Đáy lòng Chu Đức Khôn đã thầm mắng từ lâu, nhưng
mắng đi mắng lại mãi, cũng không biết nên tiếp tục mắng người nào nữa,
trong lòng lo lắng không yên, lão càng thêm bi ai.
Trung niên họ Nghiêm nhíu mày, gã cũng không nghĩ là Thánh Tuyết
Thành này thế nào lại phiền toái đến như vậy. Bản thân mình cũng chỉ
muốn liếc mắt nhìn qua viên đan dược mà thôi, vậy mà mãi đến bây giờ còn chưa được nhìn thấy đấy.
Sắc mặt gã đầy âm trầm mà quay đầu nhìn về phía người thanh niên đi cùng gã đến đây.
Vị thanh niên này vẫn luôn chú ý tới chuyện tình đan đạo bên này bèn
mỉm cười, cả người nhoáng lên rồi hướng thẳng đến Chu Đức Khôn.
Nhưng ngay khi y vừa mới phóng chân bước ra, thì đại trưởng lão Hàn
Tuyết gia tộc cũng bước ra. Một cỗ gợn sóng tản ra, trong chớp mắt đó
lão đã đứng trước mặt Chu Đức Khôn.
“Hàn Tuyết Túng, tuy không biết vì sao ngươi chưa chết, nhưng…”
“Nhưng cái gì? Ta không chết là bởi vì lão gia hỏa kia mềm lòng. Cũng là lão mềm lòng nên tu hành của ta mới không bị ảnh hưởng. Hôm nay ta
đây hoàn toàn không có quan hệ gì tới Hàn Tuyết gia tộc, ta là khách
khanh của bộ lạc Ngũ Nguyệt, cũng là người phụ trách diệt sạch Thánh
Tuyết Thành lần này!’ Thanh niên cười cười, cắt lời của Đại trưởng lão,
nhàn nhạt nói.
“Mà ta tới đây, cũng đã sớm nghe được danh tiếng vị Chu đại sư này,
cũng có ý định qua đây xem xem đan đạo của người này như thế nào.”
Đám tu sĩ xung quanh chợt xôn xao, tiếng bàn luận ồn ào cũng truyền
ra. Vẻ mặt bốn vị trưởng lão có chút khó coi thế nhưng vị lão giả bên
cạnh người thanh niên này bất chợt tản ra uy áp Nguyên Anh hậu kì tạo
thành uy hiếp gây áp lực lên tất cả mọi người xung quanh.
“Yên tâm, không người nào hiểu rõ Thánh Tuyết Thành này hơn ta đâu,
cũng không có nhiều người hiểu rõ nội tình của Thánh Tuyết Thành hơn ta. Cho nên hôm nay ta tới đây, mục đích cũng không phải chiến một trận với các ngươi, mà chỉ cùng vị Chu đại sư này thực hiện một trận đan đấu!
Tiền đặt cược là một hồi tạo hóa, hay chính là một hồi sinh tử.
Bất kể các ngươi thắng hay thua thì ta cũng hứa hẹn, trong vòng ba
tháng tới, tu sĩ Tây Mạc bên ngoài sẽ không tiến công thành này, coi như cho các ngươi thêm thời gian chuẩn bị chu toàn.
Còn nếu như các ngươi cự tuyệt, vậy thì…” Thanh niên mỉm cười. Khi y
vừa nói đến đây thì bên ngoài Thánh Tuyết Thành, lập tức nổi lên từng
tràng thanh âm gào rú vang vọng truyền tới, dường như còn nhìn thấy được từng đạo cầu vồng lóe sáng, mà vùng đất bên ngoài thành trì cũng lại
xuất hiện thú triều trải dài như vô biên vô hạn.
Hơn nữa, trên bầu trời lúc này chợt nổi lên hào quang sáng chói bao
phủ tám hướng tạo thành uy áp như muốn phủ xuống mặt đất này.
Một màn này khiến các tu sĩ nơi này đều biến sắc mặt, mọi người bên
trong Thánh Tuyết Thành lúc này cũng đều ngẩng đầu nhìn lên, tâm thần
chấn động, sắc mặt của Tứ đại trưởng lão đều biến sắc, đầy khó coi.
