kệ
hắn có phải là kẻ phản bội hay trong người có độc sống chẳng được bao
lâu, nàng vẫn quyết định thu lưu hắn, người như vậy... hắn là lần đầu
tiên nhận thức, đáy lòng vó chút rung động, hắn biết cỗ rung động này là bởi vì người trước mắt.
“Ta sẽ không phản bội ngươi!” Cơ hội này hắn nhất định sẽ nắm bắt, tuyệt đối không để vụt mất.
“Ngươi không cần đưa ra quyết định sớm như vậy, cá cược của chúng ta vẫn còn có hiệu lực.”
“Nếu một tháng sau ta vẫn còn sống thì cái mạng này ta sẽ thuộc về tiểu
thư, ta nguyện dùng cả mạng sống để bảo vệ tiểu thư, tuyệt đối sẽ không
phản bội tiểu thư.” Dứt lời Tử Thất liền khụy gối trước mặt Bạch Tử
Linh, hắn thân là nam nhân, cũng có kiêu ngạo của riêng mình, nhưng hắn
lại chịu quỳ gối trước mặt Bạch Tử Linh đã chứng tỏ quyết tâm của hắn.
~~~
Thanh Nhi bên này sớm đã đi đến Phong Nguyệt Lâu, nhìn đoàn người xếp
hàng dài đến tận cuối con đường để vào Phong Nguyệt Lâu mua thức ăn,
Thanh Nhi có chút chán nản, thú thật nếu có khả năng nàng cũng không
muốn đi xếp hàng, chính là muốn khai một căn phòng để dùng bữa sợ là
không được, không phải vì nàng không có bạc mà là bởi vì không có phòng
trống, cho dù có cũng là đã có người đặt sẵn, bản thân Thanh Nhi là
người thành thật, tự nhiên là không tranh giành với người khác, nhưng vì Bạch Tử Linh Thanh Nhi quyết định tìm người thương lượng.
“Tiểu nhị ca, thật ngại quá, xin hỏi ngươi có gian phòng nào trống
không?” Bạch Tử Linh hẹn gặp mặt ở Phong Nguyệt Lâu, hiện tại nàng là
người đến trước tự nhiên phải đi đặt chỗ, nếu không khi Bạch Tử Linh
cùng Lạc Dư đến không có chỗ ngồi thì nàng lại gặp phiền phức.
“Không thấy người ta đang...” Tiểu nhị Giáp vốn đang bận rộn bị người
kéo tay lại cho nên tránh không khỏi buồn bực, quay sang định mắng cho
đối phương một trận nhưng nhìn đến đối phương là một nữ tử, hơn nữa còn
là nữ tử xinh đẹp thì lập tức thay đổi sắc mặt.
“Khách... cô nương, xin hỏi cô nương muốn dùng gì?” Tiểu nhị Giáp lập
tức bày ra nụ cười tiêu chuẩn, đối với việc đối phương đeo khăn che mặt
hắn cũng chẳng lấy làm lạ, kể từ lúc Bạch Tử Linh xuất hiện bên cạnh
Lãnh Vô Quân, một đám thiếu nữ kinh thành bắt đầu chạy theo phong trào
đeo khăn che mặt, xinh đẹp thì còn đỡ, dù sao cũng là mỹ nhân, cho dù
che thế nào cũng không che hết khí chất của bản thân, nhưng người xấu xí thì khác, cho dù đeo mười lớp khăn che mặt vẫn xấu xí như thường. Sở dĩ tiểu nhị cho Thanh Nhi sắc mặt tốt là bởi vì hai người đứng gần nhau,
hắn có thể nhìn thấy rõ từng đường nét dưới lớp khăn che mặt của nàng,
mi dài như liễu, đôi mắt linh động, hắn có thể xác định người trước mặt
nhất định là một tiểu mỹ nhân, hơn nữa thân phận sợ là không tầm thường, y phục trên người nàng được cắt may tinh tế, nhìn qua liền biết giá trị không nhỏ, chắc chắn là một tiểu thư khuê các.
