“Nàng mà không gỡ khăn che mặt thì đúng là một mỹ nhân hiếm có.” Lục
Thiên Hành nhìn thấy một màn này không khỏi cảm thán một câu, nếu chỉ
nhìn khí chất bên ngoài, Bạch Tử Linh rõ ràng hơn hẳn các mấy mỹ nhân
trong kinh thành, đáng tiếc... dung mạo của nàng lại không được hoàn mỹ
lắm, điều đó bắt buộc nàng phải đeo khăn che mặt để giấu đi dung nhan
của mình.
Thương Hàn Phong bị lời nói của Lục Thiên Hành làm cho bừng tỉnh, hắn từ trong hồi tưởng đi ra, nhanh chóng thu hồi tầm mắt nhưng vẫn chưa hoàn
toàn tỉnh táo, đáy mắt có chút hoảng hốt, chung trà cầm trên tay cũng
thoáng run rẩy, nước trà trong chung dập dờn gợn sóng.
Bạch Tử Linh xuyên qua cây liễu mà đi thẳng vào trong, cửa không khóa
cho nên nàng đẩy cửa vào luôn, nhìn một phòng bốn người cũng không cảm
thấy kinh ngạc, từ khi nàng bước vào cửa viện nàng đã cảm nhận được bốn
tia hơi thở ở trong phòng, hiện tại mà không nhìn thấy đủ bốn người mới
nên cảm thấy lạ.
Bạch Tử Linh vừa bước vào liền nhận được sự đánh giá từ ba đôi mắt khiến nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn, nàng liếc mắt nhìn thoáng qua Lục Thiên Hành, Mục Ảnh cùng với vị chưởng quầy của Phong Nguyệt Lâu, thoáng gật
đầu một cái xem như chào hỏi rồi nhìn về phía Thương Hàn Phong.
Nhìn đến Thương Hàn Phong Bạch Tử Linh không khỏi nhớ đến cuộc đối thoại tối qua của hắn người, sau khi quyết định cùng hắn hợp tác lẽ ra là ai
về nhà nấy, nhưng nàng sực nhớ áo khoác của hắn vẫn còn ở chỗ nàng cho
nên định mang áo khoác trả lại cho hắn, nàng vẫn còn nhớ vì một cái áo
khoác đó mà Thanh Nhi cứ lải nhải bên tai nàng.
“Đúng rồi, áo khoác của ngươi...” Thanh Nhi vốn muốn đem đi đốt, dù sao
nếu để người khác phát hiện trong khuê phòng của Bạch Tử Linh có áo
khoác của nam tử thì nhất định sẽ lớn chuyện, nhưng lại bị nàng ngăn
cản, bất đắc dĩ Thanh Nhi đành mang đi giặt sạch trước, Thanh Nhi không
dám đem ra chỗ đám nha hoàn trong phủ giặt sợ có người nhìn thấy rồi lại nói những lời không hay, cả một ngày trời lải nhải bên tai nàng, dặn
nàng sau này đừng mang đồ vật của nam tử về viện nữa, nếu để bị người
bên ngoài biết được thì không tốt cho thanh danh của nàng.
“Thanh Nhi đã giặt sạch rồi, để ta mang trả ngươi.” Bạch Tử Linh cũng
muốn vứt áo khoác đó đi nhưng ngẫm lại đó là đồ vật của Thương Hàn
Phong, nếu vứt đi thì không được hay cho lắm nên nàng đành giữ lại.
“Lần sau ta mang trâm cài đến cùng ngươi đổi.” Thương Hàn Phong không
nói nàng cũng quên mất ngày đó hắn tháo trâm cài tóc của nàng ra, lúc
nàng rời đi cũng quên lấy, đối với Bạch Tử Linh, cây trâm cài đó cũng
không có ý nghĩa đặc biệt gì, chỉ là trâm gỗ đơn sơ thuận mắt hơn nhiều
so với ngọc thạch quý giá, bị mất đi nàng cũng không có gì luyến tiếc,
nhưng đối phương đã muốn trao đổi thì nàng chỉ có thể nhận.
