Ngày thứ ba về Bắc Kinh, Lục Tác Viễn mới từ trong miệng Giang Tử Tề
biết mẹ Phương Viên xuất huyết não rồi chuyện ngã lăn từ trên cầu thang
xuống.
“May nhờ phát hiện được sớm, bác sĩ xử lý cũng cố hết sức, nếu không . . . . .” Giang Tử Tề lắc đầu một cái, không nói tiếp nữa.
Lục Tác Viễn hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Xuất huyết não phía bên trái tạo thành liệt nửa người với cường độ thấp.”
Đào Nhiễm múc một muỗng kem tươi, nói tương đối có thứ tự.
“Sao cậu rõ ràng như thế?” Lục Tác Viễn không thể tin nhìn Đào Nhiễm, “Các cậu tiến tới với nhau khi nào vậy.”
“Ngày đó khi bọn họ đi sân bay tìm bà ấy, tớ cũng đã ở đây, trên mặt bà ấy,
trên tay, trên đùi cũng phủ băng gạc, còn khóc phải hoa lê đái vũ, lúc
ấy làm chúng tớ giật nảy mình.” Đào Nhiễm né tránh vấn đề phía sau của
cô.
Lục Tác Viễn “à” một tiếng, không lên tiếng. Nghĩ thầm, ngày đó nhất định Phương Viên sẽ lo lắng.
Một lát sau, cô hỏi: “Vậy tớ có cần phải đi bệnh viện thăm mẹ cậu ấy không? Coi như tất cả mọi người đi, giống như theo một mình tớ đi.”
“Cậu?” Giang Tử Tề uống trà đá, vẻ mặt lập tức khôi hài, “Thăm mẹ Phương Viên
chỉ là một lý do ư?” Lông mày của anh có quy luật nhíu từng cái, lời nói cũng kỳ quái, “Phòng cháy phòng trộm phòng sư huynh mà nói, thật ra thì ngược lại cũng bảo vệ được, đúng không, Tác Viễn?”
“Tác Viễn,
cậu đừng nghe cậu ta nói càn, Trình Mặc và Phương Viên khẳng định chẳng
có cái gì cả, cái khác không dám nói, điểm này tớ tuyệt đối dám cam
đoan, bằng không anh ấy cũng sẽ không. . . . . . Haizz, cậu thích đá tôi hả!” Đào Nhiễm trợn mắt nhìn Giang Tử Tề, rõ ràng cho thấy muốn nổi
đóa. Một giây kế tiếp, người đối diện một phen nháy mắt, cô ấy chợt sáng tỏ thay đổi vẻ mặt, cứ cười như vậy.
Lục Tác Viễn nhìn thấy không giải thích được, liên tiếp liếc xéo, “Hai người các cậu chẳng lẽ có chuyện tốt gì gạt tớ?”
“Hai chúng tớ?” Ngón tay Đào Nhiễm chỉ qua chỉ lại chỉ mình và Giang Tử Tề,
sau đó Lục Tác Viễn liền nghe được cả hai đồng thanh nói một chữ.
“Stop!”
Trên đường đi bệnh viện, Đào Nhiễm đột nhiên hỏi cô buổi tối thứ bảy tuần
sau có bận gì không. Lục Tác Viễn rất nghiêm túc suy nghĩ, lắc đầu.
Đào Nhiễm cau mày nhìn về phía Giang Tử Tề, “Đây là tình huống gì?”
Giang Tử Tề nhún nhún vai: “Hoàng đế không vội, thái giám đã vội?”
Lục Tác Viễn hoàn toàn bối rối, “Tại sao tớ hoàn toàn nghe không hiểu các cậu đang nói cái gì?”
“Thật ra thì cũng không có gì.” Giang Tử Tề liếc mắt nhìn chỗ ngồi phía sau,
“Hai ngày trước trong tin tức giới thiệu AWACS* kiểu mới, cô gái nhà cậu nhìn thấy bày tỏ rất có hứng thú, vì vậy chúng tớ lập tức quyết định
vào thứ bảy đi xem thử. Thế nào, Trình Mặc không nói với cậu?”
