Mạnh Hạo cau mày, khoảng cách từ hai thanh kiếm gỗ
đến Thượng Quan Tu khoảng hơn ba tấc, nhưng ở giữa lại có một màn chắn,
tu vi của hắn bây giờ không cách nào xuyên qua được.
Dù sao thì lúc này Thượng Quan Tu gần như bước qua khỏi cảnh giới
Ngưng khí cảnh, y đang nhanh chóng đột phá vào Trúc cơ cảnh. Một khi Đan hồ trong cơ thể y ngưng tụ thành Đạo đài, cho dù Mạnh Hạo là Ngưng khí
tầng chín thì vẫn không thể chống đỡ nổi một chiêu mà bị giết chết.
Chênh lệch giữa Ngưng khí và Trúc cơ là một điều hiển nhiên, như sự
tồn tại bất biến của trời đất. Nếu không phải là là một tồn tại nghịch
thiên thì Ngưng khí không thể nào giết được Trúc cơ. Hai cảnh giới này
như là một đứa trẻ yếu ớt và một người trưởng thành khỏe mạnh lực lưỡng. Cho dù người trưởng thành này suy yếu thế nào cũng dư sức bóp chết đứa
trẻ.
Tình cảnh hôm nay cũng tương tự vậy, chỉ không tới nửa canh giờ nữa,
một tu sĩ Trúc cơ sẽ đường hoàng xuất hiện trước Mạnh Hạo. Hắn không có
lấy một cơ hội giãy dụa dù là nhỏ nhất.
Thời gian qua càng nhanh, xác suất bỏ mạng của hắn càng lớn. Dù còn
nửa canh giờ, hắn cũng không thể bỏ chạy, vì Thượng Quan Tu đã từng nói
sẽ giết bằng được hắn cho dù có chạy trốn tới cùng trời cuối đất.
“Làm sao bây giờ…” Hai mắt Mạnh Hạo đỏ vằn, trong lúc hắn đang vò đầu bứt tóc thì sắc mặt Đổng Hổ dưới chân núi cũng tái nhợt, y cũng có thể
đoán ra sắp tới sẽ hung hiểm như thế nào. Lúc này Đổng Hổ cũng cắn răng
lại, trở nên quyết tuyệt.
“Mạnh Hạo.” Theo tiếng kêu của Đổng Hổ, hai tay hắn liền bấm niệm
pháp quyết sau đó vỗ mạnh vào ngực phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi
vừa phun ra liền biến thành một đám huyết vân. Đồng thời hạt châu chí
bảo của hắn cũng không còn ở trong huyết cầu nữa mà bay thẳng tới trước
mặt Mạnh Hạo.
“Hạt châu này là bản mệnh pháp bảo của ta, giúp ngươi một tay.”
Vừa nói xong, sắc mặt Đổng Hổ tái nhợt, kiệt sức ngất đi. Còn hạt
châu sau khi hút hết huyết vân kia liền tỏa ra ánh sáng màu máu đỏ chói. Nhanh chóng bay tới gần bao phủ toàn thân Mạnh Hạo trong huyết quang.
Ngay lập tức, Mạnh Hạo cảm nhận rõ được tu vi bản thân trong chớp mắt được đề thăng lên một tầng nữa!
Đan hải vàng rực trong cơ thể hắn đang điên cuồng sôi sục, không
ngừng mở rộng, kích thước gần như tăng gấp đôi. Có thể hình dung lúc
trước vốn là đan hải vô tận không thấy bờ bến, lúc này đan hải của hắn
mở rộng căng tràn như muốn phá tung cả cơ thể hắn ra từ bên trong.
Nhìn qua Mạnh Hạo lúc này cũng đã thấy bất phàm, toàn thân bên ngoài hắn đều lóng lánh kim quang.
Yêu đan bên trong cũng không còn dập dềnh mà nhanh chóng xoay tròn,
tỏa ra từng đợt linh lực tràn khắp cơ thể Mạnh Hạo. Trong đầu hắn ầm
vang, xuất hiện một tia khí tức mơ hồ.
Khí tức này cực kì mỏng manh, nhưng lại giống như tia khí tức trong
đan hải của hắn vào lúc vừa mới tiến vào Ngưng khí tầng thứ nhất.
Mạnh Hạo cũng không biết tia khí tức nhỏ nhoi đó chính là linh thức
chỉ có ở tu sĩ cảnh giới Trúc cơ. Cho dù là Thượng Quan Tu lúc này chưa
chính thức bước vào Trúc cơ cũng không có cách nào hình thành được.
Hắn cũng không phải đến cảnh giới Trúc cơ mà là đột phá lên Ngưng khí tầng mười!!! Toàn thân hắn vang lên âm thanh lộp bộp, lại một lượng tạp chất dơ bẩn tiết ra trên người hắn. Thân thể hắn lúc này coi như được
thanh tẩy nhiều hơn những tu sĩ cùng cảnh giới Ngưng khí thêm một lần
nữa.
Ngưng khí tầng mười!