“Hàn vương điện hạ.” Bạch Tử Linh nghĩ nghĩ, quyết định gọi thân phận
của hắn thay vì gọi thẳng tên hắn, bản thân nàng thì không có xem trọng
quyền lực cho nên thân phận của đối phương ở trong mắt nàng chẳng là gì
cả, thực ra thì nàng thích gọi tên của hắn hơn, nhưng nơi này nhiều
người như vậy, lại còn có trước mặt thuộc hạ của hắn, dù bản thân nàng
đúng là không xem trọng địa vị của người này thì cũng không nên biểu
hiện ra mặt quá, tránh những chuyện phiền toái không đáng có.
“Ngươi có thể gọi thẳng tên ta.” Thương Hàn Phong hiếm khi có thái độ
tốt như vậy với người khác, đặc biệt đó còn là nữ nhân, điều này không
khỏi khiến ba người còn lại trợn mắt.
Chu Phúc lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này nên kinh ngạc cũng đúng, nhưng
Lục Thiên Hành cùng Mục Ảnh sớm đã quen với thái độ của hắn đối với Bạch Tử Linh rồi, Lục Thiên Hành sở dĩ trợn mắt là không thể tin được lời
này lại từ miệng Thương Hàn Phong nói ra, nhớ lần đầu tiên gặp Thương
Hàn Phong, khi đó hắn cũng chỉ là tên tiểu tử lạnh lùng, Lục Thiên Hành
tự nhận mình là người hòa đồng dễ sống chung với người khác, cho nên vừa gặp Thương Hàn Phong đã cùng hắn xưng huynh gọi đệ, thế nhưng đổi lại
sự nhiệt tình của hắn là sự xem thường của Thương Hàn Phong. Nhớ ngày đó Lục Thiên Hành mặt dày chạy theo bám đuôi Thương Hàn Phong gọi tên hắn, muốn cùng hắn kết giao bằng hữu thì lại bị đối phương từ chối không
chút thương tiếc, suốt một tháng trời Thương Hàn Phong không cho phép
Lục Thiên Hành gọi tên mình mà phải gọi là “Tam hoàng tử” cho đến khi
hai người cùng nhau trải qua sinh tử, Thương Hàn Phong mới chấp nhận
bằng hữu như hắn để hắn gọi tên, vậy mà hiện tại mới gặp Bạch Tử Linh
không bao lâu đã để cho đối phương gọi tên, thật sự là... nếu Thương Hàn Phong cũng là hoa hoa công tử giống như hắn thì hắn cũng có thể hiểu,
nếu Bạch Tử Linh là một tuyệt thế mỹ nhân thì hắn cũng có thể hiểu vì
sao Thương Hàn Phong lại làm như vậy, nhưng đằng này cả hai đều không
phải, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề mà hắn không biết?
“Đây có thể xem là đãi ngộ của việc chúng ta hợp tác không?” Bạch Tử
Linh nghe vậy bèn có chút thủ sủng nhược kinh, tính tình của người này
thế nào nàng không rõ nhưng sau khi trải qua ba lần gặp gỡ Bạch Tử Linh
có thể đưa ra kết luận: Nắng mưa thất thường!
Lần đầu tiên gặp mặt, thuộc hạ của hắn ra tay với Lạc Hàm, cho nên hắn
nói chuyện với nàng rất ồn tồn điềm đạm, còn tự nhận lỗi sai về mình.
Lần thứ hai gặp mặt, nàng vô tình xông vào phòng hắn, hắn nghĩ nàng là
thích khách được phái đến gây bất lợi cho hắn nên đã cùng nàng đánh nhau một trận, không ai nhường ai.
Lần thứ ba, không để nàng có cơ hội đi tìm hắn mà hắn đã xuất hiện trong viện của nàng giữa đêm hôm khuya khoắt, hắn ôm tâm trạng khởi binh vấn
tội đến tìm nàng, tất cả hết thảy chỉ là một hồi hiểu lầm, sau đó hai
người bất tri bất giác lại hợp tác với nhau, cùng ngồi chung một chiếc
thuyền.
