“Tiểu thư!” Ở bên cạnh Bạch Tử Linh lâu như vậy, chỉ cần nghe tiếng bước chân thôi Thanh Nhi cũng đã có thể nhận ra rồi, đáng tiếc Bạch Tử Linh
trước giờ luôn xuất hiện bất thình lình khiến người khác không thể nào
ngờ được, cho nên Thanh Nhi chỉ có thể nương theo thanh âm mà nhận ra
đối phương.
“Người sao lại...” Trở về rồi?
Mấy ngày nay Bạch Tử Linh ra phủ, ít nhất cũng đến giữa trưa mới về,
không nghĩ đến hôm nay còn chưa được bao lâu đã quay trở lại, phải chăng chuyện ở bên ngoài đã được giải quyết xong rồi? Thanh Nhi vốn định hỏi
ra lý do Bạch Tử Linh về sớm, nhưng sực nhớ bên cạnh còn có Lục Xuyến,
Lục Xuyến là nha hoàn của Bạch Phỉ Thúy, tuy nói Bạch Phỉ Thúy bình
thường không có để ý đến Bạch Tử Linh, cũng không có theo Bạch Phi Nhược gây khó dễ cho Bạch Tử Linh nhưng Bạch gia từ trên xuống dưới vốn không có một người tốt, cho nên lời tới miệng liền lập tức đổi giọng.
“Người sao lại ra đây? Người đã khỏe hơn rồi sao?” Lúc nãy nàng nói với
Lục Xuyến là tiểu thư không khỏe nên đang nằm nghỉ ngơi ở trong phòng,
hiện tại nếu nàng không nhanh chóng đi trước cướp lời, ra hiệu cho tiểu
thư để cùng thống nhất đáp án, lỡ đâu tiểu thư nói ra điều gì kỳ lạ
khiến Lục Xuyến nghi ngờ, đem chuyện này nói lại với Bạch Phỉ Thúy thì
không hay.
“Ân, đã khỏe hơn nhiều rồi.” Bạch Tử Linh nhanh chóng nhận được tín hiệu của Thanh Nhi, biết được đây là cái cớ Thanh Nhi lấy cho nàng nên cũng
vội vàng đi theo lên tiếng.
Dạo gần đây mọi người trong phủ như đang chìm trong thời kỳ ngủ đông
vậy, yên tĩnh vô cùng. Không có mấy người Tứ phu nhân và mẫu tử Lâm thị, lại không có Bạch Phi Nhược thường xuyên đến gây rối, cuộc sống của
Bạch Tử Linh miễn cưỡng xem như trôi qua yên bình, nếu Viên Minh Hân
không cho nha hoàn Ngọc Anh thường xuyên đến rình mò trước cửa Linh Viên thì nàng sẽ càng cảm thấy thoải mái hơn.
“Có chuyện gì vậy?” Ánh mắt Bạch Tử Linh rơi vào người đối diện, bởi vì
trong viện bày quá nhiều trận pháp cho nên Thanh Nhi không muốn để người khác đi vào, nàng không phải sợ đối phương mắc bẫy, nàng chỉ sợ đối
phương đem chuyện này đồn khắp nơi, đến lúc đó lại không ít lôi kéo
phiền phức đến, dù sao không phải ai cũng có thể uy hiếp được như Ngọc
Anh, cho nên Thanh Nhi chỉ hơi hé cửa, cả khe cửa chỉ đủ để nhìn rõ mặt
người đối diện.
Dung mạo không quá nổi bật, xem như là thanh tú, bất quá ánh mắt lại lộ
vẻ thấu triệt, trông có vẻ là người thông minh lanh lợi, y phục trên
người cũng là loại tốt nhất, hẳn là nha hoàn thân cận của người có thân
phận địa vị trong phủ, nói thế này nghe hơi mơ hồ nhưng cả Bạch gia này, ngoại trừ Bạch Tử Linh ra thì những người còn lại đều là người có thân
phận địa vị cao quý.
