Trong chớp mắt ấy, con ngươi của Đinh Tín co rút
mãnh liệt. Một cảm giác nguy hiểm liên quan tới tính mạng bỗng hiện lên
trong đầu hắn, cũng là cảm giác hắn gặp lần đầu từ khi xuất hiện ở nước
Triệu xa xôi này. Lúc trước hắn ở tại Nam Vực, vốn nghĩ rằng khi tới
đây, chỉ cần hắn không trêu trọc tới tu sĩ có tu vi đạt tới Trúc Cơ nào
thì sẽ không bị nguy hiểm.
Giữa lúc cấp bách, hắn không do dự mà cương quyết nâng tay phải lên, ngón tay hướng vào mi tâm.
Một cỗ lực lượng mênh mông cuồn cuồn tỏa ra từ trên người hắn, bắt
đầu từ huyệt Thiên Linh sau đó ngưng tụ lại, hóa thành một thân ảnh.
Người này mặc áo bào tím, quay lưng về phía hai thanh phi kiếm. Trong một thời gian ngắn, uy áp khó có thể hình dung bộc phát, tử khí khuyếch tán làm ngưng trệ tấm lưới lớn đang chụp xuống.
Sắc mặt Đinh Tín đã trở nên trắng bệch. Nhân lúc tấm lưới ngưng lại,
hắn nhanh chóng lui về sau. Hai thanh kiếm gỗ lại không bị tử khí ảnh
hưởng, vẫn xuyên thấu qua lớp sương mù mà lao tới phía hắn.
“Sao có thể như vậy?” Da đầu Đinh Tín như muốn tê dại, vẻ mặt kích
động kịch liệt. Hắn không ngờ hai thanh phi kiếm bằng gỗ Mạnh Hạo xuất
ra lại có thể vượt qua thần thông để bảo vệ tính mạng của mình.
Thuật pháp này chính là tông môn ban cho hắn, thông thường có thể
chống lại một kích toàn lực của tu sĩ đạt tới Trúc Cơ, mà mỗi đệ tử như
hắn cũng chỉ có thể thi triển một lần. Nhiều năm qua hắn chưa từng phải
dùng tới. Hôm nay hắn thi triển, tuy mới dùng tới một nửa uy lực nhưng
lại không cách nào ngăn cản hai thanh phi kiếm bằng gỗ kia.
“Đó là phi kiếm gì?!”
Đinh Tín đã hoảng hốt, đứng trước hiểm nguy hắn bất chấp hậu quả, cắn răng, gầm lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu lớn. Ngụm máu này tập
trung gần như toàn bộ tu vi của hắn, tuổi thọ của hắn, sau khi thi
triển, sẽ phải mất thời gian rất lâu mới có thể khôi phục lại.
Vừa lúc máu tươi của hắn phun ra, sau đó nhanh chóng hóa thành màn
sương đỏ hút lấy màn sương tử khí màu tím trên đỉnh đầu hắn. Hắn quát
khẽ.
“Tử Khí Đông Lai!”
Thân ảnh mặc áo bào tím đang quay lưng về phía Mạnh Hạo chậm rãi quay người lại, khuôn mặt không hiện lên rõ ràng mà bị bao phủ bởi màn sáng
màu tím.
Thân thể Mạnh Hạo bị chấn động kịch liệt, toàn thân đau nhức. Hắn
liên tục lui về phía sau, phun ra liền mấy ngụm máu tươi. Toàn thân hắn
kêu lên răng rắc, ý thức dần trở nên mơ hồ, sau đó rơi xuống mặt nước
rồi chìm hẳn.
Ngay lúc đó, hai thanh phi kiếm bằng gỗ rung lên, một thanh chuyển
thành màu tím. Nó không lao về phía trước mà quay trở lại, cũng lao
xuống mặt nước.
Đinh Tín không tiếc suy giảm tuổi thọ, đánh mất tu vi, dùng toàn lực
để duy trì pháp thuật bảo vệ tính mạng. Thanh phi kiếm còn lại, khẽ run
lên nhưng không hề dừng lại mà đâm thẳng vào ngực Đinh Tín, xuyên thấu
ra phía sau.
Sau khi linh lực điều khiển nó đã mất hết, nó mới rơi xuống mặt hồ.
Đinh Tín bị phi kiếm xuyên qua ngực nhưng không trúng tim, hơn nữa
phi kiếm cũng bị ảnh hưởng của Tử Khí Đông Lai nên mới giữ được mạng.
Hắn kêu lên thảm thiết, máu tươi không ngừng chảy ra từ ngực và miệng.
Tóc tai hắn bù xù, áo bào trắng đã bị máu nhuộm hồng. Hai mắt hắn đỏ
sậm, tay phải che ngực, hắn hét lớn.
