“Ngươi không đồng ý?” Hàn Tuyết Bạo liếc nhìn Mạnh
Hạo, thần sắc mong đợi cũng dần chuyển sang tiếc nuối. Lấy lịch duyệt
của lão, sắc mặt Mạnh Hạo như thường nhưng chút chần chừ trong mắt hắn
không thể nào thoát khỏi hai mắt lão.
Thầm thở dài trong lòng, Hàn Tuyết Bạo lắc đầu cười dữ dội.
“Tiền bối…” Trong lòng Mạnh Hạo có chút áy náy. Hắn có thể nhận thấy
đối phương chân thành, tuy là vì gia tộc nhưng cũng chính là mở ra cho
bản thân một con đường lớn.
Chẳng qua Nam Vực kia, trong khoảng thời gian tới, trong lòng Mạnh Hạo biết rõ mình không cách nào trở về.
Sắc mặt Hàn Tuyết San tái nhợt, ngẩng đầu cười gượng gạo, tâm tình
suy sụp. Nàng đứng dậy, chắp tay cúi đầu chào Mạnh Hạo một cái rồi đi
xa, tựa như sợ rằng nếu tiếp tục ở chỗ này mình sẽ khổ sở và rơi lệ.
“Thôi, lão phu có chút làm khó người rồi. Ngươi có con đường đi của
người, không cần an bài của lão phu cũng tốt.” Hàn Tuyết Bạo không để
cho Mạnh Hạo tiếp tục nói nữa, cắt ngang chủ đề rồi đứng dậy liếc nhìn
trận pháp trên mặt đất.
“Hàn Tuyết gia tộc ta tổng cộng có bảy Nguyên Anh trưởng lão, ngươi
gặp được bốn người, còn ba người kia đã tới Nam Vực một năm trước, bố
trí một trận pháp tại Nam Vực. Chẳng qua, trận pháp này cần xuyên qua
phong tỏa của Mặc Thổ Cung, truyền tống đi Nam Vực nên cũng có chút khó
khăn.
Cho nên, mãi đến hôm nay mới coi như đã bố trí xong. Trước mắt, còn
chừng năm ngày nữa trận pháp có thể mở ra, một khi mở ra thì chúng ta
cũng sẽ rời khỏi nơi này.” Hàn Tuyết Bạo đưa tay vỗ lấy túi Trữ vật, bốn phía xung quanh lập tức xuất hiện từng đợt hàn khí, thậm chí còn như có bông tuyết rơi xuống, ánh mắt Mạnh Hạo chợt ngừng lại mà nhìn về phía
tay Hàn Tuyết Bạo.
Trong tay lão là một con tằm màu xanh nhạt, cỡ khoảng ngón tay út,
toàn thân như băng tinh, lấp lóe ánh xanh nhạt, hàn khí nơi đây cũng là
từ trên người nó khuếch tán ra.
Trong chớp mắt nhìn thấy con tằm này, hơi thở Mạnh Hạo chợt trở nên dồn dập.
“Hàn Tuyết Tằm trước kia đáp ứng ngươi, lấy tu vi của bọn chúng cần
nửa năm mới có thể hoàn toàn luyện ra được. Chẳng qua lúc này thời gian
không còn kịp nữa, cho nên lão phu làm chủ đưa cho ngươi con Hàn Tuyết
Tằm này!
Đây là con Hàn Tuyết Tằm biến dị, sinh mệnh lực vượt xa Tằm bình
thường. Bao nhiêu đời Hàn Tuyết gia tộc cũng chỉ xuất ra tổng cộng sáu
con, con này là thứ bảy.
Bởi vì biến dị, nên cả đời chỉ nhận chủ hai lần. Ngươi lấy Huyết tế
thì có thể thu được vật này.” Hàn Tuyết Bạo nhìn Mạnh Hạo, vung tay phải lên, lam quang bay thẳng về phía Mạnh Hạo rồi lơ lửng trước người hắn.
Mạnh Hạo nhìn Hàn Tuyết Tằm màu xanh da trời trước mặt, hít sâu một hơi, cắn đầu ngón trỏ trích ra máu tươi rơi xuống người con Tằm này.