Nàng ta là người của ai Bạch Tử Linh không biết nhưng có thể dùng phép
loại trừ để tìm ra chủ tử của nàng ta. Nha hoàn của Viên Minh Hân là
Ngọc Anh, của Bạch Phi Nhược là Thu Nguyệt, Tứ phu nhân và mẫu tử Lâm
thị đã đi chùa cầu phúc nên có thể loại trừ khả năng là ba người họ,
trông có vẻ không giống như nha hoàn của Tam phu nhân, nàng tiếp xúc với Tam phu nhân không ít lần, đối với nha hoàn bên cạnh đối phương cũng
xem như là nhận thức, cho nên có thể khẳng định người trước mặt không
phải, như vậy chỉ còn...
Bạch Phỉ Thúy?
Ngoại trừ đám nữ nhân thị phi không ngừng ở trong phủ ra, vẫn còn có ba
nam nhân Bạch Tử Linh không nhắc đến, một người là Bạch Vân Hoài, một
người là nhi tử của Viên thị Bạch Bằng Phi, tất nhiên cũng không thể bỏ
qua Ngũ thiếu của Bạch gia Bạch Tử Duy. Tuy nhiên, chẳng có lý do gì mà
Bạch Bằng Phi lại cho người đến tìm nàng, mặc dù mẫu thân của hắn là
Viên thị và muội muội của hắn vốn chẳng vừa mắt gì nàng nhưng theo như
nàng được biết, Bạch Bằng Phi người này là một chính nhân quân tử, bình
thường sẽ không xen vào chuyện hậu viện, còn Bạch Tử Duy, hắn bất quá
cũng chỉ là một tiểu hài tử, trước giờ nàng chẳng có qua lại gì với Tứ
phu nhân, việc Bạch Tử Duy cho người đến tìm nàng là không thể nào, chỉ
còn Bạch Vân Hoài...
Sau nhiều lần tan rã trong không vui, Bạch Vân Hoài đối với nàng liền
xem như không thấy, có lẽ như vậy hắn mới cảm thấy không phiền, nếu
không có chuyện gì hắn sẽ không cho người đến tìm nàng, cho dù là có thì đối phương cũng là một gả sai vặt chứ không phải là nha hoàn, lần trước cũng vậy, sau khi phân tích tổng quát Bạch Tử Linh liền xác định người
trước mắt là do Bạch Phỉ Thúy sai đến.
“Tam tiểu thư, nô tì là nha hoàn bên cạnh Nhị tiểu thư, nhận lệnh đến
đây gọi Tam tiểu thư đến đại sảnh.” Bạch Tử Linh đeo khăn che mặt, che
đi dáng vẻ xấu xí kia thì nhìn nàng ta chẳng khác gì một người bình
thường cả, không đúng, phải nói là hơn hẳn người bình thường, vết sẹo bị giấu đi, chỉ để lộ đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, nhìn thế nào cũng là
một tiểu mỹ nhân, thảo nào có thể khiến cho đám nam nhân trong phủ thay
đổi thái độ đối với nàng ta.
“Đại sảnh có gì sao mà phải cần ta đến đó?” Tam phu nhân Liễu thị nhiều
lần giúp đỡ Linh Viên, chuyện này Bạch Tử Linh có biết, nhưng cũng không cảm thấy cảm kích, trước kia nguyên chủ sống khổ cực như vậy cũng không thấy Tam phu nhân ra tay giúp đỡ, vậy mà sau khi nàng đến đây Tam phu
nhân lại nhiệt tình hết mình, còn nói gì đó về việc thức tỉnh. Rõ ràng
nàng ta biết chuyện của trận pháp mà Lạc Tuyết đã thi triển trên người
nàng, có lẽ như nàng ta muốn có được thứ gì đó từ trên người nàng cho
nên mới nguyện ý ra tay giúp đỡ, dù sao trên đời này chẳng có ai cho
không ai gì cả.
“Liễu đại nhân có manh mối mới về vụ án lần trước, cho nên lão gia cho mời mọi người đến đó để cung cấp thêm thông tin.”
