Hai mắt Hàn Tuyết San mở to, mắt phượng hiện lên
một tia sáng kì dị. Sùng bái cường giả vốn là một trong những pháp tắc
của Thiên địa, trong lòng Hàn Tuyết San đã có ấn tượng với Mạnh Hạo, sau một màn này thì thân ảnh của hắn càng in sâu đậm trong lòng nàng.
Nhất là, theo nàng thấy thì Mạnh Hạo ra tay lần này tựa như bởi vì chính mình.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Hàn Tuyết San ửng đỏ, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo cũng đã khác hẳn trước đây.
Tứ đại trưởng lão Hàn Tuyết gia tộc hít sâu một hơi, nhìn bộ dạng như đang cầu khẩn của Đạo tử Mặc Thổ La Trùng có thân phận đầy cao quý kia, trong lòng càng cảm thấy Mạnh Hạo này sâu không lường được.
Cái cảm giác thâm sâu này hoàn toàn khác hẳn với cảm giác khi bọn họ
cảm nhận ở Chu Đức Khôn, tựa như….Mạnh Hạo nơi đây đáng sợ hơn nhiều!
Nhất là khi bọn họ đã chứng kiến đan đạo của Mạnh Hạo, chứng kiến
Mạnh Hạo thôi hóa thức tỉnh đám Kinh Thứ, lúc này lại nhìn thấy Đạo tử
Mặc Thổ La Trùng đầy run rẩy sợ hãi, khiến sự coi trọng trong lòng bọn
họ đối với Mạnh Hạo đã đến một độ cao chưa từng có.
“Nếu như không biết được ta ở nơi này, thì thôi vậy. Chỉ duy nhất lần này, lần sau không chiếu lệ như vậy nữa.” Mạnh Hạo nhàn nhạt nói, liếc
nhìn gã. Đạo tử Mặc Thổ La Trùng nghe vậy, cả người dường như từ trong
tử vong mà được trọng sinh lại, cả người thoáng chốc buông lỏng, trong
lòng đầy kích động, liên tục run rẩy cúi người bái Mạnh Hạo.
Trong lòng gã đang đầy oan uổng, thấy Mạnh Hạo lý giải như vậy, cái
oan uổng này của gã hoàn toàn hóa thành cảm kích, chỉ là nghĩ đến độc
được này do đối phương hạ xuống, chính bản thân mình phải hận mới phải,
trong lòng gã lại đầy phức tạp. Cho nên La Trùng thầm phát thệ, cuộc đời này…nhất định nhất định không nên gặp lại đối phương thêm lần nào nữa.
Nếu như gã biết được người trước mặt chính là Phương Mộc mà nói, thì lúc này lời phát thệ của gã còn đầy quyết tâm gấp đôi nữa…
“Vị tu sĩ Tây Mạc cạnh ngươi cũng không tệ, cho ta mượn nghiên cứu
vài ngày. Rồi sẽ trả lại cho ngươi.” Mạnh Hạo tùy ý mở miệng. Đây mới
chính là mục đích hắn đi ra, ánh mắt hắn đưa qua nhìn về vị tu sĩ Tây
Mặc có Đồ đằng hình Phi kiếm trên người.
Tu sĩ Tây Mạc này là một thanh niên, nghe vậy thì sắc mặt cũng nhanh
chóng biến đổi. Chỉ là không đợi y lui ra sau thì La Trùng đã quay phắt
đầu lại. Lời Mạnh Hạo với gã mà nói thì chính là ý chỉ, gã không chút do dự mà hoàn thành.
“Bắt lấy hắn!” La Trùng cắn răng ra lệnh, bốn tu sĩ kia chỉ chần chờ
một chút rồi lập tức ra tay. Mặc kệ tên tu sĩ kia gào rú giãy giụa thế
nào thế nào đi nữa, thì cũng chỉ mất vài hơi thở đã bị bốn người kia bắt giữ.
