Mấy ngày sau, tại vùng giáp ranh giữa Mặc Thổ và
Tây Mạc, Mạnh Hạo mặc áo bào xanh khoanh chân ngồi trên thân một cự
nhân. Cự nhân này gầm nhẹ, chân bước nhanh về phía trước.
Trong tay cự nhân có một tu sĩ người Tây Mạc, nhìn kỹ thì đúng là Cổ Lạp.
Ngày đó, trong lúc thành trì đổ sụp xuống, hắn cùng với man cự nhân
bị mắc kẹt trong cái hố to đen kịt. Sau này, tuy thuật pháp của tu sĩ áo đen tan vỡ, hắc động biến mất nhưmg hắn cùng với cự nhân vẫn bị chôn
vùi dưới lòng đất.
Nếu không nhờ Mạnh Hạo nhớ tới việc này trước khi rời đi thì Cổ Lạp
cùng man cự nhân này sẽ suốt đời không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Con vẹt đứng trên vài Mạnh Hạo, trên mắt cá chân nó buộc một cái lục
lạc do Bì Đống biến thành, vẻ mặt cuồng vọng, ngạo nghễ nhìn bầu trời.
Thỉnh thoảng, nó phát ra một vài tiếng cảm khái giống như đang thở dài,
lại giống như tiếc nuối điều gì đó.
Thứ khiến nó tiếc nuối chính là hơn năm ngàn tu sĩ của Kim Quang Giáo bị Mạnh Hạo để lại Mặc Thổ, trú trong thành Đông Lạc.
Trên người cự nhân đang chạy có một cây Đằng Điều, bộ dáng uể oải,
trên thân nó thi thoảng lại lộ ra vết đâm nhưng nhanh chóng liền lại.
Mạnh Hạo thu được hạt giống Kinh Thứ, hắn có ý tưởng để cho Đằng Điều
thôn phệ nhưng trong thời gian ngắn, Đằng Điều không thể khống chế được
ngay. Nó cần thêm một chút thời gian nữa mới hoàn toàn cắn nuốt được
Kinh Thứ này.
“Mặc Thổ đã loạn rồi.” Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên người cự nhân,
nhẹ giọng nói. Mấy ngày nay hắn đi trong Mặc Thổ có nghe được không ít
tin tức. Hiện giờ, sau khi Thánh Tuyết thành bị hủy diệt, thành trì cuối cùng của Cửu Minh cũng lựa chọn quy thuận, trở thành một bộ phận của
Mặc Thổ cung.
Kim Quang Giáo cũng được Mạnh Hạo an bài đâu vào đấy từ mấy hôm
trước. Hắn cũng để cho Kim Quang Giáo thuộc sở hữu của Mặc Thổ cung.
Tình hình chung đã định, những đối tượng phản kháng đều bị nghiền ép nát bấy.
Từ giờ phút này, nhìn như Mặc Thổ đã được Mặc Thổ cung thống nhất nhưng trên thực tế, đại loạn bây giờ mới bắt đầu phủ xuống.
Tây Mạc có mười bảy bộ lạc chính thức nhập vào Mặc Thổ, có ý muốn
mang nơi này cải tạo lại một lần. Nhưng nơi họ đi qua đều trở thành một
mảnh phế tích.
Đang trầm ngâm, bỗng thần sắc Mạnh Hạo khẽ động. Hắn ngẩng đầu liếc
ra xa, rất nhanh truyền ra ý thức. Thân thể cự nhân đột nhiên dừng lại.
Dùng mắt thường cũng có thể thấy thân thể ấy đang tràn ra hào quang màu
vàng đất. Trong thời gian mười mấy cái hô hấp hắn đã hóa thành một gò
núi nhỏ.
Loại thuật pháp biến hóa này như là bản năng, thiên phú của cự nhân,
dù tu sĩ Nguyên Anh muốn nhận ra cùng cần có chút thời gian.