(*AWACS: Trái tim người aHệ thống kiểm soát và cảnh báo sớm (tiếng Anh: Airbone
Warning and Control System - AWACS) là hệ thống rada được thiết kế, lắp
đặt trên máy bay. AWACS có nhiệm vụ chính là phát hiện và cảnh báo các
máy bay của đối phương, chỉ huy và phối hợp tác chiến giữa các máy bay
chiến đấu.Boeing E-3 Sentry là một loại máy bay chỉ huy và cảnh báo sớm
trên không (AEW&C) được phát triển bởi Boeing làm nhà thầu chính.
Được phát triển từ Boeing 707, E-3 là loại máy bay thông tin liên lạc,
chỉ huy, giám sát có thể bay mọi điều kiện thời tiết, được Không quân
Hoa Kỳ (USAF), NATO, Không quân Hoàng gia (RAF), Không quân Pháp và
Không quân Hoàng gia Ả rập Saudi sử dụng.Theo wikipedia.)
“Cô gái nhà cậu” tất nhiên là chỉ Đào Nhiễm, chỉ là. . . . . . Lục Tác Viễn
quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, “Lúc nào thì cậu cảm thấy có hứng
thú với vũ khí bộ đội, sao tớ không biết?”
“Chuyện này chuyện
này. . . . . .” Đào Nhiễm trừng mắt nhìn, lúc quay đầu hình như trợn mắt nhìn Giang Tử Tề một cái, lời nói có chút cà lăm, “Là như vậy, gần đây
đấy tớ. . . . . . Mới tiếp nhận thiết kế một bộ. . . . . . kiểu đồ ngụy, đúng, kiểu đồ ngụy, cho nên sắp tới tớ cũng cần đi tới bộ đội nhiều
vòng một chút, tiếp nhận soi sáng, như thế nào, có hứng thú cùng đi
không?”
Lục Tác Viễn “ồ” một tiếng, tính toán ngày đúng lúc trước khi vào học một tuần cuối cùng, mình cũng không có chuyện gì, vì vậy
rất sảng khoái đồng ý. Cái gì mà AWACS, cô thật sự chưa trải nghiệm qua, khi còn bé nhiều lắm cũng chỉ là đi theo ông ngoại ngồi máy bay trực
thăng mà thôi.
Phòng bệnh của mẹ Phương Viên nằm ở bên trong hành lang thứ nhất, nhìn ra được, khi sắp xếp ở đây nhất định là cố ý chuyển qua chăm sóc.
Trình Mặc đối xử với cô ấy, hình như thật sự rất
dụng tâm. Chuyện xưa anh chưa kịp nói, đến tột cùng là cái gì đây? Lục
Tác Viễn cảm giác bản thân chợt bắt đầu tò mò.
Cửa phòng khẽ đóng lại, không khóa, tiếng nói chuyện với nhau đứt quãng từ bên trong truyền tới, sau đó càng ngày càng rõ ràng.
“. . . . . . Cũng đã mấy năm như vậy, thấy các con còn có thể cùng nhau, dì cũng thật sự thả lỏng ——”...
“Mẹ, mẹ nói bậy gì đấy, sư huynh đã có bạn gái!”
Rất rõ ràng dừng lại, sau đó là giọng nói run rẩy không thể tin, “Không
phải các con . . . . . Không phải ở cùng một chỗ sáu năm, không đúng,
bảy năm rồi sao? Tiểu Trình, Viên Viên nó có lúc tính khí bướng bỉnh
môtm chút, nhưng mà, nó tuyệt đối thật lòng thích con. . . . . .”
Lúc Lục Tác Viễn muốn ngăn cản đã chậm mất, động tác Giang Tử Tề gõ cửa gần như hoàn thành trong nháy mắt, cửa phòng lập tức mở ra, thậm chí cô
cũng không kịp thay đổi vẻ mặt. Bên tai, Đào Nhiễm nhẹ giọng mắng Giang
Tử Tề “đồ điên”, trong phòng bệnh Phương Viên và mẹ cô ấy cũng mang vẻ
mặt kinh ngạc, chỉ có Trình Mặc, trên mặt bình tĩnh không có quá nhiều
cảm xúc phức tạp, chỉ là trong nháy mắt khi thấy cô xuất hiện phía sau,
không hề bận tâm trong con ngươi nhiều hơn một chút ý cười.