Chẳng những trong óc Mạnh Hạo nổ vang, mà lúc này nhục thể của hắn
cũng trở nên cứng cỏi hơn nhiều. Dường như đột phá lên được tầng mười,
tu sĩ không những có được linh thức, mà lực lượng thân thể cũng sẽ mạnh
mẽ cứng cỏi theo.
Tại Tu Chân giới, Ngưng khí tầng mười là vô cùng hiếm thấy. Thậm chí
các thế hệ đại năng trong vô số năm vừa qua còn cố công tìm hiểu xem
trong Ngưng khí cảnh có tầng mười hay không? Nếu có, thì có lẽ cũng có
Ngưng khí tầng mười một, tầng mười hai!
Lý luận này dựa trên việc một số tàn quyển thời viễn cổ cũng thỉnh
thoảng có nhắc đến việc tại thời đó, Ngưng khí kỳ còn có cảnh giới Ngưng khí tầng mười ba! Nhưng trong thực tế, sau thời kì truyền thuyết Viễn
cổ đó, có người ngẫu nhiên tu thành Ngưng khí tầng mười, cũng có một số
hiếm hoi tu sĩ đạt thành Ngưng khí tầng mười một. Những người này về sau đều trở thành là những tồn tại đỉnh cao, phong vân một cõi trong giới
Tu chân.
Còn hôm nay trong giới Tu chân, Ngưng khí tầng mười đã trở thành một truyền thuyết ít người biết đến.
Nhiều đời tu sĩ nghiên cứu về sau đã đưa ra một lí do giải thích cho
việc này tương đối hợp lí mà phần lớn mọi người đều đồng tình. Đó là
việc thời viễn cổ thật sự có tồn tại Ngưng khí tầng mười ba, Nhưng Cửu
vi cực ( Chín là cực hạn), nên tầng thứ đó không phù hợp với ý chí Thiên Địa mà dần dần bị suy yếu chỉ còn lại chín tầng Ngưng khí.
Còn có một thuyết pháp khác bị cho là hoang đường, không được tán
thành cho rằng ý chí Thiên địa Viễn cổ đã chết. Sau đó hình thành nên
một Ý chí Thiên địa mới chỉ tán thành Chín tầng là cực hạn, nên đã cắt
đứt đường tu luyện từ tầng mười trở lên. Bởi vì Ngưng khí tầng mười
chính là cướp đoạt tạo hóa của Thiên địa, nên không được phép tồn tại.
Do không còn đường lên tầng mười, các tu sĩ đến Ngưng khí tầng chín
đành phải Trúc cơ. Nhưng ở thời đại Viễn cổ, tầng chín không phải viên
mãn nên cần phải có ngoại lực tác động. Do đó mới có Trúc Cơ đan.
Nếu có người có thể tìm được con đường tu hành đó, chỉ cần hấp thu
đầy đủ linh khí thì hắn vẫn có thể tiếp tục tu hành theo con đường ở
Thời đại Viễn cổ Ngưng khí mười tầng trở lên.
Đường, là cái quan trọng nhất. Nhưng đáng tiếc là sau thời đại Viễn
cổ, đường đã đứt, thời thượng cổ tuy còn sót lại một số manh mối, nhưng
đến hôm nay dường như mọi thứ đều tuyệt tích, không còn sót lại gì.
Vậy mà hôm nay trên người Mạnh Hạo lại bất ngờ tái hiện, chẳng những
bản thân hắn rung động mà cả Thượng Quan Tu cũng lộ ra vẻ hoảng hốt khó
tin. Hắn làm sao cũng không nghĩ ra Mạnh Hạo vậy mà lại bước được vào
Ngưng khí tầng mười trong truyền thuyết kia.
“Điều đó không có khả năng…. Ngưng khí tầng mười chỉ là một truyền
thuyết. Mà Tầng mười truyền thuyết được gọi là luyện thể cảnh này…mặc dù có thể xảy ra trên lý thuyết, nhưng thực tế từ xưa đến nay là điều vô
cùng hiếm hoi…. điều này không thể xảy ra được!” Vẻ mặt Thượng Quan Tu
hiện lên vẻ không thể tin được
Nếu lúc này Tiểu Hổ không bị ngất đi, hắn cũng sẽ bị chấn động theo.
Hạt châu này mặc dù nhận hắn là chủ, trở thành bản mệnh tu hành của hắn
nhưng sử dụng trên người hắn cũng không có hiệu quả tăng tu vi lên một
tầng như vậy. Tối đa khi sử dụng hắn sẽ phát huy tu vi tăng thêm được
nửa tầng mà thôi, ví dụ như bây giờ hắn là Ngưng khí tầng năm, nhưng
chiến lực thực tế của hắn là nửa bước tầng sáu.
Tóc Mạnh Hạo không gió mà bay lên, hai mắt sáng ngời. Hắn thở sâu,
cảm thụ Đan hải trong người tràn trề linh lực, cảm thụ cái khí tức mỏng
manh kia trong đầu, và cả lực lượng cứng cỏi của thân thể hắn. Dường như lúc này, hắn chỉ giơ tay nhấc chân cũng toát ra sự mạnh mẽ vô cùng.