“Hóa ra là Tuần phủ đại nhân ghé thăm, chỉ là...” Bạch Tử Linh đưa mắt
đánh giá Lục Xuyến từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt đánh giá người
khác của nàng không chút che giấu, không... phải nói là nàng không muốn
che giấu, điều này khiến Lục Xuyến cảm thấy cả người như bị kim chích,
khó chịu vô cùng.
“Vì sao không phải là Bạch Vân Hoài cho người đến mà lại là Bạch Phỉ Thúy sai ngươi đến?”
Lục Xuyến giật mình, không chỉ vì thái độ nghi ngờ của Bạch Tử Linh mà
còn là vì cách xưng hô của nàng ta với Bạch Vân Hoài. Sớm đã nói mối
quan hệ giữa Bạch Tử Linh và Bạch Vân Hoài lạnh như băng ngàn năm trên
Tuyết Sơn, không có cách nào cứu vãn, đỉnh điểm của việc này phải kể đến công lao của vị tiểu thư mới bước vào phủ cách đây không lâu Lâm Tâm
Lan gây ra. Chỉ là nàng không ngờ Bạch Tử Linh lại không coi phụ thân
của mình ra gì như vậy, trước mặt hạ nhân lại gọi thẳng danh tính của
hắn, chuyện này Bạch Vân Hoài có biết không? Không, cho dù hắn có biết
thì cùng lắm cũng chỉ tức giận la mắng một trận, nhưng sau nhiều chuyện
xảy ra ở trong phủ gần đây, có vẻ như lời nói của bọn họ chẳng thể tác
động gì đến nàng.
“Tam tiểu thư cùng Thanh Nhi không hổ là chủ tớ, ngay cả cách đặt câu
hỏi cũng giống nhau như vậy.” Thanh Nhi ngày thường nhìn có vẻ ngốc
nghếch nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết gì, đối với việc nàng
đến đây lấy làm khó hiểu nàng có thể cảm thông, nhưng Bạch Tử Linh...
vốn chỉ là một phế vật, trước giờ cũng chưa từng thấy nàng ta dùng não,
nhìn dáng vẻ hèn mọn theo đuổi Đỗ Thanh Triệt không có kết quả cũng đủ
biết rồi, nếu nàng ta có đầu óc cũng biết điều gì nên làm, điều gì không nên làm chứ không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy. Lục Xuyến có vẻ
như đã quên mất chuyên Bạch Tử Linh hiện tại đã không còn như trước, từ
cái ngày mà nàng nhảy xuống hồ ở Đỗ gia nhưng thành công thoát chết thì
sau khi tỉnh lại Bạch Tử Linh đã không còn là Bạch Tử Linh nữa, Bạch Tử
Linh suốt ngày bị tình yêu làm cho mù quáng sớm đã biến mất, hiện tại
thứ còn tồn tại chỉ là một phần linh hồn của nàng.
“Phải không?” Thấy Lục Xuyến không có ý định trả lời câu hỏi của nàng
Bạch Tử Linh cũng chẳng truy hỏi đến cùng, dù sao ở trước mặt nàng nàng
ta chưa chắc đã chịu nói lời thật lòng, đã như vậy có hỏi bao nhiêu lần
cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
“Tam tiểu thư, mọi người có lẽ đến đông đủ rồi, để người khác đợi thì
không hay lắm.” Lục Xuyến lên tiếng thúc giục, nàng đã mất một ít thời
gian để dây dưa với Thanh Nhi rồi, nàng cũng không muốn tiếp tục ở lại
dây dưa với Bạch Tử Linh thêm nữa, lỡ đâu chọc giận Bạch Phỉ Thúy thì
không tốt.
“Được, đi thôi nào Thanh Nhi.” Trong lòng mặc dù khó hiểu việc Bạch Phỉ
Thúy lại cho người đến đây gọi nàng nhưng hiện tại Bạch Tử Linh chẳng có hứng thú gì để tìm hiểu chuyện này, mấy ngày nay lo sắp xếp cho Lạc Dư
và đám người Tử Nhất, lại phải tìm cách liên lạc với Lạc Hàm bên kia,
còn phải điều tra về Y Thánh Thành, một đống công việc dồn lại Bạch Tử
Linh sớm đã muốn nổ tung, hiện tại nếu Lục Xuyến có muốn xuống tay với
nàng thì nàng cũng chẳng buồn bận tâm mà bỏ thời gian ra đi tìm hiểu
nguyên nhân.
