Mỗi loại dược thảo này, tuy không hơn được những
thiên tài địa bảo khác nhưng trên thế gian cũng không có nhiều, tu sĩ
bình thường không dễ có được. Thế mà hôm nay, Thượng Quan Tu lại có thể
lấy ra từ trong túi trữ vật tới mấy trăm loại. Ngoài ra còn có hai viên
đan dược, một quả cam,… và nhiều thứ khác mà chỉ mới nhìn qua cũng thấy
được sự trân quý của chúng.
“Những thứ này đều là dược liệu hoàn hảo để luyện chế ra Trúc Cơ Đan, còn hai viên đan dược này…”, Mạnh Hạo cẩn thận quan sát, hai mắt chớp
chớp rồi nhìn về phía mai rùa.
“Luyện chế hoàn mỹ Trúc Cơ Đan thì trước tiên phải luyện chế bảy viên phân đan. Hai viên đan dược này được tính là hai loại, chắc Thượng Quan Tu đã luyện chế ra trong thời gian vừa rồi.” Mạnh Hạo suy nghĩ một lúc
rồi quả quyết như vậy. Hắn càng kinh hãi hơn khi nghĩ rằng Thượng Quan
Tu đã dùng mười năm thời gian để thu thập những thứ này, công việc dường như vượt ra ngoài khả năng của một tu sĩ có tu vi Ngưng Khí thông
thường.
“Phía sau hắn còn có Thiên Hà phường…”
Thực tế, Mạnh Hạo vẫn chưa nghĩ đủ tất cả các mặt. Để luyện chế hoàn
mỹ Trúc Cơ Đan, Thượng Quan Tu đã lấy ra tài nguyên mà gia tộc tích lũy
qua mấy trăm năm cùng với bảo khố mà Thiên Hà lão tổ năm đó lưu lại.
Trong năm mươi năm qua, lão dùng mọi biện pháp âm thầm mang đi và sưu
tầm thêm ở bên ngoài, tới hôm nay mới gom được từng ấy.
Tuy nhiên, có những loại dược liệu hơi khác nhau, mỗi loại lại cực kỳ hiếm gặp, số lượng cần cũng khác nhau nên lão chưa thể luyện chế xong.
Cũng vì lý do đó mà hắn mới suy đoán ra công hiệu từ bảo vật của Mạnh
Hạo và điên cuồng tìm cách chiếm đoạt.
Kết quả cuối cùng, lão đã tự dâng lên cho Mạnh Hạo bao nhiêu chỗ tốt
và tâm sức nhiều năm qua. Nếu biết trước kết quả, chắc chắn Thượng Quan
Tu sẽ không trêu vào Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo thở sâu, đem mai rùa và những dược liệu còn lại cất vào
trong túi trữ vật, lại mang tất cả túi trữ vật đặt trong túi càn khôn để trong túi áo. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa, hai mắt ánh lên hào
quang khi nghĩ tới hoàn mỹ Trúc Cơ.
“Những chuyện sau này như việc nuốt vào Trúc Cơ Đan, lôi kiếp hàng
lâm tạm thời chưa cần tính đến. Sau này tiến hành Trúc Cơ lo lắng cũng
chưa muộn. Chuyện trước mắt mà ta cần suy nghĩ chính là chuyện của Kháo
Sơn lão tổ và ba đại tông môn kia.”
Mạnh Hạo nhắm mắt lại, hít thở rồi mới lại mở ra, ánh mắt đã trở lại bình tĩnh.
“Một năm trôi qua nhanh, ước định với Kháo Sơn lão tổ đã tới rồi. Lão tổ đã hứa, nếu ta có thể dẫn đám tu chân giả của nước Triệu tới đó thì
sẽ được trọng thưởng nhưng việc đó quả thực quá nguy hiểm. Với tu vi
Ngưng Khí của ta hiện giờ, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá…” Mạnh Hạo
nhíu mày nghĩ.
“Hiện giờ tốt nhất là không tham dự vào chuyện này. Kháo Sơn lão tổ
chỉ nói thời hạn một năm, cũng không đưa ra thời gian cụ thể. Chờ tu vi
của ta tăng cao hơn một chút, nếu có thể Trúc Cơ thì lúc có chuyện ngoài ý muốn xảy ra cũng có thể tự bảo vệ mình.”