Sự xuất hiện của Hàn Tuyết Tung khiến chuẩn bị của bọn họ xuất hiện
những vấn đề nghiêm trọng cần có thời gian tu bổ lại. Dù là không biết
vì sao đối phương lại đồng ý cấp cho ba tháng, nhưng cho dù biết rõ có
bẫy rập, Hàn Tuyết gia tộc cũng nhất định phải nhảy vào, bởi vì bọn họ
thật sự còn cần khoảng thời gian ba tháng này hơn nữa.
“Chẳng qua sự việc cũng có chút biến hóa, Chu đại sư đã kiêu ngạo
không xuất ra đan dược, mà Nghiêm tiên sinh cũng đồng ý. Như vậy thì
trước tiên cứ cùng với vị tiểu hữu này so đấu một chút rồi, cũng là để
Chu đại sư nhìn thấy được Đan đạo của Nghiêm tiên sinh phải chăng cũng
có điểm đáng được ngài coi trọng.” Thanh niên cười cười nhìn về phía Tứ
đại trường lão Hàn Tuyết gia tộc.
Sắc mặt Đại trưởng lão đầy khó chịu, trong lòng cũng có nhiều oán
niệm đối với Chu Đức Khôn. Vốn lão cũng có suy nghĩ như Nhị trưởng lão,
đã nhận định Chu Đức Khôn chính là một vị đại sư, thế nhưng hôm nay Chu
Đức Khôn lại cứ một mực giấu diếm bổn sự, còn đẩy người khác phải ra
mặt.
Điều này khiến bọn họ cũng có chút khó xử.
“Tiểu hữu, kính xin xuất thủ luyện đan, còn về phần Hàn Tuyết Tằm thì đợi xong việc này, chúng ta thương nghị lại được không?” Đại trưởng lão cau mày đoán định cục diện bên ngoài thành, lão thầm than trong lòng
rồi nhìn qua Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng, hắn có thể chừa lại mặt mũi cho Chu Đức Khôn, thế nhưng đối với người khác, Mạnh Hạo cũng không ngại dùng đan
đạo nghiền ép, nhất là đối với vị xưng là Đan sư Đông thổ trước mặt này.
Nghe vậy, Mạnh Hạo gật nhẹ đầu.
Hắn vừa mới gật đầu một cái, thì trung niên họ Nghiêm kia cũng hiện
đầy vẻ không kiên nhẫn trên mặt. Lúc này, lại xem là Chu đại sư kia hoài nghi đan đạo của mình nên định dùng cách này để dò xét bản thân mình
một chút.
Gã hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chỉ đảo qua Mạnh Hạo rồi rơi xuống người Chu Đức Khôn, sau đó gã chắp tay nhàn nhạt nói.
“Đan sơn Đông Thổ, Nghiêm Tung.” Đây chính là quy tắc trong một trận
đan đấu chính thức, chỉ là Nghiêm Tung như cùng Mạnh Hạo đấu đan, nhưng
hiển nhiên lời nói này lại hướng về Chu Đức Khôn.
Trong lòng Chu Đức Khôn thầm cười khổ, tâm thần lo lắng không yên.
Lão phát hiện mọi chuyện nơi đây dường như đều đã bị hiểu lầm hết thảy,
thế nhưng lại không làm cách nào giải thích rõ ràng được.
Sắc mặt Mạnh Hạo nghiêm trang, nếu là đan đấu chính thức thì hắn cũng đành thở dài một hơi. Đang định dựa theo quy tắc mà đáp lại thì trung
niên họ Nghiêm kia lại hất tay áo lên.
“Ngươi không cần nói thêm gì nữa. Lão phu cũng không có hứng thú muốn biết lai lịch và danh tự của ngươi, ngươi chỉ cần luyện chế ra một viên đan dược vừa ý ngươi nhất là được.”
Thái độ coi thường trực tiếp thế này, khiến cho Mạnh Hạo cau mày lại.
Ngay sau đó, Đan lô trên tay phải của nam tử trung niên Nghiêm Tung
này bay lên, một đoàn hỏa diễm từ trong lòng bàn tay gã cũng chợt tản
ra. Hỏa diễm này không tầm thường mà là Nguyên Anh chi hỏa, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh có Hỏa thuộc tính mới có thể tạo thành loại hỏa diễm này mà
thôi.