Sau thời gian một nửa nén hương, từ trên bầu trời truyền tới từng âm
thanh gào rú, mây đen gào thét bay qua nơi này. Bên trong đám mây là
những con kên kên mắt đỏ, toàn thân tản ra mùi hôi thối, làm bốc lên một vùng sương mù màu đen.
Một mảnh thú hải cuồn cuồn khiến cho mặt đất chấn động. Có hơn ngàn
tu sĩ Tây Mạc theo thú hải ầm ầm bay qua. Đi đầu xuất hiện một lá cờ rất lớn, trên có vẽ một cục xương, màu sắc tái nhợt đồng thời lộ ra khí tức tử vong. Nó đại diện cho một bộ lạc Tay Mạc đang bước vào vùng đất Mặc
Thổ.
Sau khi bộ lạc này đi qua, gò núi được cự nhân biến hóa thành chợt
biến đổi, hiện ra thân ảnh ban đầu với Mạnh Hạo ở trên. Mạnh Hạo nhìn
bầu trời phía xa rồi nhíu mày.
“Đây là đệ tứ bộ lạc.” Thời gian có mấy ngày trôi qua, Mạnh Hạo đã thấy bốn bộ lạc Tây Mạc tiến vào Mặc Thổ.
“Vì Mặc Thổ đã thuộc về Tây Mạc nên những bộ lạc này mới tiến vào
chiếm đóng sao?” Hàng lông mày Mạnh Hạo nhíu chặt hơn. Hắn cảm thấy có
điều gì đó không đúng. Những bộ lạc Tây Mạc kia, lúc bay qua có những
người lộ ra cảm giác thở phào nhẹ nhóm khiến Mạnh Hạo nghi hoặc.
“Dù những bộ lạc Tây Mạc này có vấn đề hay không, ta cũng không thể
trở về Nam Vực. Mặc Thổ lại quá nhỏ bé, giữa thời chiến loạn không thích hợp để tu hành. Như vậy, hiện giờ chỉ có đất Tây Mạc là thích hợp nhất
để đi thôi.” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về hướng Tây Mạc, trong mắt lộ ra
một tia kỳ mang (tia sáng kỳ dị).
“Tây Mạc chính là vùng đất mà ta muốn đi.” Từ lúc cự tuyệt lời mời
của gia tộc Hàn Tuyết, Mạnh Hạo đã quyết định sẽ đi Tây Mạc. Chỉ có đi
Tây Mạc hắn mới có thể nghiên cứu sâu thêm về Đồ Đằng, mới có thể hoàn
thiện ý niệm Ngũ Hành trong đầu mình, dùng phương pháp luyện đan luyện
chế ngũ sắc Nguyên Anh.
Con đường này không có người qua lại!
“Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, ta cũng cần năm loại Đồ Đằng bất đồng này. Đây là trụ cột quan trọng nhất. Chỉ có đầy đủ các loại Đồ Đằng này,
giống như luyện đan phải có đầy đủ dược thảo thì mới có thể luyện chế.”
“Có điều, tu sĩ Tây Mạc rõ ràng rất khác tu sĩ ở Nam Vực. Bọn hắn vận dụng lực lượng Đồ Đằng, lúc giận dữ hơi thở phát ra khác biệt khiến
người khác rất dễ nhận ra.” Mạnh Hạo lộ vẻ trầm tư. Muốn nghiên cứu về
Đồ Đằng, biện pháp tốt nhất là dùng thân phận người Tây Mạc để đi vào
Tây Mạc. Bằng không, tu sĩ Nam Vực bình thường rất khó tiếp xúc với
những sự tình quan trọng ở nơi này.
Việc này hắn cũng có hỏi qua Bì Đống. Sau khi độ kiếp, Bì Đống tỏ ra
uể oải. Dựa theo lời nó nói, nó cần thời gian nghỉ ngơi, không thể tiếp
tục giúp đỡ Mạnh Hạo biến hóa được.