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nghĩ tới những chuyện liên quan tới thanh bảo
thương lúc trước thì cảm giác được Kháo Sơn lão tổ không hẳn là người
đáng tin cậy.
“Hiện giờ ta đang bị ba tông môn cùng truy nã, các tu sĩ trong mấy
tông môn ấy không ngừng tìm kiếm tung tích của ta. Sau cùng, cũng chỉ
còn cách mạo hiểm mà dẫn chúng tới nơi bế quan của Lão tổ mà thôi.” Mạnh Hạo trầm ngâm, sau đó đi nhanh về vùng núi hoang trước mặt, cân nhắc
nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Nhưng vừa rời đi, bỗng nhiên trong lòng hắn dấy lên một cảm giác sợ
hãi, trái tim trong lồng ngực như bị một bàn tay xuyên thấu nắm lấy. Hắn còn có cảm giác cây cối, rừng núi xung quanh đều hóa thành những ánh
mắt lạnh lùng nhìn mình.
Cảm giác ấy đến rất nhanh mà biến mất cũng nhanh không kém. Sau mấy
lần hô hấp thì hoàn toàn không còn. Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, hắn quay
đầu nhìn ra bốn phía. Không gian xung quanh vẫn yên tĩnh, không có dấu
hiệu bất thường nào, giống như hắn vừa mới lâm vào ảo giác chứ không
phải là sự thật.
“Sao lại có cảm giác ấy nhỉ?” Mạnh Hạo chần chừ, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía trước.
Cùng lúc đó, ở một nơi rất xa trong biên giới Triệu quốc. Trên một
dãy núi, có một lão giả mặc trường bào màu lam đang khoanh chân ngồi.
Lão đang nhắm mắt, đưa tay bấm pháp quyết thì từ từ mở mắt ra, nhìn về
phương xa.
“Thì ra là ở đó. Tam tông kia muốn giấu lão phu sao?” Lão nhàn nhàn
nói, sau đó đứng dậy bước đi, thân thể biến mất như chưa từng tồn tại.
***
Lưu Đạo Vân đang bay nhanh. Lúc trước bị Mạnh Hạo bỏ lại làm hắn chỉ
biết căm hận nhìn theo bóng lưng đối phương, trong lòng lộ ra sát ý mãnh liệt.
Hắn hận Mạnh Hạo thấu xương. Vì thanh thiết thương mà gây ra huyết
án, khiến tu chân giới nước Triệu chê cười, thậm chí chút nữa còn làm
cho hai tông môn đại chiến với nhau. Tuy cuối cùng trận chiến đó không
xảy ra nhưng hắn đã phải trả một cái giá rất lớn.
Nhớ lại lần gặp mặt ba vị trưởng lão của ba đại tông môn, hắn bị trói vào trụ Đăng Phong, bị người ta dùng roi lửa quất gần trăm roi, đau đớn vô cùng. Hận ý của hắn đối với Mạnh Hạo cũng theo đó mà tăng lên tới
cực hạn.
So với những người khác, hắn hoàn toàn không có ý định bắt giữ đối
phương. Tính toán của hắn chỉ có một: phải giết chết Mạnh Hạo!
Giết đối phương có thể khiến cho tông môn không hài lòng, nhưng từ
lâu hắn đã tính tới phương án rời khỏi tông môn, thậm chí rời khỏi nước
Triệu. Nam Vực vốn rộng lớn, tu chân giới có ở khắp nơi. Hắn đạt tới
Ngưng Khí tầng thứ chín, không sợ sẽ không có chỗ dung thân. Đợi ngày
sau tu vi tịnh tiến, hắn nhất định sẽ trở lại nước Triệu để rửa nỗi hận
bị người khi nhục, nhất định phải tiêu diệt Phong Hàn Tông.
Hắn đang dùng toàn lực bay rất nhanh, mong sớm tìm được Mạnh Hạo trước các cường giả Trúc Cơ khác.
“Mạnh Hạo! Dù ngươi có trốn chỗ nào ta cũng nhất định sẽ tìm ra.”
Sát ý trong mắt Lưu Đạo Vân hiện ra mãnh liệt. Hắn nghĩ tới túi trữ
vật mượn được cùng bao nhiêu tâm huyết bỏ ra, chuyện đánh chết Mạnh Hạo
hẳn là không có gì khó.