“Vâng.”
Ba người nhanh chóng rời khỏi Linh Viên, hướng về phía đại sảnh đi đến,
trên đường bọn họ gặp qua không ít nha hoàn cùng gã sai vặt, một đám
người nhìn thấy Lục Xuyến còn thần sắc bình thường, chỉ là khi nhìn thấy bóng người đi phía sau nàng thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng quay người bỏ chạy, cảnh tượng đó thật đặc sắc biết bao.
Lục Xuyến nhìn một đám người xô đẩy nhau để chạy trốn, nhất thời tâm
tình phức tạp liếc mắt nhìn Bạch Tử Linh bộ dạng nhàn nhã đứng bên cạnh, nàng cũng không quên chuyện lần trước đám người Đỗ Thanh Triệt đến Bạch phủ tụ hội đã xảy ra chuyện gì, Bạch Tử Linh người này điên lên ngay cả Lê Nguyệt Thiên Phương cũng dám ném xuống hồ thì huống hồ là đám hạ
nhân như bọn họ.
“Tam tiểu thư, không biết Tam tiểu thư có cách nghĩ gì về vụ án lần
trước xảy ra trong phủ?” Lục Xuyến không rõ vì sao Bạch Phỉ Thúy lại
muốn nàng đem những lời này hỏi Bạch Tử Linh, theo như suy nghĩ của Lục
Xuyến, Bạch Tử Linh tuy rằng đã không còn ngu ngốc như trước nhưng một
con người làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi nhanh như vậy? Nhất
định đã có người nào đó chỉ điểm cho Bạch Tử Linh, nghe nói lần trước
Bạch phủ tụ hội, Thế tử của Khương Định Hầu Lãnh Vô Quân cũng có mặt,
nghe đâu hắn ta là đặc biệt đến tìm Bạch Tử Linh, quan hệ hai người còn
không tồi, có người nhìn thấy hai người bọn họ ngồi uống trà ở Phong
Nguyệt Lâu nữa, có lẽ Lãnh Vô Quân chính là người khiến Bạch Tử Linh
thay đổi, bất quá cũng chỉ được bề ngoài, còn đầu óc... suy cho cùng phế vật cũng chỉ là phế vật, không hơn.
“Ồ?” Bạch Tử Linh nhướng mày, có chút hứng thú nhìn Lục Xuyến.
“Tại sao ngươi đột nhiên lại hỏi như vậy?” Đối phương sẽ không đột nhiên vô duyên vô cơ mà hỏi nàng lời này, nhìn dáng vẻ thăm dò của đối phương nhất định là đang muốn tìm ra thứ gì đó từ trên người nàng, cụ thể là
gì Bạch Tử Linh không biết nhưng không khó để nhận ra chuyện này có liên quan đến vụ án lần trước.
“Không có, nô tì chỉ là thấy mọi người đều có cách nghĩ khác nhau về
chuyện này nên muốn nghe ý kiến từ Tam tiểu thư, chẳng lẽ Tam tiểu thư
không hứng thú muốn biết ai là hung thủ sao?” Hữu Thừa tướng phủ xưa nay luôn yên bình, hiện tại đột nhiên xuất hiện một xác chết không biết từ
đâu xuất hiện, điều này khiến người trên kẻ dưới Bạch gia luôn thấp thỏm không yên, ban đêm người canh gác cũng đông gấp hai lần bình thường,
những nha hoàn đi ra ngoài ban đêm đều tụ tập thành một đám, ai nấy đều
sợ rằng bản thân đi một mình sẽ xảy ra án mạng.
“Hung thủ là ai ta tin chắc ai nấy đều muốn biết, về phần cách nghĩ...
có lẽ cũng giống như mọi người thôi.” Bạch Tử Linh băng quơ trả lời.
“Tam tiểu thư đã nghĩ điều