Mạnh Hạo đã từng tới huyện Vân Khai mấy lần rồi,
chủ yếu là để mua ít giấy viết và mực. Tài chủ ở nơi này rất nhiều, lại
cần lấy văn nhân để làm đẹp quan hệ nên ở nơi này vị trí của văn nhân
khá cao.
Sau ba năm, nơi này vẫn không khác trước là bao. Mạnh Hạo đi trên
đường, nhìn quanh quán xá, cửa hàng hai bên đường đều treo đèn lồng có
viết những câu chữ như rồng bay phượng múa.
Theo lời Tiểu bàn tử nói, cha hắn là tài chủ đệ nhất ở huyện Vân
Khai. Sản nghiệp của nhà hắn trải đều phải tới hơn nửa cái huyện này.
Những cửa hàng có treo chữ Lý thì đều là cửa hàng của nhà hắn.
Sau khi nghe ngóng, Mạnh Hạo đã biết nơi ở của Tiểu bàn tử. Hắn cất
bước đi, tới lúc hoàng hôn buông xuống thì tới một địa điểm chiếm diện
tích cực lớn, bên trong lầu các mọc lên như rừng, bảng hiệu treo chữ Lý
phủ rất dễ thấy. Ở cửa ra vào còn có gia đinh trông coi, trong phủ người qua kẻ lại rất náo nhiệt.
Mạnh Hạo nhìn qua liền mỉm cười, sau đó bước vào bên trong.
Lý phủ rất lớn, ở giữa có một đình viện. Lúc này, trong đình viện
đang vang lên tiếng ca múa, còn có một nam tử trung tuổi mặc áo bào quý
giá, vẻ ngoài khá giống với Tiểu bàn tử đang đứng đó, vẻ mặt nghiêm
trọng. Ngồi bên ông là một thanh niên còn trẻ, vẻ mặt cuồng ngạo. Hắn
đang bưng chén rượu, ánh mắt sắc lạnh nhìn đám con hát phía trước.
“Sao vẫn còn chưa tới?” Tên thanh niên nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
“Kính xin Triệu công tử chờ cho một lát, con dâu nhà ta vốn tính tình chậm chạp.” Phụ thân Tiểu bàn tử làm ra vẻ khuất phục, cúi đầu cười làm lành. Cách đó không xa có một nha hoàn đi tới, theo sau là một cô gái
mặc váy dài, đầu đội trâm phượng, dung nhan thanh tú xinh đẹp nhưng sắc
mặt lại hoảng hốt, thân thể run rẩy.
“Cha…”, cô gái tới gần, hướng về phía phụ thân của Tiểu bàn tử hạ thấp người thi lễ.
“Tương nhi, vị này chính là đại công tử của Triệu gia ở huyện Vân
Hải. Ngươi tới kính rượu cho công tử đi.” Phụ thân Tiểu bàn tử khẽ nói,
ánh mắt có lỗi nhìn người con dâu trước mặt. Con trai ông mất tích nhiều năm nhưng người con dâu này chưa từng dễ dãi với ai, chưa từng oán hận
một câu nào mà vẫn luôn hiếu thuận với ông.
“Xin chào Triệu công tử.” Nữ tử sợ hãi nhưng cũng hiểu, trong nhà
đang gặp hoàn cảnh khó khăn nên nhẹ giọng nói. Nàng tiến lên cầm bầu
rượu rót vào chén, hai tay bưng lên đưa tới trước mắt vị Triệu công tử.
Triệu công tử nuốt nước miếng mấy lần. Cô gái đứng trước mặt hắn đã
khiến hắn phát hỏa trong lòng từ lâu, khuôn mặt lộ ra một nụ cười dâm
đãng, hai tay đưa ra đỡ lấy chén rượu nhưng cố tình đặt tay lên tay cô.
Nữ tử bị giật mình, lùi lại phía sau mấy bước làm rơi chén rượu xuống
đất.
“To gan!” Triệu công tử đảo mắt một vòng, đá bay cái bàn trà ra
ngoài, đống đồ ăn trên mặt bàn rơi xuống mặt đất thành một mớ lộn xộn.
Hắn giơ một ngón tay chỉ vào người phụ thân của Tiểu bàn tử quát.
“Lý Đại Phú! Ta cho ngươi biết, đệ đệ của ta ra ngoài sẽ trở về. Hiện giờ hắn đã là tiên nhân, hắn muốn lấy hết tài sản của Lý gia các ngươi
nhưng ta thương tình nói mấy lời đỡ giúp nên các ngươi mới giữ lại được
như hiện giờ, các ngươi lại giám làm nhục ta như vậy?”
“Ngươi câm miệng cho ta! Ta nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay ta sẽ
không để yên. Nếu ngươi thức thời, đêm nay đưa con dâu tới hầu hạ bổn
công tử thì trước mặt đệ đệ ta sẽ nói tốt cho mấy lời. Bằng không, …
Hừ!” Triệu công tử cười lạnh, đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía nữ tử lộ ra
dâm ý. Khuôn mặt nàng đã trắng bệch, tái nhợt.
Sắc mặt của phụ thân Tiểu bàn tử cũng xám ngắt. Lúc đầu đối phương
chỉ yêu cầu gọi ra để mời rượu nên ông mới đồng ý. Hiện giờ đối phương
quá phận như thế, ông cắn răng nghĩ tới con trai đã mất tích, bản thân
mình không bảo vệ nổi cho con dâu thì sống còn ích lợi gì.
“Biến! Ngươi cút mau cho ta. Người đâu, mang tên này tống ra khỏi Lý
phủ cho ta. Lý phủ ta dù có táng gia bại sản cũng không để Triệu gia khi nhục.” Ông quát lớn.
“Uy phong thật lớn.” Triệu công tử cười lạnh, xoay người rời đi, trong mắt đã lộ ra sát cơ.
Buổi tiệc kết thúc, nữ tử cắn môi, hai hàng nước mắt chảy xuôi. Nàng
đang cúi đầu muốn nói gì đó thì phụ thân của Tiểu bàn tử đã lên tiếng.
“Ngươi không cần để ý tới việc này. Thiên hạ này còn có vương pháp.
Các ngươi tiễn tiểu thư về phòng.” Phụ thân Tiểu bàn tử nói xong, có mấy hạ nhân tiến lên đỡ nữ tử rời đi. Không gian xung quanh bỗng trở lại
yên tĩnh, thân thể của ông run lên, lão đảo ngã về sau mấy bước, cả
người như già đi mấy tuổi.
Ông lắc đầu, đi về phía trước. Một lúc sau ông bước tới bên ngoài một căn phòng, đẩy cửa bước vào. Căn phòng này thoạt nhìn rất xa hoa nhưng
khắp nơi tồn tại rất nhiều vết răng cắn.
“Phú Quý, ngươi đã đi đâu, sao còn chưa trở lại…”. Ông ngồi trên một
cái ghế tựa, thân ảnh càng như già đi, đưa tay ve vuốt dấu răng, thì
thào tự nói với chính mình.
“Hắn đang sống tốt lắm.” Đúng lúc đó, một thanh âm bình tĩnh vang
leen, quanh quẩn trong căn phòng. Phụ thân của Tiểu bàn tử ngẩng đầu,
thần sắc hoảng sợ. Ông nhìn thấy một người đứng cạnh cửa sổ căn phòng từ bao giờ. Người này mặc trường bào của văn sĩ, dáng vẻ thư sinh. Đúng là Mạnh Hạo!
“Ngươi…”. Lý Đại Phú đứng dậy, ánh mắt cảnh giác, bước lui về sau mấy bước.
“Ta là hảo bằng hữu cùng tông môn với Lý Phú Quý, tên ta là Mạnh Hạo, là người ở huyện Vân Kiệt.” Mạnh Hạo xoay người, ánh mắt nhìn những dấu răng trên khắp căn phòng sau đó nhìn Lý Đại Phú.
“Mạnh Hạo!” Lý Đại Phú sững người, đột nhiên nhớ tới cái tên này. Nam đó, sau khi con trai của ông mất tích, ông đã tra xét các nơi xung
quanh nên biết có tổng cộng bốn người bị mất tích, trừ nhi tử của ông ra thì đúng là có một người tên gọi là Mạnh Hạo.
“Phú Quý hắn…”. Thân thể ông run rẩy, ánh mắt kích động xen lẫn mong chờ.
“Hiện giờ hắn không có ở nước Triệu nhưng ta nghĩ không bao lâu sau
là có thể trở về.” Mạnh Hạo tiến tới, ngoòi vào một chiếc ghế.
“Chuyện xảy ra ở trong sân vừa rồi ta đã thấy. Ta sẽ ở lại đây mấy
ngày, chuyện đó ta sẽ xử lý.” Mạnh Hạo bình thản nói, sau đó xoay bàn
tay. Một trang giấy xuất hiện, hắn đặt nó lên trên mặt bàn.
“Ngươi dựa theo hình dáng mà chế tạo ba thanh trường thương, một cái
bằng sắt, một cái bằng bạc, cái còn lại bằng vàng.” Nói xong, Mạnh Hạo
nhắm nghiền hai mắt lại.
Vẻ mặt Lý Đại Phú hơi chần chừ, nhưng rồi gật đầu dứt khoát. Mặc kệ
việc này đáng tin tới dâu, nhưng hông thà tin tưởng còn hơn. Ông không
nói thêm lời nào, cầm lấy tờ giấy rồi rời đi.
Lại nói về tên Triệu công tử lúc trước, sau khi rời khỏi Lý gia thì
mang theo tôi tớ trở về huyện Vân Hải. Hắn cắn răng, trực tiếp dùng tay
tát lên mặt mình một cái rõ mạnh rồi mới bước tới bên ngoài đình viện,
bộ dạng cung kính, sợ sệt, thấp giọng hỏi.
“Tiểu đệ, ngươi ngủ rồi à?”
“Chuyện gì?” Một lát sau, thanh âm lạnh nhạt từ bên trong truyền ra.
“Lý gia kia không đông ý với đề nghị của tiểu đệ, còn khi nhục Triệu
gia ta, đánh ta nữa.” Triệu công tử làm bộ dạng khuất nhục, tức giận
nói.
Cửa căn phòng chợt mở ra. Một thiếu niên khoảng mười hai, mười ba
tuổi ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện. Đôi lông mày đẹp trên đôi mắt xanh nhìn
rất tuấn mỹ. Nếu Mạnh Hạo có mặt ở nơi này sẽ lập tức nhận ra, hắn chính là một tên đệ tử ngoại tông của Kháo Sơn Tông, sau khi Âu Dương đại
trưởng lão và chưởng môn Hà Lạc Hoa giải tán tông môn liền quay trở về
nói này. Thiếu niên này cũng chính là đồng tử của Mạnh Hạo, Triệu Hải.
Hắn vốn có cùng tư tưởng muốn trở thành đại tài chủ như Tiểu bàn tử.
Hiện giờ Tiểu bàn tử đã bị người mang đi, hắn trở về liền tìm cách vơ
vét tài sản của đám tài chủ xung quanh. Lý Đại Phú là phụ thân của Tiểu
bàn tử nhưng hắn không biết. Việc này ở trong tông môn cũng không trách
hắn, vì thân nhân người nhà của tu sĩ đều được giấu kín, ít khi lộ ra
cho người ngoài biết.
“Phế vật vô dụng! Ngươi nghĩ ta là kẻ ngu dốt phải không? Vết tát
trên mặt ngươi chính là do ngươi tự làm ra mà thôi.” Triệu Hải hừ lạnh
một tiếng, vẻ mặt chán ghét nhưng dù thế nào, người đứng trước mặt cũng
là ca ca của hắn.
“Mà thôi, mấy ngày gần đây ta đang bế quan đột phá, sau bảy ngày nữa
ta và ngươi sẽ ddi Lý gia một chuyến.” Triệu Hải nói xong thì quay người trở vào trong phòng. Triệu công tử đắc ý cười, quay nhìn về hướng huyện Vân Khai, ánh mắt đầy mong chờ.
Bảy ngày trôi qua rất nhanh. Một hôm, Triệu Hải chắp tay đi ra, bước
sau hắn là Triệu công tử dẫn theo một đám gia đinh, vẻ mặt đầy sát khí
đi thẳng tới huyện Vân Khai.
Bên trong huyện Vân Khai, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trong phòng
của Tiểu bàn tử. Cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ. Mạnh Hạo mở mắt, khẽ
trả lời. Lý Đại Phú đẩy cửa bước vào, theo sau ông là hơn mười gia đinh. Ba người khiêng một cây trường thương đúng như Mạnh Hạo đã dặn.
Trên thân thương khắc hoa văn cổ xưa, mang lại cảm giác xa hoa. Tay
phải Mạnh Hạo đưa lên, hóa thành trảo hướng về thanh trường thương làm
bắng sắt. Thanh trường thương liền bay về phía hắn. Đám người Lý Đại Phú và gia đinh há hốc mồm, khiếp sợ nhìn Mạnh Hạo.
Thiết thương này rất nặng mà Mạnh Hạo lại có thể cách không tiếp lấy
khiến mọi người kinh ngạc. Thân thể Lý Phú Qúy run lên, hai mắt sáng
ngời. Lúc trước ông đã cảm giác Mạnh Hạo này nhất định ko phải là người
bình thường cho nên dù ông còn bán tín bán nghi vẫn y theo lời hắn cho
người làm ra ba thanh trường thương. Lúc này ông đã khẳng định, đối
phương chắc chắn không phải phàm nhân.
Mạnh Hạo gật nhẹ, lần lượt cầm lấy cây thương bạc và vàng thử qua,
sau đó thu chúng vào trong túi trữ vật. Đám gia đinh đứng quanh nhìn
thấy ba thanh trường thương chợt biến mất lại càng hoảng hốt, tinh thần
rung động, quỳ sụp xuống lạy.