“Thu Nguyệt, ngươi trở về rồi.” Nhìn đến Thu Nguyệt, Bạch Phi Nhược
không tiếng động thở phào ra một hơi, may mắn là Thu Nguyệt đánh gãy lời nói kế tiếp của nàng, nếu không nàng đã đánh mất hình tượng của bản
thân trước mặt mọi người.
Bạch Phi Nhược ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đối với Lãnh Vô Quân có chút oán hận, nếu hắn đã không thích Thừa tướng phủ thì ngày đó sao
lại chủ động đề cập đến bữa tiệc này, hiện tại đã đến lại làm nàng mất
mặt, đổi lại là người khác thì sớm đã bị nàng đuổi ra khỏi phủ rồi, cũng bởi vì thân phận của đối phương đặc thù, nên nàng chỉ có thể tránh,
không cần cùng đối phương gây thù, cho dù không làm bằng hữu thì cũng
không nên trở thành kẻ thù, Khương Định Hầu phủ không phải là nơi nàng
có thề trêu vào, nếu không bản thân nàng không chỉ rước phiền toái vào
thân mà còn liên lụy đến Bạch gia.
“Nô tì tham kiến tiểu thư cùng các vị công tử, tiểu thư.” Thu Nguyệt
không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng nhìn thần sắc của Bạch Phi Nhược
liền biết đối phương đang không vui, nàng đi theo tiểu thư nhiều năm,
chỉ cần nhìn sắc mặt cũng có thể biết được đối phương đang nghĩ gì.
“Thu Nguyệt, sao chỉ có một mình ngươi trở lại, tam tỷ đâu?” Bạch Phi
Nhược không muốn lãng phí thời gian với Lãnh Vô Quân nên tìm đề tài khác nói, vừa hay Thu Nguyệt đã trở lại, tạo điều kiện cho nàng dễ mở lời
hơn.
Hôm nay Bạch Phi Nhược tổ chức bữa tiệc này, không chỉ đơn thuần là muốn mời mọi người đến thưởng trà dùng bánh, lúc đầu nàng thật sự chỉ là
muốn lấy lòng Đỗ Ngọc Trân nên mới mời hai huynh muội Đỗ gia đến đây để
dùng bữa, nhưng ngày hôm qua nàng trở về phủ liền nghe được tin tức Bạch Tử Linh đã trở về nàng liền thay đổi ý định.
Bạch Tử Linh tự ý trở về, đây vốn là ngang nhiên chống đối lại mệnh lệnh của Bạch Vân Hoài, theo gia quy chính là phải chịu phạt, nhưng cả hai
người Bạch Vân Hoài và Đại phu nhân đều không có truy cứu, điều này
khiến nàng hơi buồn bực, sau đó từ miệng Ngọc Anh mới biết được không
phải nàng ta muốn trở về mà là do trên đường đi bị Tứ phu nhân cùng Lâm
thị hợp tác bỏ lại giữa đường, sau đó gặp được một nữ tử sau núi giúp đỡ đưa trở về phủ, mà nữ tử giúp nàng ta cũng được Bạch Tử Linh thu nhận
làm nha hoàn.
Xứng đáng!
Có trách thì trách bản thân nàng ta dạo này quá kiêu ngạo, làm gì cũng
không chịu để người khác vào khác mắt, ngay cả Tứ phu nhân bên kia cũng
không vừa mắt nàng ta, nếu không cũng không có chuyện nàng ta bị bỏ lại
bên đường.
Chỉ là nàng không ngờ được nàng ta lại có thể bình an vô sự mà trở về.
Hóa ra loại người như Bạch Tử Linh cũng có người chịu giúp đỡ, xem ra nữ tử đã cứu nàng ta hẳn là không biết thân phận nàng ta, nếu không sớm đã cách nàng ta ngàn dặm mà không phải tốt bụng đưa nàng ta trở về.