Khóe
miệng Lục Tác Viễn nở nụ cười tươi tắc, sau đó giơ giỏ trái cây lên
thoải mái đi vào, “Dì ngài khỏe chứ, chúng cháu đều là bạn của Phương
Viên, tới thắm ngài một chút.” Nói xong, cô nhìn Phương Viên một chút,
gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Bởi vì bọn họ đột ngột xông
vào, vốn là trọng tâm câu chuyện lại dường như giống chưa bắt đầu. Tính
toán ra, mọi người vốn cũng không phải là đặc biệt quen thuộc, hơi ngồi
một lát, Lục Tác Viễn liền nói phải đi. Thời điểm Trình Mặc đứng lên nói tiễn cô, cô trực tiếp cười lắc đầu cự tuyệt, “Một lát nữa em và Đào
Nhiễm đi thương mại quốc tế, anh cứ bận việc của anh đi.”
Nụ cười vẫn luôn tươi, chỉ là cô chợt không hiểu, tại sao bình thường không tốn sức chút nào cười, vào giờ khắc này lại làm cô cảm thấy mệt mỏi? Không
nhìn vẻ mặt Trình Mặc, cô cứ như vậy lôi kéo Đào Nhiễm đi, lời nói nhẹ
nhàng nói sách Lí Thạch làm cho cô phát triển chuyện vẽ tranh.
“Có thật không?” Đào Nhiễm có vẻ còn vui vẻ hơn cả cô, “Lúc nào vậy, sao lúc nãy cậu không nói cho tớ biết?”
“Bởi vì phải đến tháng sau. . . . . .”
“Vậy triển lãm tranh cậu vẽ đều chuẩn bị xong chưa?”
“Tốt lắm.”
“Nội dung chính của triễn lãm?”
“Nội dung chính?”Lục Tác Viễn lặp lại lần nữa, thoáng nghiêng đầu, nghĩ tới
lối vẽ tỉ mỉ của bức tranh chân dung kia, lại không trả lời.
Giang Tử Tề nhìn bóng dáng hai người bọn họ biến mất ở cuối hành lang, nụ
cười trên mặt cứ như vậy từng chút từng chút một nổi lên, “Phải biết, đá Morgan tôi cũng không phải dễ cầm như vậy, chuyện này coi như là mua
một tặng một. Muốn bốc lên trước đè xuống, tiết tấu này tôi còn khống
chếtốt đó chứ?”
Trình Mặc nhìn anh cười, không đáp lại.
“Cậu đây là nụ cười giấu đao.” Giang Tử Tề nhìn anh, lui về sau hai bước, “Cậu cũng không thể qua cầu rút ván.”
“Không khoa trương như vậy.” Trình Mặcnhìn cuối hành lang, ánh mắt lập tức trở nên không thể nắm lấy, “Chỉ là đột nhiên cảm thấy. . . . . .” Loại cảm
giác này cũng tốt vô cùng.
Bởi vì để ý, cho nên mới phải để ý.
“Mọi người đi xa, đừng xem, tìm một nơi đi ăn đi, buổi chiều không phải cậu
còn phải chuẩn bị chương trình phỏng vấn Đại vương kim cương sao? Ối,
Phương Viên sao cô ở nơi này!” Lúc Giang Tử Tề xoay người sợ hết hồn,
“Saocô âm thầm đứng phía sau chúng tôi, rất dọa người đấy.”
Phương Viên ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: “Em chỉ tới hỏi các anh có muốn cùng đi ăn cơm hay không. . . . . .”
Lục Tác Viễn cùng với Đào Nhiễm bước ra ngoài từ ngân hàng Lloyd sau khi
làm xong chuyện cũng đã qua giờ cơm, hai người cũng đói đến nỗi ngực dán vào lưng, liền trực tiếp chạy về phía tiệc đứng ở khách sạn lớn Trung
Quốc. Đúng lúc có tiệc rượu tôm hùm, hai người ăn một bữa xong, cái bụng phải nói là rất thoải mái.