Đây là lần thứ tư hai người gặp mặt, tính đi tính lại số lần mà hai
người gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ thân phận của đối
phương ra thì hai người hoàn toàn không nhận thức nhau, Bạch Tử Linh
cũng không biết vì sao lúc đó bản thân lại lựa chọn hắn làm người hợp
tác với mình trong khi những thông tin cơ bản về đối phương cũng không
hề biết rõ, có lẽ vì lúc đó nàng đang cần một người giúp nàng trấn hưng
Lạc Y Cung, mà Thương Hàn Phong lại vừa vặn xuất hiện, mà những thứ hắn
có vừa hay lại giúp ích được cho nàng.
Thương Hàn Phong nhấp trà không đáp lại.
“Mỹ nữ mỹ nữ, mau đến đây.” Lục Thiên Hành quơ tay với Bạch Tử Linh, sau đó kéo chiếc ghế bên cạnh ra vỗ vỗ, ý đồ muốn Bạch Tử Linh đến ngồi bên cạnh hắn.
Đối với thái độ nhiệt tình của Lục Thiên Hành Bạch Tử Linh tỏ vẻ không
quan tâm, nàng đi thẳng đến bàn trà, kéo chiếc ghế bên cạnh Thương Hàn
Phong rồi ngồi xuống, vị trí của nàng đối diện với Lục Thiên Hành ở bên
kia.
Thương Hàn Phong nhếch môi, không hề kinh ngạc trước hành động của Bạch
Tử Linh, tựa hồ như đã sớm đoán được nàng sẽ làm như vậy.
“Mỹ nữ, ngươi làm như vậy không sợ ta đau lòng sao?” Lục Thiên Hành bất mãn nhìn Bạch Tử Linh, oai oán mở miệng.
“Lục thiếu, ngươi rõ ràng biết thân phận ta còn xưng ta là mỹ nữ, đây là muốn trêu chọc ta sao?” Khắp Yến Kinh có ai không biết Hữu Thừa tướng
phủ Tam tiểu thư không những bất tài mà còn là xấu nữ, cứ cho là Lục
Thiên Hành vừa mới về kinh thành nên chưa nắm bắt được thông tin, lần
đầu gặp nàng “hiểu lầm” nàng là mỹ nữ nàng có thể bỏ qua, nhưng ngay cả
thông tin của nàng đều đã nằm trong tay Thương Hàn Phong hết rồi, Lục
Thiên Hành là bằng hữu của tự nhiên cũng nên biết nàng có dung mạo ra
sao, vậy mà khi gặp nàng hắn luôn treo một tiếng “mỹ nữ” trên miệng, đây rõ ràng là muốn gây sự mà!
Là nữ nhân có ai mà không thích xinh đẹp, cho dù Bạch Tử Linh ngày
thường không quan tâm đến dung mạo của mình nhưng nàng cũng không thích
người khác nhìn nàng với ánh mắt dò xét cùng tìm tòi nghiên cứu như vậy.
“Nào có!” Lục Thiên Hành vội xua tay phủ nhận: “Nữ nhân ai chẳng muốn
mình đẹp, ta gọi ngươi như vậy cũng chỉ là muốn khiến ngươi vui vẻ,
tuyệt đối đừng hiểu lầm.” Hắn sớm đã nghe nói dung mạo của nàng vô cùng
xấu xí, chỉ là chưa từng được chứng kiến, mặc dù hắn cũng rất tò mò ẩn
dưới lớp khăn che mặt đó là dung nhan thế nào nhưng thân là nam nhân,
hắn không thể tùy tiện bảo nữ nhân cho hắn xem mặt, dù sao chuyện này
cũng không hợp tình hợp lí lắm, hơn nữa bản thân hắn gặp nữ nhân ai cũng đều xưng hộ như vậy, sớm đã thành thói quen, cho nên lời này của hắn
không hề có ý trêu chọc nàng!
Bạch Tử Linh trợn mắt nhìn hắn, tỏ vẻ không hề tin lời hắn nói, Lục
Thiên Hành bị nghi ngờ, có chút đả kích, quay sang nhìn Mục Ảnh bên
cạnh, ánh mắt như muốn nói “Chẳng lẽ lời của ta không đáng tin đến vậy
sao?”, Lục Thiên Hành nghĩ rằng Mục Ảnh sẽ an ủi tâm hồn của hắn nhưng
không, Mục Ảnh cho hắn một cái gật đầu khẳng định, hành động này so với
thái độ của Bạch Tử Linh càng khiến Lục Thiên Hành cảm thấy đả kích.