Thân thể người thanh niên này run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Yêu Chủ đại nhân coi trọng ngươi, đó là phúc khí của ngươi, còn dám
chống cự!” Ánh mắt La Trùng đầy tàn nhẫn, hung hăng nhìn qua tên tu sĩ
Tây Mạc này. Gã mặc kệ hành động vừa rồi sẽ khiến đám tu sĩ Tây Mạc phía xa phản cảm và ghi hận, lúc này lấy lòng Mạnh Hạo mới chính là điều
trọng yếu nhất đối với gã.
“Yêu Chủ đại nhân không cần phải nói mượn, người này căn bản chính là lễ vật tại hạ dâng người, mong rằng đại nhân vui lòng nhận lấy.” La
Trùng giải thích, rồi ra hiệu cho tu sĩ sau lưng. Lập tức có vài người
chần chừ rồi mang vị thanh niên Tây Mạc kia tới gần đám gai nhọn, sau đó ném tên thanh niên đầy bi phẫn trên mặt ra, tranh thủ trở về.
Làm xong tất cả mọi chuyện, La Trùng nhìn thấy Mạnh Hạo lộ ra vẻ mặt
hài lòng, mang theo tên tu sĩ đầy bi phẫn trên mặt vào trong thành trì,
gã mới chính thức thở dài một hơi nhẹ nhõm, rồi vội vàng chắp tay, tranh thủ quay người rồi dùng tốc độ nhanh nhất mà bay đi. Hơn hai ngàn tu sĩ đi theo gã cũng nhanh chóng bay lên vây quanh gã. Một nhóm người đó,
còn có cả lão giả Nguyên Anh gương mặt đã đầy khó coi dưới lớp mặt nạ,
nhanh chóng bay thẳng đi xa.
“Mặc Thổ cung, nên cấp cho Tây Mạc ta một lời giải thích thỏa đáng.”
Ngay khi bọn hắn muốn rời đi, thì một người trong hai vị lão giả Nguyên
Anh dưới mặt đất chợt nhàn nhạt nói, thanh âm không giận mà uy truyền
vang khắp cả bầu trời.
Nhưng ngay lúc giọng nói của vị lão giả Nguyên Anh truyền ra, không
trung nơi đám người La Trùng đang định rời đi, chợt có một tiếng hừ lạnh từ trên khoảng không này truyền ra. Tiếng hừ lạnh này kinh thiên động
địa, hóa thành tiếng ầm vang, khiến cả mặt đất phải ầm ầm chấn động,
từng vết nứt cũng dần xuất hiện, trên không trung cũng xuất hiện từng
vết nứt không gian như bị cưỡng ép xé rách ra.
Dường như phiến thiên địa này, không cách nào thừa nhận được cái hừ lạnh này mà muốn tan vỡ ra!
Ngày khi tiếng hừ lạnh này truyền ra, vị lão giả Nguyên Anh vừa mới
mở miệng hỏi lập tức biến sắc, cả người đạp lui về sau vài bước. Tâm
thần đám người La Trùng đang ở trên không trung đồng loạt chấn động, cả
đám lập tức dừng lại, hai mắt La Trùng co rút, hơi thở cũng trở nên dồn
dập.
Cả vùng đất này, toàn bộ hung thú đều run rẩy, chỉ biết kêu rên nằm
sấp xuống mặt đất. Đám hung thú đang bay lượn trên bầu trời cũng run rẩy cả thân thể, không dám nhúc nhích.
Trong đầu tất cả mấy ngàn tu sĩ trên mặt đất đều ầm vang lên tiếng hừ lạnh này, trong chớp mắt tất cả bọn họ đều mất hẳn năng lực suy nghĩ.
Bầu trời biến sắc, đại địa nổ vang!
Mà bên phía Thành Tuyết Thành, toàn bộ gai nhọn quanh thành trực tiếp nát vụn, văng tung tóe, phát ra từng tiếng kêu chói tai đầy thê lương.
Toàn bộ thành trì trong thời khắc này cũng rung chuyển, từng tiếng nổ
vang ngập trời truyền ra, từng đoạn tường thành băng tuyết cũng bị sụp
đổ xuống, toàn bộ ngôi sao năm cánh bay lơ lửng giữa không trung cũng vỡ nát tan.
