Sau khi giải quyết xong chuyện ở Vân Thiên Phường Đỗ Thanh Triệt liền
lên xe ngựa trở về phủ, trong lòng đang suy nghĩ làm sao để giải thích
với Đỗ lão gia về tình hình Vân Thiên Phường gần đây. Nếu nói thật rằng
Vân Thiên Phường dạo gần đây làm ăn khó khăn, không sinh lời thì hỏi Vân lão gia làm sao có thể yên tâm giao gia nghiệp lại cho hắn quản lí? Còn nếu nói dối, giấy vốn không gói được lửa, một ngày đó Đỗ lão gia cũng
sẽ biết được sự thật, đến lúc đó Đỗ lão gia không chỉ thất vọng về hắn
mà sản nghiệp cũng không muốn giao lại cho hắn tiếp quản. Mặc dù hắn là
cháu trai duy nhất của Đỗ lão gia nhưng Đỗ lão gia không phải người có
tư tưởng cỏ hủ, rằng chỉ có nam tử mới có thê tiếp quản gia nghiệp,
trong mắt Đỗ lão gia địa vị của hắn và Đỗ Ngọc Trân đều như nhau, sở dĩ
Đỗ lão gia lựa chọn hắn thay vì Đỗ Ngọc Trân là do hắn là đích trưởng tử của Đỗ gia, hơn nữa Đỗ Ngọc Trân đối với sản nghiệp của gia tộc không
mấy hứng thú, cho nên Đỗ Thanh Triệt mới có thể yên tâm gánh vác gia
nghiệp lên người.
“Thiếu gia, về đến phủ rồi.”
Xe ngựa dừng lại, Đỗ Thanh Triệt vén rèm đi xuống, ánh mắt vô tình nhìn
đến một chiếc xe ngựa khác cũng đậu trước cửa phủ thì đôi mắt hơi nheo
lại, chiếc xe ngựa được làm từ gỗ lim thượng hạng, toàn thân bao phủ một màu nâu tuyệt đẹp lán bóng, đảo mắt khắp kinh thành người có thể dùng
xe ngựa quý giá như vậy chỉ đếm được trên đầu ngón tay, trên thùng xe có khắc một kí hiệu, chỉ cần người có kiến thức, vừa nhìn liền biết chủ
nhân của chiếc xe ngựa này là ai.
Đỗ Thanh Triệt nhíu mày, đáy lòng ẩn ẩn có suy đoán, chính là không có
nói ra, sắc mặt bình tĩnh bước vào trong, trên đường đi, nha hoàn bà tử
nhìn thấy hắn đều cúi đầu cung kính gọi một tiếng “Đại thiếu gia”, Đỗ
Thanh Triệt đối với việc này sớm đã thành thói quen nên chẳng lên tiếng
đáp lại, mà trực tiếp đi thẳng vào đại sảnh.
“Đỗ gia gia, người xem tranh này có chỗ nào đặc biệt không?” Giọng nói
nữ tử thanh như suối, dịu dàng mềm mại, nghe vào tai liền cảm thấy vui
vẻ trong lòng.
“Tranh này nét vẽ không quá cứng rắn, cũng rất nhẹ nhàng thanh thoát,
tông màu phù hợp ý cảnh, đặc biệt là hai câu thơ ở trên đó, vô cùng, vô
cùng hoàn hảo!” Giọng nói già nua tấm tấc, vừa hâm mộ lại có chút tiếc
hận, hâm mộ là bản thân cũng có ngày có thể nhìn thấy một bức tranh tốt
như vậy, tiếc hận là vì bản thân không có cơ hội nhận thức với người vẽ
ra nó, bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ với một nhân tài.
“Đỗ gia gia người thật tinh mắt! Tranh này Nhược Nhi ở Hội Họa Viên đấu
giá được, là do đích thân Cung Thế tử vẽ tặng mẫu thân của mình.” Bạch
Phi Nhược tựa hồ cũng nhận thấy Đỗ lão gia đối với bức tranh yêu thích
không muốn buông tay, không khỏi dịu dàng mỉm cười: “Nếu Đỗ gia gia
thích thì không bằng để Nhược Nhi dùng nó hiếu kính người.”
“Tranh của Cung Thế tử thì xét ở phương diện nào cũng không thể bắt bẻ
được.” Nghe nói đến đây là tranh của Cung Lãnh Vân, hai mắt Đỗ lão gia
không khỏi tỏa sáng, ai nấy đều biết tài nghệ của Cung vương Thế tử dù
có đảo mắt khắp Yến Kinh cũng không tìm được người nào qua mặt được hắn, đặc biệt là họa kỹ của hắn, lúc thì cứng rắn mạnh mẽ, lúc thì nhẹ nhàng thanh thoát, xuất thần nhập hóa khiến người khác khó mà nắm bắt, thân
là Đệ nhất tài tử của Yến Kinh, không phải chỉ là hư danh.
“Nha đầu con đến thăm lão già này cũng khiến ta vui vẻ rồi, tranh này
giá quý, ta không thể nhận.” Hội Họa Viên là nơi nào, không phải là một
tiểu viện bình thường, chỉ cần là người có kiến thức đều biết đến sự tồn tại của Hội Họa Viên, nơi đó không phải loại người tùy tiện nào cũng có thể vào được, người có thể vào được nơi đó đều là người có tài hoa danh xứng với thực, Bạch Phi Nhược sở dĩ có thiệp mời của Hội Họa Viên cũng
là do nàng là Đệ nhất tài nữ của Thành Thiên, thực lực của nàng bốn năm
trước đã phơi này trong Tứ Quốc Đại Tái, mọi người đều được chứng kiến
điều này cho nên không có người nào nghi ngờ cầm kỹ của nàng. Mỗi tháng
Hội Họa Viên đều tổ chức thi đấu một lần, chỉ cần là người có tài hoa
thì chủ nhân nơi đó đều hoan nghênh đến để thử xem năng lực của bản thân đến đâu, sau mỗi lần thi đấu sẽ lấy ra ba bức tranh đứng đầu để bán đấu giá, Bạch Phi Nhược đến Hội Họa Viên để đấu giá bước tranh này, hơn nữa đó lại còn là tác phẩm của Cung Lãnh Vân, giá trị tự nhiên sẽ không
thấp.
