“Thì ra là Chu Ngôn Vân đạo hữu.” Mỹ phụ trung tuổi cúi đầu, hơi hạ thấp người. Đại hán khôi ngô Triệu Sơn Lăng cũng ôm
quyền thi lễ, thần sắc có vẻ kiêng kỵ.
Mạnh Hạo nhìn lên trời thấy cảnh tượng ấy thì trái tim muốn nhảy
loạn. Đây là lần đầu tiên hắn được gặp một cường giả như vậy, cũng lần
đầu tiên được thấy người của nhiều tông môn như thế. Ba đại tông môn
này, theo lời Trần Phàm sư huynh thì đều tới từ Nam Vực rộng lớn.
“Nam Vực…” Mạnh Hạo thở sâu. Hứa Thanh đứng bên cạnh hắn ánh mắt bình tĩnh, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Trong đại điện, sắc mặt Trần Phàm chuyển thành trắng bệch. Hắn lùi
lại phía sau, tới khi chạm vào pho tượng của lão tổ thì tay phải nhẹ
nhàng nâng lên, ấn một cái lên bàn tọa. Từ phía dưới chân tượng hiện ra
một lối đi đã bị che giấu.
“Lão tổ, đệ tử Trần Phàm nhất định sẽ bảo vệ lão tổ bế quan bình yên
vô sự, không để ai tới quấy rầy.” Trần Phàm nhủ bụng, toàn thân phát ra
chính khí lẫm liệt. Hắn thở ra một hơi, dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ
không hối tiếc.
Giờ phút này, bên dưới cung điện trong lòng đất. Giữa mật thất Kháo
Sơn lão tổ đang dương dương tự đắc, thần sắc kích động vô cùng.
“Bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm được cửa vào nơi bế quan của ta. Đến
lúc đó, mật thất khai mở là ta có thể thoát ra ngoài rồi.” Lão đang rất
hưng phấn chợt biến sắc.
“Chuyện này… Chết tiệt! Ngươi…, ngươi đang làm gì đó?” Kháo Sơn lão
tổ nhìn cử động của Trần Phàm, cả người bỗng ngẩn ngơ, trơ mắt nhìn cửa
vào khu vực bế quan đã bị đóng kín. Lão không thể tin nổi điều đang xảy
ra.
Đấy chính là vị trí mà năm xưa để đề phòng có chuyện, có cường địch
tiến đến, lão đem phương cách ra vào khu vực bế quan truyền cho người
giữ đại điện, người này chỉ được truyền lại bí mật cho truyền nhân của
mình để phòng ngừa có người ngoài vào quấy nhiễu.
Một khi cơ quan này mở ra, phải có cường giả đạt tới Trảm Linh cảnh
tới, nếu không không có ai có thể tra ra nơi Kháo Sơn lão tổ bế quan ở
chỗ nào. Năm ấy, lão tổ hắn đã rất đắc ý về sự sắp xếp này, cho rằng
nhất định không có một chút sơ hở nào. Nhưng hôm nay, hắn thực không
nghĩ tới đã nhiều năm như vậy, lão đã quên mất việc này thì có người vẫn nhớ và làm đúng như lời dặn ấy.
“Đáng chết! Năm đó ta lưu lại dặn dò, nhất định không được thu đệ tử
trung trực, có nhân cách, không thu đệ tử cẩn thận tỉ mỉ. Cái tên tiểu
tử này, ngươi…ngươi…”, Kháo Sơn lão tổ ngơ ngác ngồi trong mật thất, thì thầm như lẩm cẩm, muốn khóc mà không có nước mắt. Lão nghĩ tới tấm bia
đá, nghĩ tới kế hoạch lão sắp xếp vất vả giờ lại thất bại thì phun ra
một ngụm máu. Đối phương phá chuyện của lão lại chính là một đệ tử hết
lòng đối với tông môn, đối với vị lão tổ là lão khiến toàn thân lão run
rẩy.
Vào thời điểm Kháo Sơn lão tổ đã tuyệt vọng, bên ngoài bầu trời Kháo
Sơn Tông, Chu Ngôn Vân nhìn qua mặt đất, thần thức triển khai bao phủ
toàn bộ Kháo Sơn Tông vào trong. Cùng lúc đó, mỹ phụ trung niên của
Thanh La Tông và đại hán Triệu Sơn Lăng của Kim Hàn Tông cũng đều dùng
thần thức cường đại tìm kiếm từng vị trí một.