Bạch Tử Linh đem một màn này thu vào mắt, khóe môi hơi câu lên, không khỏi cảm thấy tình cảm giữa bọn họ thật là tốt.
“Bạch tiểu thư, có muốn dùng trà không?” Dứt lời Thương Hàn Phong liền
cầm lấy bình trà trên bàn rót cho Bạch Tử Linh một chung trà, nước trà
trong xanh như suối, róc rách chảy vào chung, mùi hương thoang thoảng
bay khắp căn phòng.
“A, ngươi cũng có thể gọi thẳng tên ta.” Một tiếng “tiểu thư” này nghe
vào cứ cảm thấy không ổn chỗ nào ấy, bản thân nàng tự cảm thấy nình
không có chỗ nào giống một tiểu thư khuê các cả, cho nên nàng không muốn người khác gọi nàng như vậy, càng huống hồ... hai chữ này như đang nhắc nhở thân phận hiện tại của nàng, tự mang cái danh là tiểu thư Thừa
tướng phủ trên người nhưng lại chẳng phải người của Bạch gia, nàng phải
giấu đi thân phận, ẩn nhẫn chờ đợi cái ngày mà thân phận của bản thân lộ ra ánh sáng, trong khi đó nàng phải gánh vác trách nhiệm mà cái tên
“Bạch Tử Linh” phải mang.
Thương Hàn Phong nhướng mày nhìn nàng, đôi mắt hai người chạm nhau ở
giữa không trung, không biết có phải hắn nhìn lầm hay không, hắn thấy
được tận sâu bên trong đầm nước an tĩnh kia xuất hiện một tia phiền muộn không rõ.
“Bạch Tử Linh?” Nàng là muốn hắn gọi nàng như vậy sao?
“Ân?” Bạch Tử Linh theo phản xạ đáp lại, lời vừa ra khỏi miệng thì không khỏi ngẩn người, nàng không ngờ Thương Hàn Phong lại nghe lời như vậy,
vừa mới kêu hắn gọi thì hắn lập tức liền gọi.
“Ngươi cũng nên gọi tên ta, nếu có gặp ở ngoài ta không cũng muốn lộ
thân phận.” So với Bạch Tử Linh, Thương Hàn Phong rõ ràng là bình tĩnh
hơn rất nhiều, đối với hắn việc gọi tên người khác là một điều bình
thường, trước đó hắn cũng đã gọi tên nàng khi hai người giao đấu tại
Nguyệt Mãn Lâu, chỉ là sau đó hắn đến Linh Viên tìm nàng gọi nàng một
tiếng Bạch tiểu thư là bởi vì khi đó hắn đã thân phận của nàng, tự nhận
không thân thiết nên mới xưng hô như vậy.
“Thương Hàn Phong.”
“Ừ.”
Không khí trong phòng đột nhiên có chút vi diệu, Thương Hàn Phong bình
tĩnh dùng trà, Bạch Tử Linh bởi vì đeo khăn che mặt nên mọi người không
nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt nàng, ba người còn lại bị bỏ qua một
bên với gương mặt có chút cổ quái.
“Bạch Tử Linh, dùng thử trà này xem, đây là trà ngon nhất Phong Nguyệt
Lâu đấy.” Lục Thiên Hành mở miệng tranh thủ sự tồn tại cho bản thân.
“Đa tạ Lục thiếu, ta không khát.” Trà ngon của Phong Nguyệt Lâu nàng tự
nhiên là đã uống qua, cho nên cũng không cảm thấy mới lạ.
“Cái gì mà Lục thiếu. Ngươi đã gọi tên hắn rồi cũng nên gọi tên ta a.”
Bạch Tử Linh mỉm cười không nói, mặc dù thân phận cao quý, là vương tôn
quý tộc trong kinh thành nhưng tính tình Lục Thiên Hành phóng khoáng
chẳng khác nào nhân sĩ giang hồ, thảo nào có thể kết giao bằng hữu với
tảng băng mang tên Thương Hàn Phong này.