Bước vào vùng núi hoang, Lưu Đạo Vân trên tinh kiếm bay lượn bốn
phía. Hắn dùng thân phận đệ tử nội môn và tu vi Ngưng Khí tầng thứ chín
để truyền tin cho các đệ tử khác trông tông môn, khi phát hiện Mạnh Hạo
phải ngay lập tức báo cho hắn biết.
Không lâu sau, đang bay giữa không trung, Lưu Đạo Vân bỗng vỗ tay vào túi trữ vật. Trong tay hắn là một ngọc giản đang phát sáng. Hắn đưa lên mi tâm rồi cười lớn, chuyển hướng lao thẳng tới chỗ tên đệ tử đã truyền âm cho hắn.
Sau thời gian nửa nén hương, Lưu Đạo Vân đã tới nơi. Hắn liếc mắt đã
nhìn thấy tên đệ tử Phong Hàn Tông bị một kiếm của Mạnh Hạo xuyên thấu
qua mi tâm. Đồng thời với lúc nhìn thấy Mạnh Hạo, hắn thấy đối phương
cũng quay đầu nhìn mình, nhíu mày. Sau đó, xung quanh xuất hiện không ít thân ảnh của tu sĩ thuộc ba đại tông môn.
Vừa rồi ra tay giết chết đối phương, Mạnh Hạo muốn rời đi thật nhanh
nhưng vẫn không ngăn được đối phương dùng ngọc giản truyền ra ngoài.
“Mạnh Hạo!” Lưu Đạo Vân gầm lên, tay phải bấm pháp quyết. Phi kiếm dưới chân lập tức rời khỏi lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
“Xem ngươi làm sao trốn thoát đây? Hôm nay, Lưu mỗ nhất định chém
ngươi thành muôn mảnh, có vậy mới giải được mối hận trong lòng ta.” Lưu
Đạo Vân đưa ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn Mạnh Hạo.
Trong mắt Mạnh Hạo cũng lóe ra quang mang, đang muốn ra tay thì trong lòng chấn động, hắn lui vội về phía sau. Thanh phi kiếm đang lao tới bị một cơn gió lớn thổi bay. Cùng lúc đó, một thân ảnh già nua xuất hiện.
Đó là một lão giả mặc trường bào màu lam, trên mặt lấm tấm đồi mồi, hai
mắt như sao sáng chấn nhiếp tinh thần người khác. Đôi mắt ấy như có ẩn
chứa mặt trăng khiến người nhìn vào có cảm giác bị mất phương hướng. Lão mặc trường bào có thêu một đồ án hoa văn kỳ dị như một tế đàn tỏa ra tà ý.
“Oán khí thật đậm!” Lưu Đạo Vân liếc nhìn lão giả, nhẹ nói. Trong lúc đó, Mạnh Hạo có cảm giác toàn thân bị trói cứng, sắc mặt đại biến,
trong lòng hắn chấn động mạnh. Sắc mặt Lưu Đạo Vân cũng biến đổi, lui về sau hai bước rồi ôm quyền thi lễ.
“Vãn bối Lưu Đạo Vân bái kiến Thiên Cơ thượng nhân.”
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện thêm sáu bóng người. Mạnh Hạo trầm
mặc khi nhìn thấy sáu người này, chính là những lão quái Kết đan đã
khiến cho Kháo Sơn Tông phải giải tán lúc trước, trong đó hắn vẫn có ấn
tượng rất lớn với nữ nhân duy nhất trong số ấy.
Theo sau sự xuất hiện của sáu người này, trên bầu trời lại hiện ra
thêm hơn mười thân ảnh. Nhưng người này đều có thể phi hành, tạo ra
tiếng động vang đội tản ra bốn phía khiến chim chóc, thú hoang bay tán
loạn, run rẩy. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo đưa mắt nhìn từng người, dừng lại một lúc trên người tu sĩ
đạt tới Trúc Cơ có tính tình nóng nảy ngày đó muốn ra tay với mình. Uy
áp mãnh liệt bao trùm bốn phương tám hướng, trong đó ản hàm không ít
những ánh nhìn oán độc.
Mạnh Hạo bắt đầu lo lắng. Hắn biết rõ hôm nay khó thoát nhưng thần
sắc dần khôi phục lại. Hắn thở sâu, chỉ trầm mặc nhìn cường giả bốn phía mà không lên tiếng.