Huyết dịch trong chớp mắt đã biến mất, Mạnh Hạo lập tức cảm ứng được, tựa như cùng Hàn Tuyết Tằm này nảy sinh ra một tia liên hệ không thể
cắt đứt. Tằm này nhoáng người một cái, rơi vào lòng bàn tay hắn, cảm
giác lạnh băng truyền đến, tựa như là đang cầm Hàn băng trong tay.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi rồi chắp tay cúi đầu bái Hàn Tuyết Bạo một
cái thật sâu. Mục tiêu tới Hàn Tuyết Thành của hắn cuối cùng cũng hoàn
thành, trong lòng Mạnh Hạo đầy kích động. Việc trước mắt bây giờ, chính
là đem Hàn Tuyết Tằm này lột xác thành Vô Mục Tằm.
Một khi trở thành Vô Mục Tằm, tằm này không chết thì tơ không đứt, tơ này không đứt thì Tằm này sẽ không chết. Thiên hạ kỳ trùng, thiên hạ kỳ bảo, trở thành thủ đoạn mạnh mẽ nhất đối phó với thiên kiếp của Mạnh
Hạo.
“Tiến bối, vẫn bối cần bế quan.” Mạnh Hạo đè nén kích động trong
lòng, một lần nữa cúi đầu rồi xoay người rời đi. Hắn cũng không đi quá
xa, mà chỉ tìm một khu vực ở giữa hơi chút sụp đổ bên trong mảnh phế
tích này rồi chui vào.
Hàn Tuyết Bạo nhìn theo bóng lưng Mạnh Hạo, thầm thở dài. Lão thật sự coi trọng đối phương, đáng tiếc người này có chí riêng, nghĩ tới đây,
ánh mắt của lão lại rơi xuống người Hàn Tuyết San rồi lại thở dài.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống bên trong một gian ốc xá có chút tàn
phá. Hắn hít sâu một hơi, đưa tay bấm pháp quyết điểm chỉ qua, yêu khí
vô thanh vô tức từ bốn phía tràn tới bao trùm lấy mọi nơi, cho dù giữa
hắn và Hàn Tuyết gia tộc có giao tình thế nào đi nữa nhưng vẫn cần phải
có tâm đề phòng. Hơn nữa mới vừa rồi hắn còn từ chối lời đề nghị của đối phương.
Sau khi ẩn dấu yêu khí, Mạnh Hạo bắt đầu lấy đan dược ra nuốt vào,
rồi nhắm mắt tĩnh tọa. Khoảng chừng mấy canh giờ trôi qua, hai mắt hắn
mở to, ánh mắt chợt lóe sáng, thân thể suy yếu cũng được khôi phục. Thậm chí linh thức hắn cũng mở rộng, tu vi trong cơ thể cũng tăng trưởng
không ít.
Mạnh Hạo có thể nắm chắc bản thân sau khi vượt qua thiên kiếp, tu vi
hắn chẳng những có thể đột phá thẳng đến Kim Đan trung kì, còn có thể
xông thẳng lên tới Trung kỳ Đỉnh phong.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ, Mạnh Hạo cúi đầu lấy Hàn Tuyết Tằm ra, rồi
lại lấy Tang Đình Diệp đặt trước mặt tằm này. Lá cây vừa mới xuất hiện,
thân thể Hàn Tuyết Tằm chợt rung lên, tựa như đối với nó mà nói, Tang
Đình Diệp là một thứ cám dỗ không cách nào chống cự lại được. Trong chớp mắt, toàn bộ phiến lá đã bị Tằm này cắn nuốt sạch sẽ.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, vội lấy Gương đồng ra, bắt đầu sao chép
Tang Đình Diệp. Cũng may trong túi Trữ vật của hắn không thiếu linh
thạch, tuy đau lòng không thôi nhưng khi nghĩ tới Vô Mục Tằm thì Mạnh
Hạo lại không chút do dự.
Một lá, mười lá, trăm lá…Mạnh Hạo trợn to mắt. Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một con Hàn Tuyết Tằm nho nhỏ là thế, vậy mà lại cắn
nuốt nhiều Tang Đình Diệp đến như vậy, tựa như vĩnh viễn không ngừng
nghỉ. Thậm chí, như thể nếu lúc này có cả một phiến thiên địa Tang Đình
Điệp nó cũng có thể cắn nuốt sạch sẽ.