Trận pháp phòng hộ thành trì tuy đã được miễn cưỡng chữa trị lại sau
trận tàn phá lần trước nhưng trong tiếng hừ lạnh này, toàn bộ đều nổ
vang lên, rồi lại lần nữa vỡ nát, lần này lại trực tiếp vỡ tan thành tro bụi.
Vô số phòng ốc trong thành trì đều bị sụp xuống, mà tất cả tu sĩ trên tường thành đều biến sắc mặt rồi phun ra máu tươi. Trong đó có hơn một
trăm tu sĩ Trúc cơ, thời khắc này, cả thân thể bọn họ đều trực tiếp bị
nổ tung.
Nếu không phải sắc mặt Tứ đại trưởng lão đại biến, nhanh chóng thủ hộ tộc nhân gia tộc thì chỉ sợ tộc nhân của gia tộc bọn họ còn bị tử
thương nhiều hơn nữa. Nhưng cái giá phải trả cho việc thủ hộ này là bốn
vị tu sĩ Nguyên Anh đều phun ra máu tươi. Vị lão bà kia vốn có thương
thế trong người từ trước, nên dưới chấn động này, tu vi cũng trực tiếp
ngã xuống, cả người uể oải, thoáng cái già nua nơi rất nhiều.
Sắc mặt Mạnh Hạo cũng biến đổi, cả người liên tục lùi về phía sau
nhưng vẫn phải phun ra bốn năm ngụm máu tươi. Lúc này hắn mạnh mẽ ngẩng
đầu lên, thì nhìn thấy trên bầu trời lại xuất hiện thêm một mặt trời
nữa!
Một mặt trời màu đen, ngay giữa ban ngày này vậy mà cùng tồn tại ở
một phía khác với mặt trời đầy chói mắt. Mặt trời màu đen này đột nhiên
tiến tới gần, cẩn thận nhìn kỹ lại thì thấy đây không phải là Mặt trời
nữa, mà là một tu sĩ mặc áo đen!
Tuổi người này ước chừng hơn bốn mươi tuổi, nhưng cảm giác tang
thương trên người lại nồng đậm hơn hẳn so với vẻ ngoài rất nhiều, bên
ngoài thân thể của y có một tầng hắc mang cắn nuốt hết toàn bộ ánh sáng
xung quanh. Cho nên, y xuất hiện lại khiến cho người khác có cảm giác
như là một mặt trời màu đen vậy.
Một uy áp cường đại đến khó mà hình dung truyền ra, cùng với sự hiện diện của y mà hàng lâm đến thiên địa này.
Sau lưng hắc y tu sĩ này là một người thanh niên, vẻ mặt người này
đầy cung kính, trong mắt còn mang theo vẻ cuồng nhiệt, chính là …Hàn
Tuyết Túng!
“Trảm Linh!!!” Hơi thở Mạnh Hạo trở nên dồn dập, hai mắt co rút lại.
Không chỉ mình hắn, mà tâm thần tất cả mọi người trong thành trì này đều trong chớp mắt mà nổ vang.
"Bái kiến Trảm Linh lão tổ!" Thần sắc La Trùng đầy kích động, đang ở
trên không trung nhưng gã vẫn lập tức quỳ lạy. Tất cả tu sĩ xung quanh
gã đều chấn động tâm thần, đồng loạt hướng về y mà quỳ lạy.
Nguyên một đám tu sĩ Tây Mạc cũng biến sắc, nhưng bọn họ cũng không
quỳ lạy mà chỉ cúi đầu xuống. Hai vị tu sĩ Nguyên Anh Tây Mạc thì hít
sâu một hơi rồi cũng cúi đầu bái kiến.
Trong lòng Mạnh Hạo trầm xuống, hắn nhìn vị trung niên hắc y trên bầu trời kia, cũng đã rõ ràng kết cục của trận chiến này rồi. Cuối cũng
không còn là thăm dò nữa, mà đã xuất hiện tu sĩ Trảm Linh định đoạt kết
cục của toàn bộ trận chiến này.
“Còn hơn hai tháng nữa Hàn Tuyết Tằm mới có thể tế luyện ra…” Mạnh
Hạo cau mày, thầm than một tiếng rồi lấy Như Ý Ấn trong túi trữ vật ra.