Thậm chí Mạnh Hạo đã tìm đủ mọi cách, dùng ba cái ác bá trao đổi
khiến Bì Đống run rẩy đứng lên, lệ rơi đầy mặt, lộ rõ vẻ thấy được bảo
vật mà không cách nào nắm lấy.
Mạnh Hạo trầm mặc, tùy ý để cho cự nhân chạy đi. Một lát sau, hai mắt hắn bõng lóe sáng kèm theo một tia quyết đoán.
“Xem ra, có thể phải hợp tác cùng với Nghiêm Tung một chuyến. lúc
trước hắn từng nói có biện pháp giải quyết vấn đề khí tức bất đồng giữa
hai loại tu sĩ này. Huống hồ, nếu hắn thật sự có chuẩn bị trong nhiều
năm rồi, việc ấy có thể tin được.”
“Dù hôm nay tu vi của ta tăng thêm, có Huyết Băng Thiểm và Liên Hoa
kiếm trận thì vẫn còn chênh lệch với Nguyên Anh sơ kỳ nhưng mấy lão quái Nguyên Anh sơ kỳ muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ. Mang mặt nạ
huyết sắc lên, ta hoàn toàn có thể chiến một trận với tu sĩ Nguyên Anh
sơ kỳ.”
Mạnh Hạo lấy ngọc giản Nghiêm Tung cho hắn ra, tán nhập linh thức vào trong đó. Một lát sau, tay phải hắn vỗ vào đầu cự nhân làm nó gầm lên
một tiếng, phương hướng bỏ chạy cũng thay đổi.
Mấy ngày sau, tại giáp ranh giữa Mặc Thổ và Tây Mạc, giữa một vùng
sơn mạch liên miên không dứt, trong một khu rừng rậm có một con sông
nhỏ. Nước sông chảy xuôi phát ra quang mang ngân sắc mà người ngoài
không nhìn thấu. Trong đêm, những tia sáng này hiện ra rõ hơn khiến cho
mọi người dùng phương pháp đặc thù vận chuyển tu vi đều sẽ nhìn thấy
được.
Giờ phút này, bên cạnh con sông, Nghiêm Tung mỉm cười nhìn hai nam tử trung tuổi trước mặt.
Hai người này đều có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. Một người mặc trường bào màu lam, một người mặc áo dài màu đen, khoanh chân ngồi hợp cùng với
hắn tạo thành một tam giác.
“Nghiêm đạo hữu, lúc nào mới bắt đầu?”
“Uông đạo hữu đừng sốt ruột. Còn có hai vị đạo hữu nữa đang trên
đường tới. Thời gian không sai biệt lắm, ngày mai là có thể tới rồi. Chờ sau khi họ đến là chúng ta có thể bắt đầu.”
“Nghiêm đạo hữu cần phải tính cho kỹ. Có nhiều người tuy cơ hội nắm
được sẽ nhiều hơn nhưng cũng sẽ dễ phát sinh những việc ngoài ý muốn.”
Nam từ mặc trường bào màu đen nhàn nhạt nói.
“Mạc Ly đạo hữu yên tâm. Nghiêm mỗ nghiên cứu địa phương ấy rắt lâu
rồi, từ đó đưa ra kết luận nó có đầy đủ Trảm Linh đan cho năm người.”
Nghiêm Tung mỉm cười đáp.
“Chỉ mong những lời Nghiêm đạo hữu nói là thật.” Tu sĩ mặc trường bào màu lam nghe hắn nói xong thì cười cười, trong giọng nói có chút uy
hiếp không che giấu.
“Uông đạo hữu đã tận mắt thấy mộc giản, tất sẽ có phán đoán của mình. Nếu thật không tin, dù Nghiêm mỗ có khuyên bảo thế nào hai vị chắc cũng không xuất hiện ở chỗ này.” Nghiêm Tung cũng cười cười, lạnh nhạt đáp.
Tu sĩ học Uông hừ lạnh nhưng không nói gì.