Những cường giả của nước Triệu lúc trước còn tỏ ra nhu nhược, giờ
phút này lại vô cùng mạnh dạn, không cam lòng nhìn đối phương thi triển
thân thủ nên cũng dùng thần thức điều tra một lượt.
Sau một lúc, Chu Ngôn Vân của Nhất Kiếm Tông phát giác ra sự tồn tại
của Thái Linh Kinh, đồng thời cũng nhận thấy khí tức của nó tồn tại bên
trong sơn môn, hoàn toàn không ở trên người những đệ tử kia. Hai người
mỹ phụ và đại hán Triệu Sơn Lăng cũng nhíu mày. Hai người không mở
miệng, thân thể từ từ hạ xuống, tự mình tìm kiếm.
Những cường giả của nước Triệu cũng nhốn nháo một phen. Chỉ trong
chốc lát, những thân ảnh này nhoáng lên ở khắp nơi trong Kháo Sơn Tông.
Ba người Mạnh Hạo cũng bị bức phải ra ngoài đại điện nhưng cho tới lúc
hoàng hôn buông xuống cũng không ai tìm ra chút manh mối nào.
Dưới lòng đất cũng có người điều tra, kết quả thu được vẫn chỉ như thế.
Dị tượng trên bầu trời dần tản đi, hóa thành một đạo tinh quang. Theo sự biến mất của dị tượng này, khí tức của Thái Linh Kinh cũng tiêu tán, giống như khí tức này tồn tại là nhờ vào sự xuất hiện của dị tượng kia.
Kháo Sơn Tông trở lại yên tĩnh như trước. Bên trong huyệt động của
Ứng Long trên ngọn Hắc Sơn cũng bị tìm kiếm, nhưng thi thể yêu thú
thượng cổ đã bị Vương Đằng Phi thu dọn hết rồi.
Hoàng hôn sắp tàn, cuộc tìm kiếm cũng chấm dứt. Trên bầu trời, nhân
số của ba đại tông môn đều mang vẻ mặt khó coi. Bọn hắn hao phí không ít linh thạch mới tới được nơi này, bây giờ không tìm được gì, đúng là
không dễ chấp nhận.
“Kẻ này không tệ, ngươi có thể theo ta đi Nam Vực, gia nhập Nhất Kiếm Tông ta.” Chu Vân Ngôn đảo mắt xuống phía dưới, phát hiện ra tư chất
của Trần Phàm, lại thấy được khí tức của hắn thì mở miệng nói, muốn đưa
hắn về Nhất Kiếm Tông.
Lời vừa nói ra, ngón tay phải của hắn nâng lên. Thân thể Trần Phàm
bay lên không trung, xuất hiện trước mắt Chu Ngôn Vân dưới ánh mắt hoảng hốt của Mạnh Hạo, Hứa Thanh và đám đệ tử ngoại môn.
Đám cường giả của nước Triệu lộ ra vẻ mặt hâm mộ. Bọn hắn đều cho
rằng đây là cơ duyên không dễ có được của tên tiểu tử kia, trong khi đó, chưởng môn Hà Lạc Hoa và Âu Dương đại trưởng lão lại trầm mặc, nội tâm
vô cùng phức tạp. Kháo Sơn Tông chỉ là một tông môn nhỏ bé, một tên đệ
tử nội tông có thể tìm được con đường tu hành tốt hơn, hai người bọn họ
cũng cảm thấy cao hứng.
“Đệ tử…”, Trần Phàm dùng ánh mắt phức tạp nhìn hai người Hà Lạc Hoa
và Âu Dương đại chưởng lão đang gật đầu ủng hộ hắn, lại nhìn về phía hai người Mạnh Hạo và Hứa Thanh, thần sắc liền lộ ra vẻ quyết đoán.
“Đa tạ ý tốt của tiền bối, nhưng đệ tử là người của Kháo Sơn Tông,
trong cuộc đời này nhất định sẽ không bái nhập vào tông môn nào khác
nữa.” Trần Phàm ngẩng đầu nhìn Chu Ngôn Vân, quả quyết trả lời. Hắn
hiểu, chỉ cần hắn đồng ý, con đường tu hành phía trước của hắn sẽ rộng
mở hơn nhiều. Hắn cũng rất mong chờ tương lai ấy nhưng đàn ông sinh ra
trên đời, có nhiều việc không muốn làm, cũng có những việc nhất định
không thể làm.