“Mà thôi, Hàn Tuyết Tằm đã không cách nào đạt được thì đành phải tìm
cách khác độ kiếp vậy.” Trong lòng Mạnh Hạo đầy nuối tiếc, chỉ là lúc
này tu sĩ Trảm Linh đã đến thì coi như mọi chuyện cũng đã định rồi.
“Nếu như chó Ngao thức tỉnh, mà tu vi của ta đến Nguyên Anh…” Hai mắt Mạnh Hạo lại nhìn vị trung niên hắc y trên bầu trời lần nữa, trong lòng lại thở dài thêm một hơi. Hắn biết rõ, cho dù mình có tới Nguyên Anh đi chăng nữa thì trước mặt Trảm Linh, vẫn cứ là con sâu cái kiến như cũ mà thôi.
“Trảm Linh…minh ngộ đại đạo, trảm chính mình tam đao…” Cảnh giới Trảm Linh, chính là một cảnh giới truyền kì chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Toàn bộ đại địa này, Kết Đan đông đúc, Nguyên Anh cũng không ít, nhưng
cảnh giới Trảm Linh, theo hiểu biết của Mạnh Hạo thì cả Nam Vực khổng lồ này cũng cực kì ít, thường chính là Đạo uẩn của cả một tông môn.
Nghĩ đến Trảm Linh, Mạnh Hạo bất giác không khỏi nghĩ đến Kháo Sơn Lão tổ.
Từ lúc trung niên hắc y xuất hiện thì Thành Tuyết Thành đã chìm vào
tĩnh mịch, tâm tình tuyệt vọng cũng tràn dâng trong lòng tất cả mọi
người. Cả Hàn Tuyết gia tộc và các tu sĩ khác, trong thời khắc này đều
buông xuôi tất cả mà không còn ý đồ chống cự lại nữa.
Ánh mắt Hàn Tuyết Túng cũng lộ ra vui vẻ, gã đứng sau lưng tu sĩ hắc ý kia, ánh mắt đầy lạnh lẽo đảo qua đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc trong
thành.
Nhưng khi cách Thành Tuyết Thành khoảng chừng ngàn trượng trên bầu
trời thì vị tu sĩ hắc y kia đột nhiên dừng bước, ánh mắt đầy thâm sâu
mang theo một cỗ chí cao vô thượng, như uy nghiêm của Thiên đạo mà nhìn
qua chúng sinh.
Y đứng đó, như dung hòa thành một với toàn bộ Thiên địa, tuy hai mà
một, nhưng lại tựa như cùng với Thiên địa phân tách, đại đạo bản thân
ngưng tụ lại thuộc về chính mình, thiên ý cũng khó mà xóa bỏ đi.
Hết thảy mọi thứ xung quanh tại thời khắc này như lấy ý chí của y là
trung tâm, bởi vì y đã là Trảm Linh, đã chém ra được đệ nhất đao. Còn y
đã trảm thứ gì thì chỉ có những người cũng cảnh giới như y mới có thể
nhìn ra manh mối từ một ít dấu vết để lại mà thôi.
“Hàn Tuyết đạo hữu, mấy trăm năm nay không gặp, ngươi chỉ còn hơi tàn như vậy thì lão phu sẽ tiễn đưa ngươi một đoạn” Ánh mắt tu sĩ hắc y đảo qua thành trì, nhưng không có bất cứ hình ảnh của tu sĩ nào trong thành này có thể lọt vào mắt y. Ánh mắt y nhìn đến, đó là một cung điện trong lòng đất của tòa thành này, là một thân ảnh khô héo trơ xương như bộ
thây khô đang khoanh chân ngồi bên trên một tòa tế đàn ngũ giác.
“Còn đang ngủ say sao? Uổng công ta nhiều lần thăm dò. Mà thôi, màn
hài kịch này đến đây coi như xong vậy.” Tu sĩ hắc y cười cười lắc đầu,
rồi vung tay phải lên.
Toàn bộ mặt đất trong thành trì ầm ầm sụp xuống, rồi một cái hố đen
trực tiếp hình thành ngay dưới mặt đất của tòa thành trì này!
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên tai Mạnh Hạo, truyền đến một giọng nói đầy tang thương.