Ánh trăng phủ xuống rất nhanh, bỗng ba người ngẩng đầu nhìn về xa xa. Có một đạo cầu vồng đen kịt đang gào thét từ trên trời bay tới, sau đó
hóa thành một lão giả xuất hiện trước mặt ba người.
Người này có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhưng đã đạt tới đỉnh phong, rõ ràng mạnh hơn ba người Nghiêm Tung.
“Huyễn pháp lão tổ Lê Thiên!” Tu sĩ họ Uông ngưng trọng, chau mày nhìn lão giả vừa tới.
Tu sĩ mặc trường bào màu đen ở bên cạnh cũng ngưng thần nhìn, vẻ mặt nghiêm túc.
Lão giả tên Lê Thiên bình tĩnh nhìn hai người này, sau đó nhếch miệng cười âm trầm, khí thế lạnh lẽo.
“Uông đạo hữu và Mạc đạo hữu, đã lâu không gặp. Năm đó từ biệt, tình
cảm hai người vẫn găn bó tốt đẹp chứ nhỉ? Không biết khi nào mới được
uống rượu mừng của hai vị?” Lê Thiên cười khàn, giọng nói chói tai vang
lên. Trong thần thái lộ rõ sự khinh miệt và xem thường.
Nghe hắn nói, hai người này không biểu hiện thái độ gì, giống như đã quá quen với cách ăn nói ấy rồi.
“Sự tình của hai người chúng ta không cần ngươi quan tâm. Không biết
ngươi tu luyện đến nay đã làm hại thân thể của bao nhiêu nữ đệ tử trong
tông môn rồi? Hiện giờ không dám bước chân vào Nam Vực, thế có khác nào
chó nhà có tang. Cuộc sống như thế hẳn Lê đạo hữu phải thích thú lắm.”
Tu sĩ họ Uông lạnh nhạt nói. Dù trong lòng kiêng kỵ Lê Thiên nhưng lời
nói lại sắc bén đầy hàm ý.
Trong mắt tu sĩ Lê Thiên lóe lên một tia lạnh lẽo. Hắn cười khàn rồi không lên tiếng nữa.
Thấy ba người đôi co xong chuyện cũ, Nghiêm Tung cũng ho khan mấy tiếng.
“Lần tiến vào Tây Mạc này chúng ta còn cần Lê đạo hữu tương trợ nhiều.” Nghiêm Túng đứng dậy, ôm quyền bảo.
“Nói lời dễ nghe vậy có phải tốt không.” Âm thanh chói tai như sắt đá của Lê Thiên vang lên.
Nghiêm Tung cũng mỉm cười đáp lại. Đang muốn nói chuyện thì lão giả Lê Thiên biến sắc, đột ngột quay đầu lại.
“Ai?”
Gần như ngay lúc ấy, một đạo huyết quang từ trong rừng râu bỗng lóe lên rồi xuất hiện cách ba người khoảng mấy trượng.
Thân ảnh này xuất hiện quá đột ngột. Ba người Nghiêm Tung, tu sĩ họ
Uông và họ Mạc không cách nào phát hiện ra. Tới lúc Lê Thiên lên tiếng
mới cảm nhận được.
Lúc thân ảnh vừa mới xuất hiện, Lê Thiên hừ lạnh, tay phải nâng lên
bấm niệm pháp quyết. Từng trận khí đen quấn quanh hóa thành một con hạc
mày đen lao thẳng tới thân ảnh kia.
“Vô Diện.” Thân ảnh huyết sắc (màu đỏ máu) lạnh nhạt nói, tay phải
cũng nên lên vung về phía trước. Xung quanh hắn xuất hiện một gương mặt
rất lớn, mơ hồ nhưng lộ ra khí thế khiến người ta sợ hãi, sau đó va chạm với con hạc màu đen tạo thành một tiếng nổ vang.
Sau tiếng nổ, sắc mặt Lê Thiên biến đổi, ngẩng mạnh đầu lên, trong hai mắt lộ ra hàn mang và kiêng kỵ.