Cơm nước no nê Lục Tác Viễn nhìn bừa bãi trên mặt bàn, nấc cụt một cái, đột nhiên cảm thấy có chút hơi mất mác.
“Còn đang suy nghĩ câu nói kia của mẹ Phương Viên sao?” Đào Nhiễm giống như
giun đũa trong bụng Lục Tác Viễn, trực tiếp nói tâm sự của cô ra.
Lục Tác Viễn gật đầu, “Cậu nói xem, nếu Giang Tử Tề không gõ cửa, không
phải chúng ta còn có thể nghe được nhiều hơn. . . . . .” Dừng một chút,
cô cảm thấy mình giống như trong lúc nhất thời không tìm được từ chính
xác để hình dung.”Bọn họ đều biết sáu bảy năm trước, còn tớ thì sao? Cấp ba? Giống như không phải, vẫn giống như làở cấp hai.”
Đào Nhiễm
ném cái kìm bóc tôm hùm đến trước mặt cô, “Cậu điên à, để ý chuyện này
làm gì? Vậy theo cậu nói như thế, mười sáu, mười bảy năm trước cậu còn
đi theo phía sau mông của Dụ Hoài Húc đấy, sao cậu không ở cùng với anh
ấy?”
“Tình huống của chúng tớ không giống nhau có được không?”
“Không giống với nhau ở đâu, tớ thấy như nhau.” Đào Nhiễm chọt chọt xác con
tôm hùm, lời nói tiếp rất sắc bén, “Chính cậu nói anh ấy vốn muốn nói
với cậu tất cả, đây không phải là trước sau bị hai lần chuyện nằm viện
cắt đứt sao. Thứ bảy tuần sau không phải hẹn cùng đi bộ đội đi coi WACS
sao, đến lúc đó tốt nhất cậu nên hỏi anh ấy, đến lúc đó nếu anh ấy lại
không thẳng thắn, tớ giúp cậu cùng nhau trừng trị anh ấy.” lze.qu;ydo/nn
“Đào Nhiễm.” Lục Tác Viễn ngẩng đầu kêu cô một tiếng.
“Sao vậy?”
“Sao tớ cảm giác gần đây cậu có chuyện gì gạt tớ?”
“Không có, tớ có thể có chuyện gì gạt cậu chứ. . . . . .”
“Vậy sao cậu che chở như vậy ——”
“Ây, Trình Mặc, nơi này!” Đào Nhiễm chợt đứng lên vẫy tay, lời nói của Lục Tác Viễn hoàn toàn không có đoạn sau.
Lúc Trình Măc chạy tới vẻ mặt có chút hốt hoảng, ước chừng còn yêu tố vui
vẻ đan vào ở bên trong, Lục Tác Viễn nhìn có chút không hiểu lắm, chỉ
cảm thấy quá mức phức tạp. Anh vòng qua ghế dài đi tới trước mặt cô, lúc này cô mới phát hiện ra áo sơ mi của anh ướt một mảnh lớn.
“Anh sao vậy?” Cô và Đào Nhiễm hai mặt nhìn nhau.
“Em——” Anh tự tay xoa nhẹ bả vai của cô, tay thật giống như mơ hồ vẫn còn ở
phát run.”Điện thoại di động của em đâu rồi, gọi nhiều cuộc điện thoại
như thế vẫn không nghe máy? Còn có Đào Nhiễm em cũng thế.”
“Hai
điện thoại di động đều ở trong túi xách của em, chúng em không nghe thấy chuông điện thoại.” Đào Nhiễm cảm thấy rất vô tội, cúi đầu đi qua cầm
lấy túi xách, một giây kế tiếp, chính cô ấy kêu lên, “Á, cái túi xách
của tôi!”
Hai mươi phút sau, họ ở ngân hàng tìm được túi xách làm rơi. Lục Tác Viễn mở điện thoại di động lên vừa nhìn, bên trong có ba
mười mấy cuộc điện thoại chưa nhận. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mới cần gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy? Lúc cô hỏi Trình Mặc anh đã hoàn
toàn khôi phục bình tĩnh, đưa tay ôm lấy cô, anh chỉ là rất bình tĩnh
nói một câu, “Không sao, một chuyện hiểu lầm mà thôi.”