Điều này khiến trong lòng Mạnh Hạo có chút mong đợi. Bởi vốn lúc đầu, hắn là từ trong miệng một vị tu sỉ Mặc Thổ mà dò hỏi ra được căn nguyên của tằm này, phân tích thì thấy là thật, thế nhưng lúc này cũng không
khỏi băn khoăn.
Trầm ngâm một chút, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, quyết định mặc kệ
tất cả mà tiếp tục lấy toàn bộ Linh thạch trong túi trữ vật của mình ra, tiến hành phỏng chế Tang Đình Diệp, không ngừng đút cho Hàn Tuyết Tằm.
Thời gian từ từ trôi qua, cũng đã trôi qua một ngày, tới xế trưa ngày thứ hai, hai mắt Mạnh Hạo đã đỏ quạch. Hắn cũng không vội vàng mà cứ
tiếp tục đút cho Hàn Tuyết Tằm không biết bao nhiêu phiến lá Tang Đình
Diệp, xem ra thì nếu gộp chung tất cả lại, hẳn cũng có thể tạo thành một phiến rừng núi lớn.
Nhưng Hàn Tuyết Tằm này tựa như còn chưa có cảm giác no bụng, có
chăng thân thể nó cũng có chút biến đổi, tuy vẫn còn màu xanh da trời
nhưng lại có thêm mấy điểm màu trắng!
Mấy điểm trắng này như mắt nó, người khác khi nhìn vào có cảm giác
như bị hút lấy tâm thần. Trải qua một ngày trời được Mạnh Hạo đút lá cho ăn, trên người Hàn Tuyết Tằm lúc này đã có năm điểm trắng.
Mạnh Hạo liếc nhìn qua túi Trữ vật, trong lòng cực kỳ đau đớn. Linh
Thạch này hắn đạt được từ khi trở thành Kim Quang lão tổ, tuy nói không
ít nhưng lúc này đã tiêu hao hơn một nửa. Mạnh Hạo lại cắn răng một cái, tiếp tục đút cho nó ăn.
Một lá, một lá, một lá….
Đến sáng ngày thứ ba, hai mắt Mạnh Hạo ngập đầy tơ máu. Hàn Tuyết Tằm trong tay hắn đã xuất hiện tám điểm trắng, điểm thứ chín như ẩn như
hiện. Nhưng Linh thạch trong túi Trữ vật Mạnh Hạo hầu như tiêu hao không còn gì.
Nhìn thấy còn sót lại không còn nhiều lắm, mặt hắn đầy bi ai. Hai
ngày trước, hắn có đại lượng tinh thạch, cảm giác như có thể đi bất kì
nơi nào cũng không phải lo lắng, vừa mắt cái gì cũng đều có thể mua
được.
Nhưng hôm nay, túi Trữ vật của hắn, khiến hắn cảm thấy hầu như đi đến đâu cũng đừng hòng có ý nghĩ mua sắm bất kì cái gì nữa.
“Nếu như không thể luyện ra được Vô Mục Tằm…” Mạnh Hạo nắm chặt tay
lại. Hắn không nghĩ tới chuyện này nữa, lúc này hắn không khác gì đang
đặt cược cả, nếu như đã đến mức này rồi thì nhất định cũng phải đánh
cược tới cùng.
Đến đêm khuya ngày thứ ba, trong túi Trữ vật của Mạnh Hạo hoàn toàn
trống không, mà phiến lá Tang Đình Diệp cuối cùng cũng vừa vặn bị Hàn
Tuyết Tằm nuốt sạch, Mạnh Hạo nhìn thấy điểm trắng thứ chín trên người
nó chính thức xuất hiện, cả người có chút ngây dại.
“Chết tiệt, Linh thạch của ta đã không còn, nhưng tằm này thế nào mà
còn chưa biến hóa? Không phải nói sẽ lột xác sao?” Mạnh Hạo ngơ ngác
nhìn Hàn Tuyết Tằm, nhìn nó nằm im không nhúc nhích trong lòng bàn tay,
tâm thần còn truyền tới tâm tình muốn tiếp tục được ăn cái gì đó nữa,
Mạnh Hạo cảm thấy suýt nữa sụp đổ cả người.
“Mấy triệu Linh thạch của ta…” Mạnh Hạo cúi đầu nhìn vào túi Trữ Vật. lúc này trong túi chỉ còn Cực phẩm Linh Thạch, nhưng đây là tiền vốn
cuối cùng của hắn, là vật phẩm giúp hắn hấp thu trong thời gian mấu chốt nhất để có thể bảo toàn được tính mạng.