“Ngươi ở trong hậu viện của Phong Nguyệt Lâu, lại uống trà của Phong
Nguyệt Lâu, xem ra chủ nhân ở phía sau Phong Nguyệt Lâu tám phần là
Thương Hàn Phong ngươi rồi?” Bạch Tử Linh liếc mắt nhìn Thương Hàn
Phong mở miệng.
“Ân.” Thương Hàn Phong cũng không có phản bác mà thản nhiên thừa nhận.
Bạch Tử Linh không ngờ Thương Hàn Phong lại thừa nhận một cách sảng khoái như vậy, khiến nàng phải thay đổi cách nhìn về hắn.
“Hôm nay gọi ta đến đây là có chuyện gì?” Ban ngày ban mặt lại mạo hiểm
phóng phi tiêu vào phòng của nàng, xem ra nếu không có chuyện thì hắn
cũng không cần thiết phải làm như vậy, thực ra Bạch Tử Linh cũng đã đoán được một chút, hẳn là có liên quan đến những tin đồn rầm rộ bên ngoài.
“Ta chỉ muốn đa tạ ngươi vì đã giúp ta dẹp tan tin đồn đó.”
Bạch Tử Linh nhướng mày: “Làm sao ngươi biết đó là ta?”
“Không phải ngươi sao?” Đôi mắt Thương Hàn Phong đối diện với đôi mắt
của nàng, gương mặt hắn thập phần nghiêm túc khiến nàng không thể tiếp
tục trêu đùa.
“Là ta, ta chỉ muốn biết làm sao ngươi lại khẳng định là ta?”
“Đoán.” Thật ra không phải hoàn toàn đều là suy đoán, việc hắn trở về
Yến Kinh người biết được có thể đếm trên đầu ngón tay, tin tức này bị
tung ra ngoài, hắn là người bất lợi nhất, mà người được lợi nhất thì rất nhiều, vừa hay lúc này lại có một tin tức lan ra, hắn cũng không muốn
nghĩ là do nàng làm nhưng tin tức này lại có liên quan đến Hữu Thừa
tướng phủ, hắn không thể không nghĩ đến nàng, bản thân nàng cùng hắn
đang ở trên cùng một chiếc thuyền, nếu hắn gặp nạn nàng tự nhiên sẽ
không tránh khỏi liên quan, trừ khi nàng là loại người thấy chết không
cứu.
“Khả năng suy đoán của ngươi thật là khiến người khác bất ngờ.”
“Bạch Tử Linh, vì giúp đỡ Phong mà ngươi ngay cả đồ nhà cũng trộm mới
càng khiến người khác bất ngờ hơn đó.” Lục Thiên Hành không rõ ý vị nhìn Bạch Tử Linh, muốn giúp một người có rất nhiều cách đâu nhất thiết phải đi trộm đồ nhà, hơn nữa còn tạo ra tiếng vang lớn như vậy, hiện tại
Bạch Vân Hoài đang huy động lực lượng đuổi bắt tên trộm đó, có lẽ hắn
cũng không ngờ được, kẻ đã trộm đồ của hắn lại là nữ nhi không được sủng ái nhất của hắn, đổi lại là Lục Thiên Hành, nghi ai thì nghi cũng sẽ
không nghi Bạch Tử Linh nếu chưa chứng kiến bản lĩnh của nàng.
Bạch Tử Linh bỏ lơ ánh mắt chứa đầy thâm ý của Lục Thiên Hành, thản nhiên mở miệng: “Cũng không phải là hoàn toàn giúp đỡ.”
“Có ý gì?”
“Ta chỉ là tiện tay mà thôi, vừa hay ở chỗ Bạch Vân Hoài cũng có thứ ta cần, cho nên...”
“Nói như vậy ngươi không phải vì Phong mà trộm của nhà?” Lục Thiên Hành kinh ngạc.
“A, ngươi nghĩ đi đâu vậy chứ?” Đối với suy nghĩ của Lục Thiên Hành, Bạch Tử Linh cảm