Từ khi xuất đạo tới giờ, dù có chiến đấu với người khác cũng chưa
từng bị thương nặng như vậy. Hôm nay xuất hiện ở nơi vằng vẻ của cái
nước Triệu nhỏ bé này, hắn lại bị một tên tiểu tu sĩ làm cho bị thương
nặng, tiêu hao cả thuật pháp bảo mệnh vô cùng trân quý. Hắn cúi đầu,
nhìn xuống dòng Bắc Hải với ánh mắt đầy âm trầm.
“Khiến ta phải xuất ra Tử Khí Đông Lai, ngươi không thể toàn mạng.
Nhưng ta vẫn hận, không thể băm vằm ngươi ra để hả nỗi giận trong lòng.”
Lồng ngực Đinh Tín đau như xé, tu vi của hắn đã hạ xuống chỉ còn ở
Ngưng Khí tầng thứ tám, còn ảnh hưởng tới thọ nguyên như thế nào hắn
cũng không biết ngay lúc này được. Sắc mặt hắn trắng bệch, lấy ra một
viên đan dược rồi nhanh chóng nuốt vào. Chợt hắn biến sắc, hoảng sợ vô
cùng.
“Sao linh lực của ta lại nhanh chóng biến mất theo vết thương do thanh phi kiếm kia gây ra thế này?”
Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, lúc này khiến hắn há mồm trợn
mắt không thể tin nổi. Hắn mặc kệ vết thương trên ngực, tiến thẳng về
phía trước. Hắn nhất định phải tìm được thi thể của Mạnh Hạo và hai
thanh phi kiếm bằng gỗ kia.
Ở sâu bên trong dòng Bắc Hải, thân thể Mạnh Hạo đang từ từ chìm
xuống. Hai mắt hắn nhắm nghiền, không nhúc nhích. Đinh Tín không tiếc tu vi và hảo tổn thọ nguyên để thi triển Tử Khí Đông Lai nhưng uy lực so
ra vẫn còn kém một kích của tu sĩ đạt tới Trúc Cơ, nhưng cũng không kém
một kích toàn lực của tu sĩ đạt tới Ngưng Khí đỉnh phong là bao. Mạnh
Hạo mới đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tám, việc hắn còn sống hay không,
không ai có thể đoán chắc.
Lúc này, trừ linh hồn đang được bao phủ bởi một ngọn lửa với vẻ không cam lòng, toàn thân hắn đã lạnh buốt. Lúc ngọn lửa tắt, cũng là lúc hắn rời bỏ thế gian. Kinh mạch của hắn đứt gãy nhiều chỗ, huyết nhục mất đi sinh cơ đã trở nên ảm đạm, đan hải cũng trở nên khô héo…
Nhưng hắn không cam lòng!
Hắn không cam lòng chết đi như vậy, nhưng tu chân giới vốn là mạnh
được yếu thua, hắn đã phản kháng với tất cả khả năng của mình. Tính mạng hắn như ngọn lửa ngày càng ảm đạm. Thế giới quanh hắn yên tĩnh vô cùng.
Bất chợt, từ trong lòng Bắc Hải truyền tới một tiếng thở dài. Tiếng
thở mang theo tang thương vô tận, quanh quẩn không dứt. Từ sâu trong
lòng nó xuất hiện gợn sóng, vòng qua vòng lại rồi bao phủ lấy thân thể
của Mạnh Hạo. Trong vòng bao phủ ấy, toàn thân hắn phát ra ánh sáng nhu
hòa.
Theo màn sáng ấy truyền ra, linh khí bên trong lòng hồ từ bốn phương
tám hướng dũng mãnh tràn vào cơ thể, không ngừng tu bổ kinh mạch toàn
thân Mạnh Hạo. Từng luồng tơ máu màu tím tràn ra ngoài cơ thể thao lỗ
chân lông hòa tan trong nước hồ.
Thương thế do Tử Khí Đông Lai gây ra đã hoàn toàn biến mất. Không chỉ vậy, tất cả thương thế Mạnh Hạo phải chịu trước đó cũng theo đó mà khôi phục như bình thường. Kinh mạch toàn thân hắn được đả thông, huyết mạch vốn mất đi sức sống lại một lần nữa tràn đầy sinh cơ.
Đan biển héo khô trong cơ thể hắn vang lên tiếng nổ lớn, sau đó linh
khí không ngừng tràn vào. Tu vi Ngưng Khí tầng thứ tám lúc trước tịnh
tiến không ít, thiếu chút nữa là đạt tới tầng thứ chín. Viên đan yêu
phập phồng trong làn nước tản ra quang mang yêu dị. Theo từng tia sáng
phát ra, yêu khí sinh ra do việc hắn nuốt yêu đan vào người đã bị hấp
thu hết, mà viên yêu đan này sau khi hấp thu yêu khí lại càng tỏa sáng
hơn trước.