Sau một nén nhang, Mạnh Hạo còn đang xoắn xuýt thì Hàn Tuyết Tằm
trong lòng bàn tay hắn tựa như cảm thấy không còn thức ăn nữa, cũng dần
dần không còn truyền lại tâm tình muốn ăn mà bắt đầu nhả tơ.
Mạnh Hạo nhìn Hàn Tuyết Tằm không ngừng nhả tơ, tơ như hoa tuyết,
nhưng lại không phải là tơ của Vô Mục Tằm trong truyền thuyết. Rất
nhanh, Hàn Tuyết Tằm đã nhả tơ, kéo quanh kín thân mình, sau đó tạo
thành một cái kén nhỏ chừng nắm tay.
Mạnh Hạo nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng sau khi tản ra Linh thức tra xét cẩn thận một chút thì trái tim hắn đập thình thịch
liên hồi, tâm thần rung lên. Sau khi cẩn thận nhìn thêm một chút, hơi
thở của hắn có chút dồn dập.
“Ta cảm nhận được một khí tức khác, không phải của Hàn Tuyết Tằm, mà
còn mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn nhiều…giữa hai khí tức đó, căn bản không
cách nào so sánh ngang hàng với nhau được.” Hai mắt Mạnh Hạo sáng rực,
sau đó nhắm nghiền lại yên lặng cảm thụ một lúc. Sau khi mở mắt ra, trên mặt Mạnh Hạo lộ ra một nụ cười.
“Chỉ cần hai ngày, thì có thể phá kén.” Mạnh Hạo cầm vật này trong
tay đầy trân quý mà cất đi, sau đó mới tản hết yêu khí xung quanh đi.
Lúc này, bên ngoài đã là đêm khuya, ánh trăng rọi sáng cả một vùng đất,
Mạnh Hạo hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi nơi bế quan tạm thời này.
Nhìn thấy hắn đi ra, tộc nhân Hàn Tuyết lập tức trở nên cung kính mà hướng về hắn cúi đầu.
Mấy ngày này đối với tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc mà nói thì quả thật
rất chật vật. Bọn họ không biết sẽ có tu sĩ Mặc Thổ Cung tiếp tục kéo
tới hay không, một khi lại kéo tới lần nữa, với thực lực lúc này của bọn họ rất khó mà chống cự lại được, cho nên chỉ có thể đầy cẩn thận đề
phòng, chờ trận pháp được mở ra.
Dưới trăng sáng, hoa tuyết bay đầy trời, tuyết đã rơi xuống hai ngày
nay, mặt đất cũng đã được bao phủ bởi một lớp tuyết thật dày. Ánh trăng
được phản chiếu trên nền tuyết trắng khiến mọi thứ trong đêm tối này đều trở thành màu bạc.
Hơi thở Mạnh Hạo vương đầy hàn khí, ánh mắt quét qua bốn phía, đột
nhiên dừng lại. Hắn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở phía xa.
Là của Hàn Tuyết San, nàng ngồi trên một phế tích tàn phế của một ốc xá, nhìn lên bầu trời xa xăm, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn Hàn Tuyết San, trong lòng Mạnh Hạo chợt thở ra một hơi dài. Mấy
ngày nay, hắn vì chuyện tình của Hàn Tuyết Tằm mà bỏ quên người thiếu nữ đã nghe chính mình cự tuyệt mấy ngày trước.
Trong trầm mặc, Mạnh Hạo nhớ lại tình cảnh lúc hôn mê được thân thể
mềm mại này ôm lấy. Sau khi tỉnh lại thì nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt
đối phương đột nhiên được thay thế bằng sự vui sướng, khuôn mặt tươi
cười đầy xinh đẹp, khóe mắt vẫn còn vương một giọt nước mắt, nàng cắn
môi nhìn Mạnh Hạo mà không thốt lên được lời nào.
Mạnh Hạo đứng bên cạnh Hàn Tuyết San, khẽ ho một tiếng.
“Khụ…nghe nói ngươi rất sùng bái Đan Đỉnh đại sư? Có muốn ta giúp
giới thiệu cho ngươi một chút hay không?” Mạnh Hạo ho khan rồi lên
tiếng.