Hỏa diễm màu hồng cam, lúc cháy lại khiến cho cả hư vô xung quanh vặn vẹo, Đan lô lơ lửng trên bàn tay của Nghiêm Tung nhanh chóng hóa thành
đỏ thẫm. Cùng lúc đó, gã đưa tay trái vỗ túi trữ vật, lần lượt lấy ra
hai cái túi nhỏ màu trắng, bên trong chứa toàn bột phấn.
Rồi gã cho những bột phấn này theo tỷ lệ nào đó vào trong Đan lô. Một tiếng nổ vang trong nháy mắt đó truyền ra, một màn này khiến cho hai
mắt Mạnh Hạo cũng phải co rút lại, mà Chu Đức Khôn thì hít sâu vào một
hơi.
“Không dùng thảo mộc luyện đan…”
“Đan sơn Đông Thổ ta luyện đan dược không dùng thảo dược mà dùng Ngũ
hành làm cơ sở, lấy bột phấn từ những vật phẩm Ngũ Hành, dùng lực lượng
Ngũ Hành luyện đan. Đây mới chính là con đường Đan đạo chính thức trong
thiên địa này.” Trong lúc Nghiêm Tung nhàn nhạt nói, thì tiếng nổ trong
Đan lô trên bàn tay gã ngày càng mãnh liệt. Thời điểm này, bầu trời phía trên đột nhiên u ám lại, tia chớp lóe sáng từng đợt.
Trái tim Chu Đức Khôn vậy mà cũng đập thình thịch liên hồi, trong
lòng đầy kinh hãi. Lão tất nhiên cũng nhìn ra được, tia chớp trên bầu
trời vậy mà là Đan Kiếp!
Đám tu sĩ xung quanh càng thêm khiếp sợ, hơi thở của Tứ đại trưởng
lão đầy dồn dập. Cho dù bọn họ không có hiểu biết nhiều về đan đạo nhưng Đan kiếp cũng có nghe qua, đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy khiến
tâm thần bọn họ không khỏi chấn động.
Sắc mặt Nghiêm Tung đầy ngạo nghễ, cũng không nhìn lên Đan kiếp.
“Thông thường Đan thổ luyện đan không ai quan tâm tới Đan kiếp, ngược lại còn dẫn Đan kiếp xuống gia nhập thiên lôi chi lực vào bên trong,
thúc đẩy Ngũ hành viên mãn!” Vừa nói, lời gã còn đang vang lên thì từng
đạo tia chớp nháy mắt đã đến thẳng xuống Đan lô, rồi nháy mắt đã hình
thành nên một phiến lôi đình.
Nghiêm Tung gầm nhẹ lên một tiếng, tay trái vỗ vào Đan lô, lập tức
nắp Đan lô bay lên, rồi một viên Lục sắc Đan dược bay ra, được Nghiêm
Tung đưa tay chụp lấy. Lúc này mây đen trên bầu trời cũng tiêu tán đi,
nhưng vẫn còn một số lôi điện gào thét lao tới, vờn xung quanh đan dược
khiến hình ảnh Nghiêm Tung nhìn qua lúc này đầy kinh người.
“Đáng tiếc là thời gian ngắn ngủi, đan dược này của Nghiêm mỗ cũng
chỉ vừa đủ chấp nhận được mà thôi.” Lời Nghiêm Tung nói ra, cũng không
hướng về Mạnh Hạo mà ánh mắt chỉ nhìn về phía Chu Đức Khôn, mang theo
một cỗ chiến ý mãnh liệt.
Chu Đức Khôn vẫn cứ giữ lấy cái bộ dạng cao nhân kia, nhưng trong lòng đã sớm run rẩy kinh khiếp.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động như có điều suy nghĩ, sau đó vung tay phải lên, Đan lô xuất hiện.
Nhìn thấy Mạnh Hạo lấy Đan lô ra, sắc mặt Nghiêm Tung vẫn bình thản
nhưng thường, ẩn sâu trong đó còn có chút ngạo nghễ. Cái ngạo nghễ này
gã không thể hiện ra trước mặt Chu Đức Khôn, nhưng đối với Mạnh Hạo nơi
này thì gã cũng thản nhiên bộc lộ ra.
Có điều ngay khi nhìn thấy Đan lô của Mạnh Hạo, thần sắc Chu Đức Khôn đầy vẻ ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng tiêu tán đi. Đan lô Mạnh Hạo
lấy ra lúc này, chính là Vạn Luyện Lô mà ngày đó Thanh La Tông đã đưa
cho hắn.