Bởi vì Bạch Tử Linh dùng lý do đường hoàng mà trở về nên không có ai
đứng ra trách tội nàng ta, muốn xác nhận lời của nàng ta có phải là thật thì phải đợi Tứ phu nhân trở về mới biết, mà hơn nửa tháng sau Tứ phu
nhân mới có thể trở về, cho nên hiện tại Bạch Vân Hoài cũng chỉ đành mặc kệ nàng ta.
Bạch Tử Linh kiêu ngạo như thế, Đại phu nhân tự nhiên là chướng mắt, cho nên mới để mặc Ngọc Anh tìm cách tính kế Bạch Tử Linh, Ngọc Anh sợ kết
hoạch bất thành nên đi tìm đồng minh là nàng. Bạch Phi Nhược biết mẫu
thân muốn trả đũa Bạch Tử Linh tất nhiên là không khoanh tay đứng nhìn,
mấy ngày nay nàng cũng chịu không ít thiệt thòi trong tay Bạch Tử Linh,
nói thật thì nàng cũng không cam tâm, cho nên dù nàng có từng khinh
thường đối phó với loại phế vật như Bạch Tử Linh hiện tại cũng muốn thay đổi suy nghĩ, bữa tiệc hôm nay vừa vặn có thể khiến nàng ta bớt đi thói kiêu ngạo, mà nguyên nhân cũng là xuất phát từ Đỗ Thanh Triệt.
Bạch Phi Nhược vừa dứt lời thì ánh mắt mọi người trên bàn đồng loạt thay đổi, ngay cả Lãnh Vô Quân đang ngồi bên cạnh đình cũng có động tĩnh.
Sắc mặt khó coi nhất phải nói đến Đỗ Thanh Triệt, trong kinh thành có ai không biết Bạch Tử Linh đối với hắn đã thành hoa si, ngày ngày đều xuất hiện trước mặt hắn, mặc cho lời ra tiếng vào đối với thanh danh nàng
không tốt nàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ mà bám lấy hắn, quả thật là khiến
người phiền vô cùng.
Đỗ Thanh Triệt trước giờ yêu thích thanh tĩnh, sở dĩ Bạch Phi Nhược có
thể ở bên cạnh hắn là bởi vì nàng biết được sở thích của hắn, lời nào
cần nói sẽ nói, lời nào không cần nàng sẽ không nói, nào có giống như
Bạch Tử Linh, không ngừng đeo bám mà còn nói mãi không ngừng, bốn chữ
“Ta thích chàng” lúc này cũng treo trên miệng đối phương, một người có
thể dễ dàng nói ra lời thích như thế liệu tình cảm của nàng dành cho hắn có thật lòng? Chưa kể đến nàng vốn dĩ không xứng với hắn, Bạch Tử Linh
mang danh là tiểu thư của Thừa tướng phủ nhưng lại không được sủng ái,
người trong kinh thành đều nhắc đến Nhị tiểu thư, Tứ tiểu thư, Tam tiểu
thư Thừa tướng phủ đều bị gọi là phế vật, nàng nhu nhược yếu đuối khiến
cả một nha hoàn cũng có thể khi dễ, điều này khiến hắn thập phần chán
ghét, nữ chủ nhân tương lai của Đỗ gia làm sao có thể yếu đuối như vậy?
Huống hồ dung mạo nàng ta có thể so sánh với Chung Vô Diệm, ngay cả bản
thân nàng ta cũng không thích gương mặt kia của bản thân thì bảo người
khác làm sao chấp nhận được?
Chuyện Bạch Tử Linh thích hắn không những không khiến hắn cảm thấy tự
hào mà ngược lại còn khiến hắn cảm thấy xấu hổ, được một phế vật thích
khiến giá trị con người của hắn đều giảm đi một nửa, cho nên Đỗ Thanh
Triệt đối với Bạch Tử Linh, không chỉ là chán ghét mà còn vô cùng chán
ghét.