“Tranh quý mới có thể xứng với thân phận của Đỗ gia gia, Nhược Nhi chỉ là mượn hoa kính phật mà thôi!”
“Nha đầu con đúng là nhanh mồm nhanh miệng, chọc cho lão già ta cười không khép miệng đây này.”
“Nói như vậy, Đỗ gia gia đồng ý nhận tâm ý của Nhược Nhi rồi.” Bạch Phi
Nhược tinh nghịch cười, so với dáng vẻ nhu nhược dịu dàng ngày thường
càng mang theo một chút linh động.
Đỗ lão gia chỉ cười không nói, tâm trạng vô cùng vui vẻ, không chỉ là vì nhận được tranh quý của Cung Lãnh Vân mà còn là vì có một cháu dâu
tương lai thấu hiểu lòng người như Bạch Phi Nhược, mặc dù ngoài miệng
hắn nói không nhận nhưng đáy lòng thì cực kỳ muốn có được bức tranh này, không chỉ vì nét vẽ của nó mà còn là vì giá trị của nó, quan trọng hơn
là tấm lòng của nàng, Bạch Phi Nhược lại có thể vì hắn mà mua bức tranh
này, sợ là tốn không ít bạc.
Hai người cười cười nói nói, tiếng cười lan khắp đại sảnh, căn phòng bao phủ một không khí vui vẻ khiến người bên cạnh nhìn thôi cũng cảm thấy
thoải mái, còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng cười nói của hai
người, đáy lòng Đỗ Thanh Triệt liền đoán được người đến là ai.
“Gia gia.” Đỗ Thanh Triệt bước vào, đập vào mắt là khung cảnh vô cùng ấm áp, lão nhân gia một thân sẫm y ngồi ở ghế chủ vị, trên mặt tràn ngập ý cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không thể che đi sự vui vẻ từ tận đáy
lòng hắn, bên cạnh hắn là một hồng y nữ tử, váy dài đến đất, trên váy
thêu những đóa mẫu đơn cực kỳ xinh đẹp, để lộ đôi giày thêu hoa cùng
màu, làm nổi bật lên làn da trắng noãn mịn màng.
Nữ tử nghe thấy tiếng động thì không khỏi quay đầu, dung nhan xinh đẹp
được hé lộ, ngũ quan thanh lệ, đôi mắt trong trẻo, môi hồng răng trắng,
mái tóc đen dài ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn, trên tay nàng lúc này đang
cầm một bức họa, vẽ gì thì Đỗ Thanh Triệt không biết, dù sao lúc này ánh mắt hắn chỉ tập trung vào người nữ tử trước mặt.
Nàng yên tĩnh đứng đó, giống như một bức tranh thủy mặc, yên tĩnh dịu
dành khiến người khác không thể nổi lên dục vọng chiếm hữu nó làm của
riêng.
“A Triệt, về rồi à.” Đỗ lão gia nhìn thấy cháu trai trở về, gương mặt
già nua càng thêm hớn hở, người già nào cũng có một hi vọng là muốn con
cháu trong nhà vây quần bên nhau, hắn chỉ có một đứa cháu trai duy nhất
là Đỗ Thanh Triệt, tâm nguyện lớn nhất hiển nhiên là muốn hắn thành gia
lập thất, trước khi Bạch Phi Nhược xuất hiện Đỗ lão gia không ngừng tìm
người mai mối cho Đỗ Thanh Triệt, chỉ muốn hắn sớm thành thân, đáng tiếc tâm của cháu trai này của ông sâu như biển, khó mà nắm bắt được. Bạch
Phi Nhược tuy không phải người phù hợp nhất nhưng lại là người khiến Đỗ
lão gia cảm thấy vừa lòng nhất, mặc dù thân phận của hai nhà không thích hợp kết làm thông gia nhưng Đỗ lão gia là người lí trí, nếu để hắn lựa
chọn giữa Đỗ gia và nữ nhi ở trong cung, hắn tất nhiên sẽ không chút do
dự lựa chọn Đỗ gia.
“Nhược Nhi nha đầu này vừa đến, còn đem tặng lão già ta một bức tranh,
con cũng xem đi...” Dứt lời Đỗ lão gia liền ra hiệu cho Bạch Phi Nhược
đưa tranh cho Đỗ Thanh Triệt xem, Bạch Phi Nhược nhận được mệnh lệnh nào dám cãi lời, vì vậy ngoan ngoãn cầm lấy bức tranh đi đến bên người Đỗ
Thanh Triệt, cũng không rõ là vì muốn để hắn nhìn kĩ nên mới đứng sát
bên cạnh hắn hay là vì nguyên nhân nào khác, khoảng cách của hai người
chỉ cách nhau một ống tay áo, nhìn qua vô cùng thân mật.
“Triệt, chàng xem, tranh này là do...” Nhìn thấy Đỗ Thanh Triệt, Bạch
Phi Nhược vô cùng kích động, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì thần sắc bình
tĩnh, Bạch