Trong khoảnh khắc Chu Đức Khôn nhìn thấy Đan lô này, tâm thần lão
chấn động mạnh. Lão từng thấy qua Vạn Luyện Lô, hình dáng giống hệt với
cái của Mạnh Hạo nơi đây. Chỉ là Đan lô, mà hơn nữa lại là Vạn Luyện Lô
thì tuy không có nhiều cái giống hệt nhau nhưng cũng không phải là không có khả năng đó.
Chu Đức Khôn có chút chần chừ trong lòng, cũng gắng gượng đè nghi hoặc trong lòng xuống.
Đúng lúc này, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay phải cầm Đan Lô, Đan Đông Bất Diệt Hỏa trong cơ thể thiêu đốt vô hình, lập tức tràn ra bàn tay,
không nhìn thấy hỏa diễm nhưng có thể nhận ra hư không xung quanh bàn
tay phải của hắn như bị vặn vẹo lại.
Một màn này xảy ra, hai mắt Nghiêm Tung lần đầu tiên phải co rút lại, thần sắc không tự chủ được mà xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Từ thủ pháp luyện đan có thể đoán được sơ lược về đan đạo của một
người. Mạnh Hạo vừa xuất thủ, Nghiêm Tung cũng nhìn ra được có chỗ không tầm thường, nhất là Vô hình hỏa trong tay Mạnh Hạo khiến cho gã cũng cả kinh trong lòng.
“Lửa này…” Nghiêm Tung có chút chần chừ.
Tuy Chu Đức Khôn cũng lần đầu tiên nhìn thấy Vô hình hỏa trong tay
Mạnh Hạo, nhưng cũng rất nghiêm túc mà cẩn thận nhìn thật kỹ, sau đó
trong lòng cũng đầy biến hóa. Thế nhưng vẻ ngoài của lão vẫn biểu hiện
là một bộ dạng đầy cao thâm mạt trắc, khóe miệng lộ ra vẻ cười mỉm, ánh
mắt mang đầy tán thưởng như đang nhìn vãn bối luyện đan, đầy vẻ vui
sướng phát ra từ sâu trong lòng.
Cái bộ dáng này của lão khiến những người xung quanh nhìn thấy, thì
càng thêm tin tưởng chuyện lúc nãy Chu Đức Khôn cố tình làm như vậy.
Thực sự chính là khinh thường không muốn đưa đan dược cho Nghiêm Tung
xem.
Trong lúc Chu Đức Khôn còn đang thầm thở dài, tuy tâm thần lo lắng
không yên mà cười khổ, nhưng ít nhiều cũng có chút đắc ý, thì người
thanh niên tên gọi Hàn Tuyết Tung cách lão không xa cũng đưa mắt nhìn về phía này, ánh mắt thưởng thức cũng đầy nồng đậm.
Cùng lúc đó, Mạnh Hạo đầy trầm tư, tay trái vỗ túi trữ vật lấy ra một gốc thảo dược. Sau khi lấy thảo dược ra, tay trái Mạnh Hạo bóp nát thảo dược thành bột phấn, rồi đưa vào trong Đan lô.
Một gốc dược thảo như thế cũng được, thế nhưng ngay sau đó, cứ thảo
dược nào lấy ra cũng bị hắn bóp nát thành bột phấn hết thảy. Hành động
như vậy khiến Nghiêm Tung nhíu mày lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Bắt chước Ngũ hành luyện đan của ta sao, thật không biết tự lượng
sức mình. Cho dù thủ pháp luyện đan của ngươi không tệ, thế nhưng thủ
pháp Ngũ Hành luyện đan của ta, nếu không có tạo nghệ đan đạo cao hơn
hẳn ta thì tuyệt đối không có khả năng bắt chước thành công!” Nghiêm
Tung nhàn nhạt nói. Nhưng khi gã đưa mắt nhìn về phía Chu Đức Khôn thì
trong lòng chợt giật thót một cái, thần sắc Chu Đức Khôn quá bình tĩnh
rồi. Nhất là cái bộ dạng cao thâm mạt trắc kia lại khiến trong lòng
Nghiêm Tung có chút không nắm bắt được.