Thanh • không hề biết bản thân bị nhận lầm là tiểu thư khuê các • Nhi
nhìn bộ dạng nhiệt tình của tiểu nhị Giáp không khỏi có chút thụ sủng
nhược kinh, nhớ trước kia nàng đi theo Bạch Tử Linh ra ngoài, mọi người
đối với nàng ngoại trừ khinh thường thì cũng chỉ có thương hại, chỉ cần
là những người hay những vật liên quan đến Bạch Tử Linh thì không có
người nào cho một sắc mặt tốt cả, không nghĩ đến đối phương hôm nay lại
nhiệt tình như vậy, đúng là có quỷ!
Tiểu nhị • đúng là có quỷ • Giáp: “Cô nương?” Thấy đối phương nhìn hắn
không chớp mắt, tiểu nhị Giáp không khỏi tự mình đa tình nghĩ liệu đối
phương có phải không đối với hắn “nhất kiến chung tình”?
Thanh • biết được suy nghĩ của tiểu nhị Giáp • Nhi: ???
“Ta muốn hỏi có gian phòng nào còn trống không?” Thanh Nhi biết Bạch Tử
Linh sợ nhất là phiền toái, cũng biết lúc nàng đang ăn không thích bị
người khác làm phiền, hơn nữa ba người các nàng đều là nữ tử, ở dưới này nhiều người như vậy, loại người nào cũng có, các nàng phận làm nữ nhi
thật sự không an toàn, trong lúc ăn các nàng cũng không thể tiếp tục đeo khăn che mặt, nếu để bọn họ nhận ra Bạch Tử Linh bọn họ nhất định sẽ
nói này nói nọ, đến lúc đó... nhớ đến chuyện cũ Thanh Nhi liền bực bội,
hơn nữa còn đặc biệt bực bội, vì vậy nàng nhất định phải đặt một gian
phòng riêng.
“Cô nương đi một mình?” Phòng riêng ở Phong Nguyệt Lâu đặc biệt khó đặt, bởi vì giá trị của một căn phòng rất đắc tiền, nếu không phải người có
tiền thì chính là người có thân phận bất phàm mới dám chi ra số bạc lớn
như vậy để bản thân ngồi trong phòng một mình thưởng thức. Nhìn vị cô
nương này mặc dù ăn mặc xinh đẹp nhưng nhìn không giống người mang theo
nhiều tiền lắm, nếu nàng đi một mình hắn có thể giới thiệu cho nàng một
chỗ ngồi lí tưởng ở bên dưới, mặc dù có chút ồn ào nhưng sẽ không bị làm phiền.
“Không có, chúng ta có ba người, lát nữa họ sẽ đến.”
“Ba người, có có có, lập tức sẽ có...” Dứt liền hắn liền kéo tay tiểu
nhị Ất bên cạnh, phân phó: “Đưa vị cô nương này lên nhã gian ở lầu hai,
căn phòng cuối cùng ấy.”
Tiểu nhị Ất đang bưng đồ ăn cho khách bày rõ ba dấu chấm hỏi. Không thấy hắn đang làm việc sao? Sai hắn làm gì? Còn nữa, hắn ta cũng là tiểu nhị như hắn, dựa vào đâu mà bày ra bộ dáng lão bản ở đây? Chưởng quầy còn
chưa có chết đâu!
Chưởng quầy • chưa chết • Chu Phúc: “...”
Khó hiểu thì khó hiểu, bất mãn thì bất mãn nhưng hắn vẫn hướng Thanh Nhi gật đầu: “Khách quan đợi một lát, ta bưng đồ cho khách rồi đưa khách
quan lên phòng.” Người có thể đặt riêng một gian phòng nếu không phải
nhiều tiền thì chính là thân phận không tầm thường, không thể đắc tội,
không thể đắc tội!
“Ân...” Thấy thái độ đối phương tốt như vậy Thanh Nhi liền ngoan ngoãn
chờ đợi, ai biết được thứ nàng chờ đợi không phải một gian phòng trống
mà lại là...
“Tiểu nhị, cho ta một gian phòng trống!” Hồng y nữ tử hiên ngang bước
vào, mắt hạnh khẽ liếc nhìn xung quanh một lượt, đôi mắt không chút che
giấu sự khinh thường, hiển nhiên là đang ghét bỏ nơi này đông