“Nhược Nhi, vô duyên vô cớ người lại nhắc đến nàng làm gì?” Nàng mà Đỗ
Thanh Triệt nhắc đến tất cả mọi người đều biết đó là Bạch Tử Linh, Đỗ
Thanh Triệt rất ít khi gọi cả danh tự của Bạch Tử Linh, không phải vì
đối phương mà nữ tử mà không tiện xưng hô, là bởi vì hắn cảm thấy gọi
tên nàng là một hành động ghê gớm đến cỡ nào, hắn do dơ miệng mình, chỉ
khi hắn thật sự tức giận mới gọi thẳng tên của nàng.
“Ta còn không phải là lo lắng cho tam tỷ sao? Tam tỷ kể từ ngày đó liền
thích nhốt mình trong phòng, thân là muội muội ta cũng rất lo lắng, hôm
nay vừa vặn có mặt mọi người ở đây ta cũng muốn tam tỷ ra ngoài đi dạo
cho tinh thần khỏe khoắn.” Bạch Phi Nhược ôn nhu mở miệng, nếu không
phải tất cả mọi người đều là người thông minh thì mọi người thật sự nghĩ rằng nàng mời Bạch Tử Linh ra ngoài đều là muốn tốt cho Bạch Tử Linh.
Lê Nguyệt Thiên Phương bên cạnh cười nhạo, Bạch Phi Nhược rõ ràng biết
Đỗ Thanh Thiệt không thích Bạch Tử Linh vậy mà còn khiến nàng ta lắc lư
trước mặt hắn, không phải là muốn hắn càng thêm tráng nhất Bạch Tử Linh, đến lúc đó lại càng vừa mắt nàng ta hay sao? Đúng là nữ nhân giả tạo!
Nghe những lời giải thích của nàng Đỗ Thanh Triệt không tiếng động nhíu
mày, mặc dù trong lòng đối với hành động của Bạch Phi Nhược có chút bất
mãn thế nhưng đối phương đã nói như thế hắn thân là nam nhân cũng không
tiện truy cứu trách nhiệm với nàng, dù sao nàng cũng chỉ là muốn tốt cho Bạch Tử Linh, chỉ mong Bạch Tử Linh đừng có không biết tốt xấu, nếu
không hắn sẽ không khách khí, cho dù nơi này là Bạch phủ.
Ngoại trừ chính chủ là Đỗ Thanh Triệt không vui ra, một bàn mấy người đều ôm tâm trạng xem kịch vui.
Lãnh Vô Quân ngồi dựa vào đình, một chân gác lên thành đình, một tay cầm lấy chung trà, bộ dạng anh tuấn tiêu sái không biết đang nghĩ gì.
“Chẳng phải ngươi đi tìm tam tỷ sao? Sao chỉ có một mình ngươi đến?”
Bạch Phi Nhược mặc dù muốn làm Bạch Tử Linh mất mặt nhưng cũng không quá tình nguyện để nàng ta xuất hiện trước mặt Đỗ Thanh Triệt, dù sao Bạch
Tử Linh cũng là nữ nhân theo đuổi Đỗ Thang Triệt, dựa vào trình độ mặt
dày của nàng ta, mỗi lần nhìn thấy Đỗ Thanh Triệt đều sẽ nhịn không được mà chảy nước dãi, nhìn thấy nam tử trong lòng của bản thân bị người
khác mơ ước, cho dù đối phương là phế vật thì Bạch Phi Nhược cũng cảm
thấy khó chịu.
Trong mắt nàng, mặc kệ là trước kia hay hiện tại thì Bạch Tử Linh vĩnh
viễn chỉ là một cái đuôi theo sau Đỗ Thanh Triệt, chỉ cần nơi nào có Đỗ
Thanh Triệt thì nơi đó sẽ xuất hiện bóng dáng của Bạch Tử Linh, một con
người tính tình có thể thay đổi nhưng tình cảm thì không dễ dàng thay
đổi như vậy, trong lòng Bạch Tử Linh có Đỗ Thanh Triệt thì Đỗ Thanh
Triệt sẽ là điểm mấu chốt để giải quyết được Bạch Tử Linh.