“Thật?”
Anh gật đầu một cái, “Thật. Chỉ là phải làm phiền Đào Nhiễm đưa anh tới trong đài rồi.”
Thời điểm xe từ dưới bãi đậu xe lái ra ngoài, đài giao thông đang nói ra
tình hình giao thông mới nhất, nói nhà hàng Santana cũ kỹ gần tòa nhà
thương mại quốc tế xảy ra tự cháy, xin quay xe lại đi đường vòng.
“Trời nóng như vậy, đừng nói là xe, mọi người cũng tự bốc cháy.” Đào Nhiễm
lầm bầm một câu, liền mở nhạc, “May mà xe tôi đây là xe mới.”
Một đoạn sự việc nhỏ rất kỳ quái xen vào giữa, mấy ngày sau, hoàn toàn không có ai đặt ở trong lòng nữa.
Thời gian chiếu chương trình《nhân vật kinh tế toàn thế giới》là trưa 12: 00
thứ bảy. Kể từ khi quan hệ giữa Lục Tác Viễn và Trình Mặc bị cha mẹ hai
bên biết được, ông cụ Lục lập tức yêu thích đài truyền hình trung ương
số hai và đài truyền hình trung ương số một.
Buổi trưa ăn cơm,
ông cụ đang trong phòng khách coi tiết mục đang phát, chuông cửa liền
vang lên. Người tới là Tô Mẫn Mẫn, kính đen, mũ lá sen, hai vai túi, bộ
dạng chờ xuất phát.
Ông cụ từ trên xuống dưới nhìn cô hai lần, cười hỏi, “Mẫn Mẫn, cháu đây là đi lẫn vào trong gió lớn?”
Tô Mẫn Mẫn bị hỏi, đứng một bên nở nụ cười hì hì, “Cháu đây là đi cọ đáp gió?”
“Phong cách mới?” Ông cụ tỏ vẻquê mùa.
“Ăn không uống không đi từ từ quá giang xe, gọi tắt Cọ Đáp Gió, ha ha.”
Cười xong, Tô Mẫn Mẫn liền làm báo cáo nhỏ, “Chị cháu cũng thiệt là, bọn họ hôm nay đi căn cứ không quân chơi AWACS kiểu mới, nhưng trước đó
cũng không nói cho cháu biết, may mà cháu tai mắt rộng.”
“Cho nên cháu sáng sớm tinh mớ tới đây cắm điểm?” Ông cụ Lục bị nét mặt vừa uất
ức vừa hả hê của cô chọc cười, hỏi, “Sao lại muốn đến xem AWACS, là ông
nội cháu hổ trợ sắp xếp hay sao?”
“Không biết.” Tô Mẫn Mẫn lắc
đầu, “Hôm nay khi ông nội cháu nhận được điện thoại từ người trong quân
lính gọi tới hỏi mới biết chuyện này, sau đó liền hỏi cháu sao không
cùng đi chơi, sau đó cháu liền hấp ta hấp tấp chạy tới đây.”
Vừa dứt lời, trên TV vừa vặn xuất hiện hình ảnh Trình Mặc phỏng vấn trùm kim cương Nam Phi.
Tô Mẫn Mẫn nhìn một lát, ý tưởng đột phát, “Ông Lục, ông nói xem, khi anh
rể cháu phỏng vấn trùm kim cương kia, người ta có lúc nhất thời vui vẻ
trực tiếp đưa cho anh ấy một viên kim cương rất lớn không? nói như vậy,
khi anh ấy cầu hôn chị cháu cũng có thể tiết kiệm tiền mua nhẫn kim
cương rồi.”
Lúc Lục Tác Viễn xuống lầu, vừa vặn nghe thấy Tô Mẫn Mẫn ở chỗ này vô cùng say sưa ảo tưởng. Sau đó, là tiếng khụ rõ ràng ở cửa.
Dụ Hoài Húc nói: “Tô Mẫn Mẫn, theo như em tính toán, đừng nói đồ cưới của
chị em, ngay cả em, anh rể em cũng kiếm đủ cho cả em đấy.”