Mạnh Hạo mở mắt. Ánh mắt hắn bình tĩnh không chút gợn sóng. Không
giật mình. Không kinh ngạc. Khi quyết định chiến đấu trên dòng Bắc Hải
này, hắn đã đánh cược với chính mình. Hắn đánh cược Bắc Hải chi yêu sẽ
xuất thủ tương trợ.
Sau khi mở mắt, Mạnh Hạo chậm rãi đứng lên. Dưới chân hắn là đáy hồ,
bình thường chẳng khác nào một thế giới tối tăm lại đang được không ít
ngân sa phát ra hào quang chiếu sáng bằng thứ ánh sáng mông lung, huyền
ảo.
Từ đó, Mạnh Hạo nhìn thấy một chiếc thuyền đã bị tàn phá chìm dưới
đáy hồ. Quan sát kỹ hơn, hắn nhận ra đây chính là chiếc thuyền ngày đó
đã đưa hắn qua sông.
Mạnh Hạo ôm quyền, hướng về con thuyền rồi cúi đầu thật sâu.
Vừa lúc đó, đáy hồ yên tĩnh chợt vang lên tiếng cười của nữ nhân như
tiếng chuông bạc vờn quang bốn phía. Mạnh Hạo không biết nơi phát ra
tiếng cười nhưng con ngươi hắn co rút, chăm chú nhìn về phía đáy hồ.
Từ đáy hồ chợt xuất hiện một cánh tay bằng Ngân Sa tỏa sáng như ngọc, sau đó dần ngưng tụ lại thành thi thể rất nhiều cô gái. Những người con gái này bị mái tóc dài màu đen che đi khuôn mặt, toàn thân phiêu phù
trong mặt nước. Những con mắt nhắm lại, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần.
Mạnh Hạo nhìn thấy những thi thể này thì vô cùng kinh ngạc. Những cô
gái này nhìn giống nhau như đúc, nhìn qua thì tuổi tác cũng không có sự
khác biệt nào.
Trong lúc Mạnh Hạo còn chưa hết rung động, từ con thuyền bị tán phá
kia có một tiểu cô nương đi ra, mỉm cười nhìn hắn. Nụ cười mang theo
chút ngại ngùng, thoạt nhìn rất ngây thơ chất phác. Hắn nhớ tới tiểu cô
nương trên con thuyền lúc trước, khi lớn lên chắc không khác gì người
con gái đang đứng trước mặt hắn lúc này.
“Đại ca, ngươi có muốn ở lại đây mãi cùng với ta không?”
Cô gái mở miệng cười, vừa dứt lời thì mấy chục thân thể đang phiêu
phù quanh đó đồng loạt dừng lại, ngẩng đầu như đang nghe ngóng câu trả
lời của Mạnh Hạo.
Tinh thần Mạnh Hạo chấn động kịch liệt, từ trong não bộ vang lên một
tiếng nổ lớn. Theo tiếng nổ ấy, khung cảnh đang diễn ra trước mắt hắn
chợt vỡ tan…
Lúc này, Mạnh Hạo mới bừng mở mắt. Hắn vẫn đang chìm dưới làn nước hồ nhưng còn cách đáy hồ một khoảng rất xa. Không hề có con thuyền lúc
trước, không có những thi thể con gái, càng không có tiếng cười trong
trẻo của tiểu cô nương kia.
Sau một hồi sửng sốt, hắn phát hiện thân thể hắn đã khôi phục hoàn
toàn. Trầm mặc một lúc, hắn mới cúi đầu, nhìn về phía xa xa. Hắn biết,
những gì vừa xảy ra không phải là hư ảo. Hắn yên lặng nâng tay lên,
hướng về đáy hồ, cúi đầu thật sâu.
“Hai lần đại ân này, Mạnh Hạo sẽ mãi không quên. Ta chỉ đoán rằng
tiền bối muốn hóa biển, mong tiền bối bảo trọng. Mạnh mỗ hứa, nếu có một ngày tu vi thông thiên nhất định sẽ đến tương trợ. Nếu còn chuyền gì
khác cần tới Mạnh mỗ, xin tiền bối cứ nhắc nhở.”
Mạnh Hạo cúi đầu một lúc lâu, sau đó đứng thẳng người, quay người đi
về phía mặt hồ. Cùng lúc ấy, trong lòng hồ Bắc Hải, hai thanh phi kiếm
bằng gỗ chợt rung lên rồi lao thẳng tới vị trí của hắn.
Trong hai thanh phi kiếm ấy có một thanh đang được Đinh Tín tìm kiếm
nhìn thấy, định thu lại. Hắn thấy thanh phi kiếm tự động rời đi thì giật mình, trong mắt ánh lên một tia kỳ dị rồi nhanh chóng đuổi theo.
“Không ngờ bảo vật này lại có thể thông linh! (câu thông với linh
hồn)” Trái tim Đinh Tín đập loạn, hận mình không thể nhanh chóng đuổi
kịp thanh phi kiếm phía trước.