Tính tình của Bạch Tử Linh thay đổi, từ một người nhu nhược yếu đuối
biến thành một người không đặt ai vào mắt khiến nàng có chút lo lắng,
bởi vì lo lắng cho nên sẽ sinh ra những suy nghĩ lung tung, đặc biệt là
ngày đó Đỗ Thanh Triệt lại nhảy xuống hồ cứu Bạch Tử Linh lại càng gieo
thêm mầm mống nghi hoặc trong lòng nàng, chỉ là nhìn đến dung nhan xấu
xí sau lớp khăn che mặt của đối phương, tâm tình bất an của nàng mới dần dần ổn định lại. Nữ nhân xấu xí như Bạch Tử Linh làm sao có thể lọt vào mắt xanh của Đỗ Thanh Triệt? Đỗ Thanh Triệt người này ghét nhất chính
là nữ nhân đeo bám hắn, đặc biệt là loại nữ nhân không biết liêm sỉ như
Bạch Tử Linh, mặc cho lời ra tiếng vào của thiên hạ vẫn ôm khư khư cái
tư tưởng “theo đuổi tình yêu là không sai” của nàng, mặc dù ngày đó hắn
đã cứu Bạch Tử Linh nhưng hắn đối với nàng cũng đã giải thích rõ ràng,
hắn cứu nàng ta là xuất phát từ lòng từ bi chứ không hề chứa ý đồ khác,
hắn cũng khẳng định người hắn yêu là nàng, hắn vĩnh viễn sẽ không bao
giờ động tâm với nữ tử gọi Bạch Tử, cho dù... tính tình nàng ta có thay
đổi.
Bởi vì có sự khẳng định của Đỗ Thanh Triệt cho nên nàng mới có thể yên
tâm phân phó Thu Nguyệt đi tìm Bạch Tử Linh, Bạch Tử Linh nghe thấy tên
của Đỗ Thanh Triệt nhất định sẽ hận không thể lập tức lao đến, đến lúc
đó nhìn thấy hắn và nàng tình chàng ý thiếp nhất định sẽ rất khổ sở, làm mọi chuyện rối tung lên, đến lúc đó càng khiến cho Đỗ Thanh Triệt chán
ghét Bạch Tử Linh, mà Bạch Tử Linh lại ăn khổ vào thân, đây là điều nàng muốn.
Bạch Phi Nhược không ngờ rằng hành động ngày hôm nay của nàng sẽ phá vỡ sự tự tin mà nàng đã xây dựng bao năm qua.
“Tiểu thư, phế vật đó thật sự rất quá đáng, nàng ta không chỉ đuổi nô tì đi còn ra tay với Ngọc Anh tỷ nữa.” Thu Nguyệt vừa dứt lời, sắc mặt mọi người trên bàn đều hiện lên chữ “kinh ngạc”, đặc biệt là Đỗ Thanh
Triệt, hắn đã nhìn quen bộ dạng yếu đuối đến cả một nha hoàn cũng có thể bắt nạt của Bạch Tử Linh, vậy mà hiện tại lại nghe được Bạch Tử Linh ra tay với người khác hắn có chút không thể tin được.
“Nàng ta đã làm gì?” Dạo gần đây tác phong của Bạch Tử Linh khác với
trước kia, Bạch Phi Nhược cũng đã quen với việc này cho nên khi biết
được nàng ta ra tay với Ngọc Anh nàng cũng không có biểu cảm gì đặc
biệt.
“Ngọc Anh tỷ mở cửa vào phòng của nàng ta mà không hề gõ cửa cho nên
nàng ta đã đá Ngọc Anh tỷ ra ngoài rồi mắng tỷ ấy không có lễ phép.”
“Phốc.” Chương Ngự vừa mới uống trà, nghe lời này của Thu Nguyệt liền tránh không khỏi bị sặc.
“Khụ khụ...” Hắn lấy tay vỗ ngực, gương mặt tuấn tú cũng đỏ cả lên.
“Ca ca, huynh không sao chứ?” Thấy Chương Ngự như vậy, Chương Ngư bên cạnh rất hiểu ý giúp hắn vỗ lưng.