Nhưng hạn chế trước mắt cũng vô cùng kinh khủng Ngay khi tu vi của
hắn vừa bước vào Ngưng khí tầng mười, thì mối liên hệ giữa thân thể hắn
và phiến thiên địa này bị cắt đứt ngay tức khắc. Dường như toàn bộ lực
lượng thiên địa bên ngoài đều bị ngăn cách với thân thể hắn. Hắn có thể
cảm nhận rõ ràng cảm giác bên trong hắn như có một đứa trẻ mới ra đời
cần phải điên cuồng hấp thu các dưỡng chất, linh khí bên ngoài thiên
địa, nhưng lại bị từ chối một cách dứt khoát nhất.
Thân thể Mạnh Hạo nhìn vẫn là hình dáng thư sinh yếu đuối như trước.
Nhưng thực tế cơ nhục của hắn lại vô cùng mạnh mẽ, khiến hắn có cảm giác chỉ cần tay không cũng dư sức đập vỡ nát cả tường thành. Giờ phút này
hắn cũng không phân tâm nghĩ nhiều, hai mắt sáng ngời nhìn thẳng về phía Thượng Quan Tu vẫn còn mang theo vẻ mặt hoảng hốt không tin được, tay
phải nâng lên đánh một chỉ về phía hai thanh kiếm gỗ.
Một chỉ này của hắn ngưng tụ toàn bộ linh lực Ngưng khí tầng mười,
ngưng tụ một tia linh thức mà Thượng Quan Tu cũng chưa có, cùng với toàn bộ lực lượng thân thể mạnh mẽ đánh vào thanh kiếm gỗ
Đây chính là một chiêu mạnh nhất của Mạnh Hạo. Thậm chí có thể nói
chính là chiêu mạnh nhất cảnh giới Ngưng khí trong toàn bộ giới Tu Chân
nước Triệu này!
Tiếng vang ngân lên, thanh kiếm gỗ dưới một chỉ toàn lực của Mạnh Hạo trong chốc lát phát ra một luồng kiếm ý vô cùng sắc bén, xuyên qua
khoảng cách ba tấc chênh lệnh lúc trước. Mũi kiếm đâm thẳng vào ngực
Thượng Quan Tu, sau đó xuyên qua ngực y, mang theo một luồng máu tuôn ra ngoài.
Thân thể Thượng Quan Tu run rẩy, nhưng hắn không cách nào cử động
được, ánh mặt lộ rõ sự kinh hoảng. Hắn cảm nhận được lượng lớn linh khí
cần thiết cho Trúc Cơ nhanh chóng theo thân thể bị đâm xuyên của hắn
thoát ra ngoài, khiến cho thời gian Trúc cơ của hắn bị kéo dãn ra.
Cũng ngay sau đó, Mạnh Hạo một lần nữa nâng tay phải lên đánh một chỉ lên thanh kiếm gỗ còn lại. Thanh kiếm kia rung lên, ngay lập tức hướng
thẳng tới cổ Thượng Quan Tu.
“Mạnh Hạo, ngươi dám giết ta…” Thượng Quan Tu lúc này kinh hoảng thật sự, vẻ lãnh ngạo và sát cơ của hắn giờ đây đã không còn chút nào. Thay
vào đó chỉ là vẻ giãy dụa không cam lòng chịu chết.
Mạnh Hạo không nói một lời, nheo mắt lại, ngón trỏ phải đụng vào
chuôi kiếm. Thanh kiếm xuyên qua ba tấc bị ngăn cản kia, bay thẳng tới
cổ Thượng Quan Tu. Nhưng ngay lúc đó, y bỗng nhiên nghiêng cổ qua một
bên tránh được vết thương chí mạng. Chỉ để lại vệt kiếm xẹt ngang trên
cổ, một vệt máu lại phun ra.
Cho dù vậy Thượng Quan Tu chỉ thêm sợ hãi và kinh hoảng. Y cảm nhận
rõ ràng tính mạng y đang suy yếu, linh lực cũng điên cuồng tiêu tán đi
mới khiến cho bản thân y không còn cứng ngắc mà có thể nghiêng nhẹ đầu
tránh được nhát kiếm kia.
“Mạnh Hạo, lúc trước giữa ta và ngươi cũng không tính là cừu hận đến
mức không thể hóa giải được. Hôm nay mong ngươi thả ta…ta nguyện đưa ra
phương thuốc cổ truyền Thái Linh kinh cho ngươi…” Thượng Quan Tu lúc này đã cực kì hoảng sợ, tuy nhiên hắn chưa kịp nói xong thì hai thanh phi
kiếm đã bay đến xuyên qua ba tấc phòng hộ, đâm vào ngực y, máu bắn ra
tung tóe. Thượng Quan Tu kêu lên thảm thiết đi kèm là sự suy yếu và
tuyệt vọng.
Cho dù hắn có nói ra Thái Linh kinh, ánh mắt Mạnh Hạo vẫn bình thản
không để ý tới. Hôm nay hắn nhất định phải giết được đối phương, mặc kệ y có nói gì đi chăng nữa.
Tính cách của hắn là vậy. Một khi đã quyết thì nhất định sẽ không dễ dàng thay đổi.