Trần Phàm vừa nói xong, đám cường giả của nước Triệu đều chấn động.
Đối với những tông môn như bọn họ, có được một người đệ tử như thế thật
sự rất đáng quý, nhưng bọn họ đều mang ánh mắt tiếc nuối nhìn hắn. Hắn
dám cự tuyệt Nhất Kiếm Tông, hôm nay khó mà tránh khỏi cái chết.
Hà Lạc Hoa trầm mặc nhìn Trần Phàm, suy nghĩ trong đầu phức tạp hơn nhiều. Hắn thầm than đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy.
Hai mắt Chu Ngôn Vân lóe lên, nhìn Trần Phàm một lúc lâu mới mở miệng nói.
“Ngươi có biết ở Nam Vực, ba chữ Nhất Kiếm Tông đại biểu cho cái gì không?”
Trần Phàm im lặng một lúc rồi gật đầu. Hắn đọc thuộc lòng các điển
tịch, tự nhiên hieẻu được vị trí và địa vị của Nhất Kiếm Tông, là tông
môn đệ nhất tại Nam Vực.
“Ngươi chắc cũng biết ở Nhất Kiếm Tông, Chu mỗ có thân phận gì chứ?”
Thần sắc Ngôn Vân trở nên âm trầm, trong ánh mắt lóe lên một tia sát ý.
Bầu trời bao la phía trên cũng trở nên âm y, không gian xung quanh như
muốn bị xé rách.
“Đệ tử biết Nhất Kiếm Tông, thì không thể không biết Chi tiền bối là
đại hộ đạo trưởng lão, tu vi cao thâm, danh chấn khắp Nam Vực.” Trần
Phàm nhẹ nhàng đáp.
“Thì ra ngươi cũng biết về Chu mỗ, vậy ngươi đã biết mình vừa từ chối cái gì chứ?” Âm thanh phát ra từ người Chu Ngôn Vân càng thêm lạnh lẽo, hàn khí xung quanh càng thêm lăng lệ.
“Nhất Kiếm Tông truyền thừa đã mấy vạn năm, là một thánh địa tu hành
trong giới tu chân, cường giả xuất hiện hết lớp này tới lóp khác, vãn
bối biết rõ.” Trần Phàm ngẩng cao đầu, ánh mắt không hề e dè sợ sệt mà
vô cùng kiên định.
Chu Ngôn Vân nhìn Trần Phàm, chợt cười rộ lên.
“Ta vốn chỉ định cho ngươi trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng tâm tính
của ngươi rất tốt. Được lắm, ta có thể nhận ngươi là đệ tử thân truyền
của Chu mỗ.” Chu Ngôn Vân tươi cười, tay áo phất lên, không để ý tới
việc Trần Phàm có đồng ý hay không, chuẩn bị rời khỏi.
Cùng lúc đó, mỹ phụ trung niên cũng không muốn một phen ra đi phải
trở về tay không, nàng ta chỉ ngón tay về phía Hứa Thanh mở lời.
“Tiểu nữ tử kia cũng không tệ, Thanh La môn ta cũng muốn thu nàng làm môn nhân.” Mỹ phụ này đã sớm chú ý tới Hứa Thanh, thấy bộ dáng nàng
lạnh lùng, lại xinh đẹp nên rất ưng ý. Một ngón tay nâng lên, không chờ
nàng có đồng ý hay không đã kéo nàng lên trên mặt la bàn, hóa thành cầu
vồng lao đi trong ánh mắt hâm mộ của đám đệ tử ngoại tông.
Tiểu bàn tử đang lấy tiểu kiến cọ cọ hàm răng. Hắn chợt nhận ra, sau
khi tông môn giải tán thì hắn đã trở thành người tự do, trong lòng hưng
phấn khi nghĩ tới chuyện quay về huyện Vân Kiệt, quay về nhà. Hắn rời đi đã mấy năm, thời gian này vất vả không ít, sắp tới lúc hắn được hưởng
thụ rồi.
“Đáng tiếc không còn được gặp Mạnh Hạo nữa, nhưng không sao. Hắn
thiếu bạc Chu viên ngoại, ta sẽ trả giúp hắn. Sau khi trở về, ta sẽ thu
hồi tài sản của đám tài chủ mấy huyện lân cận, sau đó là toàn bộ nước
triệu. Ha ha…, Lý Phú Quý ta sẽ trở thành tài chủ lớn nhất Triệu quốc.”
Tiểu bàn tử càng nghĩ càng hưng phấn, hắn không ngừng cọ cọ hàm răng, vẻ mặt mong chờ.
Lúc này trên bầu trời, đại hán Triệu Sơn Lăng của Kim Hàn Tông nhíu
mày. Hắn đã chậm một bước. Tông môn nhỏ bé này có ba đệ tử nội tông thì
hai người đã bị mang đi, hắn đưa mắt nhìn về phía Mạnh Hạo, thấy trên
người đối phương có yêu khí nhàn nhạt thì trầm ngâm. Hắn đảo mắt qua đám đệ tử phía dưới, bỗng ánh mắt sững sờ dừng lại trên người Tiểu bàn tử.
Hắn thấy tiểu hài tử béo mập này đang không ngừng dùng phi kiếm mài giũa hàm răng, trong mắt tỏa ra hào quang mãnh liệt, không còn chú ý tới
Mạnh Hạo nữa.
“Tên béo này tu luyện thế nào mà có thể hình thành một ngụm Linh Nha
vậy? Đây rõ ràng là Linh Nha trong miệng hắn rồi. Hắn nhất định có thể
tu luyện Tuyệt Linh Đại Pháp đã đứt quãng hơn tám trăm năm của tông môn
ta. Lúc này có thể mang hắn về, những lão gia hỏa kia nhất định sẽ coi
hắn quý như trân bảo.” Triệu Sơn Lăng vội nâng tay phải lên, hướng về
phía dưới hình thành trảo thủ, dưới ánh mắt ngây ngô của Tiểu bàn tử
liền nắm hắn nhấc lên.
“Tiểu tử, từ giờ về sau ngươi sẽ trở thành đệ tử nội môn của Kim Hàn
Tông chúng ta.” Trước sự sửng sốt của Tiểu bàn tử, Triệu Sơn Lăng ném
hắn vào trong một cái túi nhỏ màu xám tro, mặc cho hắn khóc lóc kêu gào
thảm thiết.
Triệu Sơn Lăng quay người định rời đi cùng với hai người Chu Ngôn Vân và mỹ phụ của Thanh La Môn thì bất chợt quay đầu nhìn lại Kháo Sơn
Tông, thần thức tản ra tập trung trên người Mạnh Hạo.
Hắn bỗng giật mình, toàn thân khựng lại. Mỹ phụ của Thanh La Môn và Chu Ngôn Vân cũng kinh ngạc nhìn theo.
Thân thể Mạnh Hạo khẽ rung động, trước ánh nhìn của đại hắn này, hán
cảm giác toàn thân đều bị nhìn xuyên thấu, cả yêu đan trong đan hồ cũng
không giấu nổi.
“Đây là…”, Đại hán Triệu Sơn Lăng hốt hoảng, ánh mắt co rút mãnh
liệt. Lúc trước hắn chỉ để ý tới Tiểu bàn tử mà không thèm chú ý tới
những đệ tử yếu ớt khác. Lúc này mạnh mẽ xoay người, xông thẳng về phía
Mạnh Hạo.
“Kẻ này ta cũng muốn!” Hắn cất giọng ầm ầm khiến sắc mặt Mạnh Hạo
rắng bệch, thân thể chịu sức ép như muốn tan nát. Đan hồ bên trong cơ
thể không ngừng run rẩy, yêu đan như bị một lực lượng vô hình hút lấy
muốn lao ra khỏi cơ thể.
Cảm giác đau nhức truyền khắp toàn thân, mồ hôi lạnh chảy xuống ướt
đầm. Cảm giác bị người khác nắm sinh tử trong tay khiến hắn co tay nắm
chặt, ánh mắt gắt gao nhìn lên không trung. Đúng lúc đó, một tiếng nổ
kinh thiên động địa vang lên. Âm thanh ầm ầm truyền tới khiến ba người
Chu Ngôn Vân, Triệu Sơn Lăng và mỹ phụ biến sắc, ánh mắt lộ ra một tia
hoảng sợ.
“Kháo Sơn Tông ta chỉ còn một người nối dõi là hắn. Ai dám động tới hắn!”