“Khụ... ta không sao...” Bởi vì gây ra động tĩnh quá lớn cho nên lúc này ánh mắt mọi người đều rơi vào người hắn, Chương Ngự vội xua tay.
“Chương thiếu hẳn là kinh ngạc với hành động của phế vật đi?” Thu Nguyệt thấy như vậy nhịn không được mà chen miệng vào nói một câu, giọng điệu
có chút bất mãn: “Phế vật đó kể từ khi rơi xuống hồ thì tính tình liền
thay đổi, cũng không biết có phải ma quỷ nhập vào hay không mà lại dám
ra tay đánh người.”
Thu Nguyệt chỉ là phận nha hoàn, vốn dĩ không có tư cách nói chuyện với
những người ngồi ở trên bàn này, hành động của nàng như vậy là vô lễ,
không có phép tắc, chỉ là lúc này mọi người chỉ lo chú ý đến nội dung
trong lời nói của nàng nên không có bắt lỗi hành vi của nàng.
“Thu Nguyệt, không được ăn nói hàm hồ!” Bạch Phi Nhược trách cứ mở
miệng, ngoài mặt là trách cứ nhưng trong lòng lại là tán thưởng, Thu
Nguyệt là người của Đại phu nhân ban cho nàng, tâm tư so với người khác
cũng linh động hơn một chút, tính tình Bạch Tử Linh thay đổi Thu Nguyệt
chỉ dùng hai ba câu đã tóm gọn vấn đề sở dĩ nàng ta có tính tình như vậy cũng là ma quỷ ám, cổ nhân vốn luôn ôm tư tưởng tin thần ghét quỷ, chỉ
sợ sau ngày hôm nay khắp kinh thành mọi người đều biết Bạch Tử Linh bị
quỷ ám, đến lúc đó để xem nàng ta có còn có thể làm gì, không phải là sẽ bị mọi người xua đuổi sao?
“Là, nô tì sai rồi, xin tiểu thư trách phạt.” Thu Nguyệt nhanh chóng
nhận sai, nàng như vậy khiến Bạch Phi Nhược không nỡ trách cứ, chỉ có
thể ôn hòa mở miệng: “Thôi được rồi, ngươi theo ta nhiều năm như vậy ta
cũng không nỡ trách ngươi, chỉ là sau này không được nói lung tung như
vậy, tình trạng của tam tỷ...”
“Phi Nhược, Bạch Tử Linh thật sự bị quỷ ám?” Chương Ngư tương đối nhát
gan, ngay từ khi nghe Thu Nguyệt nói Bạch Tử Linh bị ma quỷ nhập vào thì nàng đã đứng ngồi không yên, cho nên mới hướng Bạch Phi Nhược xác định
một chút, nếu Bạch Tử Linh thật sự bị quỷ ám... có lẽ nàng nên về trước
Chương phủ.
Bạch Phi Nhược cũng hiểu rõ tính tình của Chương Ngư, thấy nàng như vậy
liền mở miệng an ủi: “Ngươi đừng nghe Thu Nguyệt nói bậy, tam tỷ làm sao có thể bị quỷ ám? Chỉ là tính tình tỷ ấy đại biến, dạo gần đây còn
thường xuyên cùng người khác đánh nhau...”
“A?” Chương Ngư chỉ nghe được vế trước, thấy Bạch Phi Nhược khẳng định
như vậy nàng cũng yên tâm thở ra, đối với vế sau của Bạch Phi Nhược nàng không có bận tâm nhiều.
“Tính tình đại biến?” Một giọng nói nhỏ nhẹ hô lên, ngay lập tức liền nhận được sự chú ý của mọi người.
“Vương cô nương đây là...?” Bạch Phi Nhược cũng ngẩng đầu, nhìn đến
hoành y nữ tử Vương Sắc Sắc thì không khỏi nhướng mày, đối với loại
người như Vương Sắc Sắc, Bạch Phi Nhược rõ ràng